- Hình như thằng này cũng khá khó ăn anh ạ. Thằng Bình mo nhìn hướng thằng con trai đang ngồi giữa.
Thằng này bực lắm rồi, mẹ nó có một thằng uất ơ nào đâu, dân tỉnh lẻ thôi, tưởng là nó quen chú Đức với bà Xuân là ghê lắm rồi, nay cả giang hồ thằng Tuấn cũng nể nó nữa là sao. Đập bàn, cả quán nhìn về phía thằng con trai, mắt nó long sòng sọc:
- Tao muốn chơi chết nó.
Thằng Luân trọc khoái chí, quá đúng ý nó rồi, nó chỉ đợi câu này. Thằng Bình mo khẽ thở dài, giọng vẫn nhàn nhạt, trong lòng nó nghĩ đúng là trẻ con háo đá, mày chỉ nhờ có ông già mày thôi, mới vậy đã la ầm ĩ.
- Theo em nghĩ là nên điều tra kĩ lại một lần nữa.
- Mẹ bà, điều tra mày lúc nào cũng điều tra, thằng Tuấn nó chơi em tao vậy đó, mày bình tĩnh được hả?
Thằng Bình dựa lưng vào ghế, hay bàn tay nó đan lại, nhìn thẳng thằng Luân:
- Thứ nhất là tại đại ca nó ngu, nó chịu, thằng đệ thằng Tuấn muốn mượn tay thằng Hưng chơi mày, mày vẫn đâm vào. Thứ hai một thằng làm thằng Tuấn sợ không đơn giản.
- Mày thì lúc nào cũng tính với chả toán, mẹ nó. Chửi vậy thôi, nhưng nó hiểu thằng Bình nói đúng.
Thằng con trai ngồi giữa lúc này cũng ngồi xuống, nhìn thằng Bình, quả thực ông già của nó đánh giá cao thằng này quả không sai:
- Nếu muốn chơi nó không phải là không có cách. Một nụ cười nhếch mép hiện hữu trên khuôn mặt tự tin.
Tối đó, về nhà nói chuyện với em, không biết sao dạo này cảm giác không yên, nhưng linh cảm có chuyện gì sắp sửa xảy ra vậy, cũng có thể là lâu quá không gặp em:
- Dạo này em mập ra hay ốm đi nè?
- Em cũng không biết nữa, mà chắc như cũ à anh. Mà chừng nào anh học quân sự vậy?
- Nghe đâu là trường đợi khu quân sự xây xong, dời lịch lại đầu năm sau anh mới học em.
- Em ngán học quân sự quá anh, không thoải mái gì hết. Phài chi ngày xưa anh học chung với em, giờ hai đứa mình như ngày xưa anh nhỉ.
- Mà ngày xưa ấy, anh công nhận anh vô tâm không hỏi em gì hết, tới lúc nộp hồ sơ anh mới biết em thi trường nào.
Khi nhận những dòng tin nhắn như này, tôi liên tưởng đến cô bé nhỏ nhắn cùa tôi, nhăn mặt vì khó chịu:
- Thì đó, anh là chúa vô tâm, đôi lúc nó thành vô tình luôn… em ghét anh.
- Mà anh thương em, sao bây giờ.
- Thôi anh đừng có xạo, đôi lúc em nghĩ anh coi em là trái banh không thích thì đá đi, vui vui thì nhặt lại…
Câu nói đó đến giờ tôi vẫn nhớ, uh thì trái banh…
Hôm nay đi học, vẫn hồn nhiên và không bị điên, thật sự không muốn đi chút nào cả, tiết học hắc ám của ông Dũng nói chung không hiểu sao dạo này ổng tốt tính lạ, không thèm nhìn mặt mình, lâu lâu đá đểu vài câu kiểu:
- Sinh viên dạo này chúng nó bật giảng viên tanh tách các em nhỉ.
- Mà dạo này có phong trào xách ba lô lên và đi các em nhỉ.
- Tôi thân là giảng viên thỉnh giảng đôi lúc dạy trường này trường kia cũng gặp mấy thằng cứng đầu lắm.
Mà tất nhiên, người này ghét còn đối với kẻ khác là thiên thần, thằng Văn cảm thấy chưa môn nào nó tập trung cao độ như môn này, những lời vàng ý ngọc của ông Dũng nói ra chắc nó đều thấm nhuần cà, nói chung cũng chả nghe ổng nói làm gì, những tiết của ổng mình chỉ cắm đầu đọc giáo trình, thi trắc nghiệm mà.
- Eh Hưng, giờ mày quen ai Trâm hay Hạ? Thằng Kiên bắt đầu buông chuyện.
- Thôi mày đừng có điên, có một chuyện cứ hỏi hoài thế. Lấy bút kẻ ngay cái công thức, đánh dấu mấy chỗ quan trọng mình nói.
- Thì tại tao thấy mày thân với hai nhỏ đó quá chừng. Nó vẫn chưa buông tha ý định cáp đôi.
Ngước lên nhìn nó, rồi lắc đầu, mình cũng im lặng không nói gì nữa.
- Mà Hưng, tao nghe nói tụi nó bảo mày làm trai bao cao cấp, một đêm tr đó. Má nó chứ mặt mày sao được giá đó. Thằng Kiệt nhìn mình từ trên xuống nói.
- Ờ chắc ít hôm nữa chúng nó lại kháo nhau là tao bị si đa giai đoạn cuối luôn ấy chứ. Tiếng bút chì kéo lên giấy vẫn rèn rẹt.
- Mà mày cũng hay, tao mà bị vậy là tao hét ầm lên rồi.
- Mày thét cái gì? Thằng Kiên nhìn thằng Kiệt.
Lúc này mình cũng ngừng viết, ngước mắt lên nhìn nó. Mặt nó cười đểu đểu:
- Nói tao bị gay, không có…
Mình tán đầu nó cái bốp:
- Ngu mà còn la lớn, cái đó còn chết hơn.
- Eh mà rốt cuộc mày có quen Hạ không?
- Tao mệt quá, tao nhắc lại là không?
Hạ, cô nàng là ai nhỉ? Vô tình ánh mắt của mình nhìn về phía ấy, hôm nay Hạ để tóc xõa, kẹp thêm kẹp mái hình bướm, trời lạnh lạnh, nước da vốn đã trắng ấy cũng khẽ hồng hào vì thời tiết, ánh mắt giao nhau… hơi bất ngờ, Hạ cười tít mắt đáp lại ánh mắt đang bối rối của mình. Kế đó con mắt khác cũng nhìn kiểu thằng này là chúa nói điêu.
Cũng tuần rồi, sau cái sự kiện tạt nước ấy, tối hôm đó về mình cũng nhắn tin hỏi Hạ thế nào, nhưng không thấy hồi âm, không lẽ giận mình, mà nụ cười lúc nãy chắc không phải vậy rồi.
Điện thoại reo lên trong giờ học, cũng may là để rung, không là chuông reo là bắn rồi, lên bảng đếm số với ông thầy ngay. Dì Xuân điện bình thường giờ này dì biết mình đi học mà, có chuyện gì gấp sao? Đợi vang hết hồi chuông mình nhắn tin lại.
- Con đang học, không nghe máy được có chuyện gì vậy dì?.
- Học xong về phòng trọ ngay.
Không biết có chuyện gì nhỉ, ra về vụt chạy về ngay, bỏ lại tụi thằng Kiên ý ới gọi phía sau, phút sau đứng trước cổng nhà trọ, người tụ tập đầy trước cổng, thấy mình vào người ta bắt đầu xì xào, phải rồi mà, cái ổ khóa bị cưa mất, phòng trọ bị lục tung cả lên, thấy mình về tới dì Xuân ngoắc lại:
- Lại đây Hưng.
Bước vào cửa mình sững sờ, má nó chứ, đồ đạc vẫn còn nguyên, biết bao nhiêu thứ giá trị laptop, ipad nó không lấy, chỉ lấy mỗi chiếc Cub, cái tên đầu tiên nó nghĩ trong đầu. Luân trọc?
Lúc này một anh công an bước lại hỏi nó:
- Em là cháu dì Xuân hả?
- Dạ anh. Lúc này ổng bắt đầu mở cặp, lấy một bìa mơ si và giấy bút, cũng bắt đầu hỏi mấy câu đại loại là em mất gì, đặc điểm nhận dạng, hỏi mấy câu phục vụ việc điều tra, hình như đã đủ thông tin, các anh đi lại chào dì mình cái rồi cũng đi về.
- Mày có thù với ai à Hưng? Hình như dì thấy chuyện là lạ, bao nhiêu thứ nó không lấy, lấy mỗi chiếc Cub.
- Con cũng không biết, mà mất chiếc xe không biết nói sao với chú Đức.
- Không sao đâu, ổng cũng hiểu mà, chắc ít ngày công an tìm ra thôi.
Vâng tìm ra nếu nó được bán, nghiệp vụ điều tra bình thường của các bác công an sẽ tìm thằng đầu nậu thu mua trùm khu đó, nếu không thì lại các tiệm cầm đồ, hoặc sử dụng những mối quan hệ ngầm, thằng nào làm cái gì khu nào khu nào các anh nắm cả, như đã nói ở chap Tam Hoàng Tứ Trụ luôn có sự liên quan chặt chẽ giữa bên, dù muốn dù không. Còn chuyện này là ân oán cá nhân rồi, quả thực muốn biết lí do, tại sao thằng Luân làm như thế.
Đám đông đã giải tán, có lẽ cần một cú điện thoại để giải quyết, bấm số khẽ thở dài.