Lên lớp , cô Thủy chủ nhiệm lớp tôi, cô khá là thương tôi. Số là từ năm lớp , tui bắt đầu phát tướng, mập quá mẹ tôi đâm sợ tôi béo phì, thế là cứ giờ sáng bắt tôi dậy đi thể dục với chị Trúc, con dì Sáu ở nhà thờ huyện. Phải nói với tôi cái nhà thờ nhỏ là một cái đại công trình, sau này đi nhiều nơi tui vẫn thấy nhà thờ ở huyện mình chỉ thuộc dạng nhỏ nhỏ xinh xinh.
Từ đó sáng sáng tôi dậy chạy bộ với chị Trúc, chạy ngày thứ hai là thấy cô Thủy thế là lót tót chạy theo, bỏ luôn chị Trúc. Ngày xưa đã rất biết nịnh giáo viên các bác ạ, cô Thủy là mẹ thằng Duy, chắc vì nghe cô kể nhiều về nó mà năm lớp học chung hai thằng tui thân tợn. Từ ngày đó tui thành trò cưng của cô, kiểu thằng học giỏi vừa có tinh thần thể dục thể thao thề này ai mà không cưng. Lớp tui khá êm đềm, sau lớp sóng gió mẹ đe tui, bảo năm nay học hành đàng hoàng không vào được lớp chọn / thì coi chừng mẹ. Nhưng mà sau một khoảng thời gian trải qua năm cấp , năm cấp , tui nghĩ mẹ đã lầm. Tụi /, hay cả sau này A mặt bằng chung học kém hơn lớp / hay A một tẹo, đó là so sánh hai lớp chọn thôi, nhưng bù lại mấy lớp đó không quậy bằng lớp tui. Haha.
Từ ngày chiếu chỉ mẹ ban ra, tui cũng dần dần ít đánh nhau, toàn đâm đầu vào học, thế là tui thân với thằng Minh quắn con cô Mai, cô chủ nhiệm tui năm lớp . Hai thằng gọi là đẹp trai phong độ, lại học giỏi ngời ngời kiểu hotboy của lớp, sáng sáng lại xách cặp í ới rủ nhau đi học, tại đi học tui phải chạy ngang nhà nó, ra chơi lại xách bọc bắn cu li với nhau, dính nhau như sam ngày xưa tâm hồn còn non nớt, chứ như bây giờ lũ chúng nó thế nào cũng bảo hai thằng tui bị gay.
Thế là một ngày, tui nó giận nhau. Nhằm tăng phong trào thi đua của lớp cô Thủy đem cái bảng đen vào, gọi là hoa điểm . Tuần đó ai nhiều điểm nhất, được xếp hạng nhất, kiều tuần đó đứa nào lên bảng thôi là oách xà lách cả tuần. Tui và Minh thay phiên nhau nắm giữ bảng phong thần, cho đến nhân vật số xuất hiện. Ngồi kế bên tôi là con Dung Em, chị nó tên Dung chắc ngày xưa ba mẹ nó lười suy nghĩ, đến lúc nó sinh ra thêm chữ nữa là xong. Tất nhiên là nó đẹp, học cũng thuộc dạng giỏi giang, thế là tôi đâm ra khoái khoái nó. Tuần đó tui cho nó coi bài, mà đúng hơn là cùng nhau trao đổi, nên cứ là điểm hai đứa cứ cao chót vót. Tuần đó tui hạng , nó hạng , Minh quắn hạng . Thế là về nhà, thằng Minh giận tôi, nó bo xì tôi hẳn. Buồn tủi quá, vì mất thằng bạn thân, tui dạt hẳn con Dung ra dù vẫn còn khoái nó lắm.
Thời gian sau đó tui đâm thân với thằng Tân, tui chơi với nó từ tận lớp cơ. Nhưng ngặt cái là nhà nó xa quá, đạp xe mệt bở hơi tai mới tới, nhưng nay còn mỗi nó thân, thằng Minh dạt tui ra mất rồi. Kể sơ sơ về thằng này, nó người đen nhẻm, nhớ cái nó cười có duyên lắm, nhưng ấn tượng duy nhất của tui là nó đeo cặp kính dày cui, nghe đâu nó bị cận bẩm sinh mới sinh ra cận độ rồi, cái cặp kính nó dày như cái đít chai nhìn phát kiếp. Nhân tiện đây kể, tui cũng bị cận năm lớp , học cứ nhìn bản thấy mờ mờ thế nào, đợt đó cô cho chép đề kiểm tra chất lượng đầu năm, tui làm đúng cả, nhưng được điểm, vì chép sai đề. Thế là lòi ra tôi bị cận những độ. Giờ hai thằng cận chơi với nhau là quá hợp lí rồi.
Tui khoái vào nhà thằng Tân chơi lắm, nhà nó có cái sân rộng, với má nó dễ cực tôi vào thì hay cho trái này trái nọ ăn, khi chuối khi cam., lại đi ăn chực như ngày xưa. Vào nhà nó chơi đủ cả, tui khoái nhất là theo anh nó đi thọc trứng kiến về làm mồi câu cá. Cây thọt kiến là cái cây tre dài, trên có vài vòng bọc lại bằng miếng vải thun, đơn giản vậy thôi, chứ tui phục anh thằng Tân lắm, gọi là mắt ổng tinh như sao trời chả bù cho hai thằng cận. Tổ kiến vàng núp trong góc, mấy con kiến bo mấy cái lá lại với nhau kết thành hình giống trái cầu mây đó, ông anh cứ việc đưa cây vào phá tổ, thọc được cả kiến và trứng luôn.
Về nhà, bắt chảo lên thêm tí dầu, hành cho nóng, đợi cho hành xăn lại tí, ổng bỏ trứng kiến vào, trứng kiến vàng nhỏ nhỏ màu trắng đục, cho vào dậy mùi chảy cả nước miếng, đỉnh điểm của quá trình, ổng lắc cho thêm ống ngũ vị hương vào, mùi bốc lên nghẹt cả lổ mũi, hèn gì lũ cá cứ gọi là chết dứ dừ. Chiều đó thế nào cũng có bữa có nướng rơm ngon lành.
Kế nhà thằng Tân là một bà lão, khó tính lắm, tụi tui tới chơi là bà cứ đuổi đi cho bằng được, mà cũng nhờ có thằng Tân mà bả dễ tính hơn một tẹo. Tụi tui hay kéo vào nhà bà chơi vì, trước nhà là ổ cúc, con cúc loại cúc cát đào lỗ ấy, cái lỗ như cái phễu, nghe thằng Tài bảo nó là bẫy, bắt con nào đi ngang qua. Thế là trưa trưa, tui với nó hè nhau đi bắt cúc, dể lắm các bác ạ, lấy cái ống hút thổi lấy thổi để bay hết cát thề là con cúc lòi đầu ra, nhanh tay bắt nó cho nó khỏi chui xuống cát. Tụi tui ghé chơi nhà bà cho đến ngày, nghe đâu tối hôm trước ai vào ăn cắp mất cây vàng của bà, sáng ra người ta thấy bà treo cổ, từ đó tôi với thằng Tân đâm tợn, chả dám qua chơi nữa.
Hết trò bắt cúc, câu cá, lại chơi đánh đáo, đánh khăn, có khi đi coi đá gà nữa. Đâm ra đủ cả, nhưng cuộc vui cũng có lúc tàn, tháng cuối cùng của năm lớp tui bị cấm túc ở nhà mà ôn bài. Năm đó như bao học sinh giỏi khác, tui thi được ., năm đó các bác bằng tuổi chắc còn nhớ vụ bài toán bao nhiêu tam giác, thế là giáo viên và cả học sinh bàn ầm lên về cái đáp án. Nhưng mọi chuyện cũng qua tui bắt đầu năm học mới, khởi đầu mới tôi vào cấp .