Trụ sở làm việc của trường trung học Khải Minh mang phong cách rất tây, lắp đặt thang máy!
Phòng làm việc của hiệu trưởng ở tầng sáu, căn phòng phía trong nhất bên trái.
Tiêu Phàm và Phương Do Mỹ đến trước cửa phòng hiệu trưởng, cô bé lại trở nên do dự, ngẩng đầu lên, đáng thương nói:
- Tiêu …Tiêu đại ca, anh vào một mình đi, tôi ở, tôi ở bên ngoài chờ...
Cuối cùng chịu gọi Tiêu đại ca rồi, xem ra trong lòng tiểu cô nương thật sự chột dạ rồi. Phương Do Mỹ không phải là chưa gặp qua hiệu trưởng, cũng đã từng gặp qua lãnh đạo Ủy ban Giáo dục cấp cao hơn nữa. Tuy nhiên trước đây lúc nào, học sinh Phương Do Mỹ cũng đều là học sinh khá giỏi, được khen ngợi và tán dương. Không giống như hôm nay, nhếch nhác, đầy vết bầm tím đi gặp hiệu trưởng?
Mất thể diện quá!
Tiêu Phàm cười nói:
- Tiểu Mỹ, hôm nay em là khổ chủ. Em không vào, cáo trạng của chúng ta làm thế nào à?
- Ai nói phải cáo trạng? Tôi không cần cáo trạng...
Phương Do Mỹ thầm nói, vẻ mặt khó chịu.
Hôm nay bị thiệt thòi lớn như vậy, quá mất mặt như vậy, nói trong lòng cô bé không hận, tuyệt đối là giả dối. Lúc bị mấy con bé lưu manh ép vào chân tường lột quần áo, trong lòng Phương Do Mỹ kia căm hận lắm, âm thầm thề, "lão nương" nhất định xử đẹp các ngươi!
Khi Tiêu Phàm vừa xuất hiện, trong phút chốc xử lí gọn gẽ mấy đứa lưu manh kia, suy nghĩ của cô bé lập tức hồi lại.
Lúc này, sợ mất thể diện, sợ bố mẹ biết cô ở trường đánh lộn.
Sắc mặt của Tiêu Phàm trở nên nghiêm túc, nói:
- Tiểu Mỹ, chúng ta không phải là cáo trạng, tình huống hôm nay, nhất định phải nói rõ với nhà trường. Sau này tuyệt đối không cho phép lại xảy ra những chuyện tương tự. Bất kể chuyện này xảy ra với em hay là xảy ra với học sinh khác, nhà trường đều có trách nhiệm. Họ nhất định phải coi trọng.
- Họ coi trọng là chuyện của họ, liên quan gì đến tôi?
Cô bé tiếp tục nói thầm, nhất định không chịu vào.
Tiêu Phàm đành phải kiềm chế, hơi cúi đầu, nhìn ánh mắt của Phương Do Mỹ, nghiêm túc nói:
- Tiểu Mỹ, chuyện hôm nay, em trốn tránh không nổi đâu. Em như vậy về đến nhà, cũng không thể gạt được chú Phương và cô Nhiêu. Nếu thật sự chờ họ tìm đến nhà trường, việc này em nghĩ không làm ầm lên cũng không xong, đến lúc đó em càng thêm phiền phức.
Nước mắt lập tức liền đảo quanh trong mắt cô bé.
Điều cô lo lắng nhất chính là cái này.
Cái tên đáng ghét này nói đến chuyện mà mình không muốn nhắc tới.
Đáng ghét!
Tiêu Phàm cười cười, giơ tay nhặt mảnh lá cây dính vào trên tóc cho cô, xoa nhẹ đầu nhỏ của cô, hạ giọng nói:
- Yên tâm, em nghe theo tôi sắp xếp, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, đảm bảo cô Nhiêu không mắng em, được không?
- Thật ư?
Phương Do Mỹ lập tức ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ.
- Đương nhiên.
Tiêu Phàm khẽ cười, đánh nhẹ vào sống mũi nhỏ thẳng của cô, trong mắt lộ ra vẻ mặt vô cùng yêu thương. Tiêu Phàm không có em, liền chỉ có một em trai, vẻ mặt khổ sở đáng thương của cô bé, lập tức làm hắn cảm động.
- Các cô cậu là học sinh lớp nào? Làm gì ở đây?
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước lại, nhìn thấy cảnh này, liền sầm mặt lại, trầm giọng hỏi. Đôi mắt đảo qua đảo lại sau lớp kính thật dày, đầy vẻ cảnh giác.
Phương Do Mỹ mặc đồng phục, vẻ mặt trẻ con, rõ ràng là học sinh của trường trung học Khải Minh, người nam thanh niên này thể hiện sự thân thiết với nữ học sinh của trường ở trước cửa phòng hiệu trưởng, tình hình này không ổn lắm.
Tiêu Phàm liếc nhìn ông ta một cái, gật gật đầu, xem như trả lời, lập tức kéo tay Phương Do Mỹ, vào phòng hiệu trưởng.
Phòng làm việc của hiệu trưởng vô cùng rộng rãi, xấp xỉ khoảng ba mươi bốn mươi mét vuông, phía sau bàn làm việc còn có một cánh cửa, đoán chừng là phòng vệ sinh hoặc là phòng nghỉ. Còn là một văn phòng làm việc kiểu phòng xép.
Hiệu trưởng khoảng chừng bốn mươi ba bốn mươi bốn tuổi, mặc âu phục, ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc.
- Các cô cậu tìm ai?
- Xin hỏi ngài là hiệu trưởng phải không?
Tiêu Phàm đứng cách ba mét trước bàn làm việc, thản nhiên hỏi.
- Đúng, tôi chính là hiệu trưởng, cậu là người ở cơ quan nào? Có chuyện gì?
Sắc mặt hiệu trưởng càng thêm nghiêm túc. Thật ra sau khi ông ta nhận được điện thoại của bảo vệ, đã có thể đoán được thân phận của Tiêu Phàm và Phương Do Mỹ, không nhìn trên trán Phương Do Mỹ đầy vết tím bầm, khóe miệng cũng bị rách? Như thế này rõ ràng là đến cáo trạng rồi!
Tuy nhiên hiệu trưởng dù sao cũng kinh nghiệm phong phú, rất hiểu rõ cách xử lý những chuyện như thế này trước hết phải ổn định vị thế. Nếu đối phương tìm đến cửa, mình lập tức thành loại người vô dụng rồi, việc này sẽ không có cách xử lý, chỉ có thể chờ đối phương đưa ra điều kiện, phía nhà trường sẽ tương đối bị động. Cách xử lí đúng đắn những chuyện này, chỉ có thể tạo vẻ tự cao tự đại trước, đắn đo một hồi, chờ khí thế đối phương yếu đi, tiếp đến nên xử lý như thế nào, quyền chủ động liền nằm ở trong tay mình rồi.
Bất kể như thế nào, cô bé này cũng là học sinh trường mình, có việc cần cầu cứu người khác.
Tiêu Phàm tuy nhìn trẻ tuổi, nhưng phong thái kia, cách ăn mặc kia, vừa nhìn liền có thể nhìn ra được, không thể nào là học sinh cấp rồi.
- Hiệu trưởng, có một chuyện, nhất định phải nói rõ với ngài một chút…
Tiêu Phàm chưa dứt lời, người đàn ông trung niên đeo cặp kính lúc nãy gặp ở hành lang, đã vội vã vào phòng hiệu trưởng, không thèm nhìn Tiêu Phàm và Phương Do Mỹ một cái, lập tức nói với hiệu trưởng:
- Hiệu trưởng, có một việc cần báo cáo với ngài một chút. Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của bảo vệ, nói hai nữ học sinh lớp của trường chúng ta, còn có mấy người bạn, bị người đánh ở cổng trường, trong đó một người bị thương rất nghiêm trọng. Nghe nói, hung thủ đánh người, cũng là người do học sinh trường mình gọi tới, còn lái xe Mercedes Benz giống như là công tử nhà giàu!
Trên mặt hiệu trưởng lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên nói:
- Có việc như thế này ư?
Khóe miệng Tiêu Phàm liền hiện lên nụ cười mỉa mai.
Phương Do Mỹ đã kêu lên:
- Này, ông đừng đổi trắng thay đen. Rõ ràng là bọn họ kêu người trong xã hội tới ức hiếp tôi chứ?
Làm gì có chuyện này?
Đây không phải chơi xấu sao?
Người đàn ông trung niên đeo kính lập tức quay đầu lại, nham hiểm nhìn chăm chú vào Phương Do Mỹ và Tiêu Phàm, hết sức nghiêm túc nói:
- Cô là học sinh lớp nào? Tên là gì? Vừa rồi ở cổng trường gọi người trong xã hội đến đánh nhau, có phải là cô hay không?
- Ai nói tôi gọi người trong xã hội đến đánh nhau? Rõ ràng là bọn họ gọi người đến ức hiếp tôi chứ? Ông nói có lý một chút đi?
Phương Do Mỹ cũng không phải dễ dàng có thể bị người hù dọa như vậy, trừng to mắt, nổi giận đùng đùng phản bác.
- Tôi hỏi cô là học sinh lớp nào, tên là gì!
Mặt người đàn ông trung niên đeo kính sầm lại, rất không vui quát, cũng là khí thế nghiêm chỉnh.
Tiêu Phàm thản nhiên hỏi:
- Đồng chí này, ông là ai? Dựa vào cái gì mà hầm hầm giận dữ ở đây?
- Tôi? Tôi họ Tôn, là chủ nhiệm giáo vụ của nhà trường!
Tiêu Phàm liền cười, nói:
- Hóa ra là chủ nhiệm Tôn. Chủ nhiệm Tôn, một nữ học sinh lúc nãy ức hiếp em gái tôi trước cổng trường, nhìn rất giống ông, là cháu nội hay là cháu ngoại của ông?
Tiêu Phàm nhắc tới như vậy, Phương Do Mỹ lập tức định thần lại, lập tức kêu lên:
- Đúng đúng, anh không nói tôi còn không nhớ ra, Tiểu Cầm kia, chính là họ Tôn, kiêu ngạo nhất chính là cô ta, lột quần áo của tôi cũng là cô ta!
Sắc mặt chủ nhiệm Tôn phát lạnh, cả giận nói:
- Anh là người cơ quan nào? Việc của trường chúng tôi, anh dựa vào cái gì mà can dự vào? Vừa rồi tôi thấy các cô cậu động chân động tay bên ngoài phòng hiệu trưởng, hai người có quan hệ gì? Tuổi còn nhỏ, lại không lo học, học người ta yêu đương gì?
Hai câu cuối cùng này, lại là nói cho Phương Do Mỹ nghe.
Vị chủ nhiệm Tôn này, quả nhiên không hổ là nhân vật người nhà nước, rất có bản lĩnh nói sai sự thật. Vừa đến, bất chấp tất cả, kẻ xấu liền tố cáo trước, Trư Bát Giới trả đũa. Người như vậy, trời sinh chính là kiểu lăn lộn ngoài xã hội, chỉ làm một chủ nhiệm giáo vụ nho nhỏ ở một trường trung học nho nhỏ, thật là nhân tài không được trọng dụng rồi.
Cho ông ta chức Cục trưởng Cục tiếp dân của một chính quyền thành phố, tuyệt đối có thể đảm nhiệm được, lừa dối những người dân này, đó là tiêu chuẩn nhất định, tay nghề thành thạo!
- Ông, ông đổ oan cho người khác, ai nói tôi yêu đương hả?
Phương Do Mỹ tức giận đến liên tục dậm chân, nước mắt trong đôi mắt to cứ đảo đi đảo lại.
Lớn như vậy, cô bé còn chưa bao giờ bị oan ức giống như hôm nay.
- Còn ngụy biện? Vừa rồi tôi tận mắt thấy hết rồi!
Chủ nhiệm Tôn nói như đinh đóng cột.
Tiêu Phàm giơ tay lên, nhẹ nhàng ngăn, nói:
- Chủ nhiệm Tôn, tôi mặc kệ giữa ông và nữ học sinh kia có quan hệ gì. Nhưng tôi phải nhắc nhở ông, chuyện hôm nay, ông muốn một tay che trời, đổi trắng thay đen, đánh lừa dư luận, thì không được rồi. Việc này, không phải một chủ nhiệm giáo vụ nho nhỏ có thể làm được. Hiệu trưởng, xét thấy chủ nhiệm Tôn và người đương sự của chuyện này có quan hệ thân thuộc, ông ta không thích hợp tham gia vào xử lí việc này, mong ông cho ông ta lánh đi.
- Ơ, khẩu khí thật lớn. Ngươi là Chủ tịch quận hay là Cục trưởng cục Giáo dục?
Chủ nhiệm Tôn cười lạnh ha hả, trong mắt đầy vẻ khinh thường:
- Người thanh niên, đừng tưởng rằng trong nhà có tý tiền là có thể đứng ở đây dạng chó hình người giả bộ cánh hoa tỏi. Ta cho ngươi biết, có tiền cũng không có ích. Đây là trung học Khải Minh, việc xảy ra ở trường học của chúng tôi, để chúng tôi xử lý, khi nào đến lượt người ngoài như ngươi đến khoa tay múa chân rồi hả?
- Hơn nữa, ngươi đánh trọng thương người, bây giờ còn nằm ở ngoài cổng trường. Ngươi lại là kẻ xấu tố cáo trước rồi? Nói cho ngươi biết, việc này không đơn giản như vậy, tôi đã báo cảnh sát, đồng chí của đồn công an lập tức sẽ chạy tới. Có lời gì, ngươi đi nói với cảnh sát. Hôm nay chúng tôi trước tiên xử lý chuyện học sinh đánh nhau.
- Học sinh này, tên là gì? Lớp nào?
Chủ nhiệm Tôn khí thế hung hăng, văng nước miếng.
Tiêu Phàm đều mặc kệ ông ta.
Phương Do Mỹ cũng ngước đầu lên, không rảnh mà để ý.
Nếu như biết chủ nhiệm Tôn này và nữ học sinh lưu manh kia có quan hệ thân thuộc nào đó, Phương Do Mỹ cũng không muốn nhiều lời với ông ta. Cô bé chỉ là không muốn làm lớn chuyện, không muốn người trong nhà nhúng tay vào. Nếu nói một chủ nhiệm giáo vụ nho nhỏ, Phương tiểu thư nhìn ông ta bằng con mắt nào đây?
- Ai dà, các ngươi thái độ gì vậy? Cho rằng các ngươi không mở miệng, thì tôi tra không ra sao? Buồn cười!
Chủ nhiệm Tôn giận tím mặt, quát.
Tiêu Phàm không để ý tới ông ta thì thôi, hiện tại ngay cả học sinh của trường cũng dám coi thường quyền uy của ông ta, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể!
Hiệu trưởng nhíu mày, nói:
- Lão Tôn.
Chủ nhiệm Tôn "hừ" một tiếng.
Hiệu trưởng lập tức nhìn sang Tiêu Phàm, nói:
- Đồng chí này, nếu như các ngươi đã muốn xử lý vụ việc, vậy phải có thái độ xử lý vụ việc. Chủ nhiệm Tôn là chủ nhiệm giáo vụ của trường chúng tôi, việc này do ông ấy quản lí. Thái độ này của các ngươi, làm thế nào xử lý vụ việc? Đúng không?
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Hiệu trưởng, nếu nói như vậy, thế thì không phiền mấy người xử lý rồi. Tôi đi tìm người khác xử lý.
[/CHARGE]