Nhóm Tống Phỉ thuật lại tình hình ký túc xá và cách cả nhóm thoát thân cho Lâm Đệ Lôi.
Sau khi biết có sinh viên nhảy lầu, tròng mắt cô đỏ hoe, lại tiếp vụ bài ca trường học, cô thêm giận bọn họ thiếu đứng đắn.
Nhưng nghe nhóm cậu nói xong, cô không lên tiếng mà lẳng lặng ôm thùng mì ngồi một góc, chẳng rõ suy nghĩ gì.
Không khí trong siêu thị hết sức ấm áp, kiểu ấm áp chất chứa áp lực đè nén khiến người ta khó thở, vẫn tốt gấp vạn lần sự lạnh lẽo ở ký túc xá.
Sáu người, không ai nói lời nào.
Thần kinh căng thẳng cao độ dần thả lỏng kéo lý trí trở về.
Hoàn cảnh vây khốn, tương lai vô vọng đều làm cả bọn sa sút tinh thần.
"Fuck!" Tống Phỉ như ngộ ra chân lý vỗ mạnh đùi, "Điện thoại cố định, trong văn phòng có điện thoại cố định!"
Một câu đánh thức người u mê.
Sáu chiến sĩ kể cả Lâm Đệ Lôi như được tiếp máu gà, thời điểm này còn đâu mà quản bà dì cả với chả ông dượng hai, bật cao ba thước, chạy thẳng về khu nhân viên phía sau!
Nơi đây có ba gian văn phòng riêng biệt kèm một phòng nghỉ nhân viên, được chia thành quản lý, tài vụ, trưởng phỏng rồi mới đến phòng cho thu ngân kiểm toán nghỉ ngơi dùng bữa.
Nhân viên phải thay đồng phục nên toàn bộ kính phòng nghỉ được làm mờ.
Vì vậy mà bọn Tống Phỉ bỏ sót ba tay zombie còn trốn trong này.
Trong ba gian, nơi của trường phòng gần quầy bán hàng nhất và cũng là nơi sáu bạn học quyết định xông vào.
Tống Phỉ đi đầu, nhấc ống nghe bấm , tiếc rằng đáp lại chỉ toàn tiếng tút tút liên hồi.
Cậu chưa từ bỏ, muốn thử lần hai.
Nhưng chưa kịp gọi lại, cậu đã phát hiện ra vấn đề ---- không phải điện thoại báo bận sau khi cậu bấm số mà nó đã vang lên ngay khi cậu nhấc ống nghe.
Kiều Tư Kỳ thiếu kiên nhẫn trước hình ảnh Tống Phỉ bất động, vươn tay tự thân vận động.
Nhưng cậu phản ứng nhanh hơn Tống Phỉ, ngay khi ấn gọi lại đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
"Tín hiệu không thông." Kiều Tư Kỳ định cười khổ, đến cuối chỉ nhếch khóe miệng đắng chát một chút.
Thậm chí cậu còn đưa ống nghe ra trước mặt mọi người, ý tứ rõ ràng, còn hy vọng thì đến thử.
Tất cả đều gọi một lần.
Giờ phút này, nếu không phải chính tai mình nghe từng âm thanh tút tút thì ai sẽ buông bỏ?
Thực tế, sáu người đã lần lượt thử ba cái điện thoại để bàn trong văn phòng.
Đều báo bận.
Trên đời này không gì đau khổ hơn là mong chờ rồi thất vọng.
Nếu ngay từ đầu không ôm hy vọng thì họ có thể tìm đường sống trong cõi chết nhưng ngay từ đầu đã ôm hy vọng lại bị chôn vùi, cắt đứt mọi cơ hội sống sót, chẳng một ai muốn vực dậy tinh thần đi tìm nữa.
Cả bọn ủ rủ về chỗ cũ.
Bầu không khí ấm áp càng ngột ngạt hơn.
"Đóng điều hòa lại!" Kiều Tư Kỳ hô một câu, không rõ đang nói với ai, cũng không rõ là lời thật tâm hay đơn thuần phát tiết.
Tâm trạng Tống Phỉ rất tệ, không lưu tình phản pháo: " Cậu không sợ lạnh nhưng có người sợ, Trái Đất đâu phải quay quanh mình cậu."
Kiều Tư Kỳ vốn đang phát hỏa, bị đáp trả như thế lại càng khó kiểm soát lời lẽ thô tục: "Fuck!"
"Á à!! Đậu má, cậu chửi ai đó, chửi ai...!Má! Cái gì vậy?!" Tống Phỉ chuẩn bị đại chiến năm trăm hiệp thể hiện uy quyền của văn học Trung Hoa với Kiều Tư Kỳ thì bị một vật chọc vào quai hàm, cảm giác lạnh buốt khiến cậu giật mình, miệng thiếu điều há hốc thành cái hồ lô.
Cậu quay đầu nhìn lại, thì ra là kem trong tay Thích Ngôn.
May mà còn túi nilong, nếu thẳng tay chọc vào mặt thì Tống Phỉ không tưởng tượng nổi sự sảng khoái đó, e là sánh ngang Sixgod.
"Lấy ở đâu thế?" Tống Phỉ vừa hỏi vừa nhận đồ xé vỏ.
"Tủ lạnh bên kia." Thích Ngôn phát bốn phần còn lại cho bạn bè, giữ một cây bỏ vào miệng mình.
Xúc cảm lạnh buốt đối với răng là một cơn ác mộng, đối với đầu lưỡi ấm áp bị đè nén trong khoang miệng là mùi vị ngọt ngào.
Cơn nóng nảy dường như đã bị sự mát mẻ hòa tan.
"Cái kia, khụ," Kiều Tư Kỳ cắn một miếng to, mất tự nhiên chải chải tóc, "Có kem ăn thì thực ra cũng không cần bỏ điều hòa nữa rồi."
Tống Phỉ xấu xa nhướng mày, quái gở hỏi: "Vậy đâu được, nóng quá mà, nóng thế này bạn Kiều bé nhỏ của chúng ta biết làm sao?"
Kiều Tư Kỳ đầu đầy sọc đen, oán hận mặt đối mặt với bạn học Tống: "Tôi chưa từng thấy cậu lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy!"
"Ngừng," Tống Phỉ hất cằm, chỉ tay vào Thích Ngôn, "Hỏi cậu ta đi."
Kiều Tư Kỳ khó hiểu nhìn về phía Thích Ngôn.
"Tôi cũng chưa thấy bao giờ." Ai đó thành thật nhún vai.
Kiều Tư Kỳ tức đến mức muốn ném kem, mẹ nó, ai thèm tìm "hội anh em đồng cảnh ngộ" hả?!
Cảnh tượng năm thằng con trai tụm một chỗ ăn kem không đẹp mắt cho lắm, Lâm Đệ Lôi định nhẫn nhịn đến cùng nhưng cô đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình, đành xen vào chuyển sức chú ý của bản thân: "Điện thoại di động không tín hiệu, điện thoại cố định không thể kết nối, internet lại mất, có phải ngoài kia...!không quá lạc quan không?"
Phải hay không?
Đương nhiên là phải.
Bằng không mọi người sẽ không thất vọng, không cáu kỉnh như vậy, càng không rảnh rỗi bới móc nhau đến mức cần kem hạ hỏa.
Chỉ là họ không muốn huỵch toẹt ra, giấu nỗi sợ như sợ thuốc giấu bệnh, lừa mình dối người như bịt tai trộm chuông.
"Kỳ thật không lạc quan cũng chẳng sao cả, tôi chỉ muốn biết những gì đang xảy ra ngoài đó, dù là tin dữ cũng được." Chu Nhất Luật bất lực ngồi xuống, nói hộ tiếng lòng cả nhóm.
Bọn họ có thể thuyết phục bản thân quên đi sợ hãi, đối mặt chiến đấu với zombie.
Bọn họ có thể chịu nhiều gian khổ, kể cả thiếu ăn thiếu mặc.
Nhưng bọn họ không thể sống nếu bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Giống như một chiếc thuyền vô định mất đi động lực và phương hướng, lênh đênh giữa đại dương bao la, người trên thuyền u mê chẳng rõ khi nào mới dừng chân, nơi đâu là bờ.
Loại cảm giác ấy sẽ bức con người phát điên.
"Nhưng mà còn điện, còn nước, "Lâm Đệ Lôi tự đáp thay câu trả lời không nhận được, "Có phải vẫn còn hy vọng không?"
Phải hay không?
Đương nhiên là phải.
"Còn cả bụi mịn đây nè." La Canh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội cổ vũ nữ thần, "Có bụi là có con người hoạt động, biết đâu nhà máy công nghiệp nào đó vẫn làm việc bình thường ấy chứ.
Điện nước không mất chứng tỏ họ đã cử lực lượng đi bảo vệ các công trình liên quan!"
Kiều Tư Kỳ nghi hoặc ngó Chu Nhất Luật, hai mắt lập lòe, sao mấy lời này cứ quen quen vậy nhỉ?
Chu Nhất Luật nhướn mày với Tống Phỉ, lời của mấy cậu đó,
Muốn đòi bản quyền không?
Tống Phỉ khẩn cầu nhìn Thích Ngôn, tình đầu của La Canh thật không dễ dàng, đã thấp hơn người ta hai cm lại còn không đủ tài nghệ để ảo tưởng nữa!
Thích Ngôn gật đầu, tôi hiểu.
"Đúng thật, "Lâm Đệ Lôi bất ngờ mỉm cười với La Canh, "Những điều này đều do cậu suy đoán à?"
La Canh nuốt nước miếng: "Ừm."
Lâm Đệ Lôi nhún vai: "Tôi không tin."
"Phụt."
"Há."
"Ố."
"Ha ha ha ha ha ha ha ----"
La Canh: "Con mẹ nó Tống Phỉ cậu cười hơi bị quá đấy nhá!"
Sắp chết đến nơi rồi còn muốn theo đuổi gái đẹp nên hành động của đồng chí La khích lệ họ rất nhiều.
Tục ngữ từng nói, xe đến núi ắt có đường, nếu chỉ vì tuyệt vọng mà từ bỏ thì bọn họ sẽ không xuất hiện ở đây, sớm bỏ mạng ở ký túc xá rồi.
Tỉnh táo trở lại, các chiến hữu nhanh nhẹn phân công kiểm kê số vật phẩm còn sử dụng được trong siêu thị, sau cùng tập trung tại một chỗ theo thứ tự ----
Kiều Tư Kỳ phụ trách mảng thực phẩm: "Hệt như cả dải đất quê hương tề tựu trên môi vậy, thiết nghĩ đến lúc cứu viện tới chúng ta cũng chưa ăn hết đâu.
Chư vị lắng nghe cẩn thận nè, đồ vặt, bánh mỳ, bánh quy, mì bún miến, lạp xưởng, dưa muối, cháo Bát Bảo ngũ vị, thịt hộp, cá hộp, hoa quả đóng hộp, hạt dưa, đậu phộng, đậu phụ khô, thịt bò khô, mực khô, chân vịt, que cay, sô cô la, thạch rau câu..."
Tiểu Địa Lôi phụ trách tổng hợp: "Ngừng ----"
Kiều Tư Kỳ: "Why?"
Bốn cái miệng: "Bởi vì nghe thôi đã đói rồi."
Bên cạnh đồ ăn, thức uống cũng ê hề trải dài hai hàng, đủ loại nước khoáng rực rỡ muôn màu cộng thêm mật ong, sữa đậu nành, bột củ sen vân vân, đến mức chỉ có khó tưởng tượng chứ không có thiếu ăn thiếu mặc.
Đây mới là hàng bày bán chứ chưa đụng tới nhà kho, thế nhưng sau khi mò được chìa khóa trong ngăn kéo của kế toán, bọn họ mở cửa thì thấy đâu đâu cũng là thùng carton, thật không dễ để thống kê hết.
So sánh với bên dụng cụ tương đối nghèo nàn ----
Chu Nhất Luật: "Năm con dao gấp gọt hoa quả, năm tua vít, bốn cái kéo gia dụng, mười cái dao với sáu cái kéo để trang trí và một hộp gọt chì."
Tống Phỉ: "Gọt chì không cần liệt kê vào đâu...." Phải phóng to thứ kia cỡ nào mới nhét vừa đầu một con Zombie chứ.
Kiều Tư Kỳ hơi thất vọng: "Không có dao phay?"
La Canh câm nín: "Cậu cảm thấy trường học sẽ để sinh viên ở ký túc xá bỏ dưa thái rau?"
Lâm Đệ Lôi ghi rành mạch lên giấy nhớ, buông bút, tổng kết: "Hiện tại, vũ khí chỉ có từng này, tuy nhiều thứ không phải vũ khí nhưng ta có thể lợi dụng chúng, Do It Yourself.
Ví dụ chai cháy chống tăng, cho rượu vào chai thủy tinh rồi đốt miếng vải bịt miệng chai và bùm.
Tiếc rằng siêu thị không bán rượu, cơ mà cứ dựa theo lối suy nghĩ này, chúng ta sẽ tìm ra nhiều chiêu lợi hại hơn."
Đôi mắt Lâm Đệ Lôi sáng ngời.
Bốn tên con trai xấu hổ cúi đầu.
"Tiểu Địa Lôi...!Chị," Thích Ngôn cảm thấy vẫn nên thêm kính ngữ tỏ vẻ tôn trọng, "Các chiêu khác đành giao cho chị rồi, đối với bọn em thì chai cháy gì đó đã cao siêu lắm rồi."
Tiểu Địa Lôi chép miệng, thất vọng lia mắt nghiên cứu vẻ mặt của chiếc hữu ---
Lâm Đệ Lôi: "Không phải cậu giấu một con dao cắt sushi sắc bén trong phòng sao?"
Chu Nhất Luật: "Thề với Chúa, là vì sushi, thôi em thừa nhận, là vì chút tiền mọn...."
Lâm Đệ Lôi: "Dao quân đội của cậu là vật cấm!"
La Canh: "Hàng nhái, mục đích sưu tầm trong sáng..."
Lâm Đệ Lôi: "Còn cậu sở hữu dao găm Thụy Sĩ!"
Kiều Tư Kỳ: "Của người ta..."
Lâm Đệ Lôi: "Quạt của cậu...!không, đũa của cậu...!Được rồi, coi như tôi chưa nói gì."
Tống Phỉ: "..."
Hỏi đi hỏi đi, em cũng là đàn ông mà aaaaaaa!!!!!!!
Trong hoàn cảnh cách ly, thời gian trở nên mơ hồ.
Thời tiết vừa ấm vừa hanh khô, dần dần mọi người bắt đầu mệt rã rời.
Đêm qua, nhóm Tống Phỉ chưa được chợp mắt và Lâm Đệ Lôi mấy ngày bị nhốt trong phòng tắm hẳn không thực sự nghỉ ngơi.
Sự mệt mỏi vẫn luôn bị nỗi sợ chèn ép, nay dưới tình hình an toàn ùn ùn kéo đến.
"Bị giày vò lâu như thế chắc là ai nấy đều quay cuồng rồi, không chừng ngủ một giấc sẽ tỉnh táo hơn." Thích Ngôn đưa vài bọc chăn bông, xem ra là toàn bộ hàng tồn trên kệ, mở túi nilong lần lượt trải xuống đất, tạo thành một đống đồ sộ.
Kiều Tư Kỳ đi lấy sáu cái gối, lớn bé nhồi bông nhồi vỏ kiều mạch đủ loại, phát cho bạn bè.
Cái lạnh từ mặt đất không vì chăn bông mà xua tan, thế nhưng chăn đã dùng làm đệm, họ đành phải đắp ga trải giường.
May là bốn hộp vỏ đệm đều đủ cho sáu người bạn trẻ lựa chọn theo sở thích, hoặc điểm hoa, hoặc kẻ caro, hoặc in hình nhân vật hoạt hình, hoặc thuần sắc, hết sức vui vẻ tự do.
"Tôi phát hiện, của ăn chùa bao giờ cũng là của ngon nhất." Kiều Tư Kỳ kéo tấm ga giường che kín thân, hạnh phúc vô bờ.
Tống Phỉ nóng lòng lao vào vòng tay yêu thương của điểm hoa nhà mình, song ở đời có ba cái gấp đành nhịn xuống.
"Cậu làm gì thế?" Thích Ngôn thấy cậu chẳng những không ngủ còn đứng dậy đi mất, vô thức hỏi theo.
"Đi WC á." Tống Phỉ khoát khoát tay sau lưng.
Thích Ngôn ảo não bản thân nhiều chuyện, ngượng ngùng nằm xuống.
WC siêu thị nằm ở khu làm việc dành cho nhân viên sử dụng, nên vừa vặn không rộng lắm, hơn nữa còn không phân nam nữ, đơn giản ba buồng ngăn.
Hơn nửa năm học tập, đây là lần đầu tiên Tống Phỉ được vào nhà vệ sinh ở siêu thị, vách ngăn được người chứ nào ngăn được tiếng.
Tống Phỉ chọn một buồng gần cửa ra vào nhất, vừa cởi quần vừa nghĩ ngợi lung tung, tưởng tượng cạnh mình là một cô bạn thì song phương sẽ gặp áp lực rất lớn.
"Nỗi buồn" vơi đi, toàn thân Tống Phỉ khoan khái thư thái, vừa kéo quần vừa huýt sáo.
Khúc cậu huýt chính là bản nhạc Thích Ngôn mê nhất, "Học".
Cậu từng là bị ép nghe nhiều đến mắc ói, anh thích nó bao nhiêu thì cậu hận nó bấy nhiêu, hận đến nỗi lúc Thích Ngôn dụ zombie thì cậu lập tức đề nghị dùng khúc hát này ---phải kéo thêm vài tay zombie lót lưng chứ đâu thể chết một mình được.
Thế nhưng trí nhớ con người luôn tồn tại thói quen, rõ ràng hận như thế mà trong vô thức lại huýt giai điệu sớm thành bóng ma trong lòng, Tống Phỉ thật sự muốn rơi vài giọt nước mắt đồng tình cho chính mình.
"Tình yêu cay ~ cay xanh lục ~ cay xanh lá ~~ tình yêu cay ~ xanh cay ~~ cay đỏ cay ~~~ đến trường phải học cho ngoan ~~ tương lai phải thi đỗ đại học ~~ đỗ rồi phải có công việc ~~ có việc thì sống cho tốt..."
Âm thanh đột ngột vang lên dọa Tống Phỉ nhảy dựng, không phải tiếng huýt sáo mà là tiếng hát thực thụ, giữa căn phòng WC chật hẹp nhịp điệu hoan hỉ càng trở nên quái dị.
Tống Phỉ tức giận vỗ vỗ vách ngăn, nhắc nhở nơi tiếng nhạc phát ra: "Thích Ngôn, cậu mau tắt máy cho tôi!"
Buồng bên không ư hử gì, đáp lại cậu là giai điệu cao vút lặp đi lặp lại.
Tống Phỉ trợn mắt, kéo cửa ra ngoài, đạp mạnh vào cửa buồng vệ sinh thứ hai: "Cậu cố ý chơi tôi phải không?"
Cửa không khóa, ầm một tiếng, bật mở.
Tống Phỉ cứng đờ tại trận, toàn thân lạnh toát.
Gió rét vù vù luồn qua cửa thông gió trên vách ngăn.
Zombie ngồi trong nhà vệ sinh dưới cửa buông điện thoại, nhanh như chớp nhào về phía trước!
"Thực xin lỗi vì đã quấy rầy cậu nghịch điện thoại trong WC, cứu mạng aaaaaaaaa -------"
(Giải thích thêm về chai cháy chống tăng hay bom Molotov: bom xăng Molotov gồm một chai thủy chất lỏng dễ cháy nổ cùng với một tim dầu (có thể là một miếng giẻ buộc vào nút chai/ nhét miệng chai) dùng để mồi lửa.
Khi sử dụng, người ta đốt cháy tim dầu rồi quăng chai vào mục tiêu).