Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story

quyển 1 chương 98: trải nghiệm (phần cuối)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cần Thơ là đất Tây Đô

Có dòng sông Hậu lững lờ chảy xuôi

Bến Ninh Kiều đượm tình người

Có cô thiếu nữ nụ cười ngất ngây

Nếu một lần đi đến Cần Thơ mà không ghé bến Ninh Kiều là thiết sót lớn lao, nhưng lưu ý hãy đi vào buổi tối, buổi sáng không có gì cả đâu.

- Gì chiều nay đi ăn du thuyền hả? Thằng Kiệt hỏi.

- Uh tao mới đặt chỗ rồi. Thằng An vừa bỏ điện thoại xuống.

- Mắc không mày? Thằng Kiên đang ủi cái áo sơ mi, mà nói gọi là áo mồi của nó cũng quay lên nghe ngóng tình hình.

- Đi đi rồi biết.

Tối đó nguyên đám đứa chạy vào cái nơi mà thằng An gọi là bến Ninh Kiều, gửi xe vào một nơi gọi là bến phà thì phải cũng không nhớ rõ nữa, theo lời cu cậu là phải đi bộ, mới tận hưởng được cái không khí ở đây.

Dịp gần đây có dịp trở lại Cần Thơ, quả thực bến Ninh Kiều đã thay đổi khá nhiều, sạch sẽ và sáng sủa hơn hẳn, người thì như cũ vẫn đông, chợ cổ bán đồ lưu niệm, những xe đồ ăn, trái cây dịch vụ nhà hàng café đều đủ cả. Không khí xô bồ nhưng cũng nhẹ nhàng, tôi không biết tả sao nó có vẻ khá là mâu thuẫn, nhưng có cái chất rất riêng của nó, miền tây.

Du thuyền thật ra thì cũng là cái tàu lớn một chút, nói liên tưởng một tẹo thì giống cái phà hơn, thằng An đặt ngay một bàn trên lầu, mát và đủ nhìn toàn bộ cảnh xung quanh từ trên cao, sông Hậu hiền hòa. Một em phục vụ đưa menu, lướt sơ qua, giá cả cũng khá mềm chứ không đắt như mình tưởng.

- Cho mấy nhỏ con gái kêu đi, cái nào ăn được thì kêu, mấy thằng con trai ăn cái gì cũng được. Mình lên tiếng.

- Thôi đưa cho ông An kêu đi, cái gì cũng được.

Cái cụm từ ăn gì cũng được có lẽ đã đi vào biết bao tác phẩm văn học của cộng đồng mạn và voz, nhưng quả thực cô nàng này quả thực dễ ăn không kiêng kem gì cả.

- Cho em một lẩu mắm, một cơm cháy kho quẹt, ốc nướng tiêu, bông bí chiên giòn, cá tê tượng chiên xù. ( Thật ra giờ cũng không nhớ được những món ăn ngày trước gọi đâu, chỉ là giới thiệu những món mà mỉnh cảm thấy nên ăn ở Cần Thơ mà thôi)

Hôm nay có lẽ nghe tin đi ăn du thuyền, mà nói chung cũng không phải trải nghiệm sang chảnh gì cho cam, nhưng mà nói chung cũng áo quần chỉnh tề, váy đầm các thứ. Uh thì Trâm vẫn vậy vẫn xinh, váy hoa dài trên gối một chút, đủ khoe đôi chân thon dài của cô nàng, và vẫn là tóc xả. Tôi có lẽ theo khuynh hướng người vừa hướng nội vừa cổ hủ, tôi yêu thích những mái tóc dài, thùy mị.

- Sao giờ tàu chưa chạy mày. Thằng Kiên ngồi nhìn xung quanh chán nản.

- Thường thì h mới bắt đầu, đợi khách nữa chứ.

Món cơm cháy bưng ra, nói cơm cháy nhưng thực ra là cơm thường được áp chảo giòn rụm, cứ gọi đùa là đồ công nghiệp không phải cơm cháy xịn dưới đáy nồi, nồi kho quẹt là mỡ, nước mắm, và tép khô được gia giảm độ mặn ngọt theo công thức riêng của từng đầu bếp. Qủa thực bẻ một miếng cơm cháy, phết tí kho quẹt tất nhiên phải đủ cả mỡ và tôm, cắn một phát thật to, giòn rụm ngòn ngọt mằn mặt lan tỏa đầy khuôn miệng. Một món đáng ăn, tất nhiên lúc nào cũng sẽ có một dĩa rau ăn kèm.

Bình thường ăn với nhau, thằng nào thằng nấy ra sức mở máy mà ăn, giờ có các bạn nữ lại bắt đầu chế độ ăn từ tốn nhẹ nhàng, thằng nào thằng nấy bẻ miếng cơm như mèo, chấm chấm ăn chả đã miệng gì cả.

- Sao mấy ông ăn ít quá vậy. Nguyệt nó nhìn cả đám thắc mắc.

- Chắc tại mệt hả? Trâm nhìn mình lo lắng.

- À à, đâu có gì đâu, bình thường vẫn vậy mà. Mình trả lời, lúc này mấy thằng đó chắc đang nhìn mình khinh bỉ.

h tàu bắt đầu chạy, gió giữa sông mát thật đó chứ, từng cơn gió mang theo hơi nước thổi vào dìu dịu, uh thì dù giá điều hòa có đắt thế nào cũng không thể tạo ra được cái không khí này. Tiếng máy có vẻ hơi ồn, nhưng quả thực tàu chạy khá êm, cũng phải đây là sông, thì sông lấy đâu ra sóng to, trừ những lúc mưa bão. Lúc này không ai bảo ai, dường như tất cả đều ngắm bên ngoài dù chỉ là một màu đen kịt, xa xa thấp thoáng là cầu Cần Thơ, tàu chạy càng lúc càng xa, bến Ninh Kiều đèn đuốc sáng choang một góc.

- Sao nó chạy xa quá vậy. Nhã là chúa sợ nước, mỗi lần đi tàu hay gì đó đều lo lắng.

- Nó chạy lòng vòng thôi à, không sao đâu. Thằng Vũ lên tiếng trấn an.

- Mai đám giỗ nhà ngoại mày đông không An. Thằng Kiệt vừa buôn đũa sau khi ăn xong một chén bún mắm.

- Cũng không đông lắm, tầm bàn thôi.

- Ặc vậy cũng to rồi. Thằng Kiên lên tiếng.

- Có gì mai tụi bây… à à không có gì.

Trâm gắp cho mình một phần bông bí chiên, quả thực mình không thích ăn mắm lắm, nên cái nồi lẩu ăn không được nhiều, Trâm ngồi đối diện cũng thấy vậy nên gắp thêm cho mình vài món.

- Ăn nè Hưng, nãy giờ thấy có ăn được gì đâu.

Thấy hành động vừa rồi của Trâm, bọn con gái nhìn nhìn liếc bọn con trai thì tằng hắng như có cục đàm to lắm vướng cổ vậy, được gắp thì ăn thôi. Hì.

- Sau đây là chương trình phục vụ tối đêm nay.

- Vui quá mày, có văn nghệ nữa hả. Thằng Kiên háo hức.

Nhưng lúc này thằng An nhăn mặt, nhìn số đồ ăn trên bàn phán một câu:

- Ăn lẹ đi, đói thì tao dẫn ra chổ ăn vặt ăn thêm còn nhiều món lắm.

- Sao vậy? Mình thắc mắc.

Cu An chưa kịp trả lời thì nhạc lên, nếu là nhạc to át tiếng nhức đầu thì không nói làm gì, nói chung có lẽ thế hệ như tôi không cảm được cái chất của dòng nhạc truyền thống này, đàn ca tài tử hay cải lương. Hay là bản thân chưa đủ già hay chưa đủ tầm thưởng thức nhỉ, mặc dù thấy cũng có vài trích đoạn hay hay.

- Giờ đi được chưa mày. Thằng Kiệt nhăn mặt, hình như nó cũng khá dị ứng với thể loại nhạc này.

- Thường h nó mới ghé vào hay gì đó, còn ra sớm thì đi tàu nhỏ. Nhìn đồng hồ vừa mới h thôi.

- Vậy đi vào lẹ đi, vào sớm còn đi chơi nữa. Thằng Kiên nói.

- Thôi đừng đi tàu nhỏ ghê lắm. Không biết sao lần này cả Trâm và Nhã đều lên tiếng.

- Không có gì đâu mà, cũng gần chạy tí là vào ngay thôi. Thằng An chắc cũng không muốn ở lại lâu.

Sau một hồi lần lựa thế là cả đám quyết định vào bờ bằng tàu nhỏ, nói chứ cũng không phải nhỏ gì vì đi lần của được mười mấy hai mươi người, vừa bước chân xuống tàu là Nhã bắt đầu nhìn dáo dát, chắc đánh giá độ an toàn đây mà.

Tạch tạch, tiếng mảy nổ, quả thực lúc ở trên du thuyền, không có cảm giác gần mặt sông như vậy, lâu lâu nước văng lên tung tóe, thằng Kiệt lúc này phấn khích cho hẳn tay xuống nước, vung vẩy ra chiều khoái chí lắm. Nhã lúc đầu sống chết không chịu đi, lúc đầu còn nắm chặt tay thằng Vũ, nhưng có lẽ không bằng cái cô nàng ngồi cạnh tôi lúc này.

- Sao mặt xanh vậy Trâm? Mình nhìn cô nàng lo lắng.

- Tại sợ…

Cô nàng dường như có thói quen nắm vạt áo của mình, lần này cũng vậy, cả hai tay cô nàng đều nắm chặt, mặt thì lâu lâu nhăm lại, nhìn dáo dát xung quanh, mà càng nhìn chắc lại càng sợ thêm thôi, vì hai bên dòng sông đen xì, ai biết sông Cần Thơ rộng thế nào mà. Nếu Tâm ở đây lúc này chắc cũng sẽ như Trâm, người yêu của tôi cũng là chúa nhát gan, nhưng lúc đó tôi sẽ ôm Tâm vào lòng, hay đơn giản chỉ là nắm lấy tay em vổ về an ủi. Còn Trâm…

phút sau, khi chân đã đặt lên đất liền con Nhã bắt đầu luyên thuyên như mọi lần:

- Tưởng gì cũng chả có gì đáng sợ.

- Thế đừa nào vừa bước lên xanh mặt, nắm tay chẳng chịu buông. Thằng Vũ vừa đưa bàn tay chi chít đầy móng tay ra trước mặt Nhã.

- Có tí xíu mà cũng than.

- Đau muốn chết chứ ở đó mà tí xíu.

- Thôi hai đứa bây đừng có cãi nhau nữa, đi ăn đi. Đói bụng quá. Thằng An vừa nói xừa xoa bụng, quả thực lúc nãy ăn không nhiều lắm vì cu cậu bảo ăn ít thôi ra ngoài này kiếm thêm mấy món ăn vặt.

đứa bắt đầu dạo bước oanh tạc hàng quán ven đường, ở đây đồ ăn bán luôn cả một con đường, thường An giới thiệu món xôi gà ở đây là trong top những món ăn đêm, thế là nghe lời nó mua hộp xôi gà, với thêm một hộp đồ linh tinh vụn vặt khác như mề với lòng gà.

Cái nhóm này có lẽ là khá hợp nhau vể khoảng ăn uống, tay xách nách mang lỉnh khỉnh, nào là xôi gà, chè thái, ai ở Cần Thơ chắc biết quán chè thái Donut nhỉ, cùng với cơ số những thứ linh tinh vụt vặt khác.

Sau khi đi bộ gần như trọn vẹn một vòng, những đôi chân đã bắt đầu mỏi, vậy là chọn ngay một góc nhìn ra bờ sông và xử lí đống đồ. Nói chung gói xôi cũng không có gì là đặc biệt lắm, thấy nêm nếm khá vừa ăn, gà xé đầy ú, công nhận rẻ thật gói chỉ ngàn, à à quên nữa ở đây người ta kêu củ cải muối bằng xá bấu hay gì ấy, không biết viết đúng chính tả không nữa.

- Mày đi quăng rác đi Hưng?

- Sao lại là tao?

- Mày ăn nhiều nhất thì đi quăng là đúng rồi. Thằng An lên tiếng.

Uh thì thật ra lúc nãy ăn cái lẩu mắm có được bao nhiêu đâu, thế là mình ăn nhiều thật, thế là cũng đứng lên gom rác, một túi đầy ụ.

- Để Trâm đi chung nhe, sao mà xách hết được.

- Uh…

Nói chung là chuyện tiếp theo cũng không có gì, bỏ rác vào thùng đâu có cái gì mà tả, vừa quay đầu lại đằng sau đã thấy có chuyện, chạy vụt nhanh lại chỗ Trâm đang đứng chính bản thân cô nàng cũng không hiểu cái gì đang xảy ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio