Đại Hào Môn

chương 188: cô tự do rồi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một tiểu khu cư xá cách quán rượu Tinh Ngữ không xa, một căn hộ nhỏ gồm hai phòng ngủ một phòng khách! Phòng khách sáng lên ngọn đèn dịu êm.

Tiêu Phàm ngồi trên ghế sô pha phong cách hiện đại ngồi ở phòng khách thưởng thức trà.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Đây là căn hộ nhỏ Anjelina thuê ở. Căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách mà Tiêu Phàm mua tại Hãn Hải hào môn đang trong lúc sửa sang, tạm thời không thể vào ở.

Căn hộ nhỏ này, Tiêu Phàm có chìa khóa, hắn ngẫu nhiên ở lại chỗ này qua đêm.

Đương nhiên, cùng Anjelina phân phòng ngủ, cho đến tận hôm nay, Tiêu Phàm vẫn chưa đoạt đi tấm thân xử nữ của Anjelina.

Bởi vì đôi khi Tiêu Phàm sẽ ngủ lại ở đây, nên Anjelina chuẩn bị loại trà thượng đẳng. Ngoại trừ uống trà, Tiêu Phàm không có ham mê nào khác, không hút thuốc lá, cũng không thích rượu.

Tuy nhiên đối với tài nấu nướng của Anjelina, Tiêu Phàm trái lại rất thưởng thức. Sau khi bị thương, cảnh giới tụt xuống, Tiêu Phàm không tuyệt thực (nhịn ăn để tu đạo) nữa, thường xuyên hưởng dụng chút mỹ thực. Anjelina đã chịu qua huấn luyện cực kỳ hệ thống, tay nghề làm bếp vô cùng cao, biết làm rất nhiều món ăn không cùng phong vị nổi tiếng trên thế giới.

Anjelina dốc hết toàn lực, muốn "lấy lòng" Tiêu Phàm.

Đại tỷ từng đã phân phó, tốt nhất là có thể sinh một đứa bé cho Tiêu Phàm, cứ như vậy, địa vị của cô liền vững chắc. Tuy rằng Anjelina biết rằng đại tỷ bụng dạ khó lường, chỉ là muốn mượn cớ này đến trói chặt Tiêu Phàm, nhưng ở sâu trong nội tâm Anjelina, lại từng giây từng phút bị ý nghĩ này dụ hoặc lấy. Không vì cái gì khác, chính là vì cô thật sự thích Tiêu Phàm, cam tâm tình nguyện vì hắn hiến thân, vì hắn nối dõi tông đường.

Nhưng Tiêu Phàm trước sau vẫn đối với cô "vô cùng khách khí", ngoại trừ ngẫu nhiên kéo kéo tay cô, xoa xoa đầu cô, cũng không có những động tác thân mật hơn nữa. Anjelina nhìn ra được ánh mắt của Tiêu Phàm vô cùng thuần khiết, không có chút nhục dục nào.

Ở trong mắt Anjelina, Tiêu Phàm là một nam nhân thần bí, khó có thể giải mã được.

Chỉ có điều, một cô gái nếu như thích một người đàn ông, cho tới bây giờ đều "không mong hiểu thấu". Các cô yêu bằng cảm giác, tuyệt sẽ không tự hỏi chính mình, rốt cuộc thích người đàn ông này ở cái gì.

Thích là thích, không có bất cứ lý do gì.

Nhưng hiện tại căn hộ nhỏ này rất thanh lãnh, chỉ có Tiêu Phàm một người, im lặng thưởng thức trà.

Đến Tân Lâm cũng không ở bên cạnh hắn.

Khóa cửa bỗng nhiên "cùm cụp" vang lên, cửa phòng lập tức bị mở ra, một bóng người mềm mại, mạnh liệt lao vào, lảo đảo một cái té ngã trên đất, thân mình nhỏ nhắn yêu kiều sợ sệt, khe khẽ run rẩy không ngừng.

Chính là Anjelina mặc áo len mỏng màu đen, chiếc váy ngắn lông dê màu đen.

Tiêu Phàm bước nhanh đến, đỡ Anjelina dậy.

Anjelina ngẩng đầu, có chút mơ hồ nhìn hắn một cái, bỗng nhiên "Oa" một tiếng, nhào vào trong lòng ngực của hắn, khóc lớn lên, hai tay gắt gao ôm lấy eo Tiêu Phàm, nước mắt trong khoảnh khắc làm ướt chiếc áo phông trắng tinh của Tiêu Phàm.

Ướt ướt, dính dính.

Từ sau khi nhập thế, Tiêu Phàm liền không thường xuyên mặc đường trang rồi.

Tiêu Phàm một tay ôm vòng eo tinh tế mềm mại của cô, một tay vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng hiện rõ vẻ gầy yếu của cô, hạ giọng nói nói:

- Anjelina,đừng khóc, tôi ở đây……

Tiêu chân nhân Tiêu lão đại người không có gì không làm được, duy chỉ có ở phương diện này là một điểm yếu lớn.

Lăn đi lăn lại cũng vẫn là hai câu nói đấy, rốt cuộc cũng nặn không ra từ ngữ gì mới.

Anjelina mặc kệ tất cả, chỉ khóc, chân nhỏ đi giày cao gót màu đen, không ngừng đập mạnh trên nền nhà, ủy khuất không chịu được.

Bị Anjelina dùng sức ôm, từ ngực tới bụng gắt gao dính cùng một chỗ, một cỗ mê muội trước nay chưa có đánh úp lại. Tiêu Phàm tâm thần hơi có chút nhộn nhạo, trên hai má có chút tái nhợt, hiện lên hai mạt đỏ hồng.

Tu luyện Đạo gia định lực và Phật gia định lực không giống nhau.

Đa số trường phái Đạo gia cũng không cấm dục.

Bất kể dựa vào tiêu chuẩn nào để so sánh, Anjelina đều là đại mỹ nữ khó gặp, giờ phút này dựa trên vai Tiêu Phàm, là một mái tóc vàng trơn bóng giống như sa tanh không ngừng lay động, thân thể mềm mại duyên dáng ở trong ngực, loại hấp dẫn này, thật sự không phải người bình thường có thể chống đỡ được.

Huống chi cô đối với Tiêu Phàm hoàn toàn không đề phòng, chỉ cần Tiêu Phàm có chút biểu hiện, Anjelina lập tức sẽ kính dâng bản thân mình cho hắn.

Tiêu Phàm không có tùy ý để loại hấp dẫn này tiếp tục lan tràn, hai đầu gối khẽ cong, bế Anjelina lên, bước lớn đến trước sô pha, chuẩn bị đặt Anjelina lên trên ghế sa lon.

- Đừng…… Đừng rời khỏi tôi, tôi… Tôi rất sợ… Cầu xin anh, đừng rời khỏi…

Anjelina gắt gao ôm cổ hắn, nói cái gì cũng không chịu buông tay, giọng nói mềm mại, điềm đạm đáng yêu.

- Tôi không rời khỏi, cô yên tâm.

Tiêu Phàm không đành lòng giãy ra, đành phải ngồi xuống ghế sô pha, ôm thân thể bé nhỏ của Anjelina vào trong lòng, thấp giọng an ủi, giơ tay thay cô lau đi nước mắt.

- Anjelina, đừng khóc, nói cho tôi biết, bọn họ có làm hại cô hay không?

Anjelinalắc đầu, có vẻ vẫn còn rất hoảng sợ.

- Tôi sợ tôi sẽ không còn được gặp lại anh nữa rồi, đại tỷ, đại tỷ uy hiếp tôi nói, nếu anh không giúp đỡ, liền tặng tôi cho tù trưởng Ảrập, vĩnh viễn, vĩnh viễn bị nhốt tại vương cung giữa sa mạc, cả đời bị giam tại đó...

- Sẽ không đâu, đại tỷ về sau sẽ không bao giờ uy hiếp cô nữa. Cô ta đã bị tôi bắt lại.

Tiêu Phàm ôn nhu nói.

- Thật vậy sao?

Anjelinamãnh liệt ngẩng đầu, trên mặt là vẻ không dám tin.

- Anh thật sự đã bắt đại tỷ lại sao? Đây... đây không có khả năng……

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, nói:

- Thật sự nếu như bọn họ không thả cô, đại tỷ liền không về được rồi. Ta đã đàm phán xong với Tái Vũ! • Ồ, Tái Vũ chính là ông chủ lớn của các cô•••••• Y đồng ý cho cô tự do, hoàn toàn tự do. Bắt đầu từ bây giờ, Anjelina, cô chính là người tự do. Cô muốn đi nơi nào thì đi nơi đấy, cũng sẽ không có ai uy hiếp cô nữa, không có ai bắt cô đi làm việc mà cô không muốn làm. Cô tự do rồi! Cô có thể về nhà!

- Nhà? Nhưng •••••• Tôi đã không còn nhà rồi...

Anjelinacảm xúc vừa mới hưng phấn một chút, lập tức lại trở nên ảm đạm, cúi đầu, thì thào tự nói:

- Anh•••••• Anh mới là nhà của tôi...

- Không, Anjelina, cô có nhà, hơn nữa cô còn có người thân.

Tiêu Phàm nói rất khẳng định.

- Không, đã không còn rồi…… Tôi có hỏi thăm qua, bọn họ đã sớm chết trong một trận hoả hoạn rồi. Cha tôi, mẹ tôi, anh của tôi, đều đã chết… Bọn họ không thể nhìn thấy tôi nữa rồi……

Anjelinatinh thần buồn bã chán nản, nước mắt từng giọt từng giọt từ hốc mắt đo đỏ của cô chảy xuống dưới, bộ dạng muốn bao nhiêu đáng thương thì có từng ấy đáng thương.

- Anjelina, có lẽ tin tức mà cô nghe được không chính xác, ta có thể khẳng định, mẹ của cô còn sống, khẳng định trăm phần trăm.

Anjelinalập tức mở to hai mắt, chăm chú nhìn hắn, hoàn toàn khó hiểu:

- Tiêu, anh đã đến quê hương của tôi sao? Làm sao anh biết mẹ của tôi còn sống?

Tiêu Phàm cười cười, trìu mến sờ sờ gương mặt xinh đẹp của cô, nói:

- Tôi không cần đến quê hương của cô, cũng có thể biết, mẹ cô còn sống, hơn nữa bà ấy sống rất tốt, là một người cực kỳ có quyền thế.

- Làm sao anh lại biết? Điều đó... Điều đó không thể nào.

Anjelinanhẹ nhàng lắc đầu.

Bất kể cô thích Tiêu Phàm, tín nhiệm Tiêu Phàm, nhưng lời nói thuần túy là phỏng đoán như vậy, cô vẫn không thể nào tin tưởng.

Hoàn toàn không có căn cứ.

Tiêu Phàm không đáp, đưa tay vén mái tóc dài màu vàng kim của cô lên, cẩn thận nhìn tướng mạo của Anjelina, lại bóp nhẹ một chút vành tai dày của Anjelina, lại cầm lấy tay cô, nắm thành quả đấm, nghiêm túc nhìn đuôi vân của đường tình cảm, lần nữa nghiệm chứng lại suy diễn của chính mình.

Bất kể là người phương Đông hay là người phương Tây, cũng mặc kệ là loại người nào, suy diễn trong tướng học mệnh đều là đồng nhất cả.

Anjelinagóc mặt đầy đặn, độ cao của hai hàng lông mày có chút sai biệt, phải cao trái thấp, khôn cung trói chặt, không gì phá nổi. Khắp nơi đều biểu hiện ra, mẹ của cô chẳng những khoẻ mạnh, hơn nữa tương lai sẽ tương đối trường thọ. Theo tướng tay nhìn sang, đuôi vân đường tình cảm phía bên phải hoa văn cực kỳ sâu sắc, hơi hơi nhếch lên, đây là dấu hiệu rõ ràng mẹ cô tay nắm quyền to, phú quý song toàn.

Bất kể Anjelinalúc trước hỏi thăm được tin tức từ đâu mà đến, trong tướng biểu hiện rất rõ ràng, tuyệt đối không sai được.

- Anjelina, có tin tôi không?

Tiêu Phàm mỉm cười hỏi.

- Ừ!

Anjelinadùng sức gật đầu.

- Được, vậy cô đi tắm một cái, rồi ngủ một giấc thật tốt. Qua mấy ngày, tôi sắp xếp người đưa cô về nhà. Cô yên tâm, đại tỷ và những người khác, cam đoan sẽ không tiếp tục uy hiếp cô, cô có thể quên đi hết thảy quá khứ, bắt đầu lại từ đầu. Tương lai của cô tràn đầy ánh sáng. Cô sẽ sống rất hạnh phúc.

Ánh mắt của Tiêu Phàm hết sức kiên định.

Hắn đã sớm bói một quẻ cho Anjelina, quẻ tượng rõ ràng biểu hiện, vận may của Anjelinalập tức đến, có quý nhân tương trợ. Vị quý nhân này, dường như chính là ứng trên người Tiêu Phàm.

- Tôi không trở về nhà!

Anjelinabỗng nhiên sống chết lắc đầu, lại một lần nữa gắt gao ôm hắn, dán vào lồng ngực của hắn, lời nói vô cùng kiên định.

- Tôi muốn ở lại bên anh, mặc kệ anh chán ghét tôi đến cỡ nào, tôi đều phải ở lại bên cạnh anh… Tôi nơi nào cũng đều không đi, tôi không trở về nhà, tôi không có nhà…

Anjelinalại khóc thút thít, có chút nói năng lộn xộn.

Tiêu Phàm vỗ nhè nhẹ đầu nhỏ của cô, cười nói:

- Tôi làm sao lại chán ghét cô chứ?

- Anh không ghét tôi, thế, thế anh vì sao không cần tôi? Tôi biết, tôi không xấu. Anh chính là chán ghét tôi, cảm thấy tôi là một cô gái hư hỏng… Tôi là bị bắt buộc, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới muốn hại anh…

Anjelinakhông ngừng lắc đầu, thân mình mềm mại ở trong lòng ngực hắn không ngừng vặn vẹo, bờ mông mềm mại mà cực kỳ co dãn, mãnh liệt ma sát vào bộ vị nhạy cảm của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cười khổ, nhẹ nhàng hít một hơi, điềm tĩnh lại tinh thần của mình.

- Anjelina, không phải như vậy đâu. Tôi không ghét cô, cho tới bây giờ tôi đều không cho rằng cô là một cô gái hư hỏng…… Nhưng giữa thích và tình yêu nam nữ, là hai việc khác nhau. Tôi không thể làm thương tổn cô, cũng không muốn thương tổn cô, cô hiểu không?

- Không, không, tôi không muốn nghe cái này, tôi chính là thích anh, chính là yêu anh, tôi muốn làm người phụ nữ của anh…

Anjelinangoan cường lắc đầu, bỗng nhiên mạnh đứng thẳng người dậy, đôi môi kiều diễm đỏ mọng rung động, hôn lên đôi môi của Tiêu Phàm, nước mắt nóng bỏng, giọt nước mắt to như trân châu từ trong đôi mắt đầy quyến rũ của cô chảy xuống, bộ ngực đầy đặn mềm mại, gắt gao ép chặt trên ngực Tiêu Phàm, hơi thở hổn hển của cô không ngừng phập phồng, một lần lại một lần trêu trọc dục vọng nguyên thủy nhất của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm không có đẩy ra, dịu dàng hôn đôi môi cô, đưa tay đến huyệt vị ở trên lưng cô nhẹ nhàng điểm một cái.

Suy nghĩ của Anjelinadần dần trở nên mơ hồ…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio