Sau món canh cải trắng, Harry tựa hồ mê nấu ăn như điếu đổ, trong toàn kỳ nghỉ Giáng Sinh, liên tục lăn qua lăn lại đủ món đa dạng, mà Snape dường như ngày nào cũng tỉnh lại khi cả người đều bủn rủn, sau đó lại rơi vào giấc ngủ khi còn đang nức nở rên rỉ. Nói trắng ra, ngoài ngày nghỉ đầu tiên, hắn cơ hồ không thể xuống khỏi giường. Chết tiệt, hắn thậm chí không hiểu nổi, chỉ là nấu ăn đơn giản, vì sao cuối cùng hắn đều bị kéo lên giường…
Đứng trong phòng tắm, dùng khăn lông lớn mềm mại chà lau thân thể, Snape ngẫu nhiên ngước nhìn bộ dáng của mình trong gương. Thắt lưng vẫn gầy như trước, thân thể khô cằn, đầy vết sẹo, chẳng qua trên những vết sẹo xấu xí khủng bố giờ che kín dấu vết, hết xanh lại tím, từ cổ tới mắt cá chân, thậm chí trên chân còn có những dấu hồng nhạt, không cần nhắc tới những vết sẹo kia!
Nhìn mình dần dần đỏ lựng lên trong gương, Snape xấu hổ ảo não ném khăn tắm vào mặt kính, choàng áo ngủ vào. Vừa mới xỏ qua tay áo, cửa phòng tắm đã bị Đấng cứu thế xô mở, trên mặt anh là biểu tình lo lắng. Giây tiếp theo, thân thể hắn bị kéo vào vòng ôm chặt chẽ, hơi hơi run rẩy.
Sau vài giây trầm mặc, thong thả, Snape vươn tay đặt lên bờ vai của anh, đầu nhẹ nhàng ngả vào, cảm nhận anh chậm rãi bình tĩnh lại. Thời gian hắn ở trong phòng tắm hôm nay hơi dài, lâu hơn bình thường khoảng năm phút…
Một lát sau, Đấng cứu thế ngẩng đầu, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, cười ngoác miệng nhìn người yêu, “Ôi ~ Sev ~ thơm quá ~”
Hơi cong môi, Snape nhìn đôi mắt vẫn phiếm vẻ bất an của Harry. Hắn thở dài, dâng môi lên, nhìn anh hơi ngẩn ra trước khi kịp phản ứng, mặc anh tùy ý say đắm và triền miên điên cuồng chiếm đoạt.
Mãi cho tới khi hắn cơ hồ không thể hô hấp, dường như anh mới thỏa mãn. Ngây ngây ngất ngất, Snape rốt cuộc được buông ra, áo ngủ được chỉnh lại, sau đó anh cười tủm tỉm, cùng hắn đi ra khỏi phòng ngủ.
Vuốt bụng, Harry nhìn Snape với vẻ đáng thương, “Sev… Đói…”
Đang đánh giá số thực phẩm dự trữ của họ, Snape quay đầu, trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Đấng cứu thế. “Hừ… còn… không phải… vì… đồ… chết tiệt… nhà… anh… lãng phí…”
Bĩu môi, dù đã tuổi, Đấng cứu thế biểu hiện như một đứa nhóc không đến tuổi. “Nhưng mà, lần nào cũng bởi vì Sev không muốn… Ôi??? Ừm…”
Thẹn quá thành giận, Snape túm một trái cà chua lên, nhét vào miệng Harry, ngăn chặn đôi môi càng ngày càng không biết kiêng nể gì, lúc nào cũng có thể phun ra những lời làm cho người ta cả người khô nóng. “Câm miệng!… Hay… anh… thực… muốn… biến… bữa trưa… thành… bữa tối…!”
Mắt rưng rưng lệ, ủy ủy khuất khuất, Harry cắn trái cà chua, sau đó lơ đãng nhìn thấy trong tủ còn mỳ Ý, mắt sáng rực lên. Hình như họ còn hai bình sốt cà chua, ừ, thịt gà mấy ngày hôm trước mua cũng còn nữa!
“Sev! Sev! Tôi muốn ăn mỳ Ý!” Ôm lấy người đàn ông trước mặt, ra sức cọ xát, giống như một con thú cưng làm nũng chủ nhân, Đấng cứu thế đã hoàn toàn không có tính tự giác của một kẻ thân là ‘nhân loại’…
Đầu nổi gân xanh, Snape dùng cả tay chân, ra sức kéo áo ngủ của Harry, muốn làm cho tên khốn càng lúc càng trẻ con hóa này rời khỏi thân thể mình! Merlin chết tiệt! Tên Harry Potter lực như quái vật này!
“… Buông ra… Tôi…! Anh… như vậy… tôi… làm sao… nấu… mỳ!!!” Mặt mày đỏ bừng, Snape bắt lấy bàn tay trộm dịch chuyển về phía mông hắn, rống giận đứt quãng.
Buông ra một cách không tình nguyện, Harry cắn cà chua, ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhìn người yêu nấu ăn cho mình.
Cắt cà rốt, xắt thịt gà thành miếng nhỏ, đun nóng chảo trên bếp, đổ nước vào…
Cắn trái cà chua chua chua ngọt ngọt, Harry yên lặng nhìn Snape thành thục bận rộn. Anh cực kỳ yêu cuộc sống bây giờ, người quan trọng nhất đời anh nấu cho anh ăn, cười với anh, tức giận với anh. Thanh âm khàn khàn vỡ vụn, cơ hồ không thể nói chuyện rành mạch lại nghe tự nhiên vô cùng ở trong tai anh, cho dù là tiếng ca của tinh linh cũng không bằng được.
Mỗi ngày về nhà, lúc ôm lấy thân thể tựa hồ dưỡng như thế nào cũng không béo lên được đó, nghe được những lời đứt quãng ‘hoan nghênh về nhà’, những vất vả của một ngày làm việc mệt nhọc như biến thành hư không. Anh yêu đôi môi đơn bạc vì anh mà mở ra, anh yêu đầu lưỡi luôn luôn trúc trắc, mềm mại quấn theo đầu lưỡi anh, yêu sự nhu thuận thẹn thùng luống cuống của người đàn ông này, yêu thân thể chỉ vì anh mà mềm mại, mở ra không hề giữ lại. Anh yêu đôi mắt đen mà trong con ngươi vĩnh viễn chỉ có anh tồn tại, yêu tiếng nức nở và rên rỉ giống như con thú nhỏ làm nũng, anh yêu tất cả những gì mà người đàn ông này cho anh!
Nhìn ánh mặt trời phủ một tầng vàng óng lên người Snape, ngửi mùi sốt chua ngọt dần dần thơm ngào ngạt, Harry chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của con người đang vì anh mà bận rộn đó, nhẹ nhàng gọi, giống như bất cứ ngày nào trong hai năm qua.
“Sev… Sev…” Anh cứ gọi đi gọi lại thong thả mà kiên định như vậy, mãi cho tới khi nghe được tiếng hừ nhẹ rầu rĩ, giống như không kiên nhẫn nổi của người yêu, “Ừ…” Vui sướng, anh hôn lên vành tai ửng hồng, dùng răng khẽ cắn, sau đó – trúng một khuỷu tay…
Cảm nhận được ngọn lửa vây quanh phía sau mình rốt cuộc trở nên yên tĩnh, nhưng lại ghé đầu lên vai mình nhẹ nhàng cọ xát, tức giận, Snape chẳng biết phải làm sao, thằng ranh con chết tiệt…
Snape dùng thìa múc một chút sốt, đưa tới cái đầu trên vai hắn, “Nếm thử chút đi!” Nhìn thấy đôi môi mềm mại, nhưng lần nào cũng làm mình thở hổn hển, nhếch lên thỏa mãn, cong khóe miệng, Snape bắt đầu luộc mỳ.
Nhẹ nhàng quấy, nhìn mặt nước dần dần trở nên có chút trong suốt, Snape tính toán thời gian, cẩn thận lấy một sợi mỳ đưa vào miệng nhấm nháp. Harry thích dai một chút, mà vì tình trạng của dạ dày, hắn chỉ có thể ăn tương đối mềm một chút. Ừ ~ thế này là chuẩn rồi!
Vớt phần mỳ có thể thỏa mãn thói quen ăn uống của Harry ra, giảm lửa, sau đó đổ dầu, xào mỳ cùng với sốt, hai phút sau tắt bếp, lấy ra đĩa và đưa vào bàn tay đang ngoan ngoãn chìa ra. Hắn nhìn anh thong thả tới ngồi xuống bên bàn rồi mới lấy phần mỳ đã luộc đủ mềm, lặp lại đúng công đoạn đó.
Chậm rãi tận hưởng món mỳ chua ngọt, Snape nhìn Đấng cứu thế ăn như rồng cuốn, sự thỏa mãn thản nhiên khiến khóe miệng hắn hơi hơi cong lên.
Tên khốn ngu ngốc! Trẻ con ăn uống còn có phong độ hơn anh! Khóe miệng run rẩy, Snape nhìn quanh miệng Harry dính đầy sốt cà chua, trong nội tâm bừng lên chút sung sướng nho nhỏ. Hắn biết, ở trước mặt người khác, cho dù là đồng nghiệp hay bạn thân, Harry cũng sẽ không có biểu hiện tự nhiên như vậy. Đấng cứu thế sẽ biết suy xét, sẽ cư xử với tất cả biểu hiện mà một người đàn ông thành thục nên có, nho nhã lễ độ, tao nhã tự nhiên, không hề giống như hiện tại, như quỷ chết đói đầu thai, giống như một đĩa mỳ đơn giản này lại chính là món ăn ngon lành nhất trên thế giới!
Nhai mỳ, Harry lơ đãng thấy Snape đang ngắm mình, nghi hoặc nhìn đĩa mỳ dường như chưa hề được động tới ở trước mặt hắn, ngồm ngồm ngoàm ngoàm, “Ô… Sev…” Nhóp nhép nhóp nhép, “Ăn ngon lắm mà…”
Bị bắt quả tang, xấu hổ, Snape cúi đầu, yên lặng dùng bữa trưa của mình, sau đó lúc Đấng cứu thế lại vùi đầu ăn, không thể khống chế, ánh mắt hắn lại lướt tới đôi môi dính đầy sốt cà chua.
Snape nhớ rõ ràng, sâu sắc tới không thứ ngôn ngữ nào có thể diễn tả, cặp môi kia mang đến cho hắn bao nhiêu khoái hoạt. Hắn nhớ rõ những nụ hôn ôn nhu mà nồng nàn, nhớ rõ sự chiếm đoạt kịch liệt mà triền miên, nhớ rõ đầu lưỡi mềm mại ướt át thờ phụng thân thể hắn, mang đến khoái cảm khiến hắn muốn thét lên.
Hắn nhớ rõ chìm đắm trong hoan ái, mình đã nức nở rên rỉ như thế nào, cho tới khi được an ủi. Hắn nhớ rõ những lời trấn an đứt quãng trong sóng triều chìm nổi, nhớ rõ mỗi nháy mắt khi lại thêm một dấu vết được để lại trên thân thể mình…
Giống như mê muội, Snape chậm rãi vươn tay ra. Lúc hắn ý thức được mình đang làm gì, đầu ngón tay đã nhẹ nhàng đụng lên khóe môi dính sốt chua ngọt. Cảm nhận được mặt mình nhanh chóng nóng bừng, Snape muốn thu ngón tay lại, che đậy hành động bốc đồng chết tiệt đó của mình, nhưng lúc ngón tay của hắn bị bao trùm trong sự ấm áp ướt át, khí lực toàn thân tựa hồ cũng bị đôi môi nhẹ nhàng liếm mút hút ra theo đầu ngón tay, hắn thậm chí bắt đầu hơi hơi thở dốc…
Cầm lấy bàn tay mát lạnh đang muốn rút ra, Harry ngậm lấy những đầu ngón tay hơi hơi run run, nhẹ nhàng mút, nhìn đôi mắt đen dần dần trở nên mê mang, nghe tiếng hổn hển trầm thấp, cực lực kiềm nén. Lúc cơ hồ không thể khống chế muốn nhào qua, anh thấy gương mặt bất động của Snape.
Cố gắng áp chế sự nhộn nhạo trong cơ thể, Harry bắt đầu tưởng tượng cục trưởng Kingsley đang ở trước mặt mình, mặc váy mềm mại xõa tung nhảy vũ khúc hồ thiên nga… Đợi tới lúc sự trướng đau quen thuộc rốt cuộc tiêu tán, anh ôm người yêu vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đỏ lựng, thấy trên làn da của đối phương bị dính lây sốt từ khóe môi mình, ha ha cười ~
Snape đen mặt, cố gắng giãy giụa. “Chết tiệt… tên… khốn… Buông… tôi… xuống…”
Nồng nàn hôn lên môi Snape, nhìn kiệt tác của mình, Harry trấn an, “Ha ha, Sev ~ em yêu, đã lâu không như vậy ~ Sao? Hôm nay thỏa mãn tôi chút nhé?”
Biết Harry muốn làm gì, Snape hung tợn chằm chằm nhìn anh cười tủm tỉm cả nửa ngày, hơi hơi cào tóc, nhìn Đấng cứu thế mắt sáng rực cuộn mỳ lại trên đầu dĩa, sau đó đưa tới bên môi hắn ~
Harry mỉm cười nhìn người anh yêu không được tự nhiên há mồm nuốt vào, chậm rãi lặp lại động tác vừa rồi, từng chút một, mì ngon lành được đưa tới đôi môi hơi hơi mấp máy. Anh cảm thấy như đã trở về hai năm trước, người trong lòng anh cũng mềm mại như thế, im lặng như thế, hoàn toàn dựa vào anh, trao cho anh tất cả sự tin tưởng.
Mê muội, Harry nhìn Snape chậm rãi nhai nuốt, nhìn nước sốt nhàn nhạt dính trên môi hắn, sau đó bị đầu lưỡi hồng hào thong thả đảo qua. Anh ngừng tất cả động tác, chằm chằm nhìn đôi môi hơi hơi mở ra, để mình phiêu du theo sự xao động nổi lên từ chỗ sâu nhất trong linh hồn, lan tỏa tới toàn thân…
Xấu hổ ảo não trước biểu hiện không thể khống chế của mình, Snape yên lặng nuốt xuống những miếng mì được Harry đút cho, sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện anh đã ngừng tất cả động tác. Hắn hơi hơi giương mắt lên, thấy đôi mắt xanh biếc dần dần trở nên u ám, hình ảnh quen thuộc tới mức toàn bộ linh hồn bắt đầu run rẩy, khiến tim hắn đập nhanh không thể khống chế. Ôi chết tiệt! Hắn không muốn! Hắn không muốn trải qua ngày nghỉ cuối cùng cũng ở trên giường! Cái tên cầm thú chết tiệt, cả năm không ngừng động dục này!
Chặt chẽ giam cầm vòng eo không ngừng vặn vẹo, Harry nheo mắt nhìn người anh yêu cố gắng giãy giụa, nhìn sắc đỏ dần dần bao trùm gương mặt vô luận thế nào cũng thấy tuấn mỹ, nhìn cơn lốc xoáy như muốn nuốt trọn anh trong đôi mắt đen kia, tràn ngập ngượng ngùng, tức giận và một chút chờ mong. Ôi Merlin! Anh là một gã Potter đấy! Một gã Potter hoàn toàn không thể chịu nổi sự ‘hấp dẫn’ đến như vậy của người mà mình yêu sâu sắc!
Nghiến răng nghiến lợi, mắt sáng rực, Harry khiêng con người không ngừng lảng tránh kia lên, một tay áp chế thắt lưng hắn, một tay bưng đĩa mì còn chưa ăn xong, đi nhanh về hướng phòng ngủ…
Bụng có chút khổ sở khi bị gác lên vai Đấng cứu thế, nhưng cảm giác này hoàn toàn không thể so sánh với cảm giác kéo đến vì bàn tay ai đó nhẹ nhàng vuốt qua địa phương khiến hắn thấy thẹn thùng! Gắt gao túm lấy vải áo sau lưng Harry, Snape tức giận gầm nhẹ, “Thằng… nhóc… chết tiệt… này… Anh… phát… điên… cái gì… chứ… Buông… tôi… xuống!”
Mà sau khi nghe được mấy lời cơ hồ được Đấng cứu thế nghiến răng nói ra, Snape không thể khống chế, cố sức vặn vẹo thân thể, hung hăng cắn lên bờ vai chắc nịch…
“Ôi… Chúng ta đến phòng ngủ… chết tiệt, tiếp tục ăn trưa!”
“Á… ôi…”