- Ăn từ từ thôi Hưng? Trâm nhìn mình cười.
Có lẽ đây là một trong những tô mì ngon nhất tôi từng ăn, chẳng có gì ngoài chút cải và trứng, một gói khi đói bằng một máng khi no, đùa tí. Nói vậy thôi, Trâm lúc nào ăn cũng nhẹ nhàng và khoan thai, ăn không hé răng, nhai không ra tiếng, chả bù cho cái thằng đang húp xì xụp đằng này, với mình đơn giản ăn uống là thoải mái tất nhiên là tùy trường hợp, ăn tiệc hay không gian xung quanh thế nào mà lựa chọn cách ăn để lại bị gọi là phàm ăn tục uống nữa.
- Trâm tắm trước đi để lạnh.
- Thôi Hưng tắm trước đi.
- Thôi tắm đi Hưng ngồi chút nữa cũng được mà.
- Hưng…
- Đã bảo là...
Trâm lắc đầu, giọng lại thỏ thẻ:
- Không phải, Hưng quay mặt chỗ khác đi.
- Ơ là sao?
- Thì đã bảo là quay mặt đi mà. Trâm giậm chân nhăn mặt.
Thế là một thằng ngốc ngu ngơ chẳng biết chuyện gì quay lại phía sau, xéo góc đó là cái cửa kính, vẫn có thể nhìn được đằng sau chẳng biết cô nàng nhất quyết kêu mình quay lưng lại làm gì nhỉ.
Dường như đã chắc chắn rằng mình đã xoay lưng đi rồi, cô nàng mới bắt đầu mới mở ba lô ra, s sau thì một vật thể đã xác định nho nhỏ màu hồng đã được lấy ra, Trâm khẽ ngước lên xem mình có nhìn trộm không, rồi nhanh như con thỏ con chạy vội vào nhà tắm đóng cửa. Mình lại phì cười.
Nằm nhìn lên trần nhà, cách một căn phòng là tiếng nước chảy, tiếng quạt trần xoay vù vù, tôi lại bắt đầu với những dòng suy nghĩ miên man, lại một lần nữa mở tin nhắn ra đọc, bàn tay khẽ run run, mong là không có chuyện gì cả. Bấm điện thoại gọi cho Tâm, quả thực lúc này hơn bao giờ hết tôi cần nghe giọng em, một liều an thần. Nhưng vẫn là cái giọng nói ấy thuê bao quí khách. Tút. Ném điện thoại xuống giường khẽ nhắm mắt….
- Dậy tắm đi Hưng, để lạnh đó. Cảm giác ai đang lay nhẹ cánh tay. Một mùi hương dìu dịu, thơm và ngọt, không hiểu sao nữa đó là những từ tôi nghĩ đến khi viết những dòng này.
Trâm ngồi đó dùng khăn vần nhẹ mái tóc chắc vừa mới gội đầu xong, chiếc đầm ngủ màu xanh nhạt, không quá dài cũng không quá ngắn đủ để khoe hết đôi chân của mình, đã từng có một thời gian tôi suy nghĩ có phải tôi ấn tượng với Trâm từ cái nhìn đầu tiên vì cô nàng giống với một người – người con gái xuất hiện trong chap một chiều mưa gặp lại người yêu cũ đó. Trâm đẹp thật, nhưng lúc này tôi….
- Nhìn cái gì đó? Bỏ khăn xuống nhìn mình nheo mắt vẻ đề phòng. Chắc tại vì ánh mắt mình mang theo những dòng suy nghĩ nên dừng lại ở một vài chỗ không nên nhìn quá lâu, chỗ nào thì các bác tự hiểu không thì bảo truyện tả sex.
- Đâu có gì đâu.
- Thôi tôi rành mấy người quá mà. Đi xuống dưới. Trâm chỉ tay nền gạch.
- Ơ.
- Sao, Không chịu hả? Bắt đầu lên giọng đe dọa rồi.
- Ơ.
- Ơ cái gì mà ơ.
- Không phải, tắm cái đã.
- Hì. Trâm lại cười.
Mở ba lô ra, nhẹ hơn hẳn lúc đi , người ta bảo giận quá mất khôn, đồ thiếu tùm lum, quơ đại vài cái đồ rồi lao đi, giờ mở ra áo thun của thằng Kiệt, quần của thằng An, nói chung lộn xộn cả lên, thấy mình một hồi lâu vẫn còn lục lọi Trâm hỏi:
- Sao không tắm đi Hưng?
- Hưng quên lấy khăn rồi. Thật ra thì khăn cả đám đem ra treo sẵn ở bên ngoài hết, nên đi gấp quá lại quên đem theo.
- Rồi sao giờ?
- Lúc nãy Hưng thấy có khăn trong nhà tắm, chắc xài tạm cũng được mà.
- Thôi, khăn này không biết bao nhiêu người xài, giặt đi giặt lại nhiều lần lắm rồi đó.
- Chứ làm sao đây.
- Hưng đợi một chút.
Bật vòi sen, những giọt nước nóng lăn dài từ tóc xuống phủ khắp cơ thể, một cảm giác thư thái loan tỏa đến tận những thớ thịt bên trong, rã rời mệt mỏi. Ngước hẳn khuôn mặt lên vòi sen cho nước dội thẳng xuống, giờ đây trong lòng tôi đang nghỉ gì, tất cả chỉ là một khoảng mông lung vô định. Tất cả mọi thứ sẽ trôi về đâu? Tôi không biết.
Có lẽ chuyện gì đến sẽ đến, không thể nào làm gì khác được.
Tắt vòi sen, lạnh quá. Dù vừa mới tắm nước nóng xong, hay do chính bản thân mình đang tưởng tượng nhỉ, đưa chiếc khăn lên mũi, vẫn cái mùi ngọt và thơm ấy, bỗng dưng lại thấy nhẹ lòng. Chốc nữa chắc sẽ phải hỏi Trâm loại sữa tắm hay dùng quá. Cầm chiếc khăn bỗng dưng lòng ấm lạ.
- Cảm ơn Trâm nhe. Mình cười.
- Dạo này Hưng cảm ơn Trâm hơi bị nhiều rồi đó nha.
Mình ngồi xuống đối diện, nhìn Trâm nhẹ giọng:
- Vậy giờ cho Hưng xin lỗi.
- Sao lại xin lỗi? Trâm ngẹo đầu sang một bên nhìn mình cười, chưa bao giờ thấy Trâm cười đẹp như thế này cả, làm mình hơi lúng túng.
- Thì chuyện hồi chiều đó, Hưng không cố ý nói vậy đâu. Mình đưa gãi đầu ngại ngùng.
- Không cố ý mà nói dứt khoát vậy đó, mà Trâm nói rồi Trâm không có buồn đâu.
- Thật? Mình nhìn cô nàng.
Nhìn thẳng mình cười nhẹ rồi khẽ lắc đầu, lúc đó cũng không biết phải nói gì cả, vậy là giận thật rồi.
- Sao bao nhiêu chuyện Hưng không có xíu tình cảm nào với Trâm sao?
- Hưng… Mình ngập ngừng, có một vài câu hỏi tôi không thể nào trả lời lúc này.
- Lần này Trâm cho Hưng nợ đó. Hì. Cô nàng cười tươi, như chưa từng hỏi câu hỏi ấy.
- Uh.
- Mà giờ thì?
- Giờ sao? Mình thắc mắc.
- Đi xuống dưới đó kìa. Chăn đã được trải sẵn sàng dưới đất và thêm một cái gối có lẽ cô nàng chuẩn bị lúc mình tắm đây mà.
- Nhưng Trâm không có chăn tối lạnh không?
- Sao Hưng muốn nhường chăn cho Trâm hả? Cô nàng cười.
- Không ý Hưng là….
- Hay là Hưng muốn ngủ chung….Cô nàng cầm gối ôm lên phòng thủ.
Vỗ trán một cái, cái con nhỏ này chả chịu để cho mình nói hết câu gì cả. Thế là giả bộ đi tới, tiến một lúc một gần nụ cười đểu cán nhất có thể được trưng ra. Trâm thấy bộ dạng đó của mình hình như sợ thật sự rồi.
- Hưng… Trâm không có giỡn đâu đó.
Mình không trả lời ngày càng tiến lại gần hơn nữa, Trâm lúc này đã lùi sát đến đầu giường ôm chặt chiếc gối, hình như sắp phát khóc rồi, hai mắt bắt đầu đỏ.
- Đừng mà Hưng. Giọng Trâm thỏ thẻ như ruồi.
Mình nhanh như cắt đưa tay lên, bắt đầu…. dùng lực… cốc đầu nhỏ một phát, hình như cũng bất ngờ vì hành động của mình, hai mắt mở to nhìn mình,
- Ý của Hưng là kêu thằng phục vụ lấy thêm một cái chăn nữa mà không để nói gì hết.
- Người ta là con gái đó.
- Uh thì…. Nói chứ Trâm cũng gan thật, một hồi dưới đừng có bác nào comment kiểu chắc Trâm thấy anh Hưng yếu sinh lí nên mới chịu vào chung nhé. Con trai thì chẳng thằng nào chịu nhận mình yếu cả.
Bước xuống cầu thang kiếm thằng lễ tân, xuống thấy cu cậu đang chơi nông trại vui vẻ trên zing me, game hot một thời hồi đó, mà thằng này chơi giờ này chắc cũng ăn trộm được kha khá đồ đây:
- Ê cu.
- Sao anh?
- Lấy cho anh thêm một cái mền nữa.
- Uả hai người chung giường ngủ một mền đủ rồi anh.
Không lẽ giờ lại nói là, chung cái đầu của mày ấy, tao nằm đất lạnh lắm mày hiều không? Mà sĩ diện hảo của một thằng con trai tuổi, giờ mày gặp trường hợp đó mày cũng có nói đâu bày đặt khi tôi này nọ, làm như mình già từng trải lắm vậy. Nín ngay.
- À anh ngủ hay giật mền lắm nên lấy thêm một cái cho chắc ấy mà.
- Chị đó bạn gái anh hả? Em thấy xinh phết đó.
Mình im lặng, cũng chẳng muốn tiếp lời thằng này làm gì, lấy lẹ còn lên ngủ nữa h rồi còn gì. Xong nó ngoắc ngoắc mình thì thầm:
- Cái ấy em bỏ trong hộc tủ kế tủ tủ lạnh đó.
- Cái gì?
- Ôi, anh biết thừa rồi mà hỏi em. Nói rồi nó nháy mắt mình cái, quả thực năm tôi tuổi lần đầu đi nhà nghỉ, bác nào cười thì chịu, thời tôi nó thế chứ không có thịnh hành k dắt nhau vào nhà nghỉ bị công an bắt, cái thời tôi học cấp , đụng tay bạn gái thôi đã ngượng chín cả người rồi, nhìn lũ con trai thời nay mà tuổi thân, tụi bây sướng lắm đó biết không chả bù cho anh mày.
Thế là ngáo ngáo thế nào, lên cũng mở tủ ra xem thật, uh thì bịch cam sành thôi chứ cũng có gì đâu, đứa nào không hiểu pm anh train một khóa giáo dục giới tình gấp ( chả sai chính tả đâu cố ý viết vậy đó).
Thế là cũng an phận, nàng trên chàng dưới. Tôi có một thói quen ngủ thường tắt hết đèn đi vì suy nghĩ một câu khá là vô nghĩa để đèn cho thấy đường ngủ, nói chứ bác nào ngủ để đèn ngủ đừng ném đá nhé, đi tè hay gì cũng tiện hơn, vài lần sấp mặt vì không đèn rồi, nói chung lại lang man quá.
Căn phòng tối om, ánh đèn đường bên ngoài hắt vào phòng, ánh vàng nhè nhẹ, ngước đầu lên nhìn về phía trên không biết Trâm đã ngủ chưa. Cảm giác lần đầu chung một căn phòng với một người xa lạ, khá là khó diễn tả, mới cách đây vài tháng gặp nhau lần đầu khi nộp hồ sơ, lần thứ hai là trong siêu thị một cô nàng bối rối vì mất bóp tiền, lần thứ ba lần thứ tư và nhiều lần nữa. Duyên – chỉ một từ để diễn tả, con người ta nếu không có duyên phận với nhau có lẽ cũng không thể nào chạm nhau, quen nhau và thân thuộc trong khi ngoài kia là cả trăm vạn người.
Ánh sáng lờ mờ vừa đủ để thấy chiếc chăn khẽ phập phồng, quả thực cảm ơn lắm người con gái nằm trên, vô tình hay hữu ý trong những hoàn cảnh khó khăn của tôi, Trâm đều xuất hiện. Những hộp cơm, lon nước, những lần tâm sự, và nhiều nhiều nữa, quả thực chỉ vài tháng thôi, giữa hai con người tưởng chừng như xa lạ ấy đã cùng nhau làm biết bao nhiêu chuyện, giờ có lẽ đã là người quen. Còn người thương thì…
Tôi không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày tôi mở điện thoại ra xem….
Thôi cứ mặc kệ đi, suy nghĩ nữa củng chẳng được gì. Gửi nhanh vài cái tin nhắn cho một vài người, mỗi con người đều có một hành trình riêng biệt. Mệt nhoài tôi đi vào giấc ngủ từ bao giờ mà không hay biết.
Đặt lại mảnh giấy cạnh balô của Trâm, người ta thường nói một trong những khoảng khắc đẹp nhất của con gái là lúc ngủ, nhìn cô nàng ngủ tôi thấy khá nhẹ nhàng, đưa tay vén cao tấm chăn đắp thêm cho Trâm đỡ lạnh, cắp ba lô xoay bước đi, có lẽ đã đến lúc tôi tiếp tục cuộc hành trình của tôi một mình, cảm ơn em, vì đã ở bên cạnh tôi lúc này. Cánh cửa phòng đóng lại, tôi không biết rằng đằng sau một bờ mi đang hấp háp - một giọt nước mắt khẽ rơi.