Đi lượn ở chợ đồ cổ văn vật Huyền Vũ hơn nửa ngày, khi mặt trời đã ngả về Tây, một đoàn bốn người mới cảm thấy mỹ mãn quay về khách sạn Đại Đường Vương Triều.
Đương nhiên, thật sự cảm thấy mỹ mãn chính là Uyển Thiên Thiên, hôm nay xem như đi dạo cho đã cơn thèm. Về phần Tân Lâm và Đường Huyên lại là hai vị khách tùy ý hộ tống mà thôi, thực sự có thu hoạch, ngược lại lại là Tiêu Phàm.
Ngoại trừ tấm bùa hộ mệnh bằng gỗ mun đó, Tiêu chân nhân còn bới ra được một cuốn sách y thuật từ thời Dân quốc ở cửa hàng sách cũ, do danh y triều Thanh Hoàng Nguyên Ngự biên soạn. Tiêu Phàm thật sự vui vẻ. Sách y thuật của Hoàng Nguyên Ngự, trên thị trường vẫn là khá hiếm. So với các danh y cổ đại mà nói, kiến thức văn học của Hoàng Nguyên Ngự thâm hậu dị thường, vốn dĩ chính là người xuất thân dùi mài kinh sử, sau đó vì ốm nặng, ảnh hưởng đến hình tượng, không có cách nào thông qua chế độ khoa cử làm quan, nản lòng thoái chí, Hoàng Nguyên Ngự mới chuyển sang y học, cuối cùng trở thành người nổi tiếng của cả một thời đại.
Trong nhiều thế hệ danh y của các thời đại, Hoàng Nguyên Ngự đối với thuật "ngũ vận lục khí" của sách "Hoàng đế nội kinh" lí giải thành một trường phái riêng, trình bày vô cùng thấu triệt.
Điểm này, chính là điểm mà Tiêu Phàm yêu thích.
Đại sảnh nguy nga lộng lẫy của khách sạn Đại Hoàng Vương Triều, không khí giờ phút này có vẻ hơi khác thường. Nhân viên làm việc ở đại sảnh mặc dù vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp hóa, trong mắt lại lộ ra vẻ căng thẳng.
Tất cả, đều bắt nguồn từ một vị nam tử trẻ tuổi. Vị nam tử trẻ tuổi này, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao cao, dáng người cao ngất, diện mạo vô cùng anh tuấn, cách ăn mặc vô cùng thời thượng, bất kỳ ai vừa nhìn đều có thể nhận ra, vị này chính là loại đàn ông đẹp trai,cao to, nhà giàu điển hình, hơn nữa trong đám cao to, đẹp trai, con nhà giàu ấy, phẩm vị không thấp, tuyệt đối không phải là loại nhà giàu mới nổi ngụy trang thành người cao to, đẹp trai , con nhà giàu kia.
Nam tử trẻ tuổi an tĩnh ngồi trên ghế sô fa bọc da thật màu vàng ở đại sảnh, một người đàn ông trung niên khoảng tầm bốn mươi mấy tuổi ở bên cạnh mỉm cười , thỉnh thoảng nói một hai câu với nam tử kia, vẻ mặt cực kỳ kính cẩn.
Người đàn ông trung niên này, khách sạn từ trên xuống dưới đều biết đến, chính là tổng giám đốc của khách sạn Đại Đường Vương Triều - Nhạc tổng.
Từ thần sắc kính kính cẩn cẩn của Nhạc tổng có thể nhìn ra, nam tử cao to, đẹp trai, giàu có trẻ tuổi kia quả thật có lai lịch rất lớn.
Khách sạn Đại Đường Vương Triều không phải là khách sạn bình thường, ở cố đô thực sự được xem là danh tiếng lẫy lừng, là khách sạn nổi tiếng nhất trong số các khách sạn năm sao cao cấp nhất của thành phố Cố Đô. Thứ nổi tiếng nhất của khách sạn. Đơn giản chính là cao cấp nhất, giá cả đắt đỏ nhất, có đặc sắc và có phẩm vị nhất.
Mấy thứ này, khách sạn Đại Đường Vương Triều đều có đủ. Những vị lãnh đạo cấp cao đến Cố Đô thị sát, hoặc các vị khách quốc tế đến phỏng vấn, nguyên thủ nước ngoài, đa số đều ở lại khách sạn Đại Đường Vương Triều.
Nói khách sạn Đại Đường Vương Triều là khách sạn kiểu mẫu của ngành khách sạn ở thành phố Cố Đô , thật không ngoa chút nào.
Làm Tổng giám đốc của khách sạn Vương Triều Đại Đường, Nhạc tổng cũng không phải thương nhân, mà là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở. Người trẻ tuổi có thể làm cho Nhạc tổng phải kính cẩn như vậy, xuất thân phải là ở đẳng cấp nào mới xứng đáng?
Kỳ thật, đối với vị nam tử cao to đẹp trai , giàu có này, nhân viên làm việc ở khách sạn Đại Đường Vương Triều cũng không xa lạ gì, đương nhiên là khách quen của khách sạn, mọi người đều biết anh ta tên là Lê Lạc, rất có tiền, cũng rất có phong độ. Mỗi lần vào ở khách sạn, luôn tùy ý thưởng tiền boa cho nhân viên phục vụ, ra tay vô cùng hào phóng. Phục vụ khách sạn không có người nào là không thích Lê thiếu gia.
Thế nhưng, Lê thiếu gia vì sao lại có tiền như vậy, bối cảnh gia đình của anh ta ra sao, người biết được lại cực kỳ ít. Có lời đồn, mẹ của Lê thiếu gia, là em gái ruột của Bí thư Tạ ở Thành Uỷ Cố Đô. Thế nhưng lời đồn này, cũng chưa từng được chứng thực.
Mọi người đều biết, Nhạc tổng rất phản cảm chuyện nhân viên khách sạn bàn ra tán vào nói luyên thuyên.
Nhất là việc suy đoán linh tinh lai lịch thân phận của những vị tiểu thư công tử này, lại càng tối kị. Tóm lại, Lê thiếu gia có trong tay tấm thẻ hội viên đẳng cấp cao nhất của khách sạn Đại Đường Vương Triều, hơn nữa còn có sự đặc biệt phê chuẩn của Tổng giám đốc. Có thể ký đơn vô hạn. Bất kể Lê thiếu gia ở khách sạn tiêu bao nhiêu tiền, một chữ ký có thể giải quyết tất cả, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.
Đây vẫn không xem là gì, khách quý có được loại đãi ngộ như thế này, không chỉ một người, còn có không ít. Thực sự làm mọi người đối với Lê thiếu gia kinh sợ có phép, còn là do thái độ của Nhạc tổng đối với Lê thiếu gia.
Mỗi lần Lê thiếu gia hiện thân ở khách sạn, Nhạc tổng chỉ cần trong khách sạn, nhất định sẽ lộ diện đích thân tiếp đãi.
Loại đãi ngộ này, thực sự hiếm thấy.
Bề ngoài giống như mấy vị Phó Thị trưởng cơ quan chính phủ thành phố Cố Đô đến khách sạn, cũng chưa chắc có thể hưởng thụ được đãi ngộ như vậy. Muốn hưởng được loại đãi ngộ này, ít nhất cũng phải là cấp Phó Thị trưởng thường vụ thành phố trở lên. Bằng không, Nhạc tổng vẫn thật sự không có thời gian tiếp.
Đây cũng là gián tiếp chứng minh, ít nhất trong tâm trí của Nhạc tổng, địa vị thân phận của Lê thiếu gia, không kém hơn cán bộ lãnh đạo cấp Phó thị trưởng thường vụ thành phố Cố Đô này.
Người hơi hiểu được một chút "quy tắc" sẽ rõ, thực ra thân phận địa vị của Lê thiếu gia, có khả năng còn ở trên Phó Thị trưởng thường vụ của thành phố. Đó là bởi vì, "quyền uy" của Phó Thị trưởng thường vụ thành phố đến từ cái chức vụ đó, "quyền uy" của Lê thiếu gia lại đến từ chính bản thân anh ta. Nói cách khác, Phó Thị trưởng thường vụ thành phố thường xuyên thay đổi người, Lê thiếu gia lại tuyệt đối sẽ không đổi.
Nhưng nghiên cứu tỉ mỉ, thực sự làm cho nhân viên làm việc ở đại sảnh căng thẳng, không phải là do sự hiện thân của Lê thiếu gia , mà nguyên nhân là do Lê thiếu gia xuất hiện ở đại sảnh.
Nhìn qua, Lê thiếu gia dường như là đang đợi người.
Rốt cuộc là ai, mới đáng cho Lê thiếu gia đích thân ngồi ở đại sảnh để chờ đây?
Hơn nữa, dường như thời gian chờ đợi cũng không ngắn. Ước chừng khoảng bốn rưỡi chiều, Lê thiếu đã ngồi ở đây rồi, bây giờ đã gần sáu giờ, người khách mà Lê thiếu gia chờ vẫn chưa xuất hiện.
Đây quả thật là kỳ lạ.
Nếu như là đợi khách, Lê thiếu có thể gọi điện liên hệ trước, xác định một chút thời gian cụ thể đến khách sạn. Cần gì phải ở trong này vất vả chờ đợi? Các phương pháp liên lạc như hiện nay, đã phát đạt đến cỡ nào rồi.
Sở dĩ xuất hiện loại tình hình này, trên lý thuyết, chỉ có hai khả năng, khả năng thứ nhất, là thân phận của khách quá tôn quý, tôn quý đến mức gọi điện thoại để hỏi hành trình của khách là một loại hành vi không lễ phép; Khả năng thứ hai, Lê thiếu gia căn bản không biết rõ số điện thoại của khách. Khả năng này, quả thật rất ít. Đều đã đích thân ở đây chờ đợi rồi, làm sao ngay cả số điện thoại cũng không biết được?
Về phía khả năng thứ nhất, quá kinh người rồi.
Lê thiếu đã tôn quý như vậy, còn có người nào, so với thân phận địa vị của anh ta còn cao hơn đây?
Chẳng lẽ là lãnh đạo lớn của trung ương muốn tới.
Suy nghĩ một chút cũng không giống lắm.
Nếu thật sự lãnh đạo trung ương đến khách sạn Đại Đường Vương Triều, sớm đã có thông báo rồi. Bình thường, ít nhất sẽ thông báo trước một ngày, lãnh đạo lớn cực kỳ quan trọng, còn sẽ thông báo trước mấy ngày. Tiếp đãi những lãnh đạo này, đó chính là nhiệm vụ chính trị, tuyệt đối không thể có chút sai lầm nào.
Nhưng khách sạn hiện tại vẫn chưa nhận được thông báo từ phòng thượng cấp.
Có lẽ, là lãnh đạo cải trang vi hành.
Vẫn là không thể nào.
Trước khi lãnh đạo cải trang vi hành đến Cố Đô, Lê thiếu đã biết rồi, không có lí do gì không thông báo cho lãnh đạo chủ chốt của tỉnh của thành phố. Đây chính là cơ hội tốt để khoe thành tích của các lãnh đạo lớn của tỉnh, thành phố, làm sao có thể buông tha.
Vậy thì, là một người thân thích trong nhà của một nhân vật lớn nào đó.
Có một nhân viên phục vụ đầu óc linh hoạt, gặp qua nhiều chuyện đời đoán ra loại khả năng này.
Người thân họ hàng của nhân vật lớn nào đó ở Bắc Kinh , cũng được gọi là "con cháu quan lại".
"Con cháu quan lại" có quyền thế lớn ở Bắc Kinh đến Cố Đô, vẫn là có thể đảm đương nổi sự coi trọng của Lê thiếu gia. Cố Đô cũng không phải là nơi nhỏ, nhất là nhân viên phục vụ của khách sạn Đại Đường Vương Triều, đã thấy qua uy phong của tấm biển lớn "con ông cháu cha".
Lần trước một vị công tử họ Uông từ thành Tứ Cửu đến khách sạn Đại Đường Vương Triều, các công tử, thiên kim tiểu thư có danh vọng của Cố Đô , ra mặt hơn mười vị, giống như sao quanh mặt trăng, vây quanh vị Uông thiếu gia kia.
Nói như thế, dường như cũng không giống như "con ông cháu cha" rất có danh vọng sắp xuất hiện, bằng không, chỉ có một mình Lê thiếu gia ở đây chờ đợi. Không phải là có chút thất lễ rồi sao?
Hoàn toàn không hiểu nổi.
Mọi người trong đầu càng thêm căng thẳng không hiểu ra sao.
Liên tưởng đến "đại hội giám bảo" mà khách sạn sẽ tổ chức vào tối ngày kia, có lẽ có chuyên gia giám định đồ cổ rất có danh vọng nào đó sẽ tới. Những giáo sư, chuyên gia có bản lĩnh, miễn cưỡng cũng có thể đảm đương nổi sự coi trọng này của Lê thiếu gia.
Ngày nay, coi trọng cái "kiệu hoa hào nhoáng người khiêng người", Lê thiếu gia muốn mượn miệng của giáo sư chuyên gia để biểu hiện sự phong nhã của bản thân, giáo sư chuyên gia lại muốn đạt được một số lợi ích thực tế, theo đúng nhu cầu, tất cả đều vui vẻ.
Đồng hồ ở đại sảnh, khó khăn lắm mới chỉ đến sáu giờ, kim giờ và kim phút sắp thành một đường thẳng rồi.
Khách đến khách sạn dần dần nhiều hơn, người qua lại ở đại sảnh, có không ít người quen biết với Lê thiếu và Nhạc tổng, đều vội vã tiến lên chào hỏi. Lê thiếu gia chỉ dửng dưng gật đầu, rất ít đứng dậy hàn huyên nói chuyện, dáng vẻ tâm trí không tập trung. Những người khách tiến lên trước chào hỏi, có không ít người là nhân vật lớn, thậm chí còn có lãnh đạo chủ chốt của thành phố.
Khách có thể đến khách sạn Đại Đường Vương Triều tiêu tiền, vốn dĩ không hề có người nào là đơn giản.
Nhưng xem thái độ của Lê thiếu gia, đối với những nhân vật lớn này quả thật không hề để ý, cũng không sợ lễ tiết của bản thân không chu đáo đắc tội họ. Người có thực lực thật sự, chỉ có người ta sợ đắc tội anh ta, mà không phải là anh ta sợ đắc tội .
Quả nhiên những nhân vật lớn kia, ai cũng không dám lộ ra vẻ không vừa ý, thấy Lê thiếu gia tâm trí không tập trung, ngược lại từng người từng người đều cẩn thận, hàn huyên vài câu liền nhanh chóng rời đi, chỉ sợ làm cho Lê thiếu gia phản cảm.
Làm người phải có con mắt.
Thế nhưng Lê thiếu có thể trâu bò như vậy, Nhạc tổng lại cũng không thể theo như thế, không kìm được đứng dậy, bắt tay hàn huyên với những người kia, lễ nghĩa chu đáo, không dám có chút chậm trễ.
Người như thế này à, đến cấp bậc như thế nào, thì là phương thức hành sự như thế đó, không có chút sai lầm nào.
Sai rồi, sẽ rất phiền phức.
- Lê thiếu gia, khách sắp đến rồi chứ?
Thật vất vả mới đem một tốp khách ứng phó cho qua, Nhạc tổng giơ tay lau lau trán đã rịn đầy mồ hôi, ngồi xuống bên cạnh Lê thiếu gia, cười lấy lòng hỏi.
Đừng nói những nhân viên làm việc ở đại sảnh căng thẳng, ngay cả Nhạc tổng đều có chút lo sợ bất an rồi.
Đây rốt cuộc là trâu bò tai to mặt lớn đến cỡ nào vậy?
Lê thiếu gia khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: - Cái này cũng không chắc chắn.
- Không chắc chắn?
Nhạc tổng không khỏi sửng sờ một chút, có chút nghe không hiểu.
Cái gì gọi là không chắc chắn?
Trong lòng cậu, một chút tin cậy đều không có hay sao?
Chẳng lẽ người khách này, cậu một chút cũng không hiểu rõ sao?
Lê thiếu liếc nhìn ông một cái, thản nhiên nói: - Nhạc tổng, nếu ông có việc, vậy thì đi làm đi, không cần ở đây cùng với tôi nữa. Không sao đâu.
Nhạc tổng giật nảy mình, vội vàng cười ha hả nói: - Ha ha, Lê thiếu nói gì vậy, tôi có thể có chuyện gì? Lê thiếu gia cậu ở đây, chính là việc lớn nhất của tôi rồi.
Lại đưa tay lên lau mồ hôi.
Một câu nói không tốt, thiếu chút nữa đắc tội rồi.
- Đến rồi.
Đột nhiên, Lê thiếu mạnh mẽ đứng dậy, sải bước nhanh về phía cửa đại sảnh. Nghe qua, giọng nói của Lê thiếu vô cùng sung sướng, mơ hồ còn mang theo chút ý mong mỏi khó nói nên lời.
Nhạc tổng vội vàng nhìn theo phía phát ra tiếng, lập tức liền ngây ngẩn cả người, cả nửa ngày cũng không nói nên lời.