- Chuyện đó quan trọng không? Thằng Bình lên tiếng.
- Tất nhiên là quan trọng rồi, vì nó hoàn toàn là chuyện phi lí.
- mẹ thấy mặt mày thấy ghét tụi tao muốn chơi mày đó? Không được sao? Thằng Luân bước lên nói.
Giọng thằng Khánh run run, ánh mắt nó đang lay chuyển dường như nó đang muốn nói gì đó, rồi khẽ thở dài:
- Ngọc yêu tao, nhưng mà lại không muốn chú Đức buồn. Dù quả thực không có tình cảm với mày nhưng nghe lời chú Đức vẫn phải tỏ ra yêu thương quan tâm mày, vì chú Đức cứ liên tục gán ghép mày và Ngọc.
- Hình như tao và mày có sự hiểu lầm rồi đó Khánh à. Mình khẽ thở dài, khốn thật nếu thằng này nó chịu nói chuyện với mình, hay đánh ghen trực tiếp cũng được có cần phải làm lắm trò thế này không chứ, giờ nó trở thành một mớ bồng bông.
- Hiểu lầm, mày nói nghe đơn giản quá đó Hưng. Mày không yêu Ngọc tại sao mày quan tâm, lo lắng cho Ngọc đến vậy. Mày còn nhớ ngày đám giỗ không? Tông giọng của thằng Khánh lên cao.
- Mày nói tiếp đi.
- KHÔNG PHẢI MÀY LÀ TAO VÀ NGỌC CÓ LẼ ĐANG ĐI DU HỌC VỚI NHAU RỒI. Thằng Khánh thét lên.
- Ngày đó tao không muốn thấy bé Ngọc khó xử nên mới lên tiếng. Ánh mắt cứ nhìn người này người kia như tìm sự giúp đỡ, tao tưởng em nó không thích mày nên tao mới nói.
- Cái đó không phải là tìm sự giúp đỡ, mà không biết phải trả lời chú Đức sao, vì chú Đức thích mày chứ không phải tao.
Chú ơi là chú, con biết chú thương con, mà con không ngờ chỉ vì cái lí do hết sức xàm xí này, mà thằng Khánh làm bao nhiêu chuyện, nó không biết gặp mình nói chuyện và cảnh cáo như bao tiểu thuyết tình ái kinh điển à, đáng lẽ ra phải có màn gặp hăm họa kêu tránh xa Ngọc ra, mà thằng này quá đốt cháy giai đoạn rồi.
- Mà tao thấy dường như không như mày nghĩ đâu Khánh, bé Ngọc thích mày nhưng không phải là tình yêu.
- Mẹ nó mày im đi.
Rầm rập, tiếng bước chân tiếng xe máy dường như phá tan cái không khí tĩnh lặng của cái bãi đất này. Nhìn từ xa một đám loi choi hú hét, nẹt bô in ỏi, nguyên một hàng xe xếp thành vòng bao quanh mình, dường như cảm đám dường như chỉ có một mục tiêu duy nhất, tình thế bây giờ gọi là gì nhỉ cá nằm trong rọ.
- Tao cũng không ngờ tụi bây đánh giá cao tao như vậy. Nhìn sơ sơ qua chỗ này tính cả đám vừa tới nữa tầm thằng. Hình như quá dư để ăn chết một thằng, đúng nhà có điều kiện có khác, dùng dao giết trâu mổ gà.
- Mày thì không nhưng tao lo thằng chó Tuấn thôi. Mày lúc nào cũng giống con chó nhỏ bám lấy thằng đó. Haha.
- Hôm nay tao đi một mình chả cần nhờ ai cả. Mình nhún vai bất cần.
Tiếng kim loại va chạm vào đất, tiếng chân người tiếng hò hét có lẽ đêm nay là một đêm bận rộn đây rồi.
- Mày còn gì muốn nói nữa không? Thằng Bình lên tiếng hình như là còn cay cái vụ lúc nãy bóp tay nó thì phải.
- À chiếc Cub của tao không phải tụi bây lấy phải không? Mọi thứ đã rõ ràng chỉ còn mỗi vấn đề khuất mắt.
- Mẹ giờ này mà mày còn lo cho cái chiếc xe cà tàng đó. Tao nói rồi không lấy là tao không lấy. Thằng Luân bực mình nói.
- Ờ.
Điện thoại thằng Luân vang lên, để cải lương làm nhạc chuông nữa, thằng này coi vậy àm dị vãi, dường như nghe được một tin gì đó động trời lắm, mặt nó khẽ nhăn lại, từ bất ngờ chuyển sang tức giận, cơ mặt nó giật giật không hiểu sao thằng này lại nhìn mình chằm chằm thế không biết, cũng không dám bảo là tự tin nhan sắc thu hút được cả đàn ông đâu. Tắt máy nó quay sang nói nhỏ gì đó với thằng Bình và thằng Khánh. Mình vẫn đứng đó lười biếng, đưa tay ngoáy tay như không có chuyện gì xảy ra cả.
- Mày làm phải không? Thằng Luân giọng nghi ngờ nhưng không chắc chắn lắm, vì nó có lẽ không ngờ thằng uất ơ này có khả năng làm được chuyện đó.
Mình nhìn tụi nó cười, nụ cười phớt mà tụi thằng An khi nhìn thấy chỉ nói chữ: ĐỂU.
- Trời có mắt thôi, chơi thuốc với rượu giả bị bắt thì nói ai.
- ĐM, là mày rồi. Thằng Luân chạy vụt tới tung nắm đấm như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy, cũng phải quán Cupid nó bảo kê mà. Nói chung ông bà ta bảo giận quá mất khôn, với nó cũng coi thường mình thì phải, khẽ lắc mình sang bên trái nhẹ nhàng, bonus thêm cho nó một đá ngang mông, hình như đám bên ngoài thầy thằng Luân bị đá, tính nhảy vào thì thằng Bình đưa tay ngăn lại.
- Mày cũng giỏi đó chứ. Tao nhìn lầm mày rồi chăng, kiểm tra được quán tao tính ra mày cũng khá. Nhưng rồi đâu cũng vào đấy thôi con à. Thẳng Bình nói nhưng không nhìn mình, lời nó nói dường như cho thằng Khánh nghe vậy, chắc bảo cu cậu an tâm vì đường nào cũng có ông già nó lo.
- Mà sao mày biết chỗ tụi tao để rượu.
Bước đến chiếc xe gần nhất, tụi đệ thằng Luân nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên, ngồi lên yên lúc này mình mới quay sang nhìn thằng Bình nói:
- Tụi bây nói chuyện hoài không mỏi chân hả, để từ từ tao kể cho nghe.
- Má nó. Thằng Luân lên tiếng.
- ĐM mày Luân, bộ giang hồ là phải chửi tục hả cứ mày cất tiếng là mày đệm thế. Mà hình như vì sao tao biết cũng nhờ thằng Luân mà. Đúng không mày?
Lúc này tự dưng không khí yên lặng, vụt qua trong đầu cả đám ở đây có lẽ nào… thằng Luân là tay trong, mà thấy khuôn mặt nó càng lúc cảng đỏ nguyên đám biết là thằng này nổi máu điên rồi, những vết thẹo trên đầu nó cũng đỏ theo, giờ nhìn mặt thằng này thật đáng sợ.
- Mày giải thích rõ ràng tí đi thằng chó, mày còn nói chuyện kiểu đó thì coi chừng tao đó. Thằng Khánh nói.
- Chuyện là vầy, hôm nọ đi café gặp một em phục vụ tên gì quên mất, mà hình như làm người quen Luân đại ca đây, trước hình như làm PG cho quán, anh em thì cũng bảo nhau nói chuyện tâm tình.
Lúc này xung quanh nghe tiếng xì xào của lũ đệ:
- Con Hiền PG phải không?
- Nó chứ còn ai ở đây. Láo thế đợt trước cắm sừng đại ca, giờ còn như vậy.
- Nghe đâu trước đại ca đập gãy chân thằng bồ nó mà nó chưa tởn à.
Càng nghe những tiếng xôn xao thằng Luân giận điên người, lần thứ hai nó bị nhắc lại chuyện cắm sừng trước nguyên đám, lần trước là thằng Bình lần này là thằng Hưng mà lần trước nhịn được, lần này thì không….
Thằng Luân như con trâu nước ủi tới, chạy huỳnh huỵch lấy đà hình như rút kinh nghiệm cú đấm lần trước không xi nhê gì mình cả, nó tung một cước, tống thẳng ngay bụng mình, có lẽ nếu bình thường trong phạm vi rộng thì dễ dàng đỡ được, nhưng lúc này đang ngồi trên xe xung quanh là tụi đệ thằng Luân, thấy đại ca ra đòn chúng nó lao vào ghì chặt lấy mình.
Bốp. Phản xạ nhanh nhất có thể cung tay thành đấm, che lại được những phầm mềm nguy hiểm nhất, nhưng dư lực cước vừa rồi củ thằng Luân vẫn còn, người theo quán tính văng ngược về sau, nhìn lại hai bàn tay thấy đỏ ngần. Dường như còn chưa đã cơn nghiện thằng Luân lại bay người phóng tới, mình cũng chuẩn bị thủ thế vì lũ chó ngoài kia cũng chuẩn bị bay vào.
- Đủ rồi. Thằng Khánh hét lên. Nghe tiếng cu cậu cả đám dạt hẳn ra, từ từ đi lại nó nhìn mình nói:
- Giờ mày quì xuống dật đầu tao cái, xong ngày mai biến khỏi cái đất này, tao tha mạng chó cho mày, dù gì mày cũng là người quen của chú Đức. Nghe trong giọng của cu cậu có chút gì đó không cam tâm.
- Chứ không phải làm lớn chuyện, mày sợ chú Đức biết à. Mà cái chuyện nói chuyện làm sao với chú chắc để lão Quang cha mày lo mới đúng chứ.
- Mày đúng là thằng lắm chuyện đó Hưng. Thằng Bình nói giọng có vẻ khá khó chịu, dám nói thẳng tên cha của thằng Khánh ra luôn, thằng này nếu mà đã biết chú Quang, mà nó không lẽ không lo sợ chút nào sao.
- Hình như thằng gặp chuyện sắp là mày chứ không phải tao đâu Bình.