Thái y đi rồi, Lưu Triệt cho cung tỳ lui ra hết, rồi thong thả quay về giường, hắn ôm tôi vào lòng bằng động tác cẩn trọng hơn bao giờ hết.
Cởi bỏ y phục tôi, bàn tay to áp xuống cái bụng trắng nõn bằng phẳng dịu dàng âu yếm mà không gợn chút dục vọng nào.
Sau đó hắn quấn tôi vào chăn, sợ trời giá rét cảm lạnh ảnh hưởng sức khỏe.
Rồi hắn lệnh cung nhân bưng nước ấm lên, bảo rằng để ngâm chân, lòng bàn chân tôi được hắn xoa nắn mát-xa tỉ mỉ nhẹ nhàng.
Tôi nhịn không được trêu ghẹo hắn, “Bệ hạ chẳng lẽ mới lần đầu làm cha sao?”
Hắn nửa quỳ bên tháp, nắm bàn chân tôi, đáy mắt vạn năm lạnh lùng lại lấp ló ý cười, “Lần này khác, đây là con của nàng, trẫm rất vui!”
“Thiếp mới làm mẹ lần đầu nên không khỏi lo lắng.”
Hắn ôm tôi lại đặt lên đùi, thân mật vuốt tóc tôi, dường như hắn rất thích mái tóc đen dài này, mỗi khi triền miên đều đùa nghịch với nó.
“Đừng lo, nữ tử ai cũng sẽ có lúc phải làm mẹ, đừng sợ, có trẫm ở đây!”
“Thiếp muốn cho con cả đời bình an, không bao giờ bị cuốn vào vòng phân tranh của cung đình.” Nhưng tôi không thể.
“Đừng nói chuyện ngốc nghếch thế, con của chúng ta sẽ là hoàng tử tôn quý nhất thế gian.” Hắn miết nhẹ cánh môi, cúi đầu nhìn tôi.
“Khỏe mạnh bình an mới là quan trọng nhất, trong mắt thiếp, có làm thái tử hay không cũng chẳng quan trọng.”
“Được rồi, đừng nói chuyện đó nữa, nữ tử mang thai thường khó tránh khỏi đa nghi.” Hắn cũng không để trong lòng, vội vàng an bài cuộc sống hàng ngày cho tôi.
Con ngoan, mẹ chỉ có thể đi cùng con một đoạn đường ngắn, cuộc đời dài dằng dặc sau này con phải tự mình bước đi, con có sợ không?
Xương Ấp Ai Vương Lưu Bác…Tôi cố nhớ lại lịch sử, Lý phu nhân sau khi sanh xong thì sống không quá năm năm.
Con còn chưa sinh ra tôi đã biết kết cục của nó rồi, hoang đường đến bất lực.
Niềm vui sướng vì mang thai cũng không thể hoàn toàn lấn át nỗi sầu lo của tôi, ngày con ra đời cũng sẽ là lúc tôi về nhà.
Sinh lão bệnh tử, đời đời kiếp kiếp luân hồi.
Tôi chỉ là một cô hồn không biết lối đi. Nỗi sợ hãi tột độ đang đè nặng lên tôi.
Vận mệnh trêu cợt, bữa thịnh yến này đang đi dần đến hồi kết.
Tuyên Khúc Cung từ trên xuống dưới đều hớn hở vui mừng, tôi nhìn các nàng bận rộn mà cảm thấy thật thú vị.
Nam Lăng yên lặng theo sau tôi, tôi vẫn không nhìn ra được sơ hở gì trên nét mặt nàng, vốn định đuổi nàng đi, ngẫm lại mọi chuyện trước đó tôi lại không đành lòng. Để nàng ở bên ngoài điện làm việc vặt, đợi cuối thu hồi cung tôi sẽ bẩm báo Lưu Triệt để nàng ở lại đây.
Mặc dù tôi không biết nàng là do ai sai khiến nhưng cũng không ngoài Vệ Tử Phu và Doãn phu nhân, mà hai người này tôi đều không muốn dính vào.
Tin tôi mang thai đã nhanh chóng lan truyền, được hưởng sự sủng ái cực đỉnh của Lưu Triệt khiến tôi nhất thời biến thành tiêu điểm của hậu cung thậm chí là cả triều đình.
Phong thưởng ban tước, ơn trạch đổ xuống cho ngoại thích, điều này chẳng có gì lạ.
Thậm chí bè cánh thái tử cực đoan cũng đã tính toán tới đứa con còn chưa chào đời của tôi, những lời đồn đãi này rơi vào tai tôi đến phát ngấy.
Nếu Lý Mỹ nhân hạ sinh hoàng tử, từ xưa hồng nhan họa thủy, nhiễu loạn triều cương, bệ hạ cực kỳ sủng ái nàng, chắc chắn sẽ uy hiếp địa vị thái tử, gây bất lợi cho giang sơn xã tắc…
Đại loại thế.
Lễ vật triều thần dâng tôi đều vui lòng nhận, họ chỉ là gió chiều nào che chiều nấy, tôi tất nhiên không đánh người đang cười.
Doãn phu nhân lấy lý do đang mang thai nên chỉ phái người tặng hạ lễ chứ không xuất hiện.
Vệ Tử Phu là người đứng đầu hậu cung, lấy bối phận của mẫu nghi thiên hạ nên tỏ ra thân thiết với tôi hơn, thường xuyên mang theo Lưu Hoành cùng các hoàng tử đến thăm tôi, nhìn nét mặt trầm tĩnh của nàng mà trong lòng tôi bất giác sinh ra nỗi lo lắng. Nhớ đến những màn tranh ngôi đoạt vị trong lịch sử đã dấy nên những cuộc thảm sát đẫm máu mà tôi vô thức che bụng.
Nếu là trước đây, tôi có thể không màng sống chết của bản thân nhưng hôm nay, tôi có chết cũng phải bảo vệ con mình, đây là thiên chức làm mẹ, tôi chưa bao giờ biết bên trong mình lại tiềm ẩn sức mạnh to lớn như thế.
Lưu Triệt ngày càng dung túng Lý Duyên Niên và Lý Quảng Lợi, tôi đành làm như không biết, cũng chẳng muốn can dự.
Lương công tử đi theo Lý Duyên Niên, khi gặp lại tôi, ánh mắt của hắn phức tạp nhưng vẫn điềm nhiên dặn dò tôi giữ gìn sức khỏe rồi gấp gáp rời đi.
Trước khi đi, hắn lặp lại lời dặn, mọi sự phải cẩn thận, chớ vì được sủng ái mà có suy nghĩ liều lĩnh, có rất nhiều đôi mắt đang quan sát tôi, một khi sai lầm xảy ra sẽ khó có thể cứu vãn.
Tôi nửa hiểu nửa không nhận lời, sự quan tâm lo lắng của hắn kiếp này tôi không cách nào đáp trả được, đời người có được một tri kỷ như hắn là may mắn tột bậc.
Tình thế của Doãn phu nhân đã hoàn toàn bị tôi lấn áp, Lưu Triệt gần như lúc nào cũng ở cùng tôi, xử lý triều chính cũng tại Tuyên Khúc Cung, khi làm việc thì để tôi ngồi dựa bên cạnh hoặc nhìn tôi ngủ rồi mới đi.
Đến khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt đang chăm chú nhìn tôi, phụ thân của đứa con trong bụng tôi.
Thức ăn đều được kiểm nghiệm qua, nhất cử nhất động của tôi đều bị hắn nắm chặt chẽ, đây là thời kỳ phải đặc biệt chăm sóc khiến tôi chỉ có thể thở dài nhìn trời.
Nam nhân này nếu đã tỉ mỉ thì còn quá nữ nhân.
Hắn ngoài những lúc phải nghị triều thì thường xuyên cùng tôi tản bộ ở Thượng Lâm Uyển, ở Khuyển Thai Cung đùa giỡn cún con hoặc xem cá, ở Phù Lệ Cung nhấm nháp hoa quả tươi, đến Bạch Lộc Quan cưỡi ngựa xem hoa.
Hắn dốc lòng chăm sóc khiến tâm tư tôi tốt lên rất nhiều, du sơn ngoạn thủy làm tôi không còn buồn phiền nữa, thời gian đầu còn ngồi ngự liễn nhưng dưới sự khăng khăng của tôi, hắn đã đồng ý cho tôi mỗi ngày đi bộ một canh giờ nhưng phải có cung nhân dìu.
Thượng Lâm Uyển là trang viên bách thảo hoa thơm, cuối thu là mùa cam quýt, nhãn và gừng, đều có thể dùng làm gia vị, qua một thời gian tôi cảm thấy mình đã béo lên không ít.
Lưu Triệt lại nói xinh đẹp hơn trước kia, hai má hồng nhuận đầy dặn, cơ thể đẫy đà như đào tươi mọng nước, cái bụng đã hơi nhô lên báo hiệu tôi đã trở thành một nữ nhân toàn vẹn.
Rửa mặt chải đầu xong, cung nhân cẩn thận dìu tôi tới tháp, tấm gương đồng phản chiếu hình ảnh mỹ nhân trong sắc hồng, tóc mây búi cao, khuôn mặt hoa đào rạng rỡ, đương lúc ngắm nhìn tôi chợt nhớ tới bài thơ Bạch Cư Dị làm tặng Dương Ngọc Hoàn, tình cảnh này thật hợp với câu
‘Vua yêu bận ấy mới là
Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay
Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái
Màn phù dung êm ái đêm xuân’
Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu, đúng lúc Lưu Triệt đi đến.
Hắn ôm lấy tôi từ phía sau, cọ lên cần cổ tôi rồi men theo vành tai hôn lên, hai tay đặt lên cái bụng đang nhô ra của tôi dịu dàng xoa tròn.
Cơ thể sinh ra cảm giác quen thuộc, tôi đỏ mặt muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn giữ chặt.
Tôi dựa vào ngực hắn, lắng nghe hơi thở gấp gáp của hắn và giọng nói khàn đặc, “Trẫm nhớ nàng…”
“Không được!” Tôi cự tuyệt, lui ra sau một bước, lo lắng đến đứa con trong bụng
“Trẫm đã hỏi thái y rồi, hắn nói sức khỏe nàng hiện nay có thể…” Hắn vừa nói vừa cởi y phục tôi xuống, thấy tôi phản kháng thì nới lỏng tay vì sợ làm con bị thương.
“Người… cả ngày chỉ muốn cái này thôi!” Tôi mặt đỏ tai hồng, hắn lại còn hỏi, “Trẫm không nghĩ đến chuyện này thì làm sao có con?” Hắn nâng mặt tôi lên, thần tình mê hoặc.
Cuối cùng, tôi mềm nhũn trong lòng hắn, không chịu thua kém cắn một cái lên ngực hắn.
Vận động từ kịch liệt mà trở nên thong thả ôn nhu, hắn ẩn nhẫn ôm khuôn mặt tôi, nâng bụng tôi lên để tránh bị đè ép, tôi vừa chịu sự áp đảo của hắn vừa phải tận lực khống chế thân mình, chưa từng chịu tra tấn áp lực như hôm nay, đến cuối cùng tôi hổn hển mệt lả.
Trước khi thiếp đi, tôi ôm eo hắn, giận dỗi nói, “Trước khi sinh con xong thiếp không hầu người nữa.”
Hắn trả lời thế nào tôi không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng cười thỏa mãn.
Chớp mắt đã mang thai gần một tháng, mỗi ngày đều ăn no ngủ kỹ, tinh thần sảng khoái thoải mái hơn rất nhiều.
Đã không có Nam Lăng hầu hạ, trong lòng cũng quạnh vắng, lúc còn có nàng tôi không thấy quan trọng nhưng khi mất đi mới cảm thấy đáng tiếc.
Cung tì Tuyên Khúc Cung xa lạ, Lưu Triệt thấy tôi không quen thì chẳng quản xa xôi điều Nhã Dư từ Vị Ương Cung đến.
Nàng là một nữ tử thông minh nhưng tôi đã không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa, làm tròn bổn phận chủ tớ thì ai cũng bình an.
Buổi trưa, tôi đang thả bước bên hồ Tích Thảo dựa vào lan can ngắm những con thuyền đang lững lờ trôi trên hồ thu, các cung nhân đang chèo thuyền ngắm cảnh, tôi chợt nổi hứng muốn lên thuyền.
Nhã Dư và Trần Lộc một trái một phải dìu tôi lên thuyền, gió hồ lồng lộng, mấy chiếc thuyền lướt qua bên cạnh, trong một thoáng náo nhiệt, tôi dường như nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh.
Bám vào lan can thuyền, tôi ngoái đầu nhìn lại, tim đập thình thịch, không thể nghĩ tiếp, không thể…
Bây giờ tôi có bổn phận phải chu toàn, đợi con sinh ra, làm tròn trách nhiệm của người mẹ, tình yêu đối với tôi đã trở nên quá xa xỉ.
Một tiếng ca ngân vang theo gió, đó là làn điệu mềm mại của nữ tử, cách đó không xa là một chiếc lâu thuyền cao hơn một trượng, tiếng đàn sáo vọng ra từ đó.
“Tiếng ca thật êm tai!” Tôi khẽ nói.
“Thiếu nữ du thuyền, mái chèo khua sóng, khúc khích cười, vẳng tiếng ca!” Nhã Dư dìu tôi đứng vững.
“Rất náo nhiệt!” Tôi nheo mắt lại, trong gió còn thoang thoảng hương quế.
Đột nhiên, mặt nước dao động, thân thuyền chao đảo dữ dội, tôi hoảng hốt nắm lấy tay vịn, Nhã Dư nhanh chóng lẻn lên trước dùng thân làm đệm đỡ cho tôi, trên thuyền là những tiếng kêu la náo loạn.
Trần Lộc nhảy xuống đầu thuyền, chấn động làm các tiểu hoàng môn thất kinh, tháo chạy hỗn độn, thuyền càng nghiêng ngả dữ hơn, tôi ôm bụng, bị nước dưới hồ bắn văng tung tóe, dạt từ lan can đến đuôi thuyền.
“Mỹ nhân!” Nhã Dư thét chói tai sấp ngửa chạy tới, thân thuyền chòng chành làm nàng té nhào, nhưng vẫn bò đến bên tôi che chắn tôi ở phía sau.
“Thân thuyền bị thủng, nước đang tràn vào, cần phải tức tốc quay vào bờ thôi!” Trần Lộc điều khiển mũi thuyền hét to.
Cung nhân nghe vậy lại rối loạn hơn, thân thuyền vốn bị hư hỏng nặng nhất, mà các nàng còn nhốn nháo càng làm cho nước vào nhanh hơn.
Tôi ổn định thân mình, trong lòng đã hiểu đại khái, tôi vừa mới lên thuyền, thuyền đã bị hư, đây không phải trùng hợp.
Từ khi mang thai, các giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn, chỉ một việc nhỏ cũng có thể khiến tôi đề phòng, sinh ra đủ lo lắng.
“Đừng hoảng, chia làm hai bên, đứng tại chỗ không được nhúc nhích!” Tôi quay đầu quát.
Một cung nữ la lên, rồi vẫy tay về phía trước, một chiếc thuyền thấy tình huống đang xảy ra bên này thì nhanh chóng lướt đến.
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng bình ổn, mũi thuyền đang chìm dần, nước hồ tràn vào xối xả.
Ai ngờ thuyền vừa yên lại rung chuyển dữ dội, tay và chân dùng sức liên tục nên cơ thể tôi rã rời, bụng lại hơi đau.
“Mỹ nhân, người cố gắng chịu đựng!” Nhã Dư đỡ tôi xuống, run run nói.
Tôi khó khăn nhấc mình, muốn đứng vững nhưng lại trượt chân ngã nhào về bên phải
“A!” Một cung nữ bụm mặt la hoảng lên.
Đầu óc tôi trống rỗng, tay bám trụ vào lan can dùng hết sức lực cuối cùng gượng đứng dậy, cơ thể chợt bay bổng lên, đỡ lấy tôi không phải giáp y cứng ngắc mà là một lồng ngực ấm áp.
“Ôm chặt ta!” Giọng nói của Hoắc Khứ Bệnh vang lên, hai tay vòng qua hông tôi, chàng nhún người nhảy lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bay lên trời, mặt nước chạm vào chân lạnh giá, đến khi hồi thần tôi đã đứng trên một chiếc thuyền khác, toàn thân được khóa trong vòng tay Hoắc Khứ Bệnh.
“Sao nàng lại bất cẩn thế, biết rõ đang mang thai lại còn lên thuyền!” Chàng vừa mở miệng đã lớn tiếng trách cứ.
“Muội…” Bỗng nhiên tôi cũng không biết giải thích thế nào.
“Dao Ca, chúc mừng nàng sắp được làm mẫu thân rồi.” Chàng thì thầm bên tai tôi, “Nhưng phụ thân không phải ta…”
Chàng buông tôi ra, nghiêm túc đứng ở mũi thuyền kéo dãn khoảng cách với tôi.
Tôi ôm vai đứng trên boong thuyền, trước mắt mờ mịt không biết là vì kinh sợ, hay vì chàng, tim cũng theo bụng đau nhói.
Hoắc Khứ Bệnh bỗng xoay người, tay áo phất phơ trong gió, ánh mắt chàng chất chứa quá nhiều cảm xúc mà tôi đọc không thấu, thời gian qua đi chàng cũng đã lột xác.
Chim ưng non đã giương cánh bay lượn, luyện được bản lĩnh vô song, khi chàng cuối cùng đã có năng lực bảo hộ tôi thì tôi đã không thể sóng vai cùng chàng được nữa.
Cha của đứa con trong bụng tôi không phải chàng.
Đường đời sau này của chàng cũng không có tôi.
“Nhưng vì đó là con nàng, là cốt nhục của người ta yêu với một người khác, ta không cách nào chấp nhận.”
Thuyền cập bờ, câu nói sau cùng trôi theo tiếng sóng.
Khi các nàng khiếp sợ đỡ tôi xuống thì Hoắc Khứ Bệnh đã không còn đó nữa.