Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

quyển 4 chương 36: phần 1: khó lý giải lòng dạ quân vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi ra khỏi Cấm lâu, nỗi kinh hãi trong lòng hai nha hoàn vẫn chưa tan hẳn. Một nha hoàn trong số đó còn đưa tay vỗ vỗ lên ngực như muốn ổn định lại nhịp tim, “Làm tôi sợ muốn chết, vương gia sao có thể ở Cấm lâu chứ? Tối qua không phải vương gia cùng Tả Cốc Lễ vương rời phủ rồi sao?”

“Người sợ muốn chết phải là tôi mới đúng. Cô cũng thật là, hét cái gì chứ? Lỡ như vương gia mất hứng, trách tội xuống thì phải làm sao? Tôi đi cùng cô như vậy cũng khó tránh khỏi liên luỵ.” Nha hoàn còn lại khẽ lên tiếng oán trách.

“Ai mà ngờ được vương gia sẽ ở Cấm lâu chứ? Hơn nữa, cô cũng thấy rồi đấy, Sở công tử kia chỉ dùng cái chăn gấm để che thân, trường bào thì tán loạn dưới sàn. Vương gia ngồi bên cạnh, rõ ràng biết công tử ấy không mặc y phục, vậy mà vẫn còn ngồi đó. Tò mò quá đi! Nhưng tôi thấy lúc Sở công tử thả tóc xuống trông cực kỳ xinh đẹp, còn rất giống nữ nhân nữa.”

“Muốn biết suy nghĩ của tôi không? Tôi thấy nhất định là đêm qua vương gia đã qua đêm tại Cấm lâu, hai người họ đã làm cái chuyện kia rồi!”

“Chuyện kia?”

“Cô đúng là đồ ngốc, đương nhiên là thị tẩm đó. Tôi cũng nghe nói, thật ra mấy ngày trước vương gia cũng ngủ lại ở Cấm lâu đó.”

“Thị tẩm?” Một tiếng thét chói tai từ miệng nha hoàn còn lại vang lên, “Hắn là một nam nhân, làm sao mà thị tẩm chứ?”

Nha hoàn vừa đưa ra suy nghĩ táo bạo kia cũng cảm thấy có chút mơ hồ. Đúng vậy, Sở công tử là nam nhân, sao có thể ở cùng phòng với vương gia? Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, lại thấy vẻ mặt của quản gia Tân Trát trở nên cực kỳ nghiêm túc, hai nha hoàn không nhịn được liền cất tiếng hỏi, “Quản gia, ông nói xem sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Nam nhân làm sao mà thị tẩm được chứ?”

Tân Trát vẫn chìm đắm trong những khung cảnh vô tình thấy được tại Cấm lâu lúc trước, bị nha hoàn vừa kéo vừa hỏi mới choàng tỉnh lại, ngẩn ra một chút rồi tức giận lớn tiếng, “Đừng hỏi ta, cái gì ta cũng không biết. Các ngươi nhàn rỗi quá có phải không? Còn không đi chuẩn bị Hán phục?”

“Quản gia, có cần chuẩn bị đồ nữ trang hay không?” Một nha hoàn cẩn thận hỏi lại.

“Vương gia đã căn dặn thì phải nhanh chóng mà chuẩn bị, để chậm trễ khiến vương gia trách tội xuống thì ta cũng không thay các ngươi cầu xin đâu.” Vẻ mặt Tân Trát lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, phất phất tay tỏ ý phiền toái.

Mấy nha hoàn liền vội vàng lui xuống chuẩn bị.

Đợi mấy nha hoàn đi khỏi, Tân Trát mới mệt mỏi ngồi sụp xuống, vẻ mặt tràn ngập nỗi bi thương. Vương gia ơi vương gia, sao người có thể mê muội như vậy? Là nam nhân cũng đành thôi, giờ lại còn muốn hắn ăn mặc ra vẻ nữ nhân? Nếu ngài thật sự muốn nữ nhân, chỉ cần mở miệng đã có vô số mỹ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ, sao lại cứ coi trọng một nam nhân như vậy?

Một màn vừa rồi lại lần nữa hiện ra trong đầu Tân Trát khiến nỗi buồn bực trong lòng không cách nào tiêu tán, sự bi thương cũng tăng thêm vài phần. Ông ta chỉ biết chắc rằng đêm qua vương gia ở lại Cấm lâu. Sở công tử kia cho dù dáng vẻ giống nữ nhân thì cũng đâu phải nữ nhân cơ chứ? Vương gia làm sao vậy? Phải làm sao bây giờ? Hiện giờ vương gia đã bắt đầu chìm đắm rồi, lại còn muốn Sở công tử kia ra vẻ nữ nhân nữa.

Nặng nề cất tiếng thở dài, Tân Trát đứng dậy cúi đầu lặng lẽ rời đi.

Lúc Hán phục được đưa tới thì cũng là lúc Sở Lăng Thường vừa bừng tỉnh lại sau giấc mộng. Mồ hôi dọc theo thái dương nàng chảy xuống, thấm ướt áo ngủ, tóc mai cũng dán vào bên má, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

“Tỉnh rồi? Là bọn nha hoàn tay chân vụng về khiến cô tỉnh giấc sao?” Một bóng dáng thanh thoát hiện ra trước mặt Sở Lăng Thường, cầm lấy khăn lau đi vầng trán ướt nhẹp mồ hôi của nàng, thấy nàng vẫn chìm trong tình trạng hoảng sợ liền ngồi xuống bên cạnh, “Sao vậy? Là ác mộng sao?”

Lúc này, Sở Lăng Thường mới nhìn rõ người đến là Nam Hoa công chúa. Đứng ở một bên giường là Xuân Mai cùng Đông Hà, hai nha đầu này đang sửa sang lại mấy bộ Hán phục, trên bàn còn có mấy bộ trang sức vô cùng đẹp đẽ và trân quý.

“Hiện giờ là lúc nào rồi?” Ánh mắt hoảng loạn dần tan đi, Sở Lăng Thường yếu ớt cất tiếng hỏi. Nàng đã ngủ từ lúc nào vậy? Còn hắn, sao không thấy đâu?

“Còn chưa tới một canh giờ đâu, cô mới chỉ ngủ được một chút thôi.” Nam Hoa công chúa than nhẹ một tiếng, ánh mắt lơ đãng lướt qua phần da thịt hơi lộ ra dưới cổ áo Sở Lăng Thường, thấy những vết ứ ngân hồng hồng với độ đậm nhạt khác nhau thì không khỏi cụp mi xuống. Nam Hoa có thể hiểu được ý nghĩa của những dấu vết đó.

Sở Lăng Thường không hề để ý tới vẻ mặt của Nam Hoa, chỉ khó nhọc hít một hơi. Nàng mới chỉ ngủ một lát sao? Tại sao nàng lại cảm thấy như đã ngủ lâu lắm, giống như đã trải qua cả trăm năm vậy? Trong giấc mộng của nàng, những người nàng biết đều lần lượt hiện ra. Nàng thấy sư huynh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm mình. Thanh Tụ vung tay chỉ thẳng vào nàng, mắng nàng vô dụng. Sư phụ toàn thân đều là máu, cuối cùng độc phát ngã xuống ngay trước mặt nàng. Còn có Hách Liên Ngự Thuấn, nàng thấy một tay hắn cầm trường kiếm vô cùng sắc bén, đâm xuyên thấu thân thể nàng.

Nàng cũng biết nếu ngày thường hay suy nghĩ thì khi ngủ sẽ dễ nằm mộng thấy những chuyện đó. Nhưng cho dù là mộng thì chắc chắn chuyện Thanh Tụ và sư huynh trách nàng là không thể tránh khỏi. Nàng rõ ràng biết Hách Liên Ngự Thuấn là kẻ đáng giết, vậy mà còn uỷ thân cho hắn, nếu để mọi người biết được nhất định sẽ trách nàng, nhất định vậy….

Một lúc lâu sau…

“Sao mọi người lại đến đây?” Nàng rốt cục cũng tìm lại được thanh âm của chính mình tuy vẫn còn có chút run rẩy. Đem cảm giác đau đớn áp chế xuống tận đáy lòng, nàng vẫn cảm thấy hô hấp của mình có chút không ổn, đây là sự bi thương cùng bất lực mà nàng chưa từng cảm nhận được.

“Hoàn dư, là vương gia căn dặn chúng nô tỳ đem Hán phục đưa tới đây, còn…” Sắc mặt Đông Hà có chút chần chừ, liếm liếm môi rồi mới nói tiếp, “Còn muốn công chúa qua đây giúp cô rửa mặt, chải đầu và trang điểm.”

Xuân Mai đứng ở một bên, sắc mặt cũng cực kỳ không tốt.

Sở Lăng Thường vừa nghe, lập tức quay đầu nhìn về phía Nam Hoa công chúa, một cảm giác kinh hãi lại mạnh mẽ trào dâng trong lòng. Hách Liên Ngự Thuấn lệnh cho Nam Hoa đến giúp nàng rửa mặt, chải đầu, trang điểm?

Rốt cuộc hắn muốn gì?

Chẳng những muốn nhục nhã nàng, còn định sỉ nhục cả Nam Hoa nữa sao?

Thân thể nhỏ bé của Sở Lăng Thường khẽ run lên, ngay cả đầu ngón tay cũng không ngừng run rẩy.

Nam Hoa công chúa cười nhẹ, nâng tay lau đi vầng trán ướt nhẹp mồ hôi của nàng, còn vươn tay giúp nàng sửa sang lại áo ngủ rồi mới dịu dàng lên tiếng, “Xem ra cuối cùng vương gia cũng đồng ý để cô khôi phục lại dáng vẻ nữ nhi rồi. Cũng đúng thôi, cô xinh đẹp như vậy, mỗi ngày mặc trang phục của nam nhân thì còn ra bộ dáng gì nữa.”

Sở Lăng Thường dường như không nghe thấy gì, đưa tay đẩy Nam Hoa ra rồi lảo đảo xuống giường, nhưng bởi thân thể đau nhức khiến hai chân nàng cũng mềm nhũn ra, nên chỉ nghe “cộp” một tiếng, nàng đã ngã nhào xuống đất, đau đến nhíu chặt lông mày.

Nam Hoa công chúa thấy thế vội vàng đứng dậy tiến lên đỡ nàng dậy, “Lăng Thường, cô muốn làm gì?”

Sở Lăng Thường vẫn là không nói lời nào, lại đem Nam Hoa đẩy ra rồi đi tới trước bàn, cầm lấy một bộ Hán phục, hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập, ánh mắt tràn ngập sự bi thương.

Xuân Mai cùng Đông Hà bị dáng vẻ này của nàng làm cho hoảng sợ, muốn tiến lên nhưng lại không dám. Trong ấn tượng của hai nha hoàn này thì Sở Hoàn dư trước giờ là một nữ tử vô cùng lạnh lùng, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy vẻ mặt nàng doạ người như vậy.

Nam Hoa công chúa đứng yên tại chỗ, lẳng lặng đánh giá hành vi của Sở Lăng Thường.

Tổng cộng có tất cả năm bộ Hán phục, tất cả đều là màu trắng tinh khiết. Áo lót, áo ngắn, áo choàng được phối hợp vô cùng khéo léo, từng món đều được xếp theo thứ tự vô cùng chu đáo. Thiết kế của bộ Hán phục này theo kiểu vạt chéo, phần eo lưng được thêu hình chim ưng biển màu ngọc bích. Cổ áo, vạt áo, tay áo, đai lưng, mỗi một chi tiết đều được làm từ tay của nghệ nhân người Hán. Ở Hung Nô này có thể tìm được thợ tinh xảo như vậy quả thực không dễ dàng.

Bàn tay Sở Lăng Thường lại bắt đầu run run, sắc mặt so với chỗ y phục còn tái nhợt hơn vài phần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio