Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

quyển 8 chương 5: phần 2: hạnh hoa thôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nam Hoa nhìn cảnh này đến ngây người, mãi đến khi hai con tiên hạc nhẹ nhàng đậu xuống phía trước, cô mới có lại phản ứng, nhìn về phía Dạ Nhai Tích, ngạc nhiên hỏi, “Sao bọn chúng lại đến được đây vậy?”

Dạ Nhai Tích nở nụ cười cực kỳ ôn nhu, “Bọn chúng vẫn luôn đi theo chúng ta mà!”

Nam Hoa cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn về đôi hạc càng trở nên nhu hoà hơn bao giờ hết mà hai con tiên hạc dường như cũng cảm nhận được tình cảm đó nên khẽ vỗ nhẹ đôi cánh, kêu lên mấy tiếng đầy vui vẻ.

Bắc quốc, hoàng thành…

“Thiền Vu, người nhất định phải làm chủ cho Thượng Phúc vương mới được.” Trên đại điện, Hoa Dương công chúa khóc đến hai mắt đẫm lệ, hành động giơ tay lên lau nước mắt cũng vô cùng động lòng người, “Bây giờ, ngay cả một nha đầu cũng dám tuỳ tiện khi dễ Thượng Phúc vương, vậy những cung nữ, nô tài khác sẽ thấy thế nào đây? Sau này Thượng Phúc vương làm gì còn địa vị trong cung nữa?”

Thiền Vu Quân Thần ngồi trên đệm cao, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm, bên cạnh là Yên thị.

“Hổ Mạc, những lời vương phi Hoa Dương nói là sự thật?” Ông ta nhìn về phía Hổ Mạc đang quỳ một gối ở bên, lãnh đạm cất tiếng hỏi.

Hổ Mạc cung kính đáp lại, “Thiền Vu, quả thực ty chức đã lệnh cho bọn thị vệ giảm bớt cường độ của hình phạt. Ty chức cho rằng nha đầu Thanh Tụ chỉ là nhất thời không chú ý chứ không phải có lòng dạ xấu. Nếu trừng phạt quá nặng chẳng phải sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Hung Nô ta?”

“Hổ Mạc, nơi này đâu đến lượt ngươi hồ ngôn loạn ngữ? Theo ta thấy, ngươi thấy nó là nha hoàn bên cạnh thái tử phi nên mới có tư tâm, làm loạn hình pháp, đúng không?” Hoa Dương công chúa vẫn khóc sụt sùi, giọng nói lại mang theo sự áp bức tột độ.

“Ty chức không dám!”

“Thiền Vu, Hổ Mạc là người của thái tử, Thanh Tụ kia cũng là người của thái tử phi. Hắn dĩ nhiên sẽ không coi Thượng Phúc vương vào trong mắt. Thiền Vu, nếu như hôm nay không trừng phạt nặng Hổ Mạc, hắn sẽ không biết ai mới là chủ thực sự của Hung Nô này.” Hoa Dương công chúa tựa như sợ thiên hạ chưa đủ rối loạn, lại tiếp tục thêm dầu vào lửa, “Chuyện này một khi truyền ra ngoài sẽ khiến người ta tưởng rằng thái tử mới là giám quốc.”

Sắc mặt Thiền Vu Quân Thần khi nghe xong câu này càng lúc càng trầm xuống.

Hổ Mạc có thể nghe ra trong lời nói của Hoa Dương có ý khích bác, vội vàng trầm giọng nói, “Thiền Vu, ty chức nguyện chấp nhận xử phạt. Giảm cường độ hình phạt cho Thanh Tụ là chủ ý của ty chức, không liên quan tới thái tử điện hạ.”

Hoa Dương công chúa liền hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cũng trung thành với chủ nhân quá nhỉ? Ngươi tưởng rằng thái tử đã ngồi lên ngôi vị Thiền Vu rồi hay sao?”

“Hoa Dương công chúa, xin đừng nói loạn như vậy!” Hổ Mạc hơi nhíu chặt hàng lông mày.

“Ta đâu có nói sai cái gì. Ngươi vốn là…”

“Câm miệng hết cho ta!” Thiền Vu Quân Thần tức giận gầm lên. Dạo này thân thể khó chịu đã khiến ông ta rất mệt mỏi, hơn nữa ngoại tộc lại nổi loạn càng khiến ông ta không có lòng dạ nào nghĩ tới những chuyện khác. Dạ Nhai Tích lại ra đi ngay vào lúc này khiến mọi chuyện càng trở nên tệ hơn. Không ngờ hôm nay Hoa Dương lại khóc lóc chạy tới tố cáo tội trạng của Hổ Mạc. Liên tiếp nhiều chuyện như vậy khiến Thiền Vu Quân Thần càng thêm phiền lòng.

Hoa Dương công chúa vội vàng ngậm miệng lại mà gương mặt Hổ Mạc cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Yên thị lặng lẽ quan sát sắc mặt Thiền Vu. Là phu thê nhiều năm, bà ta cũng có thể nhận ra chút manh mối từ hàng lông mày chau lại của ông ta. Cân nhắc một chút, Yên thị mới ở một bên nhẹ giọng nói, “Thiền Vu, ta thấy Hổ Mạc thực đáng bị trừng phạt, nếu không chẳng phải sẽ làm rối loạn quốc pháp hay sao? Thanh Tụ kia không biết trên dưới, lại dám đem Thượng Phúc vương ném vào đống tuyết. Cô ta chỉ là một nha đầu, còn Thượng Phúc vương mới là chủ tử. Chuyện này nếu không nghiêm trị, sau này trong cung tự nhiên sẽ không có người chịu tuân theo quy củ nữa.”

“Đúng vậy Thiền Vu, người hiểu rõ Thượng Phúc vương nhất, bây giờ Thượng Phúc vương cũng ngã bệnh rồi.” Hoa Dương công chúa vừa nói vừa ngước đôi mắt đẫm lệ lên.

Thiền Vu Quân Thần nghe vậy, quả nhiên có chút nóng nảy, “Cái gì? Thượng Phúc vương bị bệnh? Là bệnh gì? Đã gọi ngự y hay chưa?”

“Đa tạ Thiền Vu quan tâm, Thượng Phúc vương bị nhiễm lạnh, thân thể nhỏ bé giờ đang không ngừng ho khan khiến mẫu thân như Hoa Dương cảm thấy vô cùng đau lòng. Yên thị đã lệnh cho ngự y tới xem bệnh, các ngự y đều nói lần này Thượng Phúc vương bị phong hàn rất nghiêm trọng.” Hoa Dương công chúa càng nói càng nức nở lớn tiếng hơn.

Vốn rất thương yêu Thượng Phúc vương nên nghe thấy vậy, Thiền Vu Quân Thần càng cảm thấy nóng nảy. Yên thị thấy thế liền lập tức nói thêm vào, “Thiền Vu, Thượng Phúc vương bị ném đi như vậy, đều là do nha hoàn Thanh Tụ kia gây hoạ, hơn nữa thái tử phi ngày thường quản giáo không nghiêm nên mới đưa đến chuyện như thế. Nha hoàn đáng hận như vậy, nếu không nghiêm trị thì khó có thể tiêu được cơn giận này.”

Con người sợ nhất là nghe lời từ một phía, nhất là khi người đó lại đang ở trong tình trạng do dự. Thiền Vu Quân Thần nghe vậy, tâm tư vốn đang dao động lập tức bị kích động thêm, đưa tay vỗ mạnh xuống bàn, cáu kỉnh quát lên, “Người đâu, đem Hổ Mạc lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng, đánh thật mạnh cho ta!”

Năm mươi trượng, đủ để lấy đi tính mạng của một người.

Sắc mặt Hổ Mạc vẫn không hề có chút biến đổi, một tia kinh hoàng cũng không hề nhìn ra, xem chừng trước khi lên đại điện hắn đã có sự tính toán. Thấy Thiền Vu ra lệnh như vậy, Hổ Mạc vẫn trầm giọng lên tiếng, “Tạ ơn Thiền Vu không giết!”

Hai tên thị vệ tiến lên, một trái một phải định kéo Hổ Mạc ra ngoài thì nghe thấy từ bên ngoài điện một tiếng kêu thất thanh vang lên.

“Thiền Vu, xin hạ thủ lưu tình!”

Ngay sau đó, một bóng dáng nhỏ bé lảo đảo chạy vào trong, rồi nghe “cộp” một tiếng, người đó đã quỳ gối trước mặt Thiền Vu.

Hổ Mạc định thần nhìn lại thì ra là Thanh Tụ.

“Thật to gan! Một nha hoàn nho nhỏ lại dám chạy tới đại điện gây náo loạn, còn ra thể thống gì?” Giọng nói của Hoa Dương vang lên cực kỳ bén nhọn, vừa nhìn về phía Thiền Vu cùng Yên thị, “Đây chính là nha hoàn vô pháp vô thiên, chính cô ta đã hại Thượng Phúc vương bị bệnh.”

“Thiền Vu, Yên thị, hết thảy đều là Thanh Tụ gây hoạ, không liên quan đến Hổ Mạc tướng quân. Nếu muốn phạt xin hãy phạt Thanh Tụ, Thanh Tụ nguyện thay Hổ Mạc tướng quân chịu phạt.” Thanh Tụ không hề để ý đến những lời của Hoa Dương, gương mặt đầy vẻ khẩn cầu nhìn về phía đại điện.

Thiền Vu cũng không ngờ một tiểu nha hoàn lại đột nhiên chạy tới đại điện, sắc mặt trở nên đầy tức giận, nhíu chặt chân mày, “Ngươi chính là Thanh Tụ? Chủ tử của ngươi đâu? Ai cho phép ngươi tự tiện chạy lên đại điện?”

“Thiền Vu, Thanh Tụ chẳng qua chỉ là một nha đầu không hiểu chuyện, xin Thiền Vu thứ tội. Xin người hãy xử phạt ty chức!” Hổ Mạc đột nhiên quỳ xuống lần nữa, thanh âm có vẻ rất nóng vội.

“To gan! Đây là đại điện, đâu phải chỗ cho các ngươi làm loạn.” Lần này là Yên thị ra lời, vẻ mặt bà ta cũng hiện rõ sự không vui, nhìn về phía Thanh Tụ ở dưới, ánh mắt tối sầm lại, “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, lại dám chủ động chạy tới trước mặt Thiền Vu xin tội. Được, dù sao hoạ này cũng do ngươi gây ra, nếu như không phải do ngươi, Hổ Mạc cũng không bị phạt. Nếu ngươi đã muốn thay Hổ Mạc chịu đòn, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Nói xong, bà ta quay sang phía Thiền Vu, “Thiền Vu, nha đầu này tuyệt đối không đáng được tha thứ. Dáng vẻ cô ta thế này còn ra thể thống gì chứ?’

Thiền Vu Quân Thần cũng đang giận ngập đầu, nghiến răng ra lệnh, “Người đâu, đem nha hoàn này lôi ra ngoài!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio