Đại Hán Phi Ca

chương 88: sơ hở

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở Tửu Tuyền quận, tôi trải qua những ngày yên bình hiếm có, thế nhưng thiên hạ lại không hề bình yên.

Hung Nô mấy cuộc chiến đều bại trận nhưng dã tâm không dừng, điên cuồng cướp bóc và giết chóc ở khu vực biên quan, chịu khổ vẫn là dân đen bần cùng.

Sau khi vào thu, tàn quân Hung Nô ẩn núp trong nội thành, tạo nên những rối loạn kịch liệt nhất từ trước tới nay.

Tôi đang ôm Thiện nhi bón cơm thì bỗng nghe thấy những tiếng ồn ào náo động như xa như gần, tiếp theo đó là tiếng đao thương va chạm ngày một rõ trong không gian yên tĩnh nơi thành trấn biên quan nhỏ bé này.

Các tử sĩ trong nhà bỗng nhiều hơn, canh phòng cẩn mật, Thiện nhi bị tiếng ồn làm cho hoảng sợ khóc òa.

Tôi vừa ôm con vào lòng dỗ dành vừa lo lắng bất an.

Hoắc Khứ Bệnh hôm qua đã ra ngoài đến nay chưa về, chàng đến quân doanh hay đến một căn nhà khác tôi không biết.

Tôi nhìn lệnh bài của chàng suy nghĩ một chút nhưng không hỏi, việc vặt này không quan trọng.

Chàng có trách nhiệm nặng nề cần gánh vác, gia quốc hưng suy, tôi hẳn nên im lặng đứng sau làm nơi che mưa tránh gió cho chàng chứ không phải tăng thêm gánh nặng.

Nhưng gần đây, thời gian chàng ở nhà càng lúc càng ngắn, lâu rồi không có chàng ngủ cùng, dẫu sao cũng không nỡ quấy rầy chàng.

Tôi sợ mọi thứ bỗng nhiên trở nên điên đảo, binh đao loạn thế, rất nhiều nhân tố khó xác định.

Tiếng huyên náo kéo dài đến sẩm tối mới tĩnh lại, nhưng lại có tiếng đập cửa vang lên.

Hoắc Khứ Bệnh rảo bước vào, trên bộ quân trang màu đỏ còn chưa cởi đã loang lổ vết máu, chàng sải bước tới kéo tay tôi ôm vào lòng, “Hôm nay tử sĩ còn sót lại của Hung Nô đã trà trộn vào thành, ta lo cho an toàn của nàng, tiêu diệt bọn chúng xong ta lập tức trở về, may là chưa trễ.”

Tôi không màng đến mùi máu tanh nồng, ôm chặt chàng qua làn giáp cứng, “Chàng trở về là được rồi, không trễ chút nào.”

“Đợi ta tắm rửa thay y phục đã, hôm nay sẽ ở lại trông giữ cho nàng.”

“Tàn quân Hung Nô đã diệt sạch chưa? Chỗ muội vẫn an toàn mà, hay là chàng đi thủ thành thì hơn.”

“Ngốc ạ, chỉ là một đám tàn quân nhỏ nhoi, từ trưa đã bắt hết rồi, thời gian còn lại ta sắp xếp binh lực, hơn nữa còn có Thái thú của Tửu Tuyền quận, ta không thể vượt quyền được, có Triệu Phá Nô trấn ở cổng thành, chút biến động này nàng không cần lo lắng.” Chàng vuốt tóc tôi, con ngươi trong suốt an bình.

“Muội tắm cho chàng.” Tôi kiễng chân hôn lên trán chàng.

“Không bằng cùng tắm.” Bất ngờ chàng ôm ngang tôi lên đi về phía phòng tắm.

Thị nữ đã chuẩn bị nước nóng, hệ thống sưởi ấm áp, sau khi thay quân phục của Hoắc Khứ Bệnh ra thì đều lui cả.

“Thời tiết rất lạnh, tối qua muội đã tắm rồi.” Tôi cẩn thận cởi nội sam cho chàng, rồi gỡ mũ quan ra, mái tóc đen của chàng rớt xuống.

“Phiêu Kỵ tướng quân phong lưu tuấn tú, Phan An Tống Ngọc cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Hoắc Khứ Bệnh lúc này y phục xộc xệch, mái tóc dài xõa quanh vai lại trở nên hấp dẫn khó nói, khiến tôi nhìn mà ngây ngốc.

Chàng ôm eo tôi nói, “Phan An Tống Ngọc là ai?”

Tôi che miệng cười trộm, “Bọn họ là những nam nhân dung mạo xuất chúng nhất Tửu Tuyền quận này.”

“Hơn cả phu quân nàng sao?” Chàng lại gần thêm một tấc.

Tôi không nhịn được nữa, điệu bộ hung hãn của chàng lại khiến tôi vui thích.

Chàng thử nước ấm, khóe mắt nổi lên ý cười xấu xa, thừa dịp tôi chưa chuẩn bị đã thả tôi vào thùng gỗ.

Nước ấm làm y phục tôi ướt nhẹp, chàng cũng bước vào, kiên nhẫn cởi bỏ hết tầng vải vóc che đậy trên người tôi.

“Có mỹ nhân này, cùng tắm uyên ương này…” Chàng rẽ nước, ve vuốt làn da trắng muốt của tôi.

“Hát hay đó, muội muốn nghe tiếp.”

Giọng hát của Hoắc Khứ Bệnh như đang đọc thơ, toát lên ngữ điệu sang sảng hùng hậu vốn dĩ của nam nhân nhưng mang theo âm vận cổ xưa.

Khi đi tha thướt cành dương,

Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.

Tiếng ca ngân lên giữa màn đêm yên tĩnh, nụ cười hiểu ý mang theo cảm giác phơi phới thanh thản.

Một khúc ‘Thải Vi’ năm đó đã khắc sâu, bốn năm trôi qua, cố nhân ngày ấy giờ nơi đâu?

Trăng đã lên cao, Hoắc Khứ Bệnh mới ôm tôi ra khỏi phòng tắm, trung y màu trắng nửa mở trên người chàng, còn tôi mặc một chiếc váy xanh nhạt.

Thiện nhi đã được nhũ mẫu chăm sóc, ăn no ngủ ngon rồi.

Hoắc Khứ Bệnh đứng cạnh giường nhìn con một lúc mới cùng tôi quay về phòng nghỉ ngơi.

Bóng đêm hôm nay bỗng trở nên đẹp lạ kỳ, vầng trăng sáng vằng vặc đung đưa cuối chân trời, tôi rúc vào ngực chàng hưởng thụ thời khắc bình yên này.

Chàng mở miệng phá vỡ im lặng, “Dao Ca, nàng có từng hối hận không?”

“Ý chàng là sao?” Tôi nhỏm dậy khỏi ngực chàng.

“Từ khi quen biết đến nay, ta đã để nàng phải chịu nhiều thiệt thòi, gần nhau thì ít mà cách xa lại nhiều, nàng đã phải chịu khổ rồi.”

“Khổ sở ấy muội vẫn có thể vui vẻ chịu được.” Tôi ôm chặt chàng, tình cảm sâu sắc dâng tràn khiến tôi nghẹn ngào.

“Bệ hạ đối với nàng là có chân tình, nếu nàng ở lại trong cung, có lẽ sẽ không phải phiêu bạt thế này.” Đồng tử chàng thoáng ảm đạm, hoàn toàn khác với một Hoắc Khứ Bệnh bừng bừng nhiệt huyết năm xưa.

“Hoắc Khứ Bệnh, chàng biết không, lần đầu tiên muội nhìn thấy chàng thì đã tin rằng có một số việc vốn đã được định sẵn, muội không hối hận. Vinh hoa phú quý không bằng được gắn bó cùng chàng.”

Chàng đột nhiên che miệng tôi lại, trong thoáng chốc không kịp nhắm mắt tôi có thể thấy rõ được ánh sáng trong mắt chàng.

Tôi muốn được làm bạn bên chàng, thiên trường địa cửu…

Nữ tử đã từng thề ước ưng thuận ngàn năm trước quyết không hối hận.

Vốn là thời khắc ấm áp nhưng vì sao lại lập lờ nỗi cảm thương không tán đi được.

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, Hoắc Khứ Bệnh xoay người cầm bảo kiếm.

Tôi ở đây đã lâu nhưng chưa từng bị ai quấy rầy. Vào đêm khuya thế này sao lại có người đến đột ngột?

Thị vệ nhanh chóng di chuyển ra cửa, tập trung giữa sân sẵn sàng đón địch.

Tôi khoác áo ngoài theo ra lại bị Hoắc Khứ Bệnh đuổi về phòng.

“Bất luận phát sinh chuyện gì cũng đã có ta ở đây.”

Tôi gật đầu, tiếng gõ cửa vẫn đều đều vang lên.

Cửa mở, một màn giao tranh kịch liệt vẫn chưa xuất hiện, ngược lại, không khí im lặng làm tôi càng hốt hoảng hơn.

Khi tôi đang nhẹ bước đến bên cửa thì một giọng nữ dịu dàng bỗng vang lên, “Phu quân đại nhân.”

Tôi ngơ ngác không biết phải làm thế nào, người vừa nói chính là Lưu Tử Ngu.

Một tiếng phu quân đã thẳng thắn đâm vào lòng tôi, nàng mới là thê tử danh chính ngôn thuận của Hoắc Khứ Bệnh.

“Trong thành hỗn loạn, vì sao nàng lại xuất môn giữa đêm hôm thế này, để ta cho thị vệ đưa nàng về.”

Tôi vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng ý tứ quan tâm trong lời nói của Hoắc Khứ Bệnh khiến tôi không thể lảng tránh.

“Ngài đêm khuya chưa về, thiếp thân lo lắng nên tự ý đến đây, ngài trách thiếp lỗ mãng ư?”

Vừa nói tiếng bước chân vừa chậm rãi đến gần, Hoắc Khứ Bệnh lại nói, “Nơi này nàng không nên tới, về nhà trước đi.”

“Nơi phu quân đại nhân đến chẳng lẽ không phải là nhà của thiếp thân sao?”

Tiếng bước chân ngày càng gần, bỗng một tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con vang lên làm tôi chấn kinh, muốn ra ngoài nhưng lại trù trừ không dám.

Lưu Tử Ngu hẳn đã phát hiện Thiện nhi, “Nghe đồn hư hư thực thực, không biết Triệu Cơ mà phu quân sủng ái có chăng đang ở bên trong?”

“Nàng đừng quên thân phận của mình, việc này không đến phiên nàng nhiều lời.” Ngữ khí của Hoắc Khứ Bệnh lạnh hẳn.

“Tướng quân cần gì phải thời thời khắc khắc nhắc nhở? Ngài bỏ thiếp ở lại Trường An vắng vẻ, nay ngay cả tư cách liếc nhìn nàng một lần cũng không cho?”

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, tôi nắm chặt màn che, Lưu Tử Ngu, nàng chỉ là một tiểu cô nương lương thiện, giữa những âm mưu chính trị nàng lại trở thành vật hi sinh đáng thương.

“Nàng nghĩ nhiều rồi.” Hoắc Khứ Bệnh vẫn bình thản.

“Thiếp thân hôm nay chỉ muốn được gặp Triệu Cơ một lần.”

“Nàng đã nghỉ ngơi, chớ quấy nhiễu ầm ỹ!”

Hoắc Khứ Bệnh vừa nói xong, cửa phòng đột nhiên mở toang, tôi ngồi giữa tháp có thể nhìn thấy làn váy Lưu Tử Ngu đang từ từ đến gần.

Hoắc Khứ Bệnh vọt vào ngăn nàng lại nhưng Lưu Tử Ngu lại vùng chạy đến.

Tôi cố ý lảng tránh, quay đầu vào trong, Hoắc Khứ Bệnh như một cơn gió lướt đến trước mặt ôm tôi vào ngực.

“Ngươi là Triệu Cơ? Thảo nào Tướng quân yêu thương ngươi, dung mạo xinh đẹp hiếm thấy mà.” Lưu Tử Ngu khẽ cười.

Tôi vùi đầu trong lòng chàng, không muốn nảy sinh tranh chấp cùng nàng, trong trí nhớ, nàng vốn là một tiểu cô nương hoạt bát rạng rỡ.

“Nếu đã gặp rồi thì về đi!” Hoắc Khứ Bệnh quay đầu gọi thị tì, Lưu Tử Ngu lại không chịu dời bước.

“Thiếp thân vốn rất hâm mộ nàng, có thể được tướng quân ưu ái, hôm nay vừa nhìn mới biết, nàng cũng như thiếp, đều chỉ là thế thân mà thôi.” Nàng chậm rãi tới gần, cúi người nhìn tôi.

“Nói xằng nói bậy!”

“Triệu Cơ vì sao không ngẩng đầu lên?” Nàng thừa dịp Hoắc Khứ Bệnh không đề phòng mà nâng cằm tôi lên.

Tôi cố tránh nhưng không kịp, khuôn mặt nghếch lên đối diện với nàng.

Hoắc Khứ Bệnh bật dậy hất nàng ra, “Còn ra thể thống gì!”

“Thì ra… khó trách tướng quân hết lòng hết dạ với ngươi như thế.” Lưu Tử Ngu cay đắng nói, nhưng vẫn bảo trì tư thái tao nhã.

Tôi thấy nàng cũng không có gì khác thường thì hơi yên lòng, chỉ còn chút lo sợ dựa vào Hoắc Khứ Bệnh.

“Chiêu Dương công chúa nên biết chừng mực, đừng để ta khó xử.”

“Thiếp đối với ngài mà nói chỉ là Chiêu Dương công chúa, nếu không có cha thiếp và Hoàng hậu nương nương, ngài sẽ không lấy thiếp! Nhưng ngài chớ quên đêm đó, ngài đã ôn tồn săn sóc thiếp thế nào.”

Tôi cắn môi, không để mình phát ra tiếng, từng lời từng chữ của Lưu Tử Ngu, dù là tự giễu hay châm chọc cũng đều nhắc nhở tôi một sự thật, nàng là danh chính ngôn thuận.

Hoắc Khứ Bệnh buông tôi ra, từng bước tiến lên, Lưu Tử Ngu nhanh nhẹn xoay người nhưng ánh mắt vẫn dán trên mặt tôi, “Tướng quân chớ quên, thiếp thân luôn ở nhà chờ ngài.”

Lưu Tử Ngu cất bước vô cùng dứt khoát, Hoắc Khứ Bệnh cùng đi ra, có lẽ là trấn an nàng vài câu.

Dù sao, tôi ở trong mắt mọi người cũng là người ngoài ngang ngược chen chân vào.

“Dao Ca, không phải ta cố ý giấu diếm.” Chàng quay về phòng, ngồi xuống cạnh tôi.

“Không cần giải thích với muội.”

Hóa ra mấy ngày trước, khi tôi mang lệnh bài đến tòa nhà đó, chính là nơi Lưu Tử Ngu ở.

“Trước đó nàng ấy đột nhiên đến Tửu Tuyền, ta an bài nàng ấy ở bên ngoài, sợ nàng ấy gây bất lợi cho nàng.”

“Cho nên vài ngày đó chàng bận quân vụ, chính là đến ở đó với nàng?” Đến lúc này dù thế nào tôi cũng không thể thờ ơ được nữa.

“Không hẳn vậy, quân vụ bận rộn, Lưu Tử Ngu ngàn dặm đến đây ta dù muốn dù không cũng không thể không quan tâm đến nàng ấy.”

“Đúng vậy, muội không nên trách chàng, hôn sự của các người là do muội đồng ý, sao muội có thể trách cứ, không ai sai cả, người sai duy nhất chỉ có muội.”

“Dao Ca, đừng như vậy.” Chàng kéo tôi vào lòng ôm chặt, nỉ non giải thích bên tai tôi.

“Muội không nên độc chiếm chàng, nàng ấy mới là thê tử của chàng.” Tôi lau má.

“Thê tử của ta chỉ có một, sự xuất hiện của Lưu Tử Ngu là ngoài ý muốn, tâm ý của ta chưa bao giờ thay đổi, ta giấu nàng chỉ là sợ nàng bị tổn thương.”

“Vậy chàng ôn tồn săn sóc nàng cũng là giả, đúng không?” Tôi ghen tuông bức bách.

“Việc hôm nay là lỗi của ta, đừng giận ta nữa, được không?” Chàng đè tôi xuống tháp, dỗ dành.

“Nàng ấy ở nhà một mình, chàng mau mau về đi!” Tôi vẫn không buông tha.

Chàng bắt lấy tay tôi áp xuống tháp, vừa vỗ về vừa dịu dàng hôn lên môi tôi.

Nhưng oán hận chất chứa trong lòng tôi đã lâu nên chưa thể bình phục ngay được.

Chàng cởi áo tôi ra, nụ hôn mang theo lửa nóng trượt xuống cổ, tôi đẩy chàng ra, “Đừng đụng vào muội.”

“Dao Ca!” Chàng nhăn mày, “Đừng cố tình gây sự.”

“Đúng, muội cố tình gây sự đấy, nàng mới ngoan hiền ôn nhu kìa, vậy chàng đi tìm nàng đi, chàng đi đi.”

Chàng nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên mặc áo, “Nếu nàng đã không muốn thấy ta thì ta đi.”

Tôi suy sụp ngồi trên tháp, lòng đã tha thứ cho chàng rồi nhưng sao lại vẫn cứ mạnh miệng, không chịu thua.

Ngay khi Hoắc Khứ Bệnh ra khỏi phòng tôi đã mở miệng nhưng lại không cất nên lời giữ lại.

Tôi đợi một hồi lâu mà chàng vẫn không quay về.

Ôm Thiện nhi, tôi thức đến khi trời hửng sáng mới đi ngủ, mở mắt ra là một gian phòng ngập đầy ánh mặt trời.

“Mỹ nhân tỷ tỷ, ngủ có ngon không?”

Tôi vừa ngồi dậy đã bị giọng nói này làm cho cả kinh, quay đầu nhìn thấy Lưu Tử Ngu đang cao quý ngồi bên ngoài màn che cười ngọt ngào với tôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio