Nến long phượng xa xa đỏ đến chói mắt, một đêm thật dài…
Hôm sau, chờ Mộ Ly Thanh cau mày, khó khăn mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là màn hỉ lửa đỏ phía trên. Vừa nhìn thấy một mảnh đỏ rực kia, Mộ Ly Thanh liền xấu hổ nghiêng đầu, sau đó hắn sợ hãi giật mình trợn mắt nhìn, một chiếc giường to như vậy mà chỉ có một mình hắn nằm!
Thê chủ đâu? Sao thê chủ lại biến mất?
Lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp giấy nhìn ra bên ngoài thấy trời đã sáng choang, xem chừng đã đến giữa trưa.
Hắn sợ tới hồn bay phách lạc, ngày tân hôn thứ hai mà hắn lại ngủ say như vậy, tới giữa trưa mới tỉnh giấc, sáng sớm hôm nay hắn còn phải tự mình kính trà với công công bà bà! (cha mẹ chồng, trong nữ tôn thì phải là cha mẹ vợ mới đúng)
Nghĩ vậy hắn lại không dám nằm nữa, cuống quít ngồi dậy, ai ngờ cả người đau nhức làm hắn thiếu chút ngã xuống, chăn gấm thêu uyên ương tuột xuống lộ ra dấu hôn xanh xanh tím tím, dù trong lòng không có người nhưng hắn vẫn rất xấu hổ, nhanh tay kéo chăn lên che người.
Những dấu ấn này đều do thê chủ lưu lại đêm qua…
Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, Mộ Ly Thanh lộ ra khuôn mặt nóng bừng từ lúc nào, đêm qua thê chủ dịu dàng như vậy, những nụ hôn nóng bỏng lưu lại trên người hắn, bàn tay dịu dàng kia vẫn không ngừng ngao du, bây giờ nhớ lại tim hắn vẫn đập nhanh không ngừng.
Hắn có chút ảo não vỗ vỗ mặt mình, nhỏ giọng nói: “Đừng có không biết xấu hổ như vậy, không được nghĩ lung tung nữa…”
Chờ hắn bình tĩnh xong lại phải chạy nhanh đi tìm áo trong của mình mặc vào, vừa bước xuống giường, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người vào là Họa Nhi đã theo hầu hạ hắn từ nhỏ.
Sắc mặt Họa Nhi hơi khó coi, nhưng Mộ Ly Thanh không chú ý tới, hắn cúi đầu tìm giày của mình ở cạnh giường, vừa tìm vừa nói: “Họa Nhi, sao ngươi lại không đến gọi ta, bây giờ là giờ nào rồi, hôm nay còn phải đi kính trà nữa!”
Họa Nhi bưng nước ấm rửa mặt bước nhanh đến, đặt chậu rửa mặt trên bàn, xoay người đóng của phòng lại xong mới đi tới bên cạnh công tử nhà hắn, ngồi xổm xuống giúp công tử tìm giày.
“Họa Nhi, ta hỏi ngươi, tại sao lại không trả lời?” Mộ Ly Thanh bất mãn hỏi.
Họa Nhi cắn môi, sắc mặt có phần khó coi: “Công tử, sao ta cảm thấy Lâm phủ này có gì đó là lạ…”
Mộ Ly Thanh cười nói: “Lạ thế nào?”
Họa Nhi cau mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó, đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Mộ Ly Thanh vội vàng mặc quần áo vào, mang giày đi xuống giường, chân chỉ vừa chạm đất hẳn đã thấy đau nhức không thôi, đến đứng cũng đứng không vững.
Họa Nhi chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì nữa, chạy đến giúp công tử nhà hắn trang điểm, chỉnh tóc. Lúc này, cửa bị người đẩy ra.
Mộ Ly Thanh ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ là công công của mình! Sợ tới mức vội vàng đứng lên, đi tới trước mặt Vương thị ngoan ngoãn hành lễ: “Tiểu tế ra mắt công công.”
Vương thị không để ý tới Mộ Ly Thanh, bước vài bước đến chủ vị ngồi xuống.
Mộ Ly Thanh nghĩ công công đang tức giận hắn hôm nay dậy trễ, sợ tới mức cúi người dập đầu với Vương thị, nói: “Hôm nay là tiểu tế không đúng, dậy trễ như thế, chưa kịp kính trà công công, xin công công trách phạt.”
Vương thị vẫn không nói lời nào, chỉ cẩn thận dò xét Mộ Ly Thanh, nhìn thấy những dấu hôn quần áo không thể che được trên người hắn, đáy mắt hiện lên một tia thương hại, thở dài một hơi nói: “Mộ công tử, công tử không cần phải gọi ta là công công.”
Mộ Ly Thanh vừa nghe liền sợ tới mức quỳ rạp xuống dất, cố nén nước mắt nói: “Tiểu tế biết sai rồi, xin công công trách phạt!”
Mộ Ly Thanh nghe Vương thị nói, hắn nghĩ Vương thị đã gán cho hắn tội thất đức vì đã không kính trà cho người sáng nay, còn nói hắn không cần gọi người là công công, chẳng phải là đang muốn hưu hắn hay sao?
Họa Nhi cũng xanh mặt quỳ bên cạnh công tử nhà hắn, làm gì có người nào mới thú phu ngày đầu liền bỏ?
Vương thị thấy bộ dạng hoảng hốt của Mộ Ly Thanh, thở dài một hơi nói: “Mộ công tử đừng hiểu lầm, mau đứng lên đi. Ta có việc muốn nói với công tử.”
Làm sao Mộ Ly Thanh dám đứng? Hắn vẫn quỳ trên đất đáp: “Công công có lời gì cứ nói với Thiển Thanh, Thiển Thanh tự biết mình làm sai, không dám đứng dậy.”
Vương thị thấy vậy cũng không miễn cưỡng hắn, suy nghĩ một lát mới mở miệng hỏi: “Mộ công tử có biết người công tử gả cho là ai không?”
Vẻ mặt Mộ Ly Thanh cực kì ngạc nhiên, sao hắn lại không biết thê chủ mình gả cho là ai?
“Tất nhiên là tiểu thư Lâm gia, thê chủ của Thiển Thanh, cũng chính là nữ nhi của người, Lâm Thư Cầm.”
Vương thị cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy công tử còn nhớ năm năm trước, Mộ gia của các người đã từng hủy hôn một lần không.”
Nghe Vương thị nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã trắng bệch của Mộ Ly Thanh lại càng mất đi huyết sắc, đúng là năm năm trước đại ca của hắn đính thân với một nhà khác, hơn nữa đã đính thân từ rất nhỏ.
Nhà kia họ Lãnh, trước kia cũng là một hộ giàu có trong kinh thành, của cải qua nhiều thế hệ làm ăn thật không thể dùng mấy chữ giàu có để hình dung, Lãnh gia cũng chỉ có một nữ nhi là Lãnh đại tiểu thư, chủ mẫu Lãnh gia yêu thương Lãnh tiểu thư đến tận xương tủy. Nhà mình cũng rất hài lòng với cửa hôn sự này, định chờ đến khi ca ca cập kê liền gả đi.
Ai ngờ sóng gió bất ngờ kéo đến, chủ mẫu Lãnh gia đột nhiên bị bệnh nan y, nằm triền miên trên giường thật lâu cuối cùng vẫn không trị được mà rời khỏi nhân thế, nhưng tai họa không đến một mình, Lãnh đại tiểu thư quá mức đau lòng vì mẫu thân qua đời đã lập tức hôn mê. Một lần hôn mê cứ thế vài năm vẫn không tỉnh, chủ quân Lãnh gia mời danh y nổi tiếng cả nước xem bệnh cho Lãnh tiểu thư, đều nói là không trị được, Lãnh gia lớn như vậy lại vì không có người nắm giữ đại cục mà suy bại.
Mẫu thân và phụ thân nghe được chuyện của Lãnh gia, biết được Lãnh tiểu thư chỉ sợ không sống được, đau lòng đại ca nên không quan tâm đến tình nghĩa bao nhiêu năm, đến Lãnh gia từ hôn, mặc kệ chủ quân Lãnh gia cầu xin thế nào cũng không chịu thay đổi ý kiến.
Cuối cùng chủ quân Lãnh gia cũng đồng ý kí xuống thư từ hôn, hơn nữa còn lập lời thề Lãnh gia và Mộ gia từ nay về sau không đi chung một đường, suốt đời không qua lại với nhau!
Sau khi từ hôn không bao lâu, Mộ gia lại kết thân với Lâm gia.
Vương thị thấy vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của Mộ Ly Thanh liền cười nhạo nói: “Công tử đã nhớ ra rồi? Nhớ năm đó Mộ gia của các người không quan tâm tới Lãnh gia đã chiếu cố các người bao nhiêu năm qua, cương quyết ép buộc muốn giải trừ hôn ước với Lãnh gia, đúng là bất nhân bất nghĩa!”
Mộ Ly Thanh ngồi trên mặt đất im lặng, hắn cũng biết mẫu thân và phụ thân làm vậy là không đúng, năm đó hắn cũng đá khuyên rất lâu, phụ mẫu lại không nghe hắn, cố ý muốn từ hôn với Lãnh gia, nhưng vì sao công công lại nhắc tới chuyện này, trong lời nói còn có ý che chở cho Lãnh gia?
Vương thị lại nói: “Thật ra người hôm qua bái đường thành thân với ngươi, cùng ngươi động phòng không phải là tiểu thư Lâm gia mà là đại tiểu thư Lãnh gia, Lãnh Mặc Cẩn!”
Mộ Ly Thanh cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể cũng không quỳ được nữa, may mắn Họa Nhi ở bên cạnh đỡ lấy hắn. Mộ Ly Thanh không thể tin, hỏi: “Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy được?”
Vương thị nhìn hắn hèn mọn nói: “Lâm gia tốt xấu gì cũng là thư hương thế gia mà tiểu thư nhà chúng ta vừa cho bọn họ ngân phiếu mười vạn lượng, bọn họ đã lập tức đồng ý rời kinh không bao giờ trở về nữa. Hơn nữa còn đồng ý để lại tòa nhà này, cũng hứa sẽ không nói với bất kì ai, nếu không tiểu thư nhà ta làm sao có thể thú được công tử đây? Đại công tử Mộ gia!”
Mộ Ly Thanh nghe như sét đánh ngang tai, toàn bộ cơ thể hắn run run, run đến nói không nên lời, nhưng Họa Nhi bên cạnh lại lớn tiếng hỏi: “Vậy tiểu thư của các người có ý gì? Treo đầu dê bán thịt chó muốn thành thân với công tử nhà ta, nếu nàng thật sự muốn cùng một chỗ với công tử nhà ta, vậy thì cứ tới cầu thân, cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy!”
Vương thị cười ha ha nói: “Các người vẫn còn chưa hiểu ý của ta sao? Đại tiểu thư chỉ vì trả thù chuyện Mộ gia các người năm đó bội bạc, hoàn toàn không thật lòng muốn kết hôn với công tử nhà các người. Huống hồ tiểu thư coi như đã hết lòng quan tâm, cũng đã vội vàng làm ra một cái hôn lễ cho công tử nhà các người, chỉ là sau đêm qua, ta e là tiểu thư sẽ không bước vào tòa nhà này nửa bước!”
Họa Nhi tức đến không nói nên lời, Mộ Ly Thanh ngơ ngác ngồi dưới đất, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào… Không thể nào…”
Hắn chỉ vừa nhớ lại tối qua thê chủ đã dịu dàng tìm mọi cách che chở mình thế nào liền không tin thê chủ có thể đối xử với hắn như vậy! Cái hắn đang nghe không phải là sự thật, không phải là sự thật!
Mộ Ly Thanh vừa nghĩ như thế liền quỳ thẳng một đường tới ôm chân Vương thị nói: “Công công, cầu xin người hãy để ta được gặp thê chủ! Hãy để cho ta gặp nàng!”
Vương thị không đành lòng liếc mắt nhìn, miệng lại chẳng chút thương tiếc: “Mộ công tử không cần phải gọi ta là công công, ta không gánh nổi cái danh đó, ta chỉ nghe theo lời dặn của tiểu thư, đóng giả làm phụ thân của tiểu thư một ngày thôi. Tiểu thư cũng sẽ không gặp công tử, công tử hãy từ bỏ ý định, chết tâm đi!”
Mộ Ly Thanh lắc đầu la lên: “Ta không tin! Ta không tin, ta muốn gặp nàng!”
Vương thị đứng lên đá Mộ Ly Thanh ra, nói: “Tiểu thư tự mình dặn dò, Mộ Thiển Thanh ngươi cả đời chỉ có thể ở đây, nửa bước cũng không được bước ra ngoài, ta đã dặn hạ nhân khóa hết tất cả các cửa, trong nhà trừ phòng bếp có hai người chuẩn bị thức ăn cũng chỉ còn hai thị vệ trông coi hai người. Các người ở đây một ngày ba bữa đều có người đưa tới, chủ tớ hai người an tâm ở lại đây, không nên nghĩ đến những chuyện viễn vông! Lời của ta đã nói xong, bây giờ ta phải dẫn người đi rồi, Mộ công tử tự giải quyết cho tốt, đừng có nghĩ quẩn trong lòng! À, còn nữa, các người đem tất cả chữ hỉ, nến đỏ trong phòng này đốt cả đi, đừng để cho người ta ảo tưởng mình đã gả cho đại tiểu thư!”
“Dạ!” Mấy gã sai vặt đáp.
Vương thị suy nghĩ một lát liền kêu gã sai vặt đưa khăn đồng nguyên (khăn xử nam) cho hắn, bỏ vào cái hòm gỗ nhỏ hắn mang theo bên người, sau đó xoay người tiêu sái bước đi không quay đầu lại.
Mộ Ly Thanh nhìn màn hỉ và chữ hỉ trong phòng đều bị hạ nhân tháo xuống, hơn nữa thể xác và tinh thần đều bị kích thích, cuối cùng không nhịn được ngã xuống hôn mê bất tỉnh.