Ngay khi Lâm Đệ Lôi khóa vali thì Tống Phỉ tắt nhạc rồi thu tay, đóng cửa.
Nhiệm vụ quấy nhiễu của cậu đã hoàn thành, về phần đồng đội có thể thuận lợi trở về kho sách đóng không thì cậu đã tính toán cẩn thận.
Lúc lẻn vào từ ban công, cậu vô thức quay về theo đường cũ.
Tống Phỉ nhét điện thoại đã khóa màn hình vào túi, xoay người định đi lên trước nhưng vừa ngẩng đầu đã dừng bước.
Cửa sổ tòa nhà vốn khép hờ nay mở toang, không khí lạnh và khô tràn vào làm cho phòng hồ sơ chẳng ấm áp mấy lại càng lạnh thêm.
Cậu nhớ rõ là mình đã đóng cửa sổ rồi.
Mặc dù cậu đã không đóng chặt nó, để đề phòng trường hợp không kịp đóng cửa chính trước khi zombie xông vào, cũng như tiện chạy trốn.
Thế nhưng hôm nay gió không to đến mức có thể đẩy tung khung cửa sổ nặng như vậy.
Cửa chính cách cửa sổ khoảng m, giữa chỗ đó có một lối đi chật hẹp, hai bên là tủ đựng hồ sơ được sắp xếp ngay ngắn.
Tất cả đều cao hơn hai mét khiến cho căn phòng vốn không sáng sủa gì vì trời nhiều mây lại càng âm u hơn.
Tống Phỉ cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh một cách rõ rệt, cậu cố gắng dằn xuống rồi nghiêng tai nghe.
Thế nhưng trong phòng hồ sơ lặng ngắt như tờ, yên lặng đến mức làm người ta hoảng hốt.
Cậu nín thở rồi rút cây kéo bên hông ra, nhẹ nhàng chậm rãi siết trong tay.
Sau đó, cậu lặng lẽ cởi giày rồi ném mạnh một cái!
Chiếc giày vẽ một đường thẳng tắp giữa không khí, xuyên qua lối đi đập mạnh vào bức tường dưới cửa sổ, kế đó rơi "bộp" xuống.
Âm thanh vừa vang lên thì một con zombie đang ở bên trái tủ thứ ba và bốn lao ngay đến chỗ chiếc giày rơi xuống.
Tống Phỉ quyết đoán xông đến chỗ tủ đựng hồ sơ gần nhất, kéo ngăn kéo ra làm cầu thang rồi trèo lên bằng cả hai tay hai chân.
Cậu quay đầu nghe tiếng động phát ra chỗ giày có zombie, vừa mới quay sang, con người bỗng co lại!
Tống Phỉ cuối cùng cũng leo đến đỉnh tủ hồ sơ, cái tủ tôn không dày lắm phát ra tiếng kẽo kẹt dưới chân cậu.
Tên zombie bị ném giày lúc nãy đã đi đến, cũng leo lên y hệt như cậu!
Đệt!
Tống Phỉ chửi rủa trong lòng, rồi nhảy ngay lên, mới nhảy sang đỉnh tủ thứ hai thì tấm tôn không chịu nổi sức nặng nữa mà kêu lên ầm ĩ.
Zombie leo đến nóc tủ bị tạp âm như vậy kích thích thì bắt đầu tru lên như thú hoang!
Tống Phỉ quá quen với tiếng gào như vậy, tự động dịch sang: "Ông mày bị bắt nạt rồi, các anh em mau đến trợ giúp!"
Rầm rầm rầm, Tống Phỉ nhảy một mạch đến tủ hồ sơ gần cửa sổ nhất, vừa định nhảy xuống thì bỗng một cái chân thò vào!
Tống Phỉ cứng đờ trên đó.
Là một con zombie nữ nhảy vào, chiếc áo len màu trắng bẩn thỉu, trên đó còn có mấy mảng máu đông.
Có vẻ nó rất nhạy cảm với mùi hương nên zombie nữ vừa vào đã ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tống Phỉ!
Trước có hổ dữ, sau có lang sói, Tống Phỉ cắn chặt răng rồi nhảy xuống chỗ zombie nữ kia, mượn tốc độ rơi xuống để cắm thẳng cây kéo vào đỉnh đầu của nó!
Zombie nữ đó không né kịp nên bị lực xung kích lớn đẩy ngã! Tống Phỉ ấn mạnh cây kéo cắm ở đỉnh đầu nó, rồi cùng nó ngã về phía sau.
Zombie nữ nặng nề ngã ra đất, mặc dù Tống Phỉ áp trên người nó nhưng vẫn bị choáng.
Khi tầm mắt trở nên rõ ràng, cậu đã thấy con zombie còn lại nhào đến từ bên cạnh.
Lòng Tống Phỉ trầm xuống, dù cậu biết phải né ra nhưng cũng không kịp nữa.
Mắt thấy zombie sắp cắn vai mình, bỗng nhiên một cú đạp bay vào từ ngoài cửa sổ, trúng ngay vào mặt zombie!
Zombie bị đạp văng xa hơn hai mét, Tống Phỉ quay đầu lại, là Thích Ngôn!
Thích Ngôn không nhìn cậu mà đến thẳng chỗ zombie!
Tống Phỉ rút mạnh cây kéo trên đỉnh đầu zombie nữ ra, Thích Ngôn đã quấn lấy con zombie kia rồi.
Không những động tác của zombie nọ linh hoạt mà sức cũng chẳng vừa.
Mấy lần Thích Ngôn định đâm vào đầu nó đều bị nó gạt tay ra.
Tống Phỉ nhanh chóng đến tiếp viện, vậy mà chưa đến trước mặt thì Thích Ngôn đã bị zombie đẩy đến giữa hai hàng tủ hồ sơ.
Rầm!
Âm thanh chói tai khi vật thể va chạm vào tủ hồ sơ khiến Tống Phỉ chấn động.
Cậu lập tức chạy đến, chỉ thấy Thích Ngôn đang bị zombie đè chặt lên ngăn kéo bị cậu kéo ra làm cầu thang lúc trước.
Tiếng động kia phát ra do hông của Thích Ngôn đập vào sát rìa ngăn kéo!
Tống Phỉ giận đến nỗi không kiềm được nữa, tiến lên cắm ngay cái kéo vào ót của zombie! Cậu không ngừng dù chỉ một chút, rút ra lại cắm vào, đâm liên tiếp năm sáu lần liền!
"Được rồi." Thích Ngôn không nỡ nhìn tiếp bèn lên tiếng ngăn cản.
Tống Phỉ giật mình, dù đã lấy lại tinh thần nhưng vẻ mặt vẫn khó coi.
Kể cũng lạ, rõ ràng chỉ có thể thấy đôi mắt qua mặt nạ chống độc nhưng Thích Ngôn vẫn dễ dàng nắm bắt được cảm xúc của người kia: "Cậu tức gì thế?"
Tống Phỉ giận dỗi rút cây kéo ra: "Đánh người không đánh vào mặt, va chạm không đụng vào thắt lưng.
Thắt lưng của đàn ông rất quan trọng đấy!"
Thích Ngôn dở khóc dở cười, nghĩ lại tự nhiên giật mình, ánh mắt tối sầm rồi tỉ tê: "Đụng thì đụng chứ sao! Bây giờ cũng có dùng đến đâu mà!"
Tống Phỉ quên sạch điều muốn nói sau đó, không còn cách nào khác ngoài thở dài: "Đại ca à, ai cho anh can đảm mà lúc này rồi còn băn khoăn chuyện lái xe thế?"
Lái xe: là việc cần dùng hông mà các bạn biết đó
Thích Ngôn không đáp mà chỉ lặng lẽ nhìn cậu qua lớp kính bảo hộ.
Tống Phỉ cảm thấy ánh mắt anh như đang cười nhưng lại không chắc chắn lắm.
Thật ra, nếu không có mặt nạ chống độc thì cậu có thể thấy cực kỳ rõ ràng Thích Ngôn không chỉ cười mà còn cười rất dịu dàng nữa, như có gió xuân thổi qua khóe mắt đuôi mày, tất cả đều là tình cảm ấm áp.
Bỗng nhiên có âm thanh truyền đến từ cửa sổ, hồi chuông cảnh báo đột ngột vang lên trong đầu Tống Phỉ, vừa định đứng lên thì tốc độ của người đến còn nhanh hơn cả cậu, đã lao vào dọc theo lối nhỏ rồi --
"Hai cậu không sao chứ...Á!"
Bạn học Kiều giống như thần lộc phương Đông hóa đá tại trận.
Đó là cảnh tượng một lời khó nói hết -- Tống Phỉ đè lên zombie, zombie đè lên Thích Ngôn, sau lưng Thích Ngôn có ngăn kéo chống đỡ.
Vương Khinh Viễn đến sau cũng hơi sửng sốt nhưng hiển nhiên khả năng "chịu sốc" của cậu hơn hẳn Johns.
Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, phá tan tình huống xấu hổ: "Giết zombie thì giết đàng hoàng, cứ phải dùng tư thế có độ khó cao đến vậy à?"
Tống Phỉ: "..."
Thích Ngôn: "..."
Tống Phỉ vô cùng bối rối, nên đứng lên luôn.
Thích Ngôn đẩy zombie trên người ra rồi cũng thẳng lưng, làm như không thấy Vương Khinh Viễn.
Anh nói với Kiều Tư Kỳ: "Không sao hết, có thể hai con zombie đó bò lên từ ban công tầng ba."
Thích Ngôn vừa dứt lời thì ba bạn học khác cũng đáp xuống ban công, trong chốc lát bảy chú rồng đã tề tựu đông đủ.
Họ nhìn nhau qua cửa sổ.
Không đợi các chiến hữu mở miệng, Tống Phỉ đã lên tiếng trước: "Tôi không sao, tình cờ gặp hai con zombie, nên chậm trễ chút thôi."
Ba chiến hữu trên ban công cũng yên tâm phần nào.
Chu Nhất Luật nhìn trước ngó sau, chắc chắn không còn zombie trèo cửa sổ nữa, rồi mới nghiêm túc nhìn về phía Tống Phỉ mà nói: "Chắc chắn do cậu là cái kho nhạc số nên mới gây thù chuốc oán thế đấy."
Tống Phỉ đen mặt: "..."
Lâm Đệ Lôi dịu dàng hơn nhiều, vừa tức vừa giận trợn mắt: "Làm bọn tôi lo lắng muốn chết luôn."
Tống Phỉ thở phào.
Thì ra giữa thế giới lạnh lẽo này cũng có chút ấm áp mà.
"Mấy người lo cho tôi được không --"
Ở chỗ nào đó xa xa văng vẳng tiếng Lý Cảnh Dục giả vờ đáng thương.
Bốn người trong phòng tức khắc đi ra ban công hội họp cùng ba chiến hữu, bảy con rồng cùng nhìn về phía tiếng vọng -- Ở góc tòa nhà sau hơn chục cái cửa sổ mở là Lý Cảnh Dục đang ôm trọn lan can ban công đầu tiên với một tư thế hết sức chân thành.
Một chân đưa lên muốn nhảy qua đây nhưng cái chân đó lẫn cả người cậu đều như chối bỏ.
"Chắc chắn các cậu đều đeo cáp treo bảo hộ..." Đến bây giờ mà Lý Cảnh Dục vẫn chưa thể tin rằng thân thể khỏe mạnh của các chiến hữu không có khả năng nào đặc biệt.
Lâm Đệ Lôi an ủi cậu: "Từ từ rồi quen, chúng tôi cũng tiến bộ từng chút một đấy thôi."
Lý Cảnh Dục hơi lo lắng, cắn răng một cái rồi cuối cùng cũng bước ra một bước, sau đó bám vào mép ban công kế bên.
Cậu run rẩy buông tay còn lại ra, tay này từ từ vươn tới, vừa chạm đến lan can thì cố gắng nắm chặt lấy, cơ thể bật lên rồi người cũng bay qua theo quán tính, vững vàng rơi vào trong.
"Tiếp cái nữa!" Lý Cảnh Dục hơi hăng hái, cậu có thể cảm nhận được kỹ thuật của mình đang dần dần cải thiện.
Các chiến hữu phía xa cũng không ngại cổ vũ --
Lâm Đệ Lôi: "Vậy mới giỏi chứ!"
Tống Phỉ: "Cố gắng nào!"
La Canh: "Đừng cuống nhá!"
Chu Nhất Luật: "Bọn tôi đợi cậu!"
Kiều Tư Kỳ: "Come on!"
Sau mười bốn phút dài dằng dặc và kích thích thì rốt cuộc Lý Cảnh Dục cũng có thể hội họp cùng cả đội.
Lần đầu tiên cậu cảm nhận được sức mạnh của tập thể sau khi thấy đám bạn thi nhau bật ngón cái với mình!
Lý Cảnh Dục không nén nổi xúc động, bắt lấy tay La Canh đứng gần nhất, cảm xúc dâng trào: "Bây giờ chúng ta làm gì đây?"
La Canh cố gắng nắm ngược lại: "Cùng bò về đi ha!"
Lý Cảnh Dục: "..."
Sau khi trở về kho sách đóng thì bạn học Lý đã suy ngẫm rất lâu về đời người.
Đồng bọn cũng rất tâm lý nên không quấy rầy cậu, mà giúp Lâm Đệ Lôi kiểm kê chiến lợi phẩm.
Hạt dẻ cười, bánh xốp kem, kẹo sô cô la M&M, kẹo sô cô la Maltesers, thạch, mì gói, bò khô,..
lẫn thủy tinh vỡ chất đầy một vali to.
Lâm Đệ Lôi muốn tự làm nhưng các bạn nam sao chịu để yên.
Cuối cùng Tống Phỉ phải kiên quyết kéo cô sang một bên đồng thời cướp lại găng tay.
Lâm Đệ Lôi tủi thân ngồi một góc, liếc liếc các chiến hữu như một đám chuột chũi, cuối cùng vẫn không nhịn nổi: "Các cậu có thể đừng coi tôi là con gái được không hả?"
Tống Phỉ bớt ít thời gian ra liếc mắt với cô: "Van xin chị, xem bọn này là đàn ông đi!"
Lâm Đệ Lôi bật cười thành tiếng, không giành làm nữa.
Đồ ăn nhanh chóng được lọc ra, mảnh vụn thủy tinh bị đổ vào góc kho sách.
Lúc này trận chiến máy bán hàng tự động tầng bốn đã giành thắng lợi.
"Tiếc là ít nước ngọt quá." Kiều Tư Kỳ không ngừng nhớ mong một cái máy bán hàng tự động khác.
"Uống nhiều nước lọc vào, uống ít nước ngọt thôi, nước ngọt không tốt cho cơ thể đâu." Ngoài miệng Thích Ngôn nói với Kiều Tư Kỳ nhưng ánh mắt lại như có như không liếc sang Tống Phỉ ở chỗ nào đó.
Tống Phỉ cười lên rồi lấy từ vali ra một lon sữa canxi AD, cắm ống hút vào hút chùn chụt.
Thích Ngôn khẽ nhắm mắt, ngẫm nghĩ một lát rồi bỗng nhiên lấy tay đè ngang lưng, nhíu lông mày có vẻ như cố gắng nhịn đau.
Tổng Phỉ nhả ống hút ra ngay lập tức, ân cần hỏi: "Lưng còn đau à?"
Thích Ngôn mím chặt môi, gật nhẹ một cái.
Nhưng cái lắc đầu này cực kỳ khó khăn, chậm chạp khiến Tống Phỉ vội muốn chết: "Cậu đừng gắng gượng, khó chịu thì nói ra.
Phải rồi!" Tống Phỉ nhớ đến cái ngày vào thư viện, hình như lúc đối phương ngã cũng bị đập vào vai: "Vai thì sao, bả vai còn đau không?"
Thích Ngôn sửng sốt, ánh mắt có vài phần bối rối nhưng sau đó lại bị sự kiềm chế thay thế: "Cũng...!đỡ rồi."
Tống Phỉ nghe thấy cũng đỡ thì tự dịch thành không ổn: "Bị thương thì phải nói, nhỡ may...!Ngày càng nghiêm trọng thì làm sao giờ hả?"
"Bây giờ tôi nói rồi mà." Thích Ngôn yên lặng nhìn cậu: "Cậu có cách sao?"
Tống Phỉ bị hỏi, cậu cũng đâu phải bác sĩ mà có biện pháp gì được.
Thích Ngôn lại nói tiếp: "Tôi có cách đấy."
Tống Phỉ ngồi yên, chăm chú nghe anh nói.
Thích Ngôn khẽ nháy mắt: "Cậu hôn tôi một cái đi."
Tống Phỉ: "..."
Trong chốc lát, đương sự cạn lời, đồng bọn hóng hớt thì ngu người toàn tập.
Lúc vểnh tai lên nghe ngóng, họ còn tưởng Thích Ngôn bị gì thật, lòng quặn hết cả lên, thế mà đậu má, kết quả nghe được lại là một bát cơm chó!
La Canh kéo Kiều Tư Kỳ lại ép hỏi: "Hai người họ làm gì trong đó thế? Có mỗi hai con zombie mà đánh đến nỗi đau cả vai lẫn eo cơ à?"
Kiều Tư Kỳ nhớ lại dáng như cái bánh sandwich của hai người, cố gắng nuốt ngụm nước bọt rồi đáp một cách thật thà: "Lúc tôi vào thì mọi chuyện xong hết rồi."
La Canh nghẹn họng nhìn trân trân: "Xong, xong cái gì cơ?"
Kiều Tư Kỳ: "Đánh nhau ấy, xong hết rồi."
La Canh: "Cậu có thể nói hết vế sau luôn không, đừng giữ sức làm gì cả!"
Cuối cùng Tống Phỉ kết thúc hoàn hảo bằng câu: "Ở đó mà đau tiếp đi!".
Thích Ngôn đã sớm biết trước, nên không những không buồn mà lúc Tống Phỉ trợn mắt với anh, anh còn cảm thấy những cố gắng đó đều xứng đáng.
Quả là một cảm giác kỳ diệu, Thích Ngôn chẳng biết hình dung ra sao.
Anh chỉ chợt nhớ tới bốn chữ từng dùng để nói về Tống Phỉ: không có liêm sỉ.
Giờ đây, dường như anh có thể hiểu được niềm vui này rồi.
Ở một khu vực khác của thư viện.
Chu Nhất Luật: "Tôi nghĩ chúng ta nên họp hành lại đi!"
Kiều Tư Kỳ: "Để?"
La Canh: "Chỉnh đốn tác phong quân đội!"
Vương Khinh Viễn: "Cấm yêu đương trong lớp."
Lâm Đệ Lôi: "Tôi thuộc phe trung lập nhá."
Lý Cảnh Dục: "..."
Lâm Đệ Lôi: "Cá voi nhỏ sao thế, vẻ mặt như thiếu nước ấy."
Lý Cảnh Dục: "Cậu, cậu ấy, hai người họ..."
Chu Nhất Luật: "Là Gay."
Kiều Tư Kỳ: "Có người bảo là đã qua lại với nhau một thời gian rồi đấy."
Vương Khinh Viễn: "Giờ chia tay rồi mà."
La Canh: "Nhưng không ngoại trừ khả năng gương vỡ lại lành đâu."
Lâm Đệ Lôi: "Cậu không biết gì cả à?"
Lý Cảnh Dục: "...!Tôi là sinh viên mới chuyển đến mà!!!".