Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bạch Thần Quân
Tám giờ sáng, sắc trời sáng tỏ.
Một ngày trôi qua từ khi Thích Ngôn trở về, đồng thời là ngày thứ ba kể từ ngày họ rơi vào cảnh vây khốn.
Không riêng gì mà ngay cả những người bạn cùng chạy trốn với Tống Phỉ đã tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh thần, rất cần bổ sung lương thực.
Sáng sớm, chim có sâu bọ để ăn, trong tòa nhà tràn đầy bóng dáng muôn hình muôn vẻ của đám học trò, có thân thể cường tráng nhanh nhẹn, có tấm thân tong teo vật vờ lết qua, cộng thêm những thành phần tính trở mình thoát thân, vừa nhảy ra ngoài lại nhận ra mình không đủ sức bèn thu tay chân về.
Nếu là bình thường thì hẳn họ nên mang túi hạt dưa ra cắn và thường thức toàn bộ, nhưng hiện tại, ba người Thích Ngôn, Tống Phỉ, Kiều Tư Kỳ đứng trên sân ban công, chứng kiến khung cảnh náo nhiệt có phần hài hước kia, trong lòng tràn ngập sợ hãi và rùng rợn.
Trước cảnh tận thế chỉ cần giơ tay là sờ tới trước mắt, một màn khích lệ cỗ vũ tối qua bỗng biến thành bọt xà phong và nổ bụp.
Chính xác, là tận thế.
Cả ba không biết thế giới ngoài kia ra sao, dù là nơi nơi nạn zombie bùng phát hay cục diện đã khống chế, thì họ cũng không có lòng bận tậm.
Bọn họ chỉ là sinh viên chưa đầy hai mươi tuổi, có những khi thế giới bao la rộng lớn ra tận ngoài vũ trụ nhưng đa số thời điểm nó chỉ bé bằng cái sân trường này thôi.
Mọi thứ trước mắt là tất cả.
Những chiến hữu ngày thường kề vai hi hi ha ha thảo luận xem em gái khoa Nghệ Thuật nào xinh nhất nay vì tranh giành miếng ăn mà không ngại đạp người ta một phát té lầu, máu tươi nhuộm đỏ mặt đường nhựa, hình ảnh càng tàn khốc, tuyệt vọng hơn những gì họ nghĩ về tận thế.
"Nếu không...!đừng đi." Tống Phỉ vô thức chộp lấy vạt áo Thích Ngôn, thật sự không muốn để anh mạo hiểm chút nào.
Kiều Tư Kỳ không nói gì, chỉ chăm chằm nhìn bạn học ngã gục dưới tầng.
Người kia ngã rất nghiêm trọng nhưng vẫn còn sống, thân thể hơi động đậy, cố gắng bò lên.
Đám biến dị đánh hơi được mùi người sống liền lao ra như ong vỡ tổ.
Bạn học ngay cả cơ hội giãy dụa cũng chẳng có, thoáng chốc chết thẳng cẳng.
Khuôn mặt bị gặm nát đến mức máu thịt lẫn lộn, ngực bụng bị mở phanh ra, y hệt chú linh dương đáng thương trên kênh thế giới động vật, trở thành bữa trưa ngon lành cho động vật to lớn họ nhà mèo.
Hình ảnh kinh dị này lồng vào phim Zombie, đừng nói □□, được xuất hiện trong kịch bản hay không còn là nghi vấn to đùng.
( đoạn này quả là tác giả để cái ô vuông, thôi thì nghĩ gì điền vào đó nhé)
Dẫu vậy, mọi thứ hết sức chân thật.
Kiều Tư Kỳ thề cậu đã xem không ít thước phim máu tanh ghê tởm cũng đọ không lại cảnh tượng này.
Thích Ngôn ném cho Tống Phỉ một ánh mắt "an tâm", rút vạt áo trong tay cậu: "Chuẩn bị tinh thần đi vì chưa chắc đã thu hoạch được gì nhiều."
Kiều Tư Kỳ hồi thần, vội vàng lắc đầu: "Thức ăn thứ yếu thôi, an toàn mới là quan trọng hàng đầu."
Tống Phỉ đồng tình, lập tức phụ họa: "Thấy không ổn phải tìm cách rút lui luôn, chúng ta còn cầm cự được."
Thích Ngôn mỉm cười.
Anh nhìn Kiều Tư Kỳ cách mình một sải tay, lại nhìn Tống Phỉ cách mình nửa sải tay.
Đôi mắt rũ xuống trầm ngâm nửa buổi rồi quả quyết, anh mang tâm tư ngổn ngang trăm mối đặt lên môi Tống Phỉ một nụ hôn.
Tống Phỉ sợ choáng váng.
Kiều Tư Kỳ suýt phát rồ.
Buông Tống Phỉ ra, Thích Ngôn không thừa lời, giẫm lên rìa lan can trèo sang ban công cách vách.
Cửa bên đó nửa khép nửa mở còn cửa ra vào đầu kia mở toang hoác, một đống hỗn độn với nền đất vương máu đập vào mắt anh.
Thích Ngôn không dám dừng chân mà mượn lan can nhảy sang phòng kế tiếp, khoảnh khắc anh vừa chạm đất thì có hai gã biến dị xông ra từ ban công ban nãy.
Thích Ngôn cách một ban công, mặt đối mặt với khuôn mặt dữ tợn đầy nôn nóng của chúng, bởi vì không với tới nên cánh tay sốt ruột vung qua vẩy lại.
Thích Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất liên tiếp nhảy qua hai ban công mới đến , bắt đầu leo lên trên.
Mà tại ban công , hai chiến sĩ ở lại vẫn chưa hoàn hồn.
Lần gần đây nhất Thích Ngôn mãnh liệt như thế chắc là lần đầu tiên hai người lên giường.
Kể từ đó trở đi hình thức ở chung của song phương toàn là đấu võ mồm.
"Cảm giác thế nào?" Kiều Tư Kỳ "tỉnh mê" trước, nuốt nước miếng, thành thật thỉnh giáo.
Dư vị hẵng còn đọng bên môi Tống Phỉ, khóe miệng hơi nhếch: "Cũng được."
Kiều Tư Kỳ: "Trong phim, trước khi ra đi, nam chính mà tặng nữ chính một nụ hôn như thế thì đều không trở về được."
Tống Phỉ: "..."
Dưới mái hiên này, bạn học Tống hận không thể "giúp" bạn học Kiều cũng khỏi về luôn, thì ở một mái hiên khác, Thích Ngôn đã leo vào ban công .
Sở dĩ anh cố chấp lấy dây nhiệt siêu tốc là bởi dưới tình huống này, có thể an toàn phần nào hay phần ấy.
Huống hồ đều là tìm kiếm thức ăn trong ký túc xá, tìm thêm một cái dụng cụ cũng chẳng mất nhiều thời gian.
(An toàn là vì trong phòng đã gần cạn nước sôi, uống nước lã thì cực kỳ nguy hiểm nhất là khi đang có nạn dịch)
Bất ngờ thay, vậy mà lại có người.
Dựa theo những gì Kiều Tư Kỳ thuật lại: vì quên mang chìa khóa cộng thêm không lời hồi đáp khi gọi cửa, cậu ta đoán chừng trong phòng không có ai nên mới chạy xuống tầng bốn và được Tống Phỉ giúp đỡ.
Nhưng trước mắt có không nhiều không ít đúng ba người, một cao lớn cường tráng, một béo núc ních, một không cao không thấp gầy như cái sào.
Ban đầu, anh không trông rõ còn tưởng họ là lũ dị nhân, sợ thiếu chút nữa cướp đường chạy trốn nhưng sau đó nhanh chóng nhận ra ba tên này là người, không phải tang thi.
Vậy nên anh đã nghĩ đến bạn cùng phòng của Kiều Tư Kỳ, mãi đến khi thấy hành động lục lọi đầy thô lỗ của họ.
Không phải zombie cũng không phải bạn Kiều Tư Kỳ mà đến vơ vét đồ ăn giống như mình.
Thích Ngôn không dám tùy tiện xông vào, lẳng lặng đợi ngoài ban công.
Ba người trong đó sục sạo hết sức nhập tâm, không hề phát giác có người, tận đến khi tên cao lớn cường tráng trong lúc tức giận vì chẳng lục được gì đã đá văng chiếc ghế, ngẩng đầu lên thì trông thấy Thích Ngôn.
"Ai? Đứng đó im lìm như chết thế hả?"
Thích Ngôn thoáng nở nụ cười cầu hòa, giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi định tìm lương thực."
"Khỏi cần tìm, đến một cọng lông cũng đếch có!" Người nọ hừ lạnh rồi đi thẳng ra trước mặt Thích Ngôn, ánh mắt như đèn pha dò xét từ đầu đến chân anh.
Biết cứng đối cứng không phải biện pháp tối ưu, dưới ba cặp mắt như tia laze, Thích Ngôn lập tức vỗ vỗ túi quần túi áo chứng minh mình trong sạch, người thông minh nhìn phát là biết, trong người anh không có gì cả.
"ĐCMM." Không thu hoạch được gì khiến tên đó thất vọng, gã nhanh chóng trèo sang ban công bên cạnh.
Hai người đằng sau hấp tấp đuổi theo.
Có lẽ phòng không an toàn bởi sau đó bọn họ vội vã nhảy sang .
Thích Ngôn trơ mắt nhìn ba tên đập nát cửa ban công , nghênh ngang xông vào.
Anh khẽ nhíu mày, lách mình vào .
Cả căn phòng bừa bộn vô cùng, ai không biết còn tưởng mới bị trộm cướp chứ không phải bị bạn học càn quét.
Thích Ngôn đi đến bên tủ quần áo của Kiều Tư Kỳ, lấy vài cái áo khoác nỉ cậu dặn rồi mò trong túi quần rộng thùng thình một thanh sục đun nước.
Đồ điện công suất lớn như ẩn sĩ, ẩn mình nơi thôn quê, chôn giấu nơi thành phố.
Thích Ngôn thả dây điện trở đun nước vào túi áo khóa lại rồi quan sát chung quanh, cuối cùng từ bỏ việc thử tìm lần nữa.
Kiều Tư Kỳ bảo trong phòng mình còn ít đồ nhưng xem ra chúng đều được đem đi cứu trợ bụng người khác.
Anh vừa vòng trở lại ban công vừa suy nghĩ bước tiếp theo.
Anh định đi theo một đường từ rồi sang nhưng với tình hình này thì tất cả những phòng đó đều đã bị ba tên kia càn quét cả rồi...!Thích Ngôn hạ mắt, thoáng suy tư, anh đã có biện pháp mới.
Thích Ngôn rón rén nhảy sang ban công cũng không dám dừng bước, tăng tốc trèo tới , anh liếc mắt, không ngoài dự đoán cánh cửa mở toang, bóng zombie mơ hồ thấp thoáng.
Cửa bị đập nát bét, phần lớn mảnh thủy tinh vương vãi trong phòng, số ít nằm trên ban công, bị Thích Ngôn giẫm dưới chân phát ra tiếng lạo rạo.
Theo kế hoạch, Thích Ngôn sẽ trực tiếp chuyển sang phòng , chỉ có cách ấy mới giành quyền chủ đạo trước ba gã đó.
Có điều đúng lúc anh xoay mình chuẩn bị hướng đi tiếp theo, phát hiện ra phòng không một bóng người.
Tình huống bất ngờ làm cho Thích Ngôn trở tay không kịp, tức khắc biết trong đây chẳng có gì nên bọn họ đã sớm rời đi.
Anh có phần ảo não, cứ đà này ba người đó sẽ thu thập hết thức ăn của tầng này trước mình.
Bởi lẽ sau cũng chẳng còn mấy gian phòng.
Nếu không thì bỏ tầng sáu xuống tầng năm?
Thích Ngôn vừa nghĩ vừa ló đầu xem xét liệu tầng năm có phải cạnh tranh như đây không.
Nào ngờ vừa di chuyển đã nghe "Ầm" một tiếng!
Thích Ngôn bị dọa thiếu điều ngã vỡ đầu, cẩn thận nghiêng tai nghe ngóng, âm thanh bay thẳng vào tai đầy cuống cuồng hoảng hốt----
"Fuck!"
"Mịa nó!"
"ĐCMM!"
Tiếng chửi bới xen lẫn tiếng đánh nhau hỗn loạn.
Thích Ngôn híp mắt, tiếng của ba tên kia truyền ra từ !
Hiển nhiên là họ đã nhanh chân gặp vận xui trước mình.
Đôi môi Thích Ngôn mím chặt thành một đường, nhìn tưởng thờ ơ nhưng thật ra trong lòng đang đấu tranh rất kịch liệt.
Cứu hay không đây?
"Thích Ngôn---"
Giọng bạn học Johns thân thiện vang lên trong gió.
"Đứng đực ra đó làm gì vậy, move!"
(move: di chuyển, nguyên gốc của tác giả)
Thích Ngôn trừng mắt, mặc kệ cậu ta, nhớ lại tình thế ngàn cân treo sợi tóc khi Tống Phỉ cứu Kiều bóng đèn và cả xúc cảm muốn ôm Tống Phỉ gọi một tiếng cha, không biết sao, cán cân bỗng nghiêng hẳn về một bên.
Thích Ngôn là kiểu người nghĩ kỹ rồi mới làm, vừa hạ quyết tâm thì không hề chậm trễ, mở lưỡi dao gọt hoa quả giấu trong người, nắm thật chặt, nhảy vào ban công , chân chạm đất đã lao thẳng vào phòng...!
"Fuck, này thì không nhường tao này!"
Anh trực tiếp hóa đá.
Tình cảnh trong hoàn toàn trái ngược với những gì Thích Ngôn nghĩ.
Cửa ký túc xá đóng chặt, chỉ có bốn bạn học thay vì cương thi, ba đứng một nằm bẹp trên đất, hiển nhiên là vừa bị đánh hội đồng.
Có hai gói mì bị giẫm nát trong lúc quần tả khiến vụn mì rơi vãi khắp nơi.
Người nằm trên nền nhà ôm đầu co thành một cục, không còn phản kháng, áo lông trắng bị đạp đen sì, thậm chí vài chỗ còn thấy rõ dấu giày.
Ba tên đánh đấm, giẫm đạp đã ghiền, dừng tay thở hồng hộc.
Hai tên tùy tùng lập tức nhặt mì, tay cao lớn cường tráng vui vẻ cười cùng Thích Ngôn: "Bạn hiền theo dõi bọn tao hử?"
Dứt lời trông thấy con dao trong tay Thích Ngôn, hai mắt sáng quắc: "Thứ đồ chơi này không tệ nha, cho tao mượn xíu."
Thức ăn có thể kéo dài sinh mạng, vũ khí có thể bảo vệ sinh mạng, phàm là người muốn sống đều hiểu rõ hai vấn đề này.
Thích Ngôn lẳng lặng nhìn gã, nửa ngày mới lên tiếng: "Mượn khi nào trả?"
Sắc mặt gã đen sì, không đáp, tay đột ngột nắm lấy chiếc ghế ngay cạnh!
Lòng Thích Ngôn cả kinh, phản xạ có điều kiện chạy trốn, không ngờ sau lưng là cánh cửa ban công, chiếc ghế vừa vặn va vào bên cửa để ngỏ, ầm, khiến người nghe tê dại toàn thân.
Cũng may tay đó chỉ vung mạnh đồ trong tay chứ không ném, bằng không sẽ không dừng ở việc chân ghế xẹt qua chóp mũi mà hẳn là đầu anh và cửa cùng bị nện nát bấy.
Gã này chưa điên đến mức gặp người giết người.
Nhưng chưa nói gì đã vung ghế về phía bạn học thì có khác gì điên đâu?
"Đừng có lắm lời, đưa dao đây!" Gã ta quát lên.
Thích Ngôn không đổi sắc mặt, thân thể bất động.
Một tên tay sai vừa nhặt xong mì đã nóng nảy, giao đồ trong ngực cho tên còn lại, xông lên hòng đoạt dao!
Thích Ngôn cắn răng, điên cuồng khua tay, vạch ra vô số đường dao: "Ai dám đến quyết không tha!"
Đánh nhau chính là như vậy, một giây trước, ta có thể ngang ngược lỗ mãng một giây sau có thể co vòi như thỏ đế.
Bọn họ vốn ỷ đông hiếp yếu đòi vũ khí.
Song, mẹ nó, đối mặt với lưỡi dao bóng loáng có ma nào không hãi, chín năm đèn sách dưới nền giáo dục bắt buộc cộng thêm kỳ thi Đại Học cũng chưa chơi trò đoạt hạng nhất bạo lực cỡ này đâu.
Cả hai giằng co một lúc, sau cùng chúng bỏ đi cùng chiến lợi phẩm.
Thực ra, Thích Ngôn chỉ tính hù dọa đối phương chứ nào có gan đâm người, cho nên mỗi bên lui một bước là tốt nhất.
"Fuck, vét sạch không chừa tẹo nào cho ông đây, đúng là hạng độc ác hơn cả lũ quỷ Nhật Bản." Áo lông trắng đứng dậy, giơ tay lau mũi khiến ống tay màu xám vương chút máu đỏ.
Áo lông trắng bắt gặp anh trong tư thế cầm dao không rời thì nhún vai cười khổ: "Bạn học à, cậu chậm chân rồi, chẳng còn gì đâu."
Thích Ngôn cũng không biết hình dung tâm trạng mình thế nào, anh hỏi đối phương: "Về sau cậu lấy gì ăn đây?"
Anh chàng áo lông nhấc chiếc ghế đổ kềnh lên, động tấc rất đỗi chậm chạm, hệt như một ông lão bệnh tật, không chút sinh khí.
Cậu ta nâng mãi mới xong rồi tự mình ngồi tựa vào, khóe môi giật giật, tuy nhiên cậu không trả lời câu hỏi của Thích Ngôn mà nói: "Ban nãy tôi rất lo là cậu sẽ đâm chết người đấy."
Thích Ngôn thoáng liếc qua tủ quần áo của người này, tủ của nam sinh phòng nào cũng như phòng nào, giữa lớp gạch nền nhà và đáy tủ có một khe hở cỡ mười mấy centimet, mà giờ phút này dưới đó lóe ánh sáng phản chiếu.
"Cậu bị bọn chúng đánh tơi tả cũng không rút vũ khí ra phòng thân, tôi chỉ bị giành một con dao gọt trái cây mà đòi giết người, tôi đâu có dở hơi."
Sự kinh ngạc hiện trên gương mặt áo lông, cậu nương theo tầm mắt Thích Ngôn xuôi về phía đáy tủ liền hiểu ngọn nguồn, lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy: "Cậu thiệt là ranh ma." Dứt lời, cậu xoay mình sờ soạng lôi thứ giấu dưới gầm tủ.
Một thanh dao cắt sushi bóng nhoáng.
Dao cắt sushi
Thích Ngôn nhìn thứ đồ chơi trong tay mình, thấy mình y như thằng hề múa rìa qua mắt thợ.
"May mà bọn chúng không phát hiện." Chàng trai áo lông thở dài, cẩn thận từng li từng tí tới mức thành kính gói con dao vào bộ quần áo rách rưới của mình, "Đáng tiếc trước kia không chịu nghe tiếp thị, bằng không tôi mua trọn bộ để có thêm ba cái nữa!"
Nếu không phải vũ khí của mình kém quá xá thì Thích Ngôn đã đạp tên này hai phát lâu rồi: "Cậu mà đem thứ này ra dọa nạt một chút thôi thì sẽ không đến nỗi rơi vào cảnh một chút đồ ăn cũng mất thế này."
"Không nên, không nên, không được!" Áo lông lắc đầu như trống bỏi, "Cái này sắc lắm, chém sắt như chém bùn ấy, tôi không khoác lác dâu! Không cẩn thận một tý thôi là chết người như chơi!"
Đầu Thích Ngôn đầy hắc tuyến, anh manh thành tích thi cuối kỳ ra thề rằng vũ khí mà rơi vào tay tên này thì giá trị bằng không, CMN, đúng là đồ ngốc!
"Nếu bọn họ thực sự cướp dao, " Áo lông đột ngột cất lời, "thì cậu sẽ đâm họ sao?"
Thích Ngôn trầm mặc.
Áo lông trắng nở nụ cười vừa có chút phiền muộn bất đắc dĩ vừa ngây thơ: "Hai ta đều là những sinh viên biết chừng biết mực."
Nội tâm Thích Ngôn thả lỏng, vui vẻ: "Gọi tắt là đồ ngốc."
Chàng trai chỉ cửa ký túc xá: "Những bạn học ngoài kia đã mất hết nhân tính còn chúng ta trong này sớm muộn cũng bị ép đến mức chẳng còn là người." Cậu nói đến đây dừng một lát, lúc lâu mới ngẩng đầu, đôi mắt sáng bừng, "Nhưng thà đến muộn còn hơn đến sớm.".