Đại Hán Phi Ca

chương 53: tuyệt vọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Triệt thúc ngựa đứng lại, cúi đầu nhìn tôi. Hắn có thể tìm tới đây tức là mọi chuyện đã bại lộ. Tôi thình lình lui về sau vài bước, hoảng loạn ngước đầu.

“Ái phi muốn biết, vì sao trẫm lại ở đây?” Hắn nheo mắt nói.

Tôi vốn không biết nên nói gì, hắn thấy tôi không trả lời liền tiếp, “Ái phi càng muốn biết, người nàng chờ hiện giờ thế nào?”

“Ngươi…” Tôi cả kinh, nỗi sợ hãi tức thì ập đến.

“Ái phi có hai lựa chọn, một là theo trẫm trở về.” Con ngươi lạnh lẽo không chút ý cười.

“Còn cái kia?” Tôi bình tĩnh mở miệng.

“Hai là trẫm mang nàng về.”

“Ha ha…” Tôi lắc đầu cười như khóc, Lưu Triệt từng bước tới gần, bức tôi lui về sau.

Cuối cùng cũng tới bước này, Hoắc Khứ Bệnh đã bị tôi liên lụy, tôi đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn!

Phía sau sườn núi Bắc Sa là vách núi dốc đứng heo hút, tôi đứng trên đỉnh, nghênh đầu nhìn Lưu Triệt, “Mọi chuyện đều là sai lầm của tôi, tôi vốn không nên tới đây, xin bệ hạ đừng đem tội lỗi của tôi trút lên người khác.”

“Lý Dao Ca!” Trong tiếng hét của hắn, tôi lặng yên nhắm mắt.

Bên tai là tiếng gió thét gào, tôi ngã về sau, lần cuối cùng nhìn thấy đất trời xoay chuyển.

“Nếu nàng dám tự sát, trẫm sẽ không bỏ qua cho nàng…”

“Trẫm không cho phép nàng chết, nàng có hiểu không?”

“Tiểu Dao, trẫm ra lệnh cho nàng tỉnh lại…”

Trong bóng đêm, tiếng nói ấy cứ không ngừng vọng lại, giữa lúc mông lung, tim tôi như bị dao cắt, nước mắt lã chã rơi.

Giật giật cánh tay nhưng vẫn không mở mắt ra được, hai tay tôi được ai đó giữ lại, lạnh buốt.

“Hồi bẩm bệ hạ, Lý mỹ nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm, khi tỉnh lại chỉ cần điều dưỡng một thời gian, máu bầm trong đầu sẽ tự tan hết.”

“Nhanh đi sắc thuốc!” Tôi có thể nhận ra đây là giọng của Lưu Triệt.

“Vâng.”

“Nếu trong vòng ba ngày vẫn không có hiệu quả thì mang đầu tới gặp trẫm!”

“Vi thần sẽ tận sức.”

Tiếng bước chân xa dần, tôi từ từ mở mắt ra, ánh sáng bất ngờ làm đau mắt, bàn tay to nhanh chóng che lên mắt tôi, “Nàng cuối cùng cũng chịu tỉnh lại.”

Tôi vô hồn nhìn vào khoảng không, “Tôi thật là mạng lớn, vậy mà vẫn không chết được.”

“Trẫm không muốn nghe giải thích, chuyện Lũng Tây không bao giờ được nhắc lại, mọi chuyện không có ai biết. Nàng chỉ cần ở Thừa Minh Điện an tâm dưỡng thương.” Hắn ảm đạm nói xong, một lúc sau cũng không nói tiếp.

Lưu Triệt đỡ tôi nằm xuống, tôi bây giờ mới mơ hồ thấy đôi mắt kia đang nhìn tôi mà không có cảm xúc.

Đối với tôi mà nói, lần này là do tôi khư khư cố chấp nhưng hắn không trừng phạt tôi, ngược lại còn dốc lòng chăm sóc làm cho tôi không cách nào trốn tránh.

“Bệ hạ…”

Hắn đi đến cửa rồi quay đầu lại nói, “Ngày ấy Hung Nô đột nhiên xâm phạm phía Đông Nam Lũng Tây, Phiêu Kỵ tướng quân mang binh đi ngăn chặn, sau khi trẫm khởi hành về kinh thì nhận được tin thắng trận.”

Tôi như vừa tỉnh mộng, trăm tính ngàn toán cũng chẳng tính được đột biến này, Hoắc Khứ Bệnh không phản bội lại hẹn ước nhưng đối với chàng, lê dân quốc gia suy cho cùng vẫn nặng hơn nhi nữ tình trường.

Là bi thương hay thư thái, tôi dựa vào tường, ngẩn ngơ nhớ lại chút dư âm ngọt ngào ngắn ngủi thoáng qua.

Vận mệnh xoay vần, tôi vẫn quay về đây – Vị Ương Cung, Thừa Minh Điện, dây dưa không dứt, khó có thể đào thoát, là số mệnh không gì phá nổi.

Hơn mười ngày ngắn ngủi qua đi, khi tỉnh lại thế sự đã đổi thay.

Cả ngày tôi đều đứng ở Chiêu Diệp Các, không trò chuyện với ai, Nam Lăng mỗi ngày ba lượt đem đồ ăn và thuốc đến nội điện.

Trái tim trướng đau khó chịu, không có cảm giác thèm ăn, mỗi bữa chỉ gắp được vài miếng.

Trong gương đồng phản chiếu một khuôn mặt tiều tụy, hai gò má phúng phính đã hóp lại, lộ ra cái cằm nhọn hoắt và đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, tuổi thanh xuân của tôi còn chưa nở rộ đã vội úa tàn.

Tôi héo mòn ngày qua ngày, chẳng màng sự gì, Lưu Triệt lấy tánh mạng Thái y và cung nô bức bách mới khiến tôi miễn cưỡng ăn cơm nhưng lòng lại trống rỗng không cảm nhận được mùi vị.

Trần Lộc đưa mật thư đến đều bị tôi đốt cháy, tôi không muốn nghe tin gì nữa, cung cấm thâm sâu đã khóa chặt tim tôi.

Lưu Triệt từ lần đó, ngoài lúc phải xử lý việc triều chính thì hiếm khi đặt chân tới nội điện, thỉnh thoảng vài lần tôi biết hắn đang lặng lẽ đứng ngoài cửa, đợi mặt trời lặn thì rời đi.

Tôi nằm trên giường quay lưng lại, đến khi bóng hắn hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

Hắn càng không muốn đối mặt, càng nóng lòng trốn tránh hơn tôi.

Tỉnh lại, cả phòng ấm cúng dễ chịu, tôi ngồi dậy, gần đây cơn đau đầu đã dần giảm bớt, thuốc thang liên tục đang tra tấn vị giác của tôi từng ngày.

Hôm nay tôi đứng trước cửa sổ, thất thần gảy khúc Phượng Tê Ngô, âm thanh khô khốc lúc cao lúc trầm, bỗng nhìn cành đào mới hé nụ bên ngoài với những búp non tươi mới, trái tim phong bế lâu ngày chợt mở ra, cảnh xuân thấm vào linh hồn cô tịch bao nay.

Ngày lại ngày, thế giới này không vì yêu hận hỉ giận của tôi mà ngừng lại.

Trong lịch sử, Lý phu nhân chết ở thời khắc đẹp nhất của cuộc đời, chỉ để lại nhi tử mới một tuổi.

Tôi có lẽ không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí, phiêu bạt bao lâu, chỉ một thoáng ngắn ngủi là qua vài năm, vẫn chỉ có hai bàn tay trắng.

Lưu Triệt nói là cấm cung tôi nhưng thực ra là để tôi tĩnh dưỡng. Khi đặt chân ra khỏi cửa điện, ánh mặt trời như tắm cho lần hồi sinh này của tôi.

Tôi mang theo Nam Lăng quay về Khúc Thai Điện, ở nơi này làm cho tôi bận lòng chỉ có đứa nhỏ không nơi nương tựa giống tôi kia.

Cách một dãy hành lang dài, tôi thấy các hoàng tử đang nghe thái phó dạy học.

Tôi đi dạo ngoài điện, cành liễu sum xuê, xanh tươi ướt át, thỉnh thoảng còn lấp ló những cây đào tầng tầng lớp lớp, làm cho góc hoa viên Vị Ương Cung thêm phần rực rỡ.

“Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong” Tôi kiễng mũi chân ghé vào một đóa hoa đào ngửi thử, hoa có ngày, người có tuổi.

“Hôm nay nàng đã theo chồng, Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.” Một nam tử mình mặc trường cư đầu đội ngọc quan đang nghiêng mình đứng phía xa.

Tôi khép tay áo gật đầu, khi đi qua hắn, hắn lại tiến lên cúi đầu, “Vi thần bái kiến Lý mỹ nhân.”

Tôi dừng bước, nhìn kỹ lại, người trước mặt tuổi hơn bốn mươi, cách nói năng tao nhã.

“Ngươi là?” Tôi không nhớ đã gặp hắn ở đâu.

“Vi thần đến tìm thái phó, không ngờ quấy rầy nhã hứng của mỹ nhân.” Hắn cúi đầu nhường đường, làm động tác mời.

Tôi không hỏi lại, lập tức đi về phía cửa điện.

“Lý mẫu phi!” Học xong Tiểu Lưu Hoành chạy tới chỗ tôi, mấy ngày không gặp, khuôn mặt nó đã mập hơn trước một chút.

“Hoành nhi, học được những gì rồi, để mẫu phi kiểm tra xem nào.” Tôi dẫn nó đi rồi quay đầu nhìn Trang Thanh Địch đang đi ra.

“Nhi thần đang học Kinh Thi và Luận Ngữ.” Nó kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Ngôn trung tín, hành đốc kính, tuy Man Mạch chi bang, hành hĩ. Có nghĩa là gì?” Tôi hỏi.

“Khổng Tử dạy chúng ta lời nói phải đi đôi với việc làm, cử chỉ đoan trang.” Thằng bé nghiêm túc đáp.

Tôi gật đầu, “Vậy con nhất định phải nhớ kỹ, bất luận khi nào, làm người đều phải có tín có thẳng, quân tử giữ tín mà an thân, phải làm một hoàng tử tốt.”

Sau này khi trưởng thành sẽ có thể bớt cực khổ, bình an cả đời, là vị vương gia sống an nhàn nhất.

Thằng bé cái hiểu cái không gật đầu đáp lời, rồi kéo tôi chạy tung tăng.

Đêm tới, đang chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe ngoại điện có người bẩm báo, Kỳ Lân Các là biệt quán Lưu Triệt thường tới sau khi xử lý công văn xong, sắc trời đã tối mà Lưu Triệt đêm nay vẫn chưa trở về.

Tôi không bận tâm lắm nhưng lát sau có hoàng môn báo lại, tôi do dự một chút rồi cũng chỉnh trang y phục, đi vào Kỳ Lân Các.

“Vì sao lại là ngươi?” Đang ngồi là lão giả râu tóc bạc trắng trong khu rừng đêm đó.

“Bệ hạ không có ở đây, không biết đại nhân có chuyện gì bẩm báo, không bằng ngày mai lâm triều hãy trình vậy?” Tôi thản nhiên nói.

“Không…Cựu thần đêm nay muốn…Khụ khụ…” Hắn ho khan, ngửa đầu lệch qua tháp, yếu ớt nói.

“Thừa tướng đại nhân tuổi tác đã cao, đừng quá gắng sức!” Tiểu Hoàng môn nhắc nhở.

Tôi nhíu mày, nhìn quanh nói, “Các ngươi có biết bệ hạ đang ở đâu không?”

“Nô tỳ không biết.” Mọi người cúi đầu.

“Mỹ nhân, cựu thần xin được nói ra suy nghĩ của mình.” Ánh mắt hắn cố định trên mặt tôi.

“Lui hết đi!” Tôi phất tay.

“Mỹ nhân, xin người lại gần đây!” Giọng hắn khàn đặc như vọng lại như chốn xa xôi nào đó.

Tôi khó hiểu đi qua, cúi người xuống tháp, “Thừa tướng đại nhân muốn bổn cung truyền lời cho bệ hạ?”

“Đêm đó bệ hạ không nghe khuyên bảo, nhất định không chịu giết người, cựu thần đã biết hậu cung này ắt sẽ đổi…” Hắn dừng một chút, tôi kinh ngạc nhớ lại đêm đó.

“Vì sao?”

“Bệ hạ là minh quân, không thể vì họa thủy mà hại quốc…Sau loạn chính Tích Lã vẫn còn bài học…”

“Thừa tướng không cần lo lắng, bổn cung không có tâm tư ấy, cũng không có năng lực tranh đoạt gì.” Tôi nhẹ nhàng ngắt lời hắn.

“Cựu thần không còn nhiều thời gian, xin để thần nói hết.” Hắn thở gấp, nói tiếp, “Chuyển cáo đến bệ hạ, sau cựu thần, nhìn khắp triều đình, người có thể đảm nhiệm chức Thừa tướng…”

Ngừng một lúc, tôi thấy tình trạng của hắn không ổn rồi, sợ là không gắng gượng được bao lâu.

“Ta sẽ đi tìm bệ hạ!”

“Lý Thái có trọng trách…” Hắn nắm lấy tay áo tôi, ánh mắt trở nên đục ngầu, “Còn một người có thể dùng được…”

Tôi nín thở yên lặng nghe, sợ hắn tắt thở, “Lý Thái đảm nhiệm chức Thừa tướng, người còn lại là ai?”

Gió thổi cánh cửa sổ bên ngoài, trong phòng ánh nến lúc sáng lúc tối, lão giả vươn bàn tay khô gầy lên, tiếng thở dốc yếu ớt, trên điện tràn ngập hơi thở tang thương.

“Chu Mãi Thần…” Vừa dứt lời, hắn lập tức ngã xuống, khuôn mặt trầm tĩnh mang theo nụ cười bình thản.

“Ngươi làm sao vậy, tỉnh lại đi!” Tôi luống cuống đứng lên, vội vàng gọi ra ngoài, “Người đâu!”

Thừa tướng già nhắm mắt lại không nói hết được câu, tôi lệnh cho tiểu hoàng môn tuyên Thái y rồi mang theo vài thị vệ vội vàng chạy tới Tiêu Phòng Điện.

Trực giác nói cho tôi biết Lưu Triệt tối nay nhất định ngủ lại Tiêu Phòng, với tình hình này tôi cũng bất chấp cung quy điều lệ, Thừa tướng không được bao lâu nữa rồi, không thể chậm trễ.

“Mỹ nhân đêm khuya tới đây, không biết có chuyện gì quan trọng.” Nhiễm Nhạc chặn tôi bên ngoài điện.

“Bệ hạ có ở đây không?”

“Mỹ nhân đừng làm cho nô tỳ khó xử, quấy nhiễu phượng giá là tội lớn.” Nàng nhấn mạnh.

“Giúp ta bẩm báo bệ hạ, bổn cung có chuyện quan trọng bẩm báo.”

“Chuyện này…”

Tôi thấy nàng không chịu đi thì đẩy nàng ra, chạy vào điện.

“Mỹ nhân không thể…”

“Xảy ra chuyện gì?” Lưu Triệt vừa đi vừa khép áo, nhìn tôi kinh ngạc.

“Đêm hôm ăn mặc phong phanh thế này, đừng để cảm lạnh, có việc gì thì sai cung nhân báo lại là được rồi.” Hắn kéo tôi qua, chỉnh trang lại y phục cho tôi.

“Bệ hạ, nô tì có chuyện quan trọng bẩm báo!” Tôi tránh ánh mắt của hắn, ngẩng đầu thấy Vệ Tử Phu mặc trung y màu đỏ đi ra, thân hình lả lướt nhỏ nhắn đứng cạnh Lưu Triệt, còn chưa gỡ hết trang sức, búi tóc vẫn để.

“Lý mỹ nhân, đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì không thể để mai nói sao?” Nàng kìm nén cơn giận, cố tỏ ra nhu hòa.

Tôi ngóng cổ, kiễng chân thì thầm bên tai Lưu Triệt, kể đại khái tình hình. Vệ Tử Phu đứng đó tôi lại coi như không, hành vi không có tôn ti này đã đi quá giới hạn.

“Hoàng hậu, trẫm có việc xử lý, nàng đi nghỉ trước đi.”

“Vâng.” Vệ Tử Phu không hỏi nhiều nhưng tôi cảm thấy rõ là nàng đang tức giận, nhưng tình huống này bảo tôi giải thích làm sao?

“Nô tì cáo lui.” Tôi hành lễ tượng trưng rồi bị Lưu Triệt dẫn đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio