“Thúc phụ!” Lý Lăng chạy tới trước nhất, ngã nhào từ trên lưng ngựa xuống, nâng xác Lý Cảm khóc lóc thảm thiết.
Mọi người đều xuống ngựa, bị cảnh tượng này là cho kinh hồn táng đảm, phút chốc tiếng bàn tán xôn xao dậy lên.
“Người cả đời rong ruổi sa trường, vì sao lại vội vã ra đi cùng gia gia như vậy!” Lý Lăng trợn mắt, tiếng khóc than đau đớn khiến mọi người đều than thở.
Lý Cảm dù hành động theo cảm xúc nhưng vẫn là một lương tướng xích đảm trung quân. Lý Quảng tự vẫn nơi sa trường, trong khoảng thời gian ngắn, con hắn cũng bất ngờ bỏ mình, làm sao lại không khiến người đời thương xót cho được.
Lý Lăng nhanh chóng phát hiện mũi tên cắm trên đầu Lý Cảm có khắc dấu hiệu bắt mắt, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Hoắc Khứ Bệnh.
“Phiêu Kỵ tướng quân, ngươi khiến trẫm quá thất vọng!” Lưu Triệt đi tới, Hoắc Khứ Bệnh vẫn còn nắm mũi tên chưa kịp thả trong tay.
Hoắc Khứ Bệnh im lặng quỳ gối xuống, Lưu Triệt đến gần giựt lấy mũi tên quất vào vai chàng.
Tôi mắt thấy vai chàng chùng xuống nhưng vẫn quật cường không chịu mở miệng thì trong lòng như có dao cứa, sao lại không giải thích? Rõ ràng là có người hãm hại.
“Phiêu Kỵ tướng quân tuyệt đối không làm những chuyện thế này, xin bệ hạ minh xét!” Triệu Phá Nô gạt đám đông bước ra, cầm kiếm quỳ xuống nói.
“Lý gia thần nhiều đời trung lương, hôm nay bệ hạ nhất định phải làm chủ cho vi thần, không thể để thúc phụ uổng mạng ở trường săn này!”
“Còn trẻ lại mất sớm, đáng tiếc, đáng tiếc…”
“Mũi tên đó đúng là của Phiêu Kỵ tướng quân…”
“Trẫm muốn một lời giải thích.” Lưu Triệt tiếp tục tới gần.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn quanh, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, mọi người lập tức an tĩnh lại, hồi lâu sau, chàng cao ngạo nói, “Như người đã thấy, như mọi người nghĩ, thần không còn gì để nói.”
“Không phải hắn, nô tì tận mắt nhìn thấy.” Tôi không thể dễ dàng cho qua, bước đến gần Lưu Triệt.”
“Phu nhân cũng biết là do kẻ nào gây nên? Nơi này chỉ có thúc phụ và tướng quân.” Lý lăng hỏi ngược lại.
Lưu Triệt ánh mắt sắc bén đảo qua tôi, tôi khẳng định, “Nô tì tận mắt nhìn thấy, lúc ấy Phiêu Kỵ tướng quân cùng Lang trung lệnh đang tỷ thí tên pháp, một bóng đen ở trong rừng xẹt qua, Lang trung lệnh liền bị hạ độc thủ.”
“Bóng đen? Phu nhân nói thế ai tin được! Trong trường săn này chỉ có người đi săn, thúc phụ thần thường ngày không có hiềm khích với ai, là ai muốn hại người?”
“Bổn cung không biết nhưng lời ta nói là sự thật, không hề gian dối!” Tôi vừa nói xong cũng hiểu lời này rất gượng ép, mọi người lại thổn thức không thôi, bất chợt lời tôi nói đã trở thành lý do giải vây cho Hoắc Khứ Bệnh.
“Ha ha… Thúc phụ thần lòng mang bất mãn làm ngộ thương Đại tướng quân, việc này ai nấy đều biết, Phiêu Kỵ tướng quân nếu để bụng thì có thể nói ra, vì sao lại phải tăng thêm oán thù?” Lý Lăng nhanh chóng đảo lời nhắm thẳng vào Hoắc Khứ Bệnh.
Tôi nghe thấy mà giật mình, Lưu Triệt hiển nhiên đã bị thái độ trầm mặc của Hoắc Khứ Bệnh chọc giận, thêm nhân chứng vật chứng, lại có đông đảo đại thần ở đây, hắn lập tức hạ lệnh giải Hoắc Khứ Bệnh ra ngoài, tước bỏ chức vị Đại tư mã, giam lại chờ lệnh.
Tấn thảm kịch chấn động lại bị qua loa xem xét nhưng tôi hiểu mục đích của người bày bố đã đạt được.
“Vì sao không giải thích, vì sao không nói?” Tôi đến chỗ Hoắc Khứ Bệnh hạ giọng nói.
“Có tác dụng gì? Sẽ chẳng ai tin cả.” Chàng cởi áo choàng, nhìn xác Lý Cảm được nâng đi.
“Nhưng chàng không nói thì sẽ không thể rửa sạch được tội danh này!” Tôi lo lắng đến hồng cả mắt.
“Muốn gán tội cho người khác thì cần gì chừa thủ đoạn? Ta chưa từng nghĩ bên cạnh lại tồn tại kẻ có tư tâm tàn độc đến thế, ta không cam lòng nhưng lòng lại nguội lạnh.” Trong mắt chàng là nỗi buồn xót xa, dỡ áo giáp và kiếm xuống, chàng cô độc bước đi.
Cả đời vâng phục, không màng sinh tử, lại có người dùng phương thức xấu xa ấy để hãm hại, lòng chấn động há chỉ có thể dùng một, hai từ là có thể nói hết?
Tín ngưỡng bị hủy càng làm cho người chết tâm hơn so với sự tàn khốc của chiến tranh.
“Hồi cung.” Lưu Triệt lạnh lùng ra lệnh.
Tôi đứng yên bất động. Hắn giơ tay ra, tôi để mặc hắn dẫn tôi về.
Trở lại Chiêu Tiên Các, Lưu Triệt cho các cung tì lui ra rồi đứng đối diện với tôi, “Vì sao nàng lại ở trường săn?”
“Bệ hạ ngay cả thị phi cũng chẳng phân biệt được, còn so đo việc nhỏ này làm gì?” Tôi châm biếm.
“Trong tình huống đó, trăm ngàn ánh mắt đều đổ dồn về, sao trẫm có thể kéo dài?”
“Nói vậy thì có thể định tội cho hắn sao?” Cảm xúc của tôi không chỗ phát tiết, Hoắc Khứ Bệnh tới bước đường này tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến.
“Tất cả chứng cớ đều chỉ vào hắn, giúp thế nào đây? Trẫm xem ra, hắn cũng không thoát khỏi có liên quan!” Lưu Triệt sắc mặt xanh mét, cánh tay vô thức đụng vào bụng tôi.
Bỗng dưng một cơn đau quặn lên, tôi lui về phía sau vài bước, vịn bàn chống đỡ, “hắn vô tội.”
“Trẫm không muốn lại nghe được từ miệng nàng những lời về hắn!” Hắn nắm cằm tôi, ánh mắt nói cho tôi biết, hắn vẫn chưa quên, tới bây giờ hắn vẫn luôn để ý đến quá vãng giữa tôi và Hoắc Khứ Bệnh.
“Nếu bệ hạ vẫn để ý thì cần chi phải khổ sở giam nhốt thiếp thế này, ngày đó hỏa thiêu cung điện người nên để mặc thiếp lặng lẽ biến mất đi.” Tôi một tay che bụng, một tay hất tay hắn.
“Nhiều năm qua, sự sủng ái trẫm dành cho nàng chỉ được xem là giam nhốt thôi sao?” Hắn run run siết tay tôi.
“Người hối hận? Người còn muốn hại chết con của mình lần nữa ư?” Tôi cười váng lên, âm tiết phát ra vỡ vụn.
“Ngoan ngoãn nghe lời, tận tâm hầu hạ, trẫm sẽ để lại nàng bên cạnh, sinh con nối dõi cho trẫm, đừng mơ mộng bỏ trốn!” Hắn giữ thắt lưng tôi, bao bọc cái bụng căng tròn.
Khi bóng dáng hắn biến mất ở ngoài cửa thì lệ trong mắt tôi cuối cùng cũng rơi xuống, tôi không biết vì sao tôi còn cố chấp nữa.
Kết cục này từ lâu tôi đã biết, tôi chỉ hận bản thân yếu đuối, trái tim vốn tưởng đã được tôi luyện đến chai cứng đã đi đâu mất rồi?
Ai sống ai chết có can hệ gì đến tôi, đó là con đường của họ, chẳng bao giờ dính dáng với số mạng của tôi.
Vụ án Phiêu Kỵ tướng quân bắn chết Lý Cảm đã nhanh chóng lan truyền rồi cũng nhanh chóng bị áp chế.
Lưu Triệt hiển nhiên đã không để chuyện này bị biết đến quá nhiều.
Ngoài dự liệu của tôi, hắn chưa nghiêm phạt Hoắc Khứ Bệnh nhưng lại lột bỏ điền sản để cảnh cáo.
Ngày thứ ba sau khi mọi chuyện lắng xuống, Lưu Triệt đón Vân nhi đến Cam Tuyền Cung, an trí ở Tử Ngọc Các.
Độc sủng mười ngày rồi chợt sắc phong Phu quân, ban thưởng trăm thị hầu, tứ phong danh hào Vân.
“Phu nhân, bệ hạ đã hơn một tháng không đặt chân đến Chiêu Tiên Các.” Nhã Dư chải mái tóc đen huyền cho tôi.
“Bổn cung có mang, tất nhiên không thể tận tâm hầu hạ bệ hạ.” Tôi cầm lấy cây trâm ngọc cài lên búi tóc.
“Nhưng thăm hỏi Phu nhân thì vẫn có thể chứ.”
“Hôm qua trâm ngọc, hôm nay ấm tử ngọc, phong thuỷ lưu chuyển, thịnh suy luân phiên, xưa nay vẫn luôn thế, đừng lo lắng.” Tôi khoác áo lông cừu đứng dậy, Nhã Dư giúp tôi sửa sang lại rồi nói, “Phu nhân muốn đến núi Cam Tuyền sao?”
Tôi gật đầu, nàng hiểu ý để tôi đi.
Cam Tuyền có núi non, ra khỏi Chiêu Tiên Các, hướng bắc là một con đường mòn quanh co dẫn đến núi.
Trong rừng chim ca hoa thơm, rất an tĩnh.
Tôi thường đi dạo giữa mảnh rừng đào ở lưng chừng núi, ban đầu đào vẫn chưa nẩy mầm.
Đứng ở chỗ này có thể thấy được trọn cảnh Cam Tuyền Cung, cành lá ướt sũng sương mai, nhìn ra xa xa còn thấy được Hoa Dương Cung sừng sững cao ngất.
Tôi cứ lẳng lặng ngóng nhìn, có thể cảm nhận được sự hiện diện của chàng, chỉ có vào lúc này, tôi mới có thể cảm thấy chàng vẫn còn đó.
Sẽ có một ngày chàng ra đi, hết thảy những yêu hận quấn quýt rồi cũng sẽ như một làn gió nhẹ thoảng qua không để lại dấu vết.
Rất nhiều chuyện khi đứng ở một góc độ khác sẽ thấy nhiều mặt khác nhau, ví như cung cấm lúc này, không còn giống một nơi sâm nghiêm cẩn mật nữa mà ngược lại, toát lên vẻ trong lành khoáng đạt, cách Cam Tuyền trăm dặm nhưng thật ra cũng không xa xôi gì.
Hôm trước, hoa đào còn e ấp mà nay đã rực rỡ khoe sắc.
Phía nam Hoa Dương Cung là Tử Ngọc Các, thường xuyên có tiếng đàn sáo réo rắt vọng tới, không biết Vân nhi có giống như tôi, say đắm trong lòng vua mà mơ mơ màng màng sống?
Vũ kỹ của nàng rất chân khiết, bộc lộ niềm ái mộ của nữ tử đối với người trong lòng.
Vũ kỹ ấy cả đời tôi chỉ có một lần, nhiều năm trước, đêm vắng trăng thanh bên ngoài thành Trường An, chàng vung kiếm, tôi khiêu vũ, rượu nồng ý tận say men tình.
Ai đã từng thề hứa trọn đời trọn kiếp không xa không rời, ai đã từng cho rằng vĩnh viễn không phân ly? Non nước thanh bình chẳng qua cũng chỉ là một chốc phù du.
Vào hạ không lâu, tôi đã mang thai tháng thứ bảy, hành động bất tiện nên không còn nhướn lên nhìn về nơi xa được nữa.
Tới bây giờ, Lưu Triệt đã ba tháng chưa đặt chân đến Chiêu Tiên Các, cuộc sống sinh hoạt của tôi vẫn tuân thủ từng bước, mỗi ngày sẽ có thái y bắt mạch, cơ thể được chăm sóc tốt nhưng vẫn không bởi thai nhi ngày một lớn mà thêm đẫy đà, ngược lại càng thêm gầy yếu.
Y phục lúc trước chỉ vừa khít được vùng bụng, còn vai và tay áo đã thùng thình cả.
Cái bụng căng tròn trên cơ thể gầy guộc lại trở nên xấu xí tệ.
Lý Quảng Lợi cùng Lý Duyên Niên thường xuyên mang thuốc bổ đến rồi ngồi lại Chiêu Tiên Các một lát.
Lý Duyên Niên lúc đầu còn khuyên nhủ tôi, tôi không còn muốn truy cứu ai đã nhọc lòng đạo diễn vở kịch đó nữa.
Những chuyện này đã chẳng còn quan trọng.
“Tiểu muội, đại ca dù thế nào cũng không làm chuyện gây tổn thương đến muội, còn việc này, không đơn giản như muội nghĩ đâu.” Lý Duyên Niên thấy tôi đờ đẫn nhìn ra ngoài thì không nhịn được nói.
“Các huynh làm gì cũng chỉ vì yêu muội, muốn tốt cho muội.” Tôi thu hồi ánh mắt.
“Sẽ có một ngày muội hiểu.” Lý Duyên Niên bỗng vuốt tóc tôi.
“Hi vọng sẽ không quá trễ.” Tôi cũng không lảng tránh, lòng bàn tay ấm áp của hắn khiến trái tim lạnh lẽo đã lâu của tôi chợt trở nên ấm hơn.
Thai nhi trong bụng ngọ nguậy, bàn tay tôi đặt lên cái bụng nhô cao, có con luôn bầu bạn bên tôi, tôi thấy mãn nguyện rồi.
Đêm hè, cái nóng làm tôi ngủ không an.
Tôi tắm rửa thay đồ thì chợt phát hiện cổ tay đã gầy đi quá nhiều, nắm vào bất cẩn cũng có thể bẻ gãy, xương quai xanh lộ rõ, thịt thà đều tập trung lại vùng bụng.
Rõ ràng là sắc mặt hồng nhuận nhưng trong gương lại xuất hiện một gương mặt tái nhợt.
Vừa ngủ được một chút, giữa mông lung tôi lại bị những âm thanh khác thường đánh thức.
Tôi xoay người, dưới ánh nến mờ nhạt nhìn thấy một bóng người quỳ rạp trước tháp.
Còn chưa kịp hô lên thì người đó đã ngẩng đầu, nước mắt giàn dụa, đó là Vân nhi!
“Phu nhân, cầu xin người cứu nô tì!” Nàng đến trước tháp nắm lấy vạt áo tôi.
Tôi không rõ, Lưu Triệt đã độc sủng nàng mấy tháng nay sao lại còn tới cầu xin người cũ là tôi.
“Phu quân vì sao không cầu xin bệ hạ, Bổn cung e là cũng không giúp được ngươi.” Tôi gạt tay nàng ra.
“Nô tì mang thai long tự…” Nàng khóc lóc nhưng không buông tay.
“Vậy chúc mừng phu quân.” Tôi búi tóc, nói, “Bổn cung muốn nghỉ ngơi rồi, bệ hạ sẽ càng thêm cưng chiều ngươi thôi.”
“Không, bệ hạ cũng không muốn đứa bé này.” Nàng chợt cao giọng, búi tóc rối tung.
Tôi kinh ngạc, nàng lại nói, “Bệ hạ ngay từ đầu đã cho nô tì dùng thuốc tránh thai nhưng nô tì không cam lòng nên đã lén đổi thuốc. Vốn tưởng rằng mang được long thai, bệ hạ sẽ đổi ý nhưng hôm nay bệ hạ đã nổi cơn thịnh nộ, nói là sẽ không giữ lại hài tử của nô tì.”
Nàng nói năng lộn xộn, tôi xuất thần một lát vì không rõ Lưu Triệt rốt cuộc muốn gì.
“|Thánh ý của Bệ hạ ai có thể làm trái.” Tôi dựa vào tháp nói, “Ngươi tự cầu phúc đi.”
“Bệ hạ nói tất cả đều theo ý của Phu nhân, nếu người đồng ý, nô tì có thể sinh hạ hài tử.”
“Hoang đường, hài tử của ngươi và bệ hạ, Bổn cung không thèm bận tâm, sinh hay không liên can gì đến ta!” Tôi vội gọi cung tì, kéo Vân nhi xuống.
Nàng liên tục năn nỉ nhưng lòng tôi lại không một gợn sóng, tôi không có năng lực, càng không có tâm tư hỏi đến, tôi thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình.
Tiếng kêu van xin của Vân nhi dần biến mất ngoài cửa, tôi trở người, phát hiện dưới thân ẩm ướt, tấm chăn đã ướt sũng mồ hôi.
Giữa đêm hè mà lại khiến tôi rét lạnh, không kiềm được run lập cập.
Tôi sờ soạng, uống hết nửa chén trà lạnh.
Mấy ngày sau, Vệ Tử Phu sai người gọi tôi đến Tử Điện tụ họp, tôi bụng đã to, phải nhờ cung nhân trái phải nâng đỡ, chậm rãi đi tới.
“Ở đây ta có mấy loại thuốc bổ tiến cống tốt nhất, Phu nhân gần đây hơi gầy, nên tẩm bổ nhiều.” Nàng đưa cho tôi hộp gỗ, tôi bình thản nhận lấy.
“Hoàng hậu nương nương còn có chuyện gì chăng?” Tôi duỗi thẳng hai chân, bởi vì đang có mang nên chẳng câu nệ lễ tiết.
“Mời Phu nhân đến, đó là thay Bổn cung chép một bộ kinh văn.” Vệ Tử Phu mở một thẻ tre, mang bút lông nghiên mực lên.
Tôi hơi sửng sốt, “Nô tì chữ xấu, không hợp đâu.”
Vệ Tử Phu lại nói, “Bổn cung không nhìn rõ chữ, làm phiền Phu nhân.”
Tôi còn đang do dự không biết có nên viết hay không, Vệ Tử Phu đã đẩy thẻ tre tới trước mặt tôi, tôi cầm bút lông lên, chưa hiểu gì cả.
Nàng dịu dàng động viên khích lệ, cuối cùng tôi cũng viết vài chữ, Vệ Tử Phu ở bên thản nhiên nói, “Ngày hôm trước, Vân phu quân đã bất hạnh sinh non.”
Tôi chấn động nghiêng về trước, cảm thấy bụng quặn đau nhưng rồi lại trấn tĩnh cười nói, “Quả thật đáng tiếc.”
“Phu nhân trong lòng không một chút áy náy?” Vệ Tử Phu thu hồi thẻ tre, đôi mắt phát sáng.
“Nô tì cho tới bây giờ đều không thẹn với lương tâm.” Tôi nói xong thì chống án đứng lên, “Nô tì mệt rồi, xin được cáo lui trước.”
“Tiễn Phu nhân đi!”
“Không cần.” Tôi phất tay, dọc đường thấy trái tim đập bình bịch, hình ảnh Vân nhi đêm đó quỳ gối trước tháp tôi, lệ rơi đầy mặt không ngừng quay cuồng trước mắt.
Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết. Bản thân liệu thật sự có thể không thẹn?
Trở lại Chiêu Tiên Các lại bất ngờ thấy Lưu Triệt đang ngồi trên tháp, tôi đi vào hành đại lễ.
Đã lâu không gặp, hắn nâng tôi dậy, “Trẫm hôm nay ngủ lại Chiêu Tiên Các.”
“Có thể nói cho thiếp biết, vì sao phải làm vậy không?” Tôi tránh hắn.
“Quyền quyết định ở trong tay nàng, cảm giác thế nào?” Hắn cười, giống như đang nói về một trò chơi.
“Cảm giác rất tốt, nô tì vô cùng hứng thú.” Tôi cũng cười, còn cười đến sáng lạn.
Ngừng cười, tôi rúc vào lòng Lưu Triệt nói, “Bệ hạ, lần này người lại ngựa quen đường cũ rồi.”
“Ái phi cũng thế!” Hắn nâng cằm tôi lên, mạnh mẽ hôn xuống.
Chuyện Vân phu quân sinh non cuối cùng cũng chìm nghỉm như thể nàng chưa bao giờ xuất hiện trên đời này.
Những ngày an nhàn trôi qua không được mấy, đêm đầu thu đã có gió mát thổi qua.
Lưu Triệt ở Thừa Quang Cung nghị sự, tôi một mình ngồi ngoài các ngắm sao, màn đêm an tĩnh làm cho cả tinh thần lẫn thể xác của tôi đều được thả lỏng, chỉ muốn cứ ngồi vậy cho đến trời sáng.
Đêm càng lúc càng sâu, ngắm sao đến mê man thì đột nhiên từ phía xa bỗng bùng lên một ánh lửa, phút chốc lan rộng khắp núi đồi, chiếu sáng cả nửa Cam Tuyền Cung.
Tôi đứng phắt dậy, trong lòng không hiểu sao xuất hiện cảm giác đau thương, theo ánh lửa bốc cao càng lúc càng sâu sắc.