Cảm xúc dần bình ổn, lão thái thái lại rất thiện giải nhân ý “Thật ra cũng không có gì, có lẽ là người già rồi, cái miệng càng thêm kén chọn, coi như ta chưa nói gì"
Yến Kiêu vội nói “Cũng không thể nói như vậy, rảnh rỗi không việc gì, ai chẳng muốn ăn ngon. Cái này không thể trách ngài” Nhưng nhịn không được, vẫn nói giúp Triệu thẩm “Cái này cũng không thể trách Triệu thẩm”
Lão thái thái vỗ vỗ tay nàng “Ta hiểu”
Triệu thẩm là do huyện lệnh cũ để lại, hắn có hai đầu bếp nữ, đối với việc cơm nước cũng không để bụng, có thể cường tráng là được. Bàng Mục lại là người nhớ tình bạn cũ, cũng không có quan điểm tân quan ba đốm lửa, trừ mấy chức vị quan trọng, trêи dưới nha môn vẫn duy trì bố trí vốn có. Tuy nhiên đánh giặc phải chuẩn bị lương, hắn cũng hiểu rõ sự quan trọng của thức ăn, còn cố ý gia tăng chi phí ở mục này, mà Triệu thẩm đúng là cũng cải thiện chất lượng bữa ăn, tỷ như lâu lâu sẽ hầm thịt. Tiếc là tay nghề của nàng có hạn, cần mẫn và chịu khổ cũng không có tác dụng gì với việc cải tiến khẩu vị, dù là mua thịt, nàng cũng sẽ cho vào nước, hầm nát nhừ. Đúng là đồ ăn là đồ ăn, thịt là thịt, ranh giới rất rõ ràng, mà đây cũng là cách người đương thời hay làm nhất. Hầm luôn có thể tích lớn, người trong nhà có thể ăn thêm mấy miếng. Thanh niên trai tráng thì cũng thôi đi, đang tuổi ăn, không so đo nhiều, có thể no bụng, còn có thịt ăn, có gì mà không thỏa mạn. Chỉ đáng thương cho lão thái thái, mà nàng lại hiểu đại thể, không vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy nhi tử, chỉ ráng nhịn, thỉnh thoảng không nhịn được mới tìm cớ, mua thức ăn ngon ở bên ngoài về cải thiện. Nàng khổ cả đời, hết thảy đã thành thói quen, đâu thể nào nói ra miệng
Yến Kiêu cũng biết thói quen khó sửa, lập tức cười nói “Cũng không khác gì, ta cũng theo ăn, lại thích lăn lộn, nếu ngài không chê, sau này cùng nhau nếm thử. Đúng rồi, hôm nay có một thứ, xem như cơm chiều đi”
“Thật phiền phức” Nhạc phu nhân cảm khái, cảm thấy mình đã làm phiền bọn tiểu bối. Đúng là một cô nương tốt, xinh đẹp lại hào phóng, còn săn sóc người như vậy. Nàng là người không muốn thiếu nhân tình của người khác, nghĩ nghĩ, nói “Ta nhớ hôm kia tiệm vải Hữu Đức tặng ngươi không ít vật liệu sao? Ngươi còn nói không biết làm thế nào, vừa lúc ta lại biết làm xiêm y, nếu ngươi tin tưởng, ta giúp ngươi may hai bộ xiêm y mùa thu?”
Lão thái thái không nói, Yến Kiêu cũng quên chuyện này, lập tức cao hứng nói “Vậy ngài đúng là đã giúp ta một đại ân. Không giấu gì ngài, ta không biết thêu thùa may vá”
“Ngươi có bản lĩnh, cần gì phải thêu thùa may vá” Nhạc phu nhân là người đã gặp qua việc đời, tư tưởng cũng thoáng “Thiên Đại còn nói, qua mấy ngày, sẽ tìm cho ta một tú nương. Ta tuổi lớn, cũng không thể làm việc này mãi, hai mẹ con chúng ta cũng không thể đều giao cho bên ngoài làm, cũng không tiện”
Thấy Yến Kiêu có chút mờ mịt, nàng lại cười giải thích “Đại nhân nhà các ngươi, tên tự là Thiên Khoan”
“À” Yến Kiêu cũng cười “Tên không tệ, hợp với hắn”. Thiên Khoan, trời cao biển rộng, đúng như con người Bàng Mục, cao lớn, rộng thoáng
“Đúng không?” Lão thái thái lập tức đứng dậy, hứng thú bừng bừng nói “Đi chọn vải đi, nếu chỗ ngươi không thích hợp, ta còn rất nhiều, mặc mấy đời cũng không hết. Đừng thấy hiện trời nóng, đảo mắt liền là trung thu, ngay sau đó là lạnh. Hạ sam chỉ cần làm một bộ, còn lại đều là thu đông
Bàng Mục nhiều lần lập chiến công, lão thái thái lại là cáo mệnh phu nhân, ngày lễ ngày tết trong cung ban thưởng không ít, hiện giờ tư khố tràn đầy, chỉ là không biết truyền cho ai
Thẩm mỹ của Nhạc phu nhân không tệ, phối màu mạnh tay nhưng hiệu quả lại không tệ. Nàng ở biên quan rất nhiều năm, lại thường đông chạy tây chạy, đối phục trang cưỡi ngựa và quần váy rất có hảo cảm, lại thấy Yến Kiêu cũng là người lanh lẹ, liền gắng sức đề cử vài kiểu dáng. Yến Kiêu không có yêu cầu đặc biệt với việc này, hơn nữa cũng không có kiến thức về thời trang hiện nay, cho nên đều để lão thái thái làm chủ, còn cảm thấy làm phiền lão nhân gia nhưng lão thái thái lại cao hứng vô cùng
Một già một trẻ cứ vậy mà đùa giỡn nói cười
Yến Kiêu thấy thời điểm không sai biệt lắm, cáo từ Nhạc phu nhân, đi đến phòng bếp
Lúc này tinh bột thủy đã lắng đọng, nàng làm thành mì căn rồi cho vào nồi hấp, thuận tay làm sa tế, nước màu, giã đậu phộng, thêm hút mầm đậu xanh, cuối cùng trộn đều với tỏi đã được giã nhuyễn và dấm
A Miêu như cái đuôi nhỏ đi theo giúp đỡ soạn mâm sắp chén “Mẹ ơi, một món ăn mà rườm rà vậy sao?” Ngày thường nhìn Triệu thẩm nấu cơm vô cùng đơn giản, rửa rửa băm rồi ném vào nồi nấu chín là xong, đâu có chú ý nhiều vậy
Yến Kiêu cười nói “Còn chưa xong đâu”
Lúc này nàng mới phát hiện không có cái chảo, suy nghĩ một chút liền lấy cái khay lớn chuyên dùng để làm sủi cảo ngày tế, bôi lên chút dầu mè, tráng một lớp tinh bột thủy, đun nóng chảo, chưng chín. Vì muốn mọi người đều có phần nên nàng làm khá nhiều, chỉ chốc lát đã có một chồng lớn da bột trong suốt
Thấy Yến Kiêu cắt bột mình như đang chơi đùa, Triệu thẩm chủ động xin ra trận “Cô nương, cái này để ta làm cho, ngươi nghỉ ngơi đi”
Yến Kiêu bận rộn cả ngày cũng hơi mệt, bả vai đau nhức, nghe vậy liền thuận thế bàn giao “Vậy làm phiền”
“Cô nương quá khách khí” Triệu thẩm nhiệt tình xắn tay áo, cười vang “Ta cũng biết mình vô dụng, ngài lại hào phóng, không sợ ta ăn cắp nghề, ta cảm kϊƈɦ còn không kịp. Hơn nữa, ngài nấu, ta cũng được ăn ké, sao có thể việc gì cũng không làm”
Trù nghệ thì không nói, nhưng Triệu thẩm từ nhỏ đã quen với phòng bếp, kiến thức mạnh hơn gà mờ như Yến Kiêu nhiều, bột mì kia vào tay nàng liền ngoan ngoãn nghe lời, chấp nhận bị cắt
“Ngươi thật lợi hại” Yến Kiêu chân thành khen
Triệu thẩm bất giác ưỡn ngực ngẩng đầu nhưng vẫn khiêm tốn nói “Cũng chỉ có chút bản lĩnh này”
Chốc lát sau, một mâm lớn vỏ bột đểu bị Triệu thẩm cắt xong, nàng còn chưa đã ghiền, thận tay bào dưa chuột, tay còn cầm đao, vang dội hỏi “Yến cô nương, còn cần ta cắt gì nữa không?”
Yến Kiêu cười không ngớt “Tạm thời thì không, nếu có gì cần cắt, đảm bảo sẽ tìm nữ tướng quân ngươi” Vừa nói vừa đem vỏ bột mì vừa cắt cho vào bồn lớn, lại cho vào mì căn, đậu phộng giã, dưa chuột cắt sợi, giá đậu, cuối cùng hương dấm, tỏi giã, nước dùng…Nghĩ tới có thể có người không ăn cay được, nàng liền giảm bớt gia vị, cho sa tế còn dư vào một cái chén riêng, nếu ai cảm thấy chưa đủ đô thì có thể tự mình cho thêm
A Miêu giúp nàng trộn, mới vài cái, nước miếng đã tràn lan “Mùi vị thật dễ ngửi”
Sợi mì trắng trắng lại trơn mềm, bên trêи đều dính đầy nước dùng thơm ngào ngạt, hương dấm chua chua, sa tế đỏ rực, mùi vị càng thêm mê người, chua chua ngọt ngọt cay cay, rất khai vị nha. Vừa ăn cơm không bao lâu, nàng lại thấy đói bụng
“Thích thì ăn, xem như cơm cũng dược” Yến Kiêu nếm thử, sau đó chuẩn bị hai phần cho A Miêu và Triệu thẩm “Không thích ăn, xem như điểm tâm khai vị, tới, nếm thử đi”
Sợi mì và phần lớn nguyên liệu đều luôn được ngâm dưới giếng nước, mát lạnh, trong nắng gắt cuối thu sau ngọ, càng thêm nổi bật. Một ngụm ăn vào, mát lạnh từ yết hầu cho đến bụng, cả người cũng thoải mái thanh tân hơn
Yến Kiêu chuẩn bị riêng vài phần, còn lại đều cho vào bồn lớn, lại gắp thêm ít dưa chuột muối, nói “Mấy phần này đưa đến cho các đại nhân đằng trước, bồn lớn thì cấp cho các nha dịch, người sai vặt đang làm việc. Trời nóng, còn có án tử, mọi người hẳn là mệt chết rồi” . Truyện chính ở _ trùmtruy ện.O R G _
Dưa muối giòn giòn, cắn một ngụm, nước sốt bốn phía, miệng lưỡi sinh tân, càng ăn càng thấy thèm. Triệu thẩm ăn đến suýt cắn cả lưỡi “Yến cô nương, món này thật không thể chê. Ta làm ở đây ngần ấy năm, chưa thấy ai săn sóc mọi người như ngươi vậy. Lúc này mới thấy, chúng ta đúng là đi theo hưởng phước”
“Đừng nói mấy lời khách khí như vậy” Yến Kiêu cười cười, múc hai chén lớn mì lạnh, thêm ít dưa muối và sa tế, đặt vào thực hộp “Chỉ là chút đồ vật tầm thường, không đáng bao nhiêu tiền”
Dưa ngư nhi là được cho, còn lại sợi mì, mì căn cũng chỉ mấy văn tiền, tính thêm mấy thứ gia vị linh tinh, tổng cộng cũng chỉ mấy chục văn mà thôi
“Cũng không thể nói vậy” A Miêu ngừng nhai, nghiêm mặt nói “Là tốt là xấu, trong lòng mọi người đều hiểu rõ”
Đồ vật là một chuyện, nhưng phần tình nghĩa này mới khó, khiến người ta cảm giác thoải mái như giữa ngày hè nóng bức uống được nước suối mát lạnh như băng
Yến Kiêu được các nàng khen đến ngượng ngùng, vội mang thực hộp rời đi. Vừa đến viện môn thì gặp được Bàng Mục, hai người đều sửng sốt cười. Hai lần bọn họ gặp nhau ở huyện nha đều là ở phòng bếp
“Mùi vị gì vậy? Thật dễ ngửi” Bàng Mục theo bản năng nhìn về phía thực hộp “Đúng rồi, còn không có cảm tạ, tương bạo cua lần trước ngươi làm, ăn thật ngon. Đã khiến ngươi tốn kém, quay đầu lại bảo phòng thu chi tính tiền, không thể để ngươi dùng tiền riêng” Mấy chục văn cũng là tiền, tích tiểu thành đại, chỉ tính cho một người cũng không phải là con số nhỏ
“Vốn là ta mời mọi người, sao có thể đòi tiền” Yến Kiêu cười giảo hoạt nói “Hôm nay ta lại nấu, người khác cũng hỗ trợ, cái này ngươi càng không dễ tính”
Hai mắt nàng hẹp dài, cười lên liền giống như hai vành trăng non, mi mắt cong cong, đẹp cực kỳ
Bàng Mục nhìn đến ngẩn ngơ, lại thấy mình quá mức mạo muội, vội nói “Vậy cũng được. Đúng rồi, ta nghe nói gần đây ngươi có luyện chữ, vậy bảo nhà kho đưa chút bút giấy qua, vốn là ngươi nên có, ngươi không nói, ta cũng quên liền chậm trễ”
“Cái gì?” Yến Kiêu ngạc nhiên hỏi “ý ngươi là trong nha môn còn cung ứng giấy bút”
Hai mắt to tròn, y như Tiểu Dã Lư trong trí nhớ
Bàng Mục gật đầu “Còn không phải sao, ngươi tốt xấu gì cũng có văn chức, làm đều là công vụ, đương nhiên không có đạo lý để ngươi tự bỏ tiền ra mua”
Yến Kiêu cả người đều choáng váng, sớm biết như vậy, nàng đã không tốn nửa lượng bạc rồi
Biểu tình của nàng quá mức rõ ràng, Bàng Mục nhịn không được mà cười rộ lên, hồi lâu mới an ủi “Sau này biết thì tốt rồi, nếu có yêu cầu, chỉ cần nói với nhà kho hoặc nói với ta một tiếng là được”
Yến Kiêu gật đầu “Đúng rồi, ngươi mau ăn đi, để lạnh sẽ không thể ăn được nữa”
“Ngươi đừng vội” Bàng Mục lại nói “Vừa lúc ta cũng muốn tìm nương ta nói chuyện ăn tết Trung thu, vừa lúc cùng nhau đi”
Nàng gầy yếu như vậy, lại cầm theo thực hộp lớn, nhìn thôi cũng thấy mệt, nên để cho hắn xách
Sau đó, Nhạc phu nhân nhìn hai người sóng vai đi đến, cười như nở hoa. Tình cảnh này đúng là cảnh đẹp ý vui
“Hảo hài tử, trời nóng như vậy lại phiền ngươi đi một chuyến, nóng hỏng rồi sao?” Nhạc phu nhân tự mình ra ngoài đón, thân thiết lôi kéo tay Yến Kiêu, lại châm trà cho nàng “Uống ly trà lạnh thư giãn một chút, ta tự mình ngâm, thanh lọc giải nhiệt”
Bàng Mục bị vắng vẻ, tự mình lấy thức ăn trong thực hộp ra “Nương, ta cũng vừa nóng vừa khát”
Nhạc phu nhân đầu cũng không ngẩng lên “Ngươi không có tay sao?”
Bàng Mục “……” Ta là nhi tử thân sinh của ngài, đúng không?
Sau đó, Nhạc phu nhân vốn ăn uống không tốt lại ăn một chén lớn mì lạnh, còn bỏ nhiều sa tề, trán lấm tấm mồ hôi nhưng lại ăn vô cùng mỹ mãn. Đã lâu không ăn ngon miệng như vậy
Bàng Mục ăn hai chén lớn, nước sốt cũng uống sạch
Có hai người này thôi thúc, Yến Kiêu vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc ăn ít nhưng ăn nhiều bữa cũng ăn no căng
Ăn xong, ba người vây quanh bàn uống trà tiêu thực
Nhạc phu nhân lúc này mới rảnh quan tâm nhi tử của mình, thấy hắn dường như gầy hơn, có chút đau lòng “Trời qua nóng, ngươi cũng phải hảo hảo bảo trọng, nhìn xem, xiêm y đều rộng ra”
Bàng Mục mặt không biểu tình, ta đã tới hơn nửa canh giờ