Đại Hán Phi Ca

chương 55: ngơ ngẩn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt vốn đang nhu hòa của Lưu Triệt thoáng chốc sầm xuống, cho đến khi tới Bình Dương phủ, hắn mới khôi phục thái độ.

Bình Dương công chúa cùng với toàn thể gia quyến đều hoan hỷ nghênh đón Lưu Triệt đến, tôi cũng đã được thăng từ ca cơ lên làm mỹ nhân nên thái độ của mọi người đối với tôi tất nhiên là khác ngày trước.

Trở về Bình Dương phủ, đi qua những con đường và dãy phòng quen thuộc, tâm tình tôi cũng bình lặng hơn, khi ngang qua Mai Uyển thì bên trong có tiếng đàn sáo vọng ra.

“Trước kia thiếp thường luyện tập ca múa ở đây.” Tôi quay lại nói.

Khuôn mặt Lưu Triệt dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng, mắt nheo lại, “Lâu rồi không thấy nàng cười.”

“Tỷ tỷ, trẫm cùng nàng thăm lại nơi ở cũ, các ngươi không cần đi theo.” Hắn phân phó.

“Được, tỷ tỷ đi trước an bài ngọ yến cho bệ hạ.” Bình Dương công chúa chân thành cười rồi rời đi, một năm không gặp cũng không thấy nàng già hơn.

Cửa ở Thanh Tuyết Cư được đóng chặt, tôi chạm vào thân cây xù xì như nhìn thấy bản thân vừa từ trong phòng bước ra, Hoắc Khứ Bệnh đang đứng dưới tán mai mỉm cười chờ tôi.

“Vì sao không vào?” Lưu Triệt đẩy cửa ra, nhìn tôi với vẻ ngóng đợi.

“Không cần.” Tôi lắc đầu, quá khứ đã lùi xa, nơi này đã không còn thuộc về tôi.

“Nếu nàng thích, trẫm sẽ tu sửa nơi này thành biệt quán cho nàng.”

“Hãy cứ để nó nguyên trạng thế này, ít nhất còn có kỷ niệm.”

“Theo nàng vậy.” Lưu Triệt ngửa đầu nhìn nhành mai không hoa.

“Bình Dương công chúa còn đang chờ, chúng ta đi thôi.” Xoay người ra khỏi cửa, hắn nắm tay tôi, dọc đường không nói chuyện.

Yến nhạc linh đình, Vệ trưởng công chúa cùng Tào Tương bước vào, vừa thấy Lưu Triệt nàng lập tức nhào vào lòng hắn làm nũng, lại ngồi trước án bên trái hắn, còn tôi ngồi ngay ngắn bên phải hắn.

Hàn cơ cũng ngồi cùng Tào Tương, sau đó tôi mới biết nàng đã được Tào Tương nạp làm thiếp.

Thật tốt quá, trên đời này có lắm sự chia ly đều vì cho rằng, bằng những lưu luyến nhất thời sẽ có thể bên nhau một đời.

Bình Dương công chúa cho các vũ cơ ra góp vui, nhìn quanh tôi không thấy bóng dáng Thúy Lâu đâu, người mới thay người cũ.

Lưu Triệt thấy tôi ăn mấy miếng gan nướng thì lệnh mang thêm, nghe họ nói về chuyện thường nhật, gỡ bỏ lớp mặt nạ trong cung, tôi lâu rồi không có được khẩu vị thế này, rau hẹ xanh mướt xào dầu hạt cải ăn với cơm, tôi ăn chừng một chén.

“Phụ hoàng, có thể để Lý mỹ nhân ở lại thêm mấy ngày được không?” Vệ trưởng công chúa nũng nịu bên vai Lưu Triệt.

“Đã gả làm vợ người ta rồi, còn bướng bỉnh!” Lưu Triệt trìu mến nói.

“Nhi thần mới vừa vào Bình Dương phủ thì Lý mỹ nhân đã dạy con đánh đàn, bây giờ muốn lãnh giáo người một chút thôi, được không?”

Lưu Triệt nắm tay tôi mỉm cười nói, “Hai người các ngươi từ lúc nào đã thân thiết thế rồi?”

“Trước cả người nữa kìa, Lý mỹ nhân nói đúng không?” Vệ trưởng công chúa tinh nghịch cười quay sang tôi.

Trong không khí hoà thuận vui vẻ, Lưu Triệt đồng ý cho tôi ở lại mấy ngày, điều kiện tiên quyết là uống thuốc đúng giờ, không được để mệt mỏi quá độ.

Tôi nói bóng nói gió mới biết được Thúy Lâu về quê thăm người thân, không ở trong phủ nên không khỏi ngậm ngùi.

Trong Mai Uyển, tôi gảy dao cầm, gió nhẹ thổi bay sa trướng, Vệ trưởng công chúa nhu thuận ngồi bên nghe, không gian thật an tĩnh.

“Âm điệu du dương như tri âm tri kỷ.” Lưu Triệt vén rèm vào, vỗ tay tán thưởng.

“Phụ hoàng, đừng ồn.” Vệ trưởng công chúa đặt tay lên môi.

Tôi cười tiếp tục đánh đàn, âm cuối kéo dài.

“Trẫm mượn Lý mỹ nhân nửa ngày chẳng biết có được không?” Lưu Triệt ôm nàng ra vẻ nghiêm túc nói.

“Chỉ cho phép ba canh giờ!” Vừa nói nàng vừa chạy đi, hành động vẫn như một tiểu cô nương ngây thơ.

Khi Lưu Triệt dẫn tôi tới mã tràng thì chuyện cũ cuồn cuộn ập đến, đến khi hắn dắt ngựa lại đây tôi mới nhận thấy.

Hắn mặc áo ngắn dựa vào ngựa, hoàn toàn không giống vị quân vương nắm quyền sinh sát trên triều, hắn vẫy tay, tôi ngơ ngác đến gần.

“Ở trên lưng ngựa, rong ruổi thiên hạ, cái cảm giác này không lời nào có thể diễn tả được, có muốn thử một lần?” Hắn nắm dây cương vươn tay về phía tôi.

“Ngựa tốt, nhưng có một con thì rong ruổi thế nào?” Tôi vỗ lưng ngựa, nhướn mày hỏi.

“Ha ha… Ái phi muốn một mình ra trận?” Hắn thoáng kinh ngạc, lập tức lệnh cho kỵ nô dắt tới một con nữa.

Toàn thân đen xì, bốn vó trắng như tuyết, chính là Đạp Tuyết.

“Bệ hạ đừng xem thường nữ tử, nô tì không ngại cùng người tỷ thí đâu.” Tôi tóm lấy dây cương, giật tay, quăng mình lên lưng ngựa.

“Kỹ thuật tốt!” Lưu Triệt vỗ tay tán thưởng, tôi từ trên lưng ngựa nhìn xuống bắt gặp ánh mắt rạng rỡ kinh ngạc của hắn.

“Cẩn thận, trẫm sẽ ở bên giúp nàng!” Vừa nói hắn vừa nhảy lên lưng ngựa, hai tiếng hí dài rồi tuấn mã cất vó băng băng chạy.

Đường trong mã tràng tôi nắm trong lòng bàn tay nên cứ dọc theo phương bắc thẳng tiến hết tốc lực.

Nụ cười trên mặt hắn vẫn sáng ngời, khi chậm khi nhanh theo sát cạnh tôi, tôi chưa từng thấy một Lưu Triệt phóng khoáng đến vậy, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng chan chứa ý cười.

Hắn bỗng ghìm cương, vờn quanh tôi, tôi không chịu thua kém, hai con tuấn mã kèn cựa thắng thua.

“Nếu đã là tỷ thí, không bằng xem ai có thể nhảy lên lưng ngựa đối phương trước!” Hắn ruổi ngựa đến gần, vỗ mạnh vào mông Đạp Tuyết.

“Không thèm, người chơi xấu.” Tôi thúc ngựa tránh ra, hắn lại hớn hở sấn lại.

Tôi kẹp bụng ngựa, bỏ chạy một quãng, phía sau vang lên một tiếng quát nhẹ, thấy Lưu Triệt nhảy lên, tôi cảm giác đằng sau trĩu xuống hắn đã ngồi vững vàng phía sau, cánh tay vòng qua hông tôi bao lấy cả người tôi, chúng tôi cùng thúc ngựa phóng đi.

“Nhột quá!” Cái cằm lún phún râu của hắn cọ vào gáy tôi, tôi chịu không nổi ngọ nguậy.

“Đừng lộn xộn, con ngựa không nghe lời rồi.” Quả nhiên, Đạp Tuyết chắc bị làm cho hoảng nên cứ thể lao đầu về trước.

“Ôm chặt ta, coi chừng rơi xuống ngựa!” Hắn hét lên, tôi ôm lấy cổ hắn, cả người xóc nảy liên hồi.

Đến khi Đạp Tuyết chậm lại tôi mới từ từ mở mắt ra, thấy Lưu Triệt đang cười trộm, tôi lúc bấy giờ mới hiểu, giận dỗi vùng tay ra.

“Mỗi khi trẫm xuất cung đều tới nơi này.” Hắn quấn chặt tôi, bình thản nói.

Bờ nam Vị Thủy, nước sông đang cuồn cuộn chảy về đông, những suy nghĩ mông lung đều dừng lại ở giờ phút này. Gió xào xạc cuốn theo hơi nước phả vào mặt, đằng chân trời bỗng lóe lên một bóng trắng.

Bên tai tôi vẫn ù ù vấn vít, còn đang ngơ ngác nhìn quanh, Lưu Triệt đã ôm tôi xuống ngựa khóa vào lòng.

“Nàng vừa nói gì? Trẫm chỉ nghe thấy, Trường An, Vị Thủy.” Hắn thì thào.

Tiếng gió gào thét làm mặt nước gợn sóng, đất trời hóa thành một màu trắng xóa, tay áo Lưu Triệt tung bay phất phơ.

Tôi chui ra khỏi ngực hắn, mái tóc dài đen bóng xõa tung, cánh tay giang rộng muốn được cuốn đi cùng gió.

Từng tầng mây phía chân trời dần tản ra, ánh mặt trời rọi nắng khắp nơi.

“Từ lúc nào đã học cưỡi ngựa? Thành thạo lắm!” Hắn cột con ngựa dưới gốc cây.

“Trước kia ở trong phủ nhàn hạ quá nên lén học.” Tôi dựa vào cây ngồi xuống ôm gối.

“Trẫm cả đời tận sức cho chiến sự binh mã nhưng lại không ngờ ái phi của trẫm lại là cao thủ cưỡi ngựa, trẫm có thể nào không vui vẻ được?” Hắn mỉm cười ngồi xuống cạnh tôi.

“Ở trong mắt các vị, nữ nhân chỉ có thể thêu thùa may vá, giúp chồng dạy con. Có ai từng để ý chúng tôi thực sự là muốn gì đâu.”

Hắn ghé sát vào tôi, “Nam nhân hi vọng bản thân đủ mạnh, đỉnh thiên lập địa, để có thể bảo vệ thê nhi. Mà trẫm còn muốn bảo vệ con dân và giang sơn Đại Hán, có đôi khi trách nhiệm quá nặng, trẫm cũng sẽ lực bất tòng tâm, nàng có hiểu được không?”

Giang sơn, thống trị, liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ muốn một cuộc đời bình lặng, chăm sóc người mình yêu, cùng yêu thương nhau đến bạc đầu.

“Nữ nhân hiên ngang trên lưng ngựa mới chân chính là nàng, đừng tự phong bế chính mình.” Hắn cầm tay tôi, “Trẫm không thể cho nàng công bằng cả đời, nhưng có thể bảo vệ nàng cả đời.”

Nói đến đây Lưu Triệt nhìn xa xăm, lời hứa của quân vương nặng nề quá, tôi kham không nổi nhưng tôi biết, hắn thật sự mệt mỏi.

Chỉ là, Lưu Triệt, dù tôi có ở bên cạnh người thì cuối cùng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, người cũng biết, cả đời quá dài, mà tôi chỉ có vài năm ngắn ngủi mà thôi.

“Ai cũng không thể ở cùng ai mãi mãi được, họa phúc sớm tối, có lẽ vốn không nên nói đến ngày mai.” Tôi quay đầu thật lòng nói với hắn.

“Nếu không có ngày mai, vì sao không sống thật tốt hôm nay.” Hắn cầm tay tôi.

“Lưu Triệt, chúng ta buông tha nhau thôi, được không?”

“Không phải là trẫm không buông tha cho nàng, mà là bản thân nàng không chịu buông tha cho chính mình.” Hắn ôm mặt tôi nhấn từng chữ.

Một nụ hôn sâu đặt xuống nuốt lại mọi lời tôi muốn nói, bờ môi ấm mềm đang xé toang trái tim đau đớn, dây dưa lẫn lộn.

Chẳng biết tại sao khuôn mặt của nữ tử áo trắng ngập đầy nước mắt lại hiện ra trong đầu tôi, đừng quên hẹn ước xưa.

Ai nói cho tôi biết, hẹn ước xưa đã ở nơi đâu?

Ở Bình Dương phủ năm ngày, Thanh Tuyết Cư vẫn giống hệt trước lúc tôi rời khỏi, trong tấm bình phong tôi cầm bộ phục trang cưỡi ngựa ngày trước mà xúc cảm khó tả.

Vệ trưởng công chúa học dao cầm, lại quấy quả đòi tôi khiêu vũ, lấy cớ là vũ nhạc cung đình quá cứng nhắc, không linh động bằng của tôi.

“Áo váy xanh xanh, trong vàng có xanh. Trái tim bi thiết, khi nào dứt? Áo váy xanh xanh, áo vàng áo xanh. Trái tim bi thiết, khi nào ngơi? Áo lụa xanh xanh, nữ tử chốn đây. Ta nhớ cố nhân, khiến tim này thắt. Từng mảnh từng mảnh, lạnh với gió. Ta nhớ cố nhân, chật lòng ta.”

Nàng mặc một thân xanh mát tương xứng với y phục tôi, vốn đang ưu phiền lại bị khúc nhạc của nàng làm cho vui vẻ.

Bước chân lả lướt, váy xanh bồng bềnh, tôi không búi tóc, mái tóc đen như nhung rũ xuống vòng eo, tùy tiện buông xõa.

“Hôm nay được xem điệu múa này thì chẳng còn mong gì nữa!” Tào Tương khen, Hàn cơ cũng đang đứng bên.

“Bình Dương Hầu quá khen.” Tôi lau mồ hôi bên thái dương rồi cột tóc lại.

“Trái với mỹ nhân, nha đầu kia lại tấu khúc ca than khóc vợ chết thành khúc nhạc vui vẻ thế này!” Tào Tương ngữ khí và ánh mắt thương yêu, tôi liền biết có người đã đi sâu vào lòng hắn rồi.

“Không hay sao?” Vệ trưởng công chúa gảy thêm vài nốt.

“Một khúc nhạc của Phu nhân, vấn vương không ngớt!” Tào Tương giả bộ cúi đầu.

Nhìn Vệ trưởng công chúa cong cái miệng nhỏ nhắn lên, tôi thấy như có gió nhẹ lướt qua, thuần khiết là vậy, tinh nghịch là vậy, tuổi xuân tươi đẹp là vậy!

Khi Lưu Triệt đón tôi hồi cung còn cố ý nghe nàng tấu một khúc nhạc, rồi đưa ra kết luận: danh sư xuất cao đồ.

“Trẫm thấy nàng chơi rất vui, sau này còn nhiều cảnh đẹp tha hồ cho nàng ngắm, Cam Tuyền Cung ở thành bắc, Thượng Lâm Uyển ở Tây Giao, nàng đến sẽ thích cho xem.”

Ba mươi sáu điện trong Thượng Lâm Uyển, cảnh đẹp Nghi Xuân, lược ảnh Bác Vọng, biệt viện Ngự Túc, vườn hoa Lâm Lập…

Tôi nhớ đến câu nói đã phai nhạt từ lâu, nhưng giờ nghe lại thấy rõ ràng bên tai, mỗi một câu Hoắc Khứ Bệnh nói với tôi vẫn còn quanh quẩn đâu đây.

Buộc bản thân phải quên đi nhưng càng cố quên lại càng nhớ rõ, trốn không thoát được.

Cửa thành ầm ầm đóng lại, thế giới của tôi cũng quay về với sự tĩnh lặng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio