Snape phát hiện, lần thứ hai trở lại bên Harry, hắn không thể giãy giụa, thể xác và tinh thần, bi ai thay, hoàn toàn thần phục. Thậm chí dù chỉ là sự đụng chạm nhẹ nhàng nhất, hắn cũng hoàn toàn không có khí lực chống cự, huống chi từ sau khi bị tìm về, nơi duy nhất hắn cư trú chính là trong vòng tay ấm áp mà kiên cố kia.
Người thanh niên ấy trở nên quá mức cẩn thận, hơn nữa luôn tràn ngập bất an, không muốn để chân hắn chạm tới mặt đất, dù chỉ một giây, thậm chí còn đóng đường dùng bột Floo, cự tuyệt mọi sự đến thăm của ngoại giới. Với cuộc sống cơ hồ hoàn toàn bị phong tỏa này, Snape chỉ có thể yên lặng, cố gắng làm ra chút kháng cự cuối cùng, không nói lời nào, không nhìn đối phương, mặc cho anh bài bố, để biểu đạt sự phẫn nộ và tuyệt vọng của hắn – hắn không cam lòng.
Thật vất vả… mới lập được quyết định đó, để Harry được tự do, để tên nhóc chết tiệt này nhận được cuộc sống mà mình đáng có. Cho dù hắn phải chịu tất cả thống khổ, như thế vẫn tốt hơn so với việc luôn ở bên Đấng cứu thế, thừa nhận nỗi đau lòng khắc cốt, cùng với sự mê luyến càng lúc càng sâu sắc. Hắn đã dùng tất cả dũng khí và nghị lực còn sót lại rồi, hắn không biết liệu mình còn có thể lặp lại một lần nữa, thoát ly khỏi người thanh niên này.
Nhưng chết tiệt, chẳng lẽ Merlin thật sự còn có vài phần kính trọng đối với Potter? Quỷ tha ma bắt, Đấng cứu thế lại có thể khôi phục trí nhớ! Không những tìm được hắn trùng hợp như vậy mà còn thổ lộ tình yêu với hắn! Không! Điều đó không thể! Đây chẳng qua là vì Harry nhớ lại đêm đó, đó là – xuất phát từ áy náy và trách nhiệm! Chết tiệt! Ngay từ đầu hắn hẳn nên đi thật xa, rời khỏi Luân Đôn, rời khỏi nước Anh, rời khỏi mảnh đất thân quen này!
Một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần, cuối cùng Snape từ có tâm kháng cự trở thành khiếp sợ bối rối, đối với những chuyện Harry làm, hắn không biết còn có thể phản ứng như thế nào.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, hắn đều bị ôn nhu chặt chẽ giam cầm. Đấng cứu thế thật cẩn thận, dùng tư thái gần như hèn mọn mà cho hắn sự yêu chiều và che chở, thậm chí đã không còn những nụ hôn môi tùy ý, mỗi lần đụng chạm, ngoài siết chặt cánh tay, từng hành động của anh đều mang theo một tia nơm nớp lo sợ, như thể người trong lòng anh lúc nào cũng có thể biến mất.
Cho dù Đấng cứu thế đang làm gì, hiển nhiên đều ôm hắn trong lòng, tất cả sự chú ý đều tập trung trên người hắn. Chỉ cần hắn hơi hơi tránh né, anh sẽ hoảng sợ tới cực điểm, siết chặt lấy hắn, không ngừng bất an hỏi han và kiểm tra, giống như sợ hắn có thể sử dụng thuật ảo ảnh di hình trong nháy mắt.
Lúc ăn cơm, hoàn toàn không cho hắn tự ăn, Harry có thể xác định rõ mức độ ăn uống của hắn, đợi hắn ăn xong hết mới bắt đầu lấp đầy bụng mình, sau đó lúc tắm rửa, thân thể hắn được cẩn thận tắm sạch, không bỏ qua một tấc da thịt, ngay cả địa phương khiến người ta cực thẹn kia cũng bị nhẹ nhàng mơn trớn, cử chỉ không hề mang theo dục vọng.
Khi ngủ, bất luận hắn mở mắt ra lúc nào, hắn đều có thể thấy đôi mắt xanh đó nhìn mình không chớp, tựa hồ chưa bao giờ khép lại. Cho dù lại bị ôm chặt, hai thân thể dính sát không để lại dù chỉ một khe hở, sự gần gũi ấy dường như cũng không thể xoa dịu sự bất an và sợ hãi của anh.
Ban ngày, hắn sẽ bị ôm ngồi ở ghế sô pha hoặc đưa đến nhà ấm. Năng lực hành động của hắn bị hoài nghi, hắn không được cho phép chạm đến dược liệu hay bất cứ thứ gì khác. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là dựa vào ngực Đấng cứu thế, cảm nhận anh siết chặt tay, giống như nắm lấy thứ duy nhất khát cầu trên thế giới.
Đây là Harry Potter sao? Ôi Merlin! Vì sao biểu hiện của anh lại căng thẳng giống như một người vừa tìm lại được nguồn sinh mệnh mà mình từng đánh mất?! Những điều đó vốn nên phát sinh trên người hắn, nhưng hiện tại, vòng tay ôm ấp từng giây từng khắc, tràn ngập nỗi khát cầu sâu sắc ấy tuy rằng mang đến áp lực vô cùng, lại cũng mang đến hơi ấm và sự an tâm. Nó khiến Snape cơ hồ phải thở dài, giờ người xuất hiện vấn đề, ngược lại, lại là ‘chủ nhân’ của hắn!
Mãi tới một đêm hơn nửa tháng sau, có lẽ vì đồ ăn trong bữa tối, cảm giác khát khô cổ khiến Snape mở mắt ra, vừa bất đắc dĩ, vừa hơi hơi đau lòng nhìn đôi mắt xanh tỉnh táo theo dõi hắn. Hắn chắc chắn rằng Đấng cứu thế không uống thuốc nâng cao tinh thần gì cả, ngoài thời gian ngắn ngủi giải quyết nhu cầu sinh lý, họ hầu như không hề tách nhau ra. Nếu vậy, người thanh niên này, rõ ràng đã vượt qua cực hạn.
Nhìn đôi mắt đầy bất an kia, giống như hơn hai năm trước, chẳng qua, tình cảnh của hai người tựa hồ hoàn toàn đảo ngược, Snape thở dài. Hắn do dự đưa tay chạm lên gương mặt Harry, sau đó cảm nhận những ngón tay lạnh lẽo bị bao vây trong bàn tay ấm áp. Hắn mấp máy môi, thật lâu sau mới thong thả, gian nan và đứt quang thốt lên thanh âm: “… Ngủ… đi… Tôi… không đi…”
Đôi mắt xanh vốn bình tĩnh chợt dao động. Một lát sau, như muốn thử, khuôn mặt Harry chậm rãi hướng tới gần Snape, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, dừng trên vầng trán tái nhợt mà chắc nịch. Hắn hơi sửng sốt, từ sau ngày đầu tiên, ngoài sự ôm ấp và nụ hôn sớm an buổi sáng, không hề có nụ hôn môi nào. Sự êm dịu không thể miêu tả bằng lời cùng với bản năng muốn tới gần khiến Snape từ bỏ chống cự, nhúc nhích thân thể, lần đầu tiên từ sau khi bị Harry đưa về, chủ động tới gần, sau đó gượng gạo và run rẩy dâng lên môi mình.
Chỉ là những đụng chạm nhẹ nhàng, lại thỏa mãn như thể linh hồn được an ủi, từ tốn giao triền, tuy không kịch liệt nhưng đủ lâu dài, lâu đến mức hai người cứ như vậy bất tri bất giác yên giấc.
Giấc ngủ không mộng mị cứ thế trôi qua. Bị ánh sáng buổi sớm đánh thức, Harry mở mắt ra, sau thoáng chốc mơ màng, siết chặt cánh tay theo phản xạ có điều kiện, rồi ngây ngốc cảm nhận được sức nặng trước ngực. Cảnh ban đêm hiện lên rõ rệt trong đầu, khiến anh vui mừng đến không tin nổi, cúi đầu, nhìn người đàn ông nép vào người mình ngủ ngon lành.
Cố gắng thật nhẹ nhàng nhón lấy một lọn tóc quấn quanh ngón tay, Harry nhìn đối phương nhẹ nhàng hô hấp, hồi tưởng những lời thoát ra khỏi đôi môi nhợt nhạt kia. Người đàn ông này không chịu nói chuyện với anh đã nửa tháng rồi. Lời hứa khàn khàn vỡ vụn, tựa hồ không thể nối liền đó cũng đủ để trái tim vẫn treo giữa không trung của anh hơi hơi rơi xuống.
Tham lam, Đấng cứu thế cứ như vậy ngắm bảo vật đã tìm lại được của mình ngủ say, mãi cho đến khi đôi mắt khép kín hơi hơi rung động, chậm rãi mở ra, sau đó sâu trong con ngươi mơ màng phản chiếu lại bóng bóng dáng nho nhỏ của anh.
Snape nhìn đôi mắt dường như đã bớt bất an kia, thong thả mà luống cuống ngồi dậy, không tự nhiên giống như trước khi hắn bỏ đi, lại cũng không giận hờn như sau khi trở lại. Tối hôm qua, lúc hắn nói câu kia, hắn hoàn toàn thanh tỉnh cũng như có toàn bộ trí nhớ, giờ đối mặt với Đấng cứu thế đã biết tất cả, hắn không biết đối mặt với người thanh niên trước mắt, hắn phải làm như thế nào.
Tuy nhiên, không cần Snape phải hao tổn tâm trí, trong lúc hắn vẫn còn mờ mịt căng thẳng, Harry giống như đã hoàn toàn ném bỏ sự bất an của mình, hai tay xuyên qua dưới nách Snape, xốc người lên kéo đến trước mặt mình, nhìn đôi mắt đen tràn đầy khẩn trương và căng thẳng, mỉm cười rồi ôn nhu hôn môi: “Buổi sớm tốt lành, Sev…”
Không phải là hôn má bình thường, nhưng cũng không kịch liệt triền miên, giống như nụ hôn hôm qua của họ, chỉ nhẹ nhàng bao trùm, từ từ mơn trớn, cho khi thân thể Snape hoàn toàn mềm mại, hai tay chần chờ chạm lên vai Harry.
Môi chậm rãi chia lìa, Snape dựa đầu vào vai Harry, cũng như vậy, trên vai hắn cũng có sức nặng của anh, sự yên tĩnh bao trùm lên phòng ngủ. Một lát sau, giọng Harry vang lên, bình tĩnh nhưng lại thoáng khẩn cầu: “Tôi biết tôi là kẻ ngu ngốc, tôi cũng biết tôi đã làm em khổ sở, nhưng lúc này, Sev… Chào mừng em trở về nhà…”
Mái tóc dài tản ra, hoàn toàn che đi gương mặt Snape. Không đáp ngay, hồi lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng thốt lên, “Ừ.”
“Sẽ không còn tìm cách ra đi nữa? Bỏ lại tôi một mình?”
“… Ừ.”
“… Sẽ vĩnh viễn ở cùng tôi? Tại ngôi nhà này, sống bên nhau?”
“Ừ.”
“Sev… Tôi yêu em…”
…
Harry không kỳ vọng có được câu trả lời, được đáp lại như vừa rồi đã nằm ngoài dự liệu của anh. Anh hiểu rõ người trong lòng mình không được tự nhiên và quật cường đến thế nào, hai tháng vừa qua cũng không phải là giả tạo. Anh biết muốn tình yêu của mình được nhận thức, được tin tưởng, anh còn cần thời gian. Tuy nhiên anh đã có được lời hứa hẹn. Người đàn ông này, con người mà anh vốn luôn yêu thương nhưng lại ngu ngốc không nhận ra, cuối cùng đã đáp ứng ở bên cạnh anh. Nếu vậy, tương lai không xa, tình yêu của anh tất nhiên cũng sẽ được đáp lại.
Không thấy giật mình vì bản thân được trấn an chỉ vì vài từ đơn giản, với vẻ mặt tự nhiên, Harry mỉm cười, hôn lên đôi môi mềm mại: “Được rồi! Nếu vậy mình đi ăn điểm tâm thôi ~ ha ha, đột nhiên tôi thấy đói meo rồi!”
Nhìn tinh thần Harry chợt chuyển biến tốt đẹp, Snape ngẩn người, sau đó hơi hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười tựa hồ không thể nắm giữ.
Ở bên cạnh Harry, sau hơn nửa tháng trở về, Snape rốt cuộc chiếm lại được quyền lợi tự mình rửa mặt chải đầu, yên lặng vệ sinh, sau đó nhìn anh thoáng do dự, nắm lấy thắt lưng hắn mà không phải giam cầm hắn trước ngực. Hắn hơi hơi mỉm cười, tuy rằng quyến luyến sự ôm ấp ấm áp kia, nhưng Snape chắn chắn hắn lại càng thích loại ôm ấp mang theo sự tín nhiệm này.
Giống như những ngày cuối tuần trước đây, Harry không cần đi làm, họ cùng nhau tận hưởng bữa sáng, sau đó tiến vào nhà ấm. Chẳng qua, lần này Harry không ngồi trên ghế mây chờ đợi mà là lẵng nhẵng đi theo sau Snape, nhìn người thong thả chăm sóc những cây thảo dược đã tháng không chạm đến. Sau đó, khi anh nghĩ đã đủ nhiều thời gian – cho dù chỉ mới phút trôi qua – Harry sẽ ôm lấy thân thể lại bắt đầu mệt mỏi, cả hai buông mình xuống chiếc ghế lớn thoải mái, hưởng thụ ánh mặt trời, chia sẻ trà bánh mà gia tinh cần cù chuẩn bị cho họ.
Snape nhìn tất cả những điều này, cảm nhận được sự che chở càng ngày càng sâu sắc, gần như cưng chiều chìm đắm của Đấng cứu thế – tất cả yêu cầu của mình, anh đều không cự tuyệt, ngoài việc để hắn rời khỏi đây. Snape thậm chí còn hoài nghi, nếu hắn muốn Đấng cứu thế đi phá nát Bộ Pháp Thuật, con người đầu óc đã hoàn toàn không biết cân nhắc theo kiểu bình thường này nhất định sẽ trực tiếp xông lên, đương nhiên, mang theo cả hắn nữa! – Khóe miệng hơi hơi gợi lên, Snape nhìn sự thỏa mãn khó có thể che dấu trên gương mặt Harry, sau đó tâm tình trở nên mềm mại, cho phép mình hoàn toàn dựa vào anh.