Tát Bỉ Nhĩ, Giang Đạo Minh đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi, ta là Diệp Cô Vũ.
Thật lâu sau, Diệp Cô Vũ chậm rãi nói, thanh âm trầm thấp mà kiên định, ánh mắt lạnh lùng, giống như mũi dao hướng về phía đôi mắt của Tát Bỉ Nhĩ, mơ hồ có ngọn lửa đang nhảy nhót.
Tát Bỉ Nhĩ rốt cuộc đem ánh mắt của mình dời đi, hừ lạnh một tiếng, không khách khí ngồi xuống ghế sô pha tổng thống bọc lớp da thật màu vàng, bắt chéo hai chân.
Đây là tư thế mà Tát Bỉ Nhỉ sau khi đến địa bàn của “người Hán trung nguyên” mới học được. Ở Tây Vực, tất cả quốc gia ở giáo tổng đàn Tây Ly, đa số người đều là ngồi xếp bằng, rất ít có thói quen ngồi vểnh chân bắt chéo.
- Dâng trà cho Đại Tế Ti.
Ánh mắt như dao của Diệp Cô Vũ thu lại không thấy, từ cửa sổ sát đất chậm rãi bước về, ngồi xuống đối diện Tát Bỉ Nhĩ, lưng rất thẳng, tư thế ngồi đoan chính. Bất luận khi nào, Diệp Vương đều là phong độ sắc bén áp người như thế.
- Vâng.
Hai cô gái mặc áo trắng dài thấp giọng nghe lệnh, âm thanh trong trẻo êm tai như tiếng chim sơn ca.
Những nữ tử dị tộc đến từ khu vực khác này, tiếng Trung nói cực kì tiêu tiêu chuẩn lưu loát. Người thân cận nhất bên cạnh Diệp Vương, đều có thể nói tiếng Trung cực kì trôi trảy. Diệp vương trước nay đều không giấu giếm bọn họ lai lịch thật sự của bản thân.
Ta, Diệp Cô Vũ, chính là người Hán đến từ phía Đông xa xôi.
Nếu ta đã đến nơi này, ta chính là vua của các ngươi.
Tất cả người của Thiên Ưng giáo đều phải tôn ta làm đấng chí tôn, ý chí của ta, chính là ý chí của các ngươi. Bất kể là ai, không phục tùng chỉ lệnh của Diệp Vương, không theo bước của Diệp Vương, đều chỉ có một kết cục – chết.
Giang Đạo Minh gia nhập “Thiên Ưng”, chỉ trong thời gian một năm, liền trở thành giáo chủ mới của Thiên Ưng. Ngay trước mặt tất cả giáo đồ trụ cột, Diệp Cô Vũ dùng thủ đoạn trực tiếp đơn giản nhất, không đến mười lần gặp mặt liền đưa lão giáo chủ vào địa ngục.
Thiên Ưng là một thế giới mà kẻ mạnh làm vua.
Từ đây, Giang Đạo Minh trở thành Diệp Cô Vũ, trở thành chủ nhân mới của mấy ngàn giáo đồ Thiên Ưng, trở thành Diệp Vương chấn danh Tây Á.
Hơn nữa tất cả các giáo đồ đều tin rằng, không cần đến bao lâu, uy danh của Diệp Vương và Thiên Ưng, sẽ chấn động cả thế giới, khiến cho mọi người nghe đến đều sợ mất mật. Chỉ cần nghe tới tên của Diệp Vương và Thiên Ưng, bất kể là người hùng mạnh thế nào, đều giật mình lo lắng, đêm không ngủ được..
Nữ tử áo trắng dâng trà xanh thơm ngát bốn bề cho Diệp Cô Vũ và Tát Bỉ Nhĩ.
Cho dù là ở Tây Vực xa xôi, nơi đất khách quê người không có một người cùng dân tộc, Diệp Cô Vũ cũng vẫn luôn uống trà xanh đến từ phương Đông, tuyệt đối không đụng hồng trà, nhất là hồng trà thêm đường hoặc các đồ uống “biến dị” khác.
Tát Bỉ Nhĩ lạnh lùng nói:
- Đun cho ta hồng trà cho thêm đường.
Nữ tử mặc áo trắng dâng trà cho gã giống như không nghe thấy, nhẹ nhàng đem chén trà đặt ở trước mặt gã, ngay sau đó chậm rãi đi đến phía sau Diệp Cô Vũ đứng, một lời không nói, cũng không có động tác khác.
Ở đây, chỉ có Diệp Vương mới có thể ra lệnh cho các cô, bất kỳ người nào khác đều không có tư cách đó.
Các cô vì Diệp Vương mà sinh ra, cũng vì Diệp Vương mà chết.
Diệp Cô Vũ nhàn nhạt nói:
- Tát Bỉ Nhĩ, quy tắc nhập gia tùy tục này, ngươi chưa từng nghe thấy hay sao?
Tát Bỉ Nhĩ hừ lạnh một tiếng, đem chân bắt chéo để xuống, thẳng tắp nhìn Diệp Cô Vũ, tức giận nói:
- Diệp Cô Vũ, ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích!
- Giải thích? Vì sao?
- Ngươi còn hỏi ta tại sao? Thiên Ưng danh tiếng lừng lẫy, ngay cả một tên Đoạn Khổng Tước bị thương cũng giết không nổi. Ngươi không thấy là rất buồn cười sao?
Diệp Cô Vũ kinh ngạc hỏi ngược lại:
- Ai nói Thiên Ưng muốn giết Đoạn Khổng Tước?
Tát Bỉ Nhĩ liền cười, cười lạnh.
- Ngươi không giết Đoạn Khổng Tước, vậy ngươi phái những người kia đi chịu chết hay sao?
Diệp Cô Vũ nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, bọn họ chính là đi chịu chết.
Tát Bỉ Nhĩ lại là một tiếng cười lạnh, dứt khoát không nói nữa.
Đây rõ ràng chính là tranh cãi.
Không ngờ đường đường là chủ nhân của Thiên Ưng, “lão nhân trong núi” Mộc Thứ Di Tân, Diệp Vương chấn danh Tây Á, cư nhiên ở trước mặt y chơi xấu. Đây lại là trước mặt Tát Bỉ Nhĩ, chưa từng dự liệu đến.
Diệp Cô Vũ lắc đầu, chậm rãi nói:
- Tát Bỉ Nhĩ, chuyện này ngươi tốt nhất không cần nhúng tay. Ngươi không có tư cách này!
Giọng điệu trầm thấp mà bình thản, lời nói lại không chút khách khí.
Tát Bỉ Nhĩ giận giữ, mạnh mẽ ngồi thẳng dậy:
- Diệp Cô Vũ, ngươi không cần kiêu ngạo như thế. Ta biết ngươi có ước định với sư phụ ta. Thế nhưng bây giờ sư phụ ta đang bế quan, tất cả việc bên này đều là do ta toàn quyền phụ trách. Nếu các ngươi đã đến rồi, vậy mọi người nên phối hợp nhất trí. Diệp Cô Vũ, mong ngươi rõ ràng, đây là việc của Tây Ly giáo chúng ta, các ngươi là đến giúp đỡ. Người Hán các ngươi có một thành ngữ, gọi là giọng khách át giọng chủ.
Diệp Cô Vũ khóe miệng hiện lên một chút ý cười, mang theo ý châm chọc thản nhiên, nói:
- Không tệ mà, Tát Bỉ Nhĩ, ngay cả thành ngữ của người Hán chúng ta đều học được rồi, mặc dù dùng không được chuẩn xác như thế.
Diệp Cô Vũ nhìn qua là dáng vẻ ba mươi mấy chưa đến bốn mươi tuổi, có lẽ số tuổi thật sự so với diện mạo bên ngoài của y lớn hơn một chút, song chắc chắn nhỏ hơn Tát Bỉ Nhĩ. Thế nhưng nhìn dáng vẻ của y đối với Tát Bỉ Nhĩ không hề có ý tôn trọng.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Các ngươi tới hỗ trợ, thì phải dựa theo sự sắp xếp thống nhất của chúng ta hành động. Ngươi tự tiện làm chủ, phái đám phế vật kia đi chịu chết, không những không giúp được gì, còn bại lộ mục đích của chúng ta. Đây là ý gì?
- Cho nên nói ngươi không hiểu, ngươi một chút cũng không hiểu.
Diệp Cô Vũ lại nhẹ nhàng lắc đầu, ý châm chọc ở khóe miệng càng đậm.
Tát Bỉ Nhĩ thiếu chút nữa tức giận đến phun ra máu. Nêu không phải là bởi vì sư phụ đang bế quan, bản thân y tuyệt đối không muốn giao thiệp với Diệp Cô Vũ.
Độ kiêu căng của người này, đã đến mức hết thuốc chữa.
- Được, ta không hiểu, vậy thì mời ngươi giải thích một chút đi.
Tát Bỉ Nhĩ hít sâu một hơi, đem ý nổi giận cuồn cuộn trong ngực đè xuống, lấy giọng điệu bình hết mức lạnh lùng nói.
Diệp Cô Vũ không vội vã nói chuyện, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói:
- Tát Bỉ Nhĩ, đây là một kế hoạch lớn, một kế hoạch rất lớn rất lớn, ngươi hiểu không? Sư phụ của ngươi muốn đối phó, không phải một người, cũng không phải một gia tộc. Mục đích của Vu Vương, cũng không phải là đối phó một kẻ thù riêng lẻ nào, ai chính là kẻ thù của Vu Vương. Thế nhưng, thực lòng mà nói, mục tiêu đầu tiên của các ngươi chọn nhầm rồi.
- Các ngươi…..thật không nên chọn Tiêu gia làm đối tượng đả kích đầu tiên.
Nói tới đây, Diệp Cô Vũ khe khẽ thở dài, ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt lại mê đi, dường như suy nghĩ lập tức lại phiêu du ở phương xa, bay tới quá khứ xa vời.
Tát Bỉ Nhĩ hừ một tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nói chuyện giật gân!
Kế hoạch của Vu Vương.
Sư phụ rốt cuộc có kế hoạch gì, ngay cả Tát Bỉ Nhĩ mình cũng không rõ ràng như thế. Một người ngoài như Diệp Cô Vũ ngươi, chẳng lẽ so với đại đệ tử Tây Ly giáo ta còn rõ ràng hơn sao?
- Tiêu gia, làm sao lại chọn nhầm rồi?
Tát Bỉ Nhĩ kiềm nén lửa giận, hỏi.
Diệp Cô Vũ trầm ngâm nói:
- Binh pháp người Hán chúng ta có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ngươi đã nghe qua chưa?
Tát Bỉ Nhĩ lại là hừ lạnh một tiếng.
Ngay từ nhiều năm trước, dưới yêu cầu của sư phụ, y phải học tập văn hóa dân tộc Hán. Tát Bỉ Nhĩ tuy rằng không biết vì sao, đối với mệnh lệnh của sư phụ lại không dám làm trái. Sau đó Tát Bỉ Nhĩ phát hiện, gần như mỗi một vị sư đệ nhập môn, sư phụ trong khi truyền thụ cho bọn họ Vu thuật Tây Ly giáo đồng thời cũng bắt họ học văn hóa dân tộc Hán ở Trung Nguyên. Hơn nữa còn yêu cầu rất nghiêm khắc, cứ qua một thời gian, sư phụ lại tiến hành kiểm tra với các đồ đệ, đối với kiểm tra văn hóa Hán, dường như nghiêm khắc giống kiểm tra Vu thuật.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Tát Bỉ Nhĩ sớm đã tinh thông văn hóa dân tộc Hán.
- Tát Bỉ Nhĩ, ta biết Dung Thiên tổ Sư yêu cầu mỗi người các ngươi đều phải học tập văn hóa Hán, ông ấy năm đó giúp đỡ ta, ước chừng cũng có suy tính trên phương diện này. Thế nhưng đây không có nghĩa, ngươi thực sự học được văn hóa Hán. Các người nhằm vào Tiêu gia ra tay, đối với Tiêu gia rốt cuộc hiểu biết bao nhiêu? Nhất là đối với Tiêu Phàm, các người hiểu về người này sao?
- Bọn ta đang tìm hiểu.
Diệp Cô Vũ khóe miệng lại hiện lên một nụ cười châm chọc , nhàn nhạt nói:
- Đợi sau khi Dung Thiên Tổ Sư bị thương bế quan, các ngươi mới nghĩ đến đi tìm hiểu Tiêu Phàm, có phải quá muộn rồi không?
Hai hàng lông mày của Tát Bỉ Nhĩ mãnh liệt dương lên, khắp mặt đều là vẻ cảnh giác:
- Ai nói sư phụ bị thươngchứ? Sư phụ chỉ là đang bế quan.
Diệp Cô Vũ cười cười, nói:
- Tát Bỉ Nhĩ, Dung Thiên tổ Sư có phải bị thương hay không, ta rõ ràng hơn ngươi. Hơn nữa ta còn biết rõ ông ấy bị thương nặng thế nào. Giáo chủ Tây Ly giáo, chống đối lại Chưởng giáo chân nhân hiện tại của Vô Cực Môn, một chút tiện nghi cũng đừng mơ chiếm được.
- Cái gì? Chưởng giáo chân nhân hiện tại của Vô Cực Môn? Ngươi nói là Tiêu Phàm.
Tát Bỉ Nhĩ lúc này thật sự chấn động, thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên.
Thân là một thuật sư, mặc dù đến từ Tây Vực xa xôi, Tát Bỉ Nhĩ đương nhiên nghe nói qua Vô Cực Môn. Khi Dung Thiên Ttổ Sư đàm luận với bọn họ về các phái thuật pháp phong thủy ở Trung Nguyên, phái xếp hàng thứ nhất chính là Vô Cực Môn.
Thế nhưng Tát Bỉ Nhĩ tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, cháu đích tôn trưởng của Tiêu gia – Tiêu Phàm, cư nhiên sẽ là Chưởng giáo chân nhân hiện tại của Vô Cực Môn.
- Đương nhiên.
- Điều này làm sao có thể? Hắn, hắn còn trẻ như vậy...
Tát Bỉ Nhĩ vẻ mặt không tin.
Diệp Cô Vũ thản nhiên nói:
- Người kỳ tài kiệt xuất trên thế giới này nhiều vô số kể, chỉ có điều ngươi tiếp xúc không nhiều mà thôi. Không biết mình biết ta, ra tay mù quáng. Nếu như không phải Tiêu Phàm vì Tiêu gia nghịch thiên cải mệnh, Dung Thiên tổ Sư ra tay đánh lén, mà là đấu pháp công bằng, Dung Thiên tổ Sư làm sao có thể thoải mái như thế, chỉ sợ phải trở về quê trị thương rồi.
- Những chuyện này, ngươi làm sao mà biết được?
Tát Bỉ Nhĩ hoài nghi bất định hỏi, sớm đã không phải là sự phẫn nộ như lúc mới đến, trở nên khiếp sợ cực độ.
Diệp Cô Vũ lãnh đạm cười, khoát tay áo, nói:
- Tát Bỉ Nhĩ, chuyện mà ta biết, chỉ có nhiều hơn so với trí tưởng tượng của ngươi. Ngươi quay về đi, chuyện này ngươi không cần phải nhúng tay nữa, để ta đi xử lí.
- Không thể được. Chuyện này, nhất định phải do ta làm chủ.
Tát Bỉ Nhĩ không chút do dự nói, giọng điệu chắc như đinh đóng cột, không có nửa điểm vãn hồi.
- Được, vậy thì do ngươi làm chủ.
Vượt qua dự liệu của Tát Bỉ Nhĩ, Diệp Cô Vũ không ngờ lại đồng ý.
Tuy nhiên lời nói tiếp theo của Diệp Cô Vũ lại làm cho Tát Bỉ Nhĩ tức giận đến sôi máu.
- Tát Bỉ Nhĩ, ngươi nói không sai, đây là chuyện của Tây Ly giáo các ngươi, nên do ngươi đến làm chủ. Thế nhưng, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng bao giờ đánh giá mình quá cao. Tiêu Phàm do dù bị thương nặng hơn nữa, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn, giống như năm đó….
- Năm đó thế nào?
Diệp Cô Vũ cười cười, không nói tiếp.
Năm đó, cho dù ta hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở, muốn giết Tát Bỉ Nhĩ ngươi, ngươi cũng chỉ có một con đường chết.