Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

quyển 7 chương 9: tâm tư của yên thị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nơi ở của Yên thị vốn khá yên tĩnh, lại cách điện của Thiền Vu Quân Thần không xa lắm nhưng hôm nay, nơi này lại náo nhiệt lạ thường.

Chuyện lộn xộn của Hoa Dương công chúa, Vu Đan cùng Xảo nhi chẳng mấy chốc đã tới tai Yên thị. Lúc này, Xảo Nhi tóc tai bù xù quỳ sụp trên sàn, cúi đầu khóc lóc không ngừng. Hoa Dương công chúa thì tức giận đến nỗi toàn thân run bắn lên, đứng ở một bên giận dữ nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ vụng trộm trước mắt mình. Vẻ mặt của Vu Đan thì chẳng có chút lo lắng nào nhưng vì đứng trước mặt Yên thị nên cũng không dám tỏ ra quá ngạo mạn.

Sắc mặt Yên thị không được tốt như mọi khi. Mấy năm nay, bà ta vẫn luôn sống trong sự lo lắng cùng sợ hãi. Kể từ khi Hách Liên Ngự Thuấn ngồi lên ngôi vị thái tử, không một ngày nào bà ta ngủ được yên giấc.

Hách Liên Ngự Thuấn biết bà ta hại chết mẫu thân hắn là Hách Liên Dung. Hiện giờ mục đích của hắn đã đạt được, nói không chừng một lúc nào đó sẽ tìm cơ hội dồn phe Yên thị vào chỗ chết. Cho nên trong khoảng thời gian này, bà ta sống khá mệt mỏi.

Ngự y chẩn mạch cho Xảo Nhi xong liền nhìn về phía Yên thị cung kính nói, “Cô nương đây đúng là có hỉ mạch, quả thực là đã mang thai.”

Xảo Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Hoa Dương công chúa thì trắng bệch ra.

Sau khi ngự y rời đi, Yên thị cũng ra lệnh cho các cung nữ đứng hầu trong điện lui ra ngoài rồi nhìn Xảo Nhi một hồi, chậm rãi lên tiếng, “Ngươi đứng lên đi!”

Xảo Nhi tạ ơn đứng dậy, theo bản năng nép sát vào bên cạnh Vu Đan, còn kín đáo liếc mắt nhìn Hoa Dương công chúa.

Yên thị khẽ thở dài một tiếng, một lúc sau mới đưa ra quyết định, “Nếu Xảo Nhi đã mang trong mình cốt nhục của nhị vương tử, vậy thì cưới về đi!”

“Mẫu hậu!” Hoa Dương công chúa không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, uỷ khuất tiến lên nói, “Cô ta chẳng qua chỉ là một nha hoàn, sao có thể ngồi ngang hàng với con được?”

Yên thị khẽ lắc đầu, “Cô ta sao có thể ngồi ngang hàng với con chứ? Xảo Nhi cho dù được gả vào thì cũng chỉ là thiếp mà thôi. Hôm nay ta đã gặp rất nhiều chuyện phiền não và lo âu, các người còn hết lần này tới lần khác gây chuyện chướng mắt như vậy sao? Haiz…”

Bà ta lại thở dài lần nữa, không khó nhận ra trong lòng Yên thị đang tràn ngập lo âu.

Vu Đan thấy vậy liền tiến lại gần, khẽ cất tiếng an ủi, “Mẫu hậu, chuyện lần này nhi thần vốn có thể giải quyết được, chỉ là công chúa làm lớn chuyện quá mới phiền đến người. Nếu người đã đồng ý để cho Xảo Nhi vào cửa, vậy nhi thần cưới cũng được.”

Khoé môi Xảo Nhi vừa mới cong lên thì lại bị ánh mắt hung tợn của Hoa Dương công chúa doạ cho sợ liền vội vàng thu lại nụ cười, cúi gằm mặt xuống.

Vẻ mặt của hai nữ nhân này thế nào, Yên thị hoàn toàn nhìn rõ ràng. Bà ta bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi nói, “Xảo Nhi, ngươi lui xuống trước đi. Sau này ta sẽ lệnh cho mấy cung nữ tới hầu hạ. Trong khoảng thời gian tới, ngươi chớ nên đi lung tung.”

“Xảo Nhi biết, đa tạ Yên thị thành toàn!” Xảo Nhi cung kính khom người rồi lùi bước ra khỏi đại điện.

Khi trong điện chỉ còn lại ba người, Vu Đan còn chưa kịp mở miệng, Yên thị đã vung tay giáng một cái tát lên má hắn. Thái độ của bà ta chuyển biến quá nhanh khiến Hoa Dương công chúa cũng phải kinh ngạc nhưng trong lòng cô ta cũng thấy dễ chịu rất nhiều.

“Mẫu hậu, người….”

“Không ra thể thống gì cả! Sao ngươi dám gạt công chúa làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy? Chuyện này nếu để phụ thân ngươi biết, không biết ngươi sẽ còn bị trừng phạt đến thế nào? Bây giờ là lúc nào rồi? Ngươi vẫn còn tâm tư ham mê nữ sắc sao?”

Vu Đan đưa tay ôm mặt, đương nhiên không dám mở miệng cự lại.

Yên thị lại lần nữa đứng dậy, “Cho dù nữ nhân kia là ai, ngươi mê luyến cô ta đến chừng nào thì cũng tốt nhất nhớ kỹ cho ta, Hoa Dương mới là chính thất, người mà ngươi có thể tin tưởng cũng chỉ có chính thất mà thôi.” Bà ta khẽ cắn môi, nói tiếp, “Cho nên, vào lúc này, sao hai ngươi có thể trở mặt thành thù chứ? Cẩn thận ngao sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi đó!”

Hoa Dương công chúa nghe ra hàm ý trong lời nói của Yên thị, liền bước tới khẽ hỏi, “Mẫu hậu, người sợ ngư ông kia chính là Hách Liên Ngự Thuấn?”

“Con à, không phải là sợ, mà đó chính là hắn!” Yên thị kéo tay Hoa Dương công chúa, giọng nói cũng trở nên nghiêm trọng, “Hách Liên Ngự Thuấn hiện giờ là đương kim thái tử, nếu như một ngày nào đó Thiền Vu không còn, hắn chính là Thiền Vu mới của Hung Nô ta. Con cho rằng, hắn sẽ để yên cho chúng ta sao?”

Toàn thân Hoa Dương công chúa lại khẽ run lên.

Vu Đan nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy ớn lạnh, hắn nghĩ một hồi rồi khẽ lẩm bẩm, “Hắn…phụ vương đã xá miễn cho nhi thần, hắn sẽ không giết nhi thần đâu.”

“Đó là vì phụ thân ngươi vẫn còn!” Yên thị âu sầu nói tiếp, “Chuyện đã thành thế này, chúng ta cũng không thể ngồi yên mà đợi, chỉ có thể chủ động đánh trả mới có cơ bảo vệ tính mạng của mình.”

Hoa Dương có chút không hiểu hỏi lại, “Thế nào là chủ động đánh trả?”

Yên thị liếc mắt nhìn Hoa Dương công chúa rồi lại nhìn về phía Vu Đan, “Năm đó với tội trạng của ngươi, xét theo tính cách phụ vương ngươi thì dù có tha chết nhưng tội sống cũng khó thoát. Tại sao ông ấy còn để cho ngươi vô sự rời khỏi thiên lao chứ?”

Trong mắt Vu Đan thoáng hiện lên tia phiền não, “Mẫu hậu, nhi thần đã nói rất nhiều lần rồi. Những thứ châu báu cùng độc dược đó đúng là của nhi thần, nhưng nhi thần không hề hạ độc đối với phụ vương, càng không có lòng độc chiếm binh thư, nhi thần….”

“Ngươi cho rằng phụ vương ngươi không biết chuyện này sao?” Yên thị liền cắt ngang lời Vu Đan, “Tính tình của ngươi thế nào, phụ vương ngươi là người biết rõ nhất. Từ nhỏ đến lớn, ngươi nhát gan sợ gặp chuyện nên phụ vương ngươi mới không đưa ngươi ra sa trường tác chiến. Cho dù cho ngươi một trăm lá gan, ngươi cũng không dám hạ độc phụ vương mình chứ? Sao phụ vương ngươi lại không nghĩ tới điểm này đây?”

“Vậy phụ vương…” Vu Đan có chút không hiểu.

Yên thị khẽ lắc đầu, “Ngươi đó, nguyên nhân lớn nhất khiến ngươi thua Hách Liên Ngự Thuấn chính là ngươi không hiểu được tính toán trong lòng phụ vương mình. Ngươi đã phạm sai lầm lớn. Phụ vương ngươi vì sao lại phóng thích ngươi ra khỏi thiên lao ư? Nguyên nhân rất đơn giản, ông ấy chính là hy vọng thông qua ngươi kìm chế quyền lực càng ngày càng lớn mạnh trong tay Hách Liên Ngự Thuấn.”

Vu Đan lại lần nữa lâm vào sự suy tư.

Hoa Dương công chúa càng nghe lại càng không hiểu, “Mẫu hậu, giờ Hách Liên Ngự Thuấn đã là thái tử, tay lại nắm binh quyền, so với năm đó quyền lực của hắn càng khuynh thiên hạ, nhị vương tử sao có thể kiềm chế được hắn đây?”

Hoa Dương cũng không hề thắc mắc chuyện phụ vương đề phòng từng cử động của nhi tử. Chuyện này ở các đời vua chúa trước cũng không còn lạ nữa. Chỉ là cô ta có chút không hiểu, một người đã sớm bị phế truất thì làm sao để kiềm chế được người khác đây?

Yên thị nhìn về phía Vu Đan, “Cho dù Vu Đan bị Thiền Vu bãi miễn tước vị nhưng nó vẫn là nhị vương tử, dòng máu chảy trong người nó vẫn là dòng máu Hung Nô thuần khiết chân chính. Còn Hách Liên Ngự Thuấn, cho dù hắn có tài ba hơn nữa thì dòng máu chảy trong người hắn cũng là dòng máu của bọn tiện tỳ người Hán. Thử hỏi, người như vậy thống trị Hung Nô, các đại thần trong triều sao có thể thần phục đây? Trừ phi ta không có con trai!”

Vu Đan nghe xong thì cũng bị doạ cho sợ run lên, lúc sau mới ngẫm nghĩ xong những lời mẫu hậu hắn nói, “Không sai, cho nên Hách Liên Ngự Thuấn mà lên làm Thiền Vu, hắn nhất định sẽ giết ta, còn cả con cháu của ta. Chỉ cần chúng ta chết đi, hắn sẽ không còn chút cố kỵ nào nữa, các đại thần trong triều cũng không ai dám phản đối nữa.”

Cánh môi Hoa Dương công chúa khẽ run lên, lập tức nghĩ tới con trai mình là Thượng Phúc vương. Không! Cô ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương con trai mình.

Yên thị gật đầu rồi nhìn về phía Hoa Dương công chúa, “Giờ con cũng đã là mẫu thân rồi nên mới có thể hiểu tâm tình của ta. Cho tới giờ, vì tự vệ, chúng ta chẳng những phải chặn đứng con đường phía trước của Hách Liên Ngự Thuấn mà còn phải đưa hắn vào chỗ chết. Cho nên, chuyện quan trọng nhất đối với hai đứa lúc này không phải là Xảo Nhi cùng con của cô ta. Cho dù cô ta thật sự sinh được con trai, thì cô ta chỉ là thiếp, đứa con cũng chẳng cách nào hống hách, căn bản không đủ tạo thành uy hiếp. Địch nhân của hai đứa trước mắt chính là Hách Liên Ngự Thuấn, giải quyết hắn rồi thì chuyện lớn mới thành.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio