-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
“Người… Người đừng… A…” Mộ Ly Thanh đang cố gắng dùng toàn bộ sức lực yếu ớt của mình đẩy nàng ra, không ngờ nàng đột nhiên cắn một ngụm lên vai khiến hắn phải la lên.
Đáy mắt Lãnh Mặc Cẩn đã sớm bị lửa tình che kín, tiếng la yếu ớt của thiên hạ dưới thân càng làm dục vọng trong người nàng dâng cao, một tay nàng linh hoạt luồn vào áo trong của hắn, vân vê hai điểm hồng mai trước ngực.
“A… Không cần…” Hai mắt Mộ Ly Thanh mê man nhìn về phía trước nỉ non trong vô thức.
Lãnh Mặc Cẩn thở gấp, nàng muốn cởi nốt mảnh áo cuối cùng trên người hắn nhưng lại phát hiện thiên hạ trong lòng nàng có gì đó không ổn.
Hai mắt Mộ Ly Thanh rã rời nhìn về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai tay cào loạn trước ngực trong vô thức, vẻ mặt đau đớn hét loạn: “Ngươi buông ra… Tránh ra! Đừng đụng vào ta…”
Lãnh Mặc Cẩn vội bắt lấy đôi tay nhỏ bé kia, hỏi: “Thanh nhi, Thanh nhi chàng sao vậy?”
Ai ngờ vẻ mặt Mộ Ly Thanh lại càng khác thường, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, cả người bắt đầu run rẩy.
Lãnh Mặc Cẩn kinh hãi, nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ giống hệt khi hắn gặp ác mộng nàng liền hiểu, vội vàng nắm chặt hai tay hắn không ngừng nỉ non: “Bảo bối đừng sợ, là ta, là vi thê, chàng đừng sợ.”
Giờ phút này, Mộ Ly Thanh đang chìm vào trạng thái hỗn loạn, dường như hắn đang trở về cái đêm mà cả đời này hắn cũng không bao giờ muốn nhớ lại. Vẻ mặt dâm tà của A Đại hiện ra trước mắt, không cần biết hắn giãy dụa bao nhiêu, từng lớp quần áo trên người vẫn bị nàng ta cởi xuống. Thê chủ đang ở đâu? Vì sao nàng vẫn chưa tới cứu hắn? Thê chủ không cần hắn, nàng không cần hắn nữa sao?
Hắn đau đớn vặn vẹo thân thể, lúc đó, bên tai không ngừng vang lên một giọng nữ ấm áp: “Đừng sợ, bảo bối! Vi thê luôn ở đây bên chàng…”
Đây là giọng thê chủ mà!
Mộ Ly Thanh cố gắng mở mắt, nhìn xuyên qua nước mắt ngắm thật kĩ vẻ mặt lo lắng của nàng. Là thê chủ! Là thê chủ đến đây! Không phải là cái người xấu A Đại kia, không phải A Đại!
Mộ Ly Thanh lập tức ôm lấy cổ Lãnh Mặc Cẩn khóc rống, hắn không biết mình đã may mắn đến mức nào mới không bị A Đại làm nhục, trong sạch của nam nhi gia quan trọng như thế, nếu hắn mất đi trong sạch thì chắc chắn nàng sẽ không cần hắn, hắn cũng chẳng muốn sống trên này đời nữa!
Mới nãy Lãnh Mặc Cẩn vẫn đang vui mừng vì tiểu nhân nhi chủ động ôm lấy nàng, nhưng lòng nàng lập tức đau nhói vì những tiếng khóc đau thương của hắn. Nàng vội vàng ôm lấy thiên hạ nhỏ bé, để hắn nằm trong lòng mình, một tay khác đặt lên lưng hắn vỗ về an ủi: “Thanh nhi đừng khóc, đừng khóc, chàng khóc nữa tim vi thê sẽ bị chàng khóc nát.”
Mộ Ly Thanh nghe vậy lại càng ấm ức, hắn ôm cổ nàng khóc càng lớn, Lãnh Mặc Cẩn bất đắc dĩ thở dài một hơi, ôm lấy thân thể mềm mại của hắn an ủi, nội tâm càng thêm thống hận A Đại đã chết kia, nàng thật hối hận lúc trước đã để nàng ta chết quá dễ dàng, đáng ra nàng nên tra tấn để nàng ta sống không bằng chết.
Mộ Ly Thanh khóc đến tận nửa đêm, dường như muốn khóc hết những ấm ức và đau đớn tích tụ thời gian qua, cuối cùng khi hắn không còn sức khóc nữa mới cam chịu, nặng nề ngủ thiếp đi.
Chỉ có Lãnh Mặc Cẩn là đáng thương, thiên hạ trong lòng nàng khóc đã rồi ngủ, nhưng nàng vẫn đang bị lửa tình tra tấn sắp chết đây. Cũng tại thiên hạ trong lòng nàng chỉ còn một lớp áo trong, khóc lớn một trận xong thì lớp vải dệt mỏng manh kia đã sớm bị kéo lỏng, lộ ra vô số phong cảnh trước ngực, hơn nữa bây giờ hắn đang dán chặt lên người nàng, da thịt trắng nõn non mềm kề sát cọ vào người nàng thật làm người ta miệng đắng lưỡi khô. Nhưng thiên hạ của nàng khóc đến đau lòng như vậy, sao nàng nỡ cưỡng ép hắn bây giờ? Vậy nên nàng chỉ có thể cắn răng tự chịu!
Lãnh Mặc Cẩn ngây người như thế đến quá nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ, tờ mờ sáng hôm sau thì tỉnh lại, nàng cười khổ nhìn tiểu nhân nhi thích khóc ngủ say trong lòng mình, có trời mới biết tối qua nàng nhịn vất vả đến mức nào, hắn khen ngược rồi, ngủ ngon đến vậy, lại làm nàng bực bội gần chết.
Có điều giận thì giận nhưng nàng vẫn không nỡ đánh thức hắn, lấy chăn che kín người hắn, bản thân lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, Lãnh Mặc Cẩn cảm thấy có một bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve mặt mình, động tác mềm mềm nhẹ nhẹ làm lòng nàng ngứa ngáy.
Có điều nàng vẫn không mở mắt, nàng tiếp tục nhắm mắt giả vờ, nàng muốn nhìn xem tiểu nhân nhi này muốn làm cái gì.
Bàn tay mềm mại không xương kia khẽ vuốt ve mặt nàng, từ mi mắt xuống tới mũi rồi dời tới môi nàng, hắn rụt rè đưa tay lướt qua đôi môi đỏ mọng luôn làm hắn thần hồn điên đảo, hắn cắn cắn môi, lưu luyến phủ lên.
Lãnh Mặc Cẩn đang muốn mở mắt ra trêu chọc hắn một phen chợt nghe thấy tiểu nhân nhi của nàng yếu ớt gọi một tiếng: “Thê chủ…”
Nhất thời, Lãnh Mặc Cẩm cảm thấy lòng nàng run rẩy, nơi cứng rắn kia chậm rãi bị hòa tan, ý muốn náo loạn với hắn một phen đã lắng xuống từ lâu, có điều tim nàng lại nhoi nhói đau. Nàng chỉ nghe hắn gọi nàng là thê chủ một lần trong đêm động phòng của hai người, về sau chưa từng gọi nữa, nhưng hôm nay hắn lại lén lút gọi một tiếng thê chủ, bên trong có bao nhiêu tình cảm và lưu luyến, dù một người có trái tim sắt đá đến mấy cũng sẽ mềm nhũn.
———Ta là phân cách tuyến cảnh tượng———
Đã một buổi sáng rồi, Lãnh Cụ nhìn tiểu thư nhà mình vẫn cứ ngơ ngác ngồi trong thư phòng, quyển văn thư trên tay đến một trang cũng chẳng buồn lật, tuy rất lo lắng nhưng nàng lại không dám hỏi nhiều, chỉ biết cúi đầu đứng một bên.
Vụng trộm xoa xoa cái cổ đau nhức, vừa định ngẩng đầu lên thì lại thấy được dáng người yểu điệu của Họa Nhi lướt qua ngoài cửa, nàng lập tức duỗi thẳng cổ si ngốc nhìn. Đúng lúc đó tiểu thư nhà nàng lạnh lùng gọi: “Lãnh Cụ.”
Lãnh Cụ lập tức cúi đầu xuống, chân tay luống cuống vừa định quỳ xuống cầu xin tha thứ thì nghe thấy tiểu thư nhà nàng thản nhiên nói: “Ngươi ra ngoài gọi Họa Nhi vào đây, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
Lãnh Cụ kinh ngạc há hốc miệng. Có điều, cơ hội nói chuyện cùng Họa Nhi nàng cầu còn không được, vì thế vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài gọi Họa Nhi.
Lãnh Mặc Cẩn ráng nặn ra một nụ cười mà nàng tự nhận là thân thiết, nói: “Họa Nhi công tử, Lãnh mỗ mạo muội giữ một chút thời gian của ngươi, ta muốn hỏi ngươi vài chuyện, có được không?”
Họa Nhi hơi lo lắng nhìn Lãnh Cụ, thấy nàng gật đầu cổ vũ hắn mới gật đầu nói: “Lãnh tiểu thư, có vấn đề gì thì người cứ hỏi đi.”
Lãnh Mặc Cẩn im lặng suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng hỏi: “Bình thường công tử nhà ngươi thích ăn những món gì?”
Cả Họa Nhi và Lãnh Cụ đều ngây ra tại chỗ, có điều Họa Nhi vẫn nói theo bản năng: “Công tử không thích ăn mấy thứ dầu mỡ gì đó, người hơi thích đồ ngọt.”
Lãnh Mặc Cẩn gật đầu: “Còn gì nữa?”
Họa Nhi ngừng một lát, lại nói: “Công tử không thích ăn cay, rất thích các món thái nhỏ trộn với giấm, canh sườn nấu khoai tây, lan măng, gà tiên hoa bạch ngọc, lòng đỏ trứng gà…”
Lãnh Mặc Cẩn nghiêm túc nghe, ghi nhớ từng món từng món một, nghĩ nghĩ một lát nàng lại hỏi: “Vậy còn những lúc chàng không muốn ăn cơm thì phải làm sao?”
Họa Nhi nói: “Bình thường những lúc công tử không muốn ăn thì cứ nấu cho người một chén cháo mè đen, chắc chắn người sẽ ăn một chút.”
Lãnh Mặc Cẩn gật đầu nói: “Lãnh Cụ, đi dặn nhà bếp, bữa trưa hôm nay cứ dựa theo sở thích của Mộ công tử mà làm.”
Lãnh Cụ đáp lời, Họa Nhi cực kì thích thú, Lãnh tiểu thư hỏi hắn những món công tử nhà hắn thích ăn, chẳng phải điều này đã cho thấy Lãnh tiểu thư rất quan tâm tới công tử nhà hắn sao?
Lãnh Mặc Cẩn lại hỏi: “Vậy bình thường công tử nhà ngươi thích làm gì để giết thời gian?”
Họa Nhi vui vẻ nói: “Công tử nhà nô tì thích nhất là vẽ tranh, những bức tranh công tử vẽ đều rất đẹp, giống như thật vậy!”
Khóe miệng Lãnh Mặc Cẩn nhếch lên ý cười, nàng đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Sao ta lại nghe nói tài đánh đàn của đại công tử Mộ gia nổi tiếng khắp thành? Bây giờ đến tài vẽ tranh cũng xuất sắc thế sao?”
Họa Nhi nhất thời cứng đờ, hắn thầm cân nhắc trong lòng, cắn răng vừa định mở miệng nói thì ngoài cửa bỗng có tiếng của quản gia Vương thị: “Đại tiểu thư, có chuyện lớn xảy ra rồi!”
Lãnh Mặc Cẩn nhướng mày quát: Chuyện lớn gì mà đáng sợ như thế?”
Vương thị vuốt mồ hôi trên trán, nói: “Trong phủ cho người tới nói hôm trước sòng bạc thành Đông không cẩn thận đánh chết một người đến gây sự, bây giờ cha mẹ người ta đi tố cáo với nha môn, tri phủ đại nhân đang tìm người!”
Lãnh Mặc Cẩn híp mắt lại, trầm ngâm một lát rồi đứng dậy nói với Vương thị: “Chuẩn bị xe, Lãnh Cụ theo ta xuống núi.”
“Dạ!”
Lãnh Mặc Cẩn nhìn thoáng qua Họa Nhi vẫn đứng đó, nói: “Trở về nói với công tử nhà ngươi, hôm nay ta không thể dùng cơm trưa cùng chàng, ngươi ở bên cạnh khuyên chàng ăn nhiều một chút.”
Họa Nhi được nhắc tới vừa mừng vừa lo nói: “Dạ.”
Lãnh Mặc Cẩn dặn dò xong liền mang vẻ mặt u ám rời khỏi Lâm phủ.
Họa Nhi vui sướng vọt vào sân viện Mộ Ly Thanh ở, cao giọng gọi: “Công tử! Công tử!”
Mộ Ly Thanh đang tựa vào cửa sổ đọc một tập thơ, thấy dáng vẻ vui sướng của Họa Nhi hắn không nhịn được cười hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Họa Nhi ra vẻ thần bí kéo Mộ Ly Thanh đến bàn tròn, nói: “Công tử người đợi một lát sẽ biết.”
Mộ Ly Thanh buồn cười liếc mắt nhìn vẻ mặt hưng phấn của Họa Nhi, đợi một lát lại thấy đám tiểu tư bưng những món ăn tinh xảo nối đuôi nhau đi vào.
Mộ Ly Thanh nhìn những món ăn trền bàn ngập ngừng hỏi: “Cái này…”
Họa Nhi cười nói: “Hôm nay đại tiểu thư cố tình gọi em đến thư phòng hỏi chuyện, công tử người đoán xem đại tiểu thư hỏi em cái gì?”
Mộ Ly Thanh lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Em đừng có thừa nước đục thả câu.”
Họa Nhi nói: “Hôm nay đại tiểu thư hỏi em, bình thường công tử thích ăn cái gì. Em báo lại với nàng từng món một, nói tên từng món, không ngờ đại tiểu thư nghe xong lập tức dặn nhà bếp trưa nay phải làm những món này!”
Mộ Ly Thanh nhìn tất cả các món ăn trên bàn đều là những thứ hắn thích ăn, hắn nắm chặt khăn tay nói không nên lời.
Họa Nhi lại nói: “Công tử người xem những món ăn hôm nay đều là tấm lòng của đại tiểu thư, người nhất định phải ăn nhiều một chút nha! Trước khi đại tiểu thư còn dặn riêng Họa Nhi phải khuyên người ăn nhiều một chút nữa đó!”
Mộ Ly Thanh lẩm bẩm: “Nàng xuống núi rồi à?”
Họa Nhi nói: “Dạ, trong phủ có việc gấp.”
Họa Nhi thấy dáng vẻ kinh ngạc của Mộ Ly Thanh, vui vẻ nói: “Công tử người xem, đại tiểu thư càng ngày càng tốt với người, nàng quan tâm người đến vậy luôn nha! Chỉ có chuyện nàng không thể dùng cơm trưa cùng người thôi mà cũng dặn riêng em nói lại cho người!”
Khóe miệng Mộ Ly Thanh giương lên ý cười, gật đầu: “Ừm.”