Cả tòa phủ thành hồ sơ mênh mông bể sở, tìm kiếm vốn là không dễ. Hơn nữa Yến Kiêu chỉ đưa ra manh mối hữu hạn, càng là thêm khó khăn.
Hồ sơ của quan viên chỉ ghi chép cuộc đời cá nhân cùng việc điều động chức vị, không bao gồm quan hệ gia đình, bọn họ chỉ có thể ra tay từ chỗ phụ thân Ngọc Dung Trương Hoành, trước thẩm tra đối chiếu hồ sơ và hộ tịch, tìm ra quan hệ thân thuộc, sau đó tìm hiểu nguồn gốc.
Liêu Vô Hà cùng đám thủ hạ, một nhóm người bận việc đến hơn nửa đêm, cũng chỉ tìm được đại khái, kĩ càng rõ ràng, còn phải để Yến Kiêu tự mình động thủ.
Hắn hiện giờ thông phán quan, công việc bề bộn, tự nhiên không có khả năng cả ngày kiểm tra hồ sơ, lưu lại vài người chờ đợi sai phái, giao vài việc cho Yến Kiêu sau đó đi xử lý công vụ.
Mãi cho đến giữa trưa, Yến Kiêu cùng Bạch Ninh mới biết rõ ràng quan hệ người thân trực hệ của Trương Hoành, lại viết lên giấy, làm thành sơ đồ liệt kê ra ở trên tảng đá.
“Trương Hoành xuất thân vô cùng bình thường, cha mẹ sống nhờ trồng trọt. Năm Thiên Bình hai mươi, hắn đỗ tiến sĩ nhị giáp, khi đó tuổi, lúc trước ở kinh thành năm mới có cơ hội ra ngoài, trong năm làm huyện lệnh, chiến tích không tồi, lại làm bình điều một thời gian, năm kia mới được thăng chức làm tri châu Xương Bình.”
Thiên Bình là niên hiệu của tiên đế, tiên đế tại vị năm, hiện giờ đã qua bốn năm, tính ra Trương Hoành cũng có tuổi.
Yến Kiêu gật gật đầu, “Như vậy xem ra, lý lịch quan trường của hắn, hoặc là nói cho tới nay, lý lịch vô cùng đơn giản rõ ràng a.”
Quả thực chính là phiên bản nhi tử nông dân, gian khổ học hành kiếm công danh.
“Đúng vậy, hơn nữa quan hệ gia đình cũng không tính là phức tạp, trong nhà ngoại trừ hắn, không còn ai làm quan.” Bạch Ninh đối với tảng đá đen này của Yến Kiêu vô cùng hứng thú, chủ động gánh vác công việc ghi chép, một bên viết một bên tiếp tục nói: “Hắn có ba trai hai gái, trưởng tử cùng hai nữ nhi là chính thê Tống phu nhân sinh ra, còn lại nhị nhi tử, tam nhi tử còn lại là di nương sinh. Vị Ngọc Dung cô nương chưa thành thân, trưởng tử cùng trưởng nữ thành thân với ai, cái này tạm thời không tra đến.”
Chỉ cần không đi theo nghiệm thi, nàng là có thể một trợ thủ giỏi!
Suy xét đến Ngọc Dung cùng Ngọc Mẫn là quan hệ biểu tỷ muội, Yến Kiêu cường điệu đánh dấu sao chỗ ở Tống phu nhân, coi đó là trọng điểm chú ý.
Nàng ôm cánh tay nhìn một lát, càng xem càng đau đầu.
Phụ thân Ngọc Mẫn là ai? Vương Bội cùng Tần Vân có bối cảnh gì? Mấy cô nương quan biết nhau như thế nào, dưới tình huống nào xuất hiện chung bí mật?
Một đống vấn đề ùn ùn không dứt, ép da đầu Yến Kiêu tê dại.
Chẳng sợ phải xuất ra toàn bộ sức lực người ở nha môn, trước mắt manh mối nắm giữ thật sự quá ít! Căn bản không có cách nào tìm hiểm
Xã hội phong kiến có vạn cái không tốt, không chỉ không có mạng lưới hộ tịch, thậm chí ghi chép hộ tịch của nữ nhân lại vô cùng sơ sài. Ở hồ sơ hộ tịch chỉ ghi một hàng chữ ngắn ngủn về Tống phu nhân: Thê, Giang Nam Tống thị.
Tống thị…… Thị cái muội muội ngươi! Giang Nam to như vậy có bao nhiêu họ Tống! Như thế nào mà tìm?
Yến Kiêu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ôm cánh tay không ngừng đi vòng quanh phòng, cưỡng bách chính mình phải trấn định.
“Tiểu Lục!” Nàng hướng ra ngoài hô, “Có thể tra được lai lịch của Vương Bội cùng Tần Vân không?”
Tiểu Lục từ bên ngoài tiến vào, biểu tình không thể nói là nhẹ nhàng, “Lúc trước đã tìm kiếm nhưng không được, lúc này cần phải có thêm chút thời gian."
“Tận lực đi,” Yến Kiêu cũng biết khó khăn không nhỏ, nhưng cũng không thể từ bỏ, “Thuận tiện thúc tiểu Bát bên kia.”
Tiểu Lục gật gật đầu, không nói thêm một lời đi ra ngoài.
“Tiểu Bạch, chúng ta trước sắp xếp lại manh mối đã nắm giữ được.” Yến Kiêu rót một ly trà lạnh, nỗ lực bình tĩnh nói, “Đã biết gia đình Trương Hoành khởi điểm thấp, không có ai giúp đỡ, hơn nữa quê quán ở Đông Nam, khoảng cách với bản địa xa hơn ngàn dặm, như vậy khả năng Trương gia có liên quan đến việc này không lớn, cá nhân ta khả năng lớn là một nhà Tống phu nhân và Trương Hoành cùng chung một mạch quan hệ quan trường.”
Ai, nàng chỉ là pháp y bình thường , mắt thấy hiện tại mình sắp bị buộc phải thành điều tra viên nửa vời rồi……
Bạch Ninh gật đầu tỏ vẻ tán đồng, “Ngọc Dung cùng Ngọc Mẫn là biểu tỷ muội, phụ thân Ngọc Mẫn còn từng làm Binh Bộ viên ngoại lang, Trương Hoành chắc chắn sẽ chủ động duy trì lâu hệ lâu dài với hắn. Bên Ngọc Dung bị đứt tuyến, chúng ta không biết nên xuống tay từ chỗ nào. Cũng không biết tiểu Lục bên kia khi nào có tin tức…… Nếu không hỏi trước hỏi lão Bàng tình huống biến động quan viên mấy năm nay ở Binh Bộ, lại kết hợp thời gian rời kinh cùng dòng họ nữ quyến, cơ bản là có thể xác định thân phận phụ thân Ngọc Mẫn.”
Yến Kiêu hai mắt sáng ngời, nhưng lại lập tức uể oải, “Chuyện này hỏi hắn không đáng tin cậy!”
Hắn từ lúc sinh ra đến bây giờ, tổng cộng ở kinh thành cũng không quá ba năm, đối với việc quan viên thay đổi càng không có hứng thú, còn không bằng trông cậy vào Liêu Vô Hà.
Mặc dù nhớ rõ việc điều động lên chức, giống án thần tiên phấn lần trước , nhưng là quan hệ người thân của quan viên xa lạ, Liêu Vô Hà sẽ có ấn tượng sao?
Hai cô nương trầm mặc, qua một lát, hai người đột nhiên đồng thời nhìn về phía đối phương, “Vương công công!”
Hai ngày nữa hắn lại tới đưa lễ trung thu, còn không phải là đưa gối đầu lúc buồn ngủ?
Liêu Vô Hà quen thuộc đều là bên ngoài, nhưng Vương công công người này, lại nắm giữ trong ngoài triều đình, rất nhiều bí mật xấu xa không nên để người ngoài biết……
Nhưng chẳng lẽ chỉ có thể chờ thôi sao?
Vào lúc này, Bạch Ninh đột nhiên nhớ tới một người.
Vũ sư đại hội ngày hôm đó, bao gồm mẫu thân Ngọc Dung Tống phu nhân cùng một đám phu nhân quan lại bên cạnh xum xoe nịnh nọt Nhạc phu nhân, trong đó có một vị ngồi đối diện bàn Tống phu nhân, nghe nói là lão đối thủ.
Yến Kiêu nháy mắt hiểu ý nàng.
Không phải có câu nói? Hiểu biết người nhất không ai hơn đối thủ của họ. Trước mắt các nàng nếu không thể trực tiếp hỏi Tống phu nhân, không bằng đi hỏi một chút vị Trương phu nhân kia!
Nàng vội vàng kêu A Miêu tới, vô cùng trịnh trọng tỏ vẻ muốn giao cho nàng nhiệm vụ gian khổ nhất.
Tiểu cô nương vừa nghe, giống như Vệ Lam bị Liêu Vô Hà mê hoặc, tinh thần phấn chấn, lập tức vô cùng tích cực tỏ vẻ dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không tiếc, thỉnh sư phụ sai phái nàng!
Yến hội ngày đó, A Miêu cũng từng xuất hiện, Trương phu nhân đối với nàng có chút ấn tượng. Yến Kiêu muốn nàng thay mình ngụy trâng đi tặng lễ, nói bóng nói gió hỏi một câu.
“Hai bên gặp mặt nhau còn chưa qua ba bốn lần, ta tự mình qua thì quá mức cố tình, vừa lúc ngươi đi, không quá mức trịnh trọng, lại không đến mức mất lễ nghĩa.” Yến Kiêu vỗ nàng bả vai nói, “Ta nhớ rõ ngày ấy nàng mặc một thân áo màu ngó sen rất đẹp, ngươi đi nhà kho chọn mấy sấp lụa cùng màu loại tốt, chỉ nói là ta đáp lễ trung thu.”
“Dạ sư phụ,” A Miêu khó xử nói, “Vạn nhất nàng không tiếp chiêu, hoặc là không nói thì làm sao bây giờ?”
Lần đầu tiên được giao nhiệm vụ, không thể tránh được khẩn trương: Nếu làm sai, kéo chân sau sư phụ thì sao?
“Nàng vốn là muốn tạo quan hệ tốt với ta, hiện giờ ta chủ động xuất kích, vui mừng còn không kịp!” Yến Kiêu nói.
Trương phu nhân là một trong số ít đám phu nhân quan lại không mai theo con hay cháu gái tới, cho nên nàng cùng Yến Kiêu ngay từ đầu không tồn tại cạnh tranh hay đối địch. Hiện giờ Yến Kiêu tỏ thái độ, tuy ngoài dự kiến, nhưng cũng không phải không có tình lý bên trong, cũng sẽ không có vẻ quá chói mắt.
Nói thẳng ra…… Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, hiện giờ ngoài ý muốn gặp được người có thể cùng mình tạo cơ hội ném đá kẻ thù, lại có thể thuận tiện tỏ lòng trung thành, Trương phu nhân chắc chắn sẽ nói!
Bạch Ninh cười, tròng mắt chuyển động lại chỉ A Miêu, “Hai bên khoảng cách cũng không gần, ngươi đi như vậy, nàng không thể không mời ngươi trụ lại một đêm, thời gian vậy là đủ rồi. Nếu Trương phu nhân tự biết thân phận không chịu nói, ngươi cố ý như vô tình đề cập đến Tống phu nhân vài lần, hoặc là cùng nha hoàn nhà nàng sau lưng nói vài câu oán giận vài, khẳng định thành.”
Dù sao cũng là lần đầu giao hảo, nếu trông cậy vào Trương phu nhân chủ động mở miệng khả năng chắc chắn là ít, nhưng nếu A Miêu dẫn đầu tỏ thái độ, Trương phu nhân lại nói tiếp, thuận lý thành chương.
A Miêu trong lòng như được khai sáng, ý chí chiến đấu tràn đầy, “Được!”
Yến Kiêu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, “Hảo hài tử, ăn cơm trưa rồi khởi hành, nhớ kĩ sắp xếp thời gian để có thể về kịp Tết trung thu! Bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng, thịt mỡ có thích không?”
Đứa nhỏ này trời sinh có bộ mặt trung hậu thành thật, ai nhìn cũng thích, không đi làm người dò hỏi thật đáng tiếc.
Nghe Yến Kiêu nhắc tới cơm trưa, A Miêu cũng nói: “Sư phụ, Bạch cô nương, ta nghe nói phòng bếp lớn đã tới thúc giục hai lần, hai người mau nhanh đi ăn cơm trước đi! Nếu không ta gọi người mang lại đây?”
“Chúng ta sẽ đi qua,” Yến Kiêu suy nghĩ một chút, dù sao sốt ruột cũng không giúp được gì, “Đại nhân bọn họ ăn chưa?”
“Cũng vừa đi,” A Miêu giúp các nàng dọn dẹp, “Nghe nói ở cổng thành nháo túi bụi, thực loạn, có mấy nha dịch còn bị người đả bị thương.”
Bạch Ninh vui vẻ, “A, thật đúng là đủ náo nhiệt.”
Mấy người nói nói cười cười đi đến hướng phòng bếp lớn, mới vừa đến cửa viện phát hiện Đổng phu nhân lạnh mặt ngồi ở một bên, Liêu Trăn, Liêu Hành hai anh em ủy khuất ngồi xổm dưới hành lang, trên mặt đất có một cái bồn sứ thật lớn, hai đôi tay trắng nõn của hai anh em đang ở bên trong……Nhào bột làm mì sao?
Yến Kiêu sửng sốt, “Đây là có chuyện gì? Sao lại bắt bọn hai đứa nó làm việc này?”
Bắt trẻ em lao động là phi pháp, không phải, hai hài tử đẹp như vậy sao có khả năng làm việc này!
Tiểu cô nương ngẩng gương mặt quả táo lên, rầm rì hô tỷ tỷ, đôi mắt hồng hồng ẩn hiện nước mắt, lại ngó Đổng phu nhân bên kia, nhìn cực kỳ đáng thương.
Yến Kiêu lòng như hóa thành nước, muốn đi lên, lại nghe Đổng phu nhân đập cái bàn, mày liễu dựng ngược, “Ai cũng không cho nói!”
Nàng là danh môn khuê tú, cho tới nay ấn tượng của Yến Kiêu đối với nàng chính là ôn nhu hào phóng, trước nay không bao giờ bộc lộ thái độ quá mức. Nhưng hiện tại lại tỏ thái độ khác thường đối với hai tiểu hài nhi như vậy, khẳng định có nguyên nhân.
Bạch Ninh đã lặng lẽ hỏi ngọn nguồn ma ma bên cạnh:
Nguyên nhân là tiểu cô nương không biết hôm nay như thế nào tính tình náo loạn, trên bàn cơm đột nhiên nói không muốn ăn cơm, muốn ăn mì lạnh. Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, dù sao Yến Kiêu cũng đã đem phương pháp làm mì dạy cho phòng bếp lớn, bất quá phiền toái chút thôi. Đổng phu nhân lại cùng nàng xác nhận qua, sau đó đến phòng bếp làm.
Ai ngờ khó khăn làm mì lạnh xong, tiểu cô nương lại đổi ý nói không muốn ăn.
Đổng phu nhân từng tò mò mà xem quá trình Yến Kiêu làm mì lạnh, biết này món ăn này làm rất mất công phu, thấy nữ nhi vô cớ gây nên có chút không vui, nhẫn nại khuyên bảo, tốt xấu cũng muốn tiểu cô nương ăn mấy miếng.
Ai biết tiểu nha đầu này tính tình cứng lên, nổi tính nghịch phản, giơ tay đánh đổ bát mì lên mặt đất!
Chọc giận Đổng phu nhân, ai khuyên cũng không được. Liêu Vô Hà nhìn thấy, vừa mới mở miệng đã bị phu nhân nhà mình giận chó đánh mèo, mặt xám xịt lăn vào bên trong ăn cơm.
Đổng phu nhân cả giận nói: “Trồng hoa màu là công việc gian nan cỡ nào, sao có thể giày xéo như vậy! Một chén mì lạnh nho nhỏ này từ lúc ở phòng bếp cho đến khi ở trên bàn ăn, phải qua tay bao nhiêu người, phí bao nhiêu công phu, thế nhưng nó hoàn toàn không để trong lòng, chỉ biết đem tâm huyết của người khác coi như bùn lầy mà ném, nếu như thế, ta cho nó nếm thử tư vị này. Không phải muốn ăn sao? Chính mình làm đi! Tuổi còn nhỏ mà đã ngang ngược kiêu ngạo vô lý, thay đổi thất thường, nếu tiếp tục dung túng, ngày sau không biết dưỡng thành cái đức hạnh gì, ta hôm nay phải để nó nhớ kỹ.”
Tuy chỉ là sai lầm nhỏ, nhưng trên đời này có rất nhiều sai lầm lớn tích góp từ sai lầm nhỏ mà lên, Liêu Hành từ khi rời kinh thành, không phải tuân theo quy củ, chơi đến mức quên trời quên đất, lại được mọi người chiều chuộng, tính tình càng trở nên bướng bỉnh. Nếu không răn đe một lần, ngày sau tất sẽ gây thành đại họa.
Yến Kiêu thật sự muốn vỗ tay tại chỗ.
Cho nên nói, so với nói trời sinh người hùng, càng đúng hơn là cha mẹ dạy ra người hùng .
Nếu bậc gia trưởng khắp thiên hạ này đều giống Đổng phu nhân thâm minh đại nghĩa, thế giới này chắc sẽ thái bình.
Chỉ là tiểu thiếu gia là chuyện như thế nào?
Nói chưa dứt lời, Đổng phu nhân càng thêm tức giận, nhìn chằm chằm đỉnh đầu nhi tử cười lạnh ra tiếng:
“Hắn hiện giờ tự cho mình có năng lực, mới chỉ đọc mấy quyển sách, tự cho là thông tuệ, dám cùng ta tính toán thiệt hơn. Muốn nhân lúc ta không để ý, lặng lẽ lấy bạc nhờ đầu bếp nữ hỗ trợ.”
Yến Kiêu cùng Bạch Ninh liếc nhau, có chút dở khóc dở cười.
Tiểu thiếu gia càng thêm gục xuống đầu, lộ ra cái cổ màu hồng.
Hắn, hắn là đau lòng muội muội sao……
Đổng phu nhân càng nói càng tức, mạnh mẽ lôi kéo Yến Kiêu cùng Bạch Ninh tố khổ, đồng thời kiêm chức gia trưởng cùng chủ nhiệm giáo dục: “Hắn coi như có mưu tính tốt! Chỉ kia bạc là từ đâu? Xảy ra chuyện chỉ biết dùng bạc lót đường, sách thánh hiền đọc xong đều đến trong bụng chó! Nếu quả thật như thế, còn khảo khoa cử cái gì, làm quan cái gì, chỉ sợ ngày sau cũng là hạng người mua danh chuộc tiếng!”
Yến Kiêu: “……”
Bạch Ninh: “……”
Thật đáng sợ! Đây còn không phải là một phiên bản Liêu tiên sinh khác sao?
Đang nói chuyện, Liêu Vô Hà trong tay còn cầm đôi đũa, nhịn không được thò đầu từ cửa sổ nhà ăn ra, thay một đôi nhi nữ kêu oan, “Phu nhân, bọn nó còn nhỏ, có thể có cơ biến cũng coi như không dễ.”
Phía sau đám người Bàng Mục phụ họa gật đầu, nhưng đến lúc lông mày Đổng phu nhân giương lên, nháy mắt lúng túng.
“Năm sau hắn chuẩn bị đi khảo thí, ngươi còn có mặt mũi nói hắn nhỏ?” Đổng phu nhân đã bớt tức giận, lúc này có chút ngượng ngùng, vội thúc giục Yến Kiêu cùng Bạch Ninh đi vào ăn cơm.
Hai cô nương như được đại xá, còn đâu lo lắng đau lòng cho tiểu bằng hữu? Nhanh như chớp tiến vào nhà ăn.
Thấy các nàng lại đây, Liêu Vô Hà tạm thời thu lại nỗi lòng cho nhi nữ, “Tiến triển như thế nào?”
“Có chút tiến triển" Yến Kiêu thổn thức nói, lại đem tính toán của mình và Bạch Ninh nói ra.
“Cũng có thể xem là một biện pháp tốt,” Bàng Mục khen, “Tiểu Bát bên kia còn chưa có tin tức?”
Mặc kệ là tìm Trương phu nhân hay Vương công công, tất cả đều là kế sách tạm thích ứng, trước mắt mấu chốt nhất, chính là nha đầu vô duyên vô cớ chạy trốn kia.
Yến Kiêu uể oải lắc đầu, lại hỏi về Trương Hoành cùng quan viên Binh Bộ.
Bàng Mục cùng Đồ Khánh không ngoài dự kiến, cho dù hỏi cái gì cũng không biết, dứt khoát tỏ vẻ không quản bên ngoài trời sụp đất nứt như thế nào, ta chỉ lo làm tốt việc của chính mình, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được. Nói nữa, không phải còn có Liêu tiên sinh vạn năng sao?
Liêu tiên sinh vạn năng suy nghĩ một chút, “Như thế khác gì làm khó ta. Mấy năm trước tiên đế thoái vị, tân đế đăng cơ, lại có mấy năm liên tục chiến hỏa, thế cục triều đình thay đổi bất ngờ, cơ hồ mỗi ngày đều có quan viên hoặc lên chức, hoặc bị cắt chức, quan viên Binh Bộ cũng đều thay đổi không ngừng. Trong mấy năm gần đây, Binh Bộ viên ngoại lang rời chức, nói ít cũng có sáu người, ta thật sự cũng không biết vị nào có phu nhân họ Tống.”
Nói xong đột nhiên sửng sốt, sau đó liền cười, “Các ngươi hỏi sai người rồi?”
Nói xong đưa mắt ra hiệu hướng ngoài cửa sổ.
Yến Kiêu cùng Bạch Ninh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mừng như điên.
Má ơi, não các nàng nhất định là hỏng rồi! Đổng phu nhân!
Chuyện phu nhân quan lại, khẳng định phu nhân quan là hiểu biết nhất!
Sau đó mọi người dò hỏi Đổng phu nhân, đối phương tinh tế suy nghĩ một lúc, quả nhiên gật gật đầu, “Tựa hồ là có một vị họ Tống, chỉ là không quen biết, bất quá trong yến hội xa xa gặp qua vài lần thôi.”
Lúc ấy Liêu Vô Hà nhiều năm đi theo Bàng Mục đánh giặc bên ngoài, thân phận mẫn cảm, toàn bộ Đổng gia cũng không được coi trọng, rất ít cùng bên ngoài xã giao, càng miễn bàn việc giao tiếp cùng quan viên Binh Bộ, đồng dạng thân phận mẫn cảm.
Có thể giúp đỡ mọi người, Đổng phu nhân cũng thực vui mừng, lại nỗ lực nghĩ lại rất lâu, lúc này mới nói: “Nếu ta nhớ không lầm, vị trượng phu của Tống phu nhân kia hẳn là Ngưu Thụy, làm quan không có gì đặc biệt, quan hệ với đồng liêu không được tốt, thế cho nên Tống phu nhân cũng không được hoan nghênh. Mấy năm trước còn bị liên lụy tới một cọc bản án cũ…… Khi đó tiên đế thập phần đa nghi, một lần đem sáu bảy vị quan viên ra xử lý, hắn cũng là một trong số đó. Sau đó, ta cũng không rõ ràng lắm, xin lỗi.”
Yến Kiêu đại hỉ, “Ngài như vậy coi như ban cho chúng ta đại ân rồi! Bằng không chúng ta còn không biết nên xuống tay từ đâu!”
Ngọc Dung chính miệng nói yến hội lần này được tổ chức là do nàng nhất thời nảy lòng tham, nếu Ngọc Mẫn có thể đến thôn trang, có hai loại khả năng: Thứ nhất, nhà nàng ở phụ cận; thứ hai, nàng tới nơi này chơi.
Nhưng suy nghĩ kĩ, nếu là tới chơi, có khả năng nhất là nàng ta ở tại nhà Ngọc Dung, biểu tỷ muội hai người theo lý nên đồng thời cùng nhau đến thôn trang, cho nên khả năng này bị loại trừ.
Mặt khác, Ngọc Dung khi giới thiệu chỉ nói dượng “từng nhậm”, cũng không đề đương nhiệm, như vậy rất có khả năng Ngưu Thụy hiện giờ là người thường!
Nếu bị cắt chức, quan viên chỉ còn cách duy nhất chính là về quê, bởi vì nếu là du sơn ngoạn thủy, khả năng dìu già dắt trẻ theo không cao. Hơn nữa nếu là làm khách, lúc về cũng nên ở tại nhà Ngọc Dung.
Nghĩ thông suốt điểm này, cả người Yến Kiêu như phát sáng, chỉ hận có thể không cần ăn cơm, hiện tại trở về tra xem trong Tuấn Ninh phủ có người nào tên Ngưu Thụy, từng là tiền nhiệm Binh Bộ viên ngoại lang. Nếu là Tuấn Ninh phủ không có, vậy phải nhờ Bàng Mục yêu cầu châu phủ xung quanh hiệp trợ.
Bàng Mục quá hiểu biết nàng, trực tiếp đè lại: “Hiện giờ cũng không có người báo án, nàng vội cũng không làm gì được, kiềm chế bớt lại, đến đây đi. Tới tới tới, ăn cơm, xương sườn hầm này thật mềm, nàng ăn thêm mấy khối bồi bổ.”
Yến Kiêu suy nghĩ, lại thấy mọi người đưa ánh mắt quan tâm, trong lòng không khỏi nóng lên, vội vàng đoan đoan chính chính ngồi xuống, chuyên tâm ăn cơm, lại hỏi chuyện Lữ đại phu của Hắc Long các.
Bàng Mục không biết nên khóc hay cười lắc đầu, “Đều không phải việc tốt.”
Một nhà thai phụ kia không cần phải nói, lão thái thái tự mình mang theo lão đầu cùng mấy nhi tử đến sạp chữa bệnh từ thiện của Hắc Long các, không nói hai lời đập phá đồ vật của người ta, lại ồn ào cái gì hại mạng người, còn có công phu sư tử ngoạm muốn bắt đền lượng bạc.
Nếu không phải Hắc Long các người đông thế mạnh, Lữ đại phu chắc cũng sẽ bị đánh, lúc này không chừng có thương vong.
“ lượng?” Tròng mắt Yến Kiêu suýt nữa rớt ra, “Nàng không sợ người Hắc Long thẹn quá thành giận?”
Tề Viễn chỉ vào Bàng Mục cười nói: “Bàng đại nhân rải phúc, cho dù là ngoài thành hay trong thành đều trị an vô cùng tốt, những kẻ đó hận không thể biểu hiện hết mặt tốt ra ngoài, sao dám ẩu đả ngoài đường? Chỉ sợ phụ nhân kia đó lấy điểm này làm chuẩn, nghĩ chắc chắn đối phương không dám động thủ.”
“Chỉ tiếc ngàn tính vạn tính vẫn tính sai, người Hắc Long các không nhịn được,” Đồ Khánh cũng ở một bên cười lắc đầu, hiển nhiên nhớ lại tới cũng thấy buồn cười, “Lữ đại phu lại không thích người khác nghi ngờ y thuật của hắn, một lời không hợp liền cùng đứa con này vặn đánh lên.”
“Ai thắng?” Yến Kiêu uống ngụm canh, tỏ vẻ mình vô cùng quan tâm kết quả.
Bàng Mục vươn ba ngón tay, “Lữ đại phu lấy một địch ba, không rơi vào thế hạ phong, lão đầu còn bị hắn đánh sưng cả mặt lên.”
Yến Kiêu: “…… Oa! Vậy phán như nào?”
“Chỗ nào nhanh như vậy?” Bàng Mục bật cười, “Vừa mới khai đường thẩm án, hai bên lại thiếu chút nữa đánh nhau. Một bên khẳng định mình kê thuốc tuyệt đối không có vấn đề, một bên khác lại khăng khăng là sau khi uống mới bụng đau sinh non, hiện giờ chúng ta đã thỉnh Phùng đại phu rời núi, chờ tra phương thuốc mới phán án.”
Loại chuyện này, Yến Kiêu cùng Quách ngỗ tác, hai pháp y xác thật không cần phải sử dụng đến.
Ăn qua cơm trưa, Yến Kiêu cùng Bạch Ninh một lần nữa trở về kiểm tra hộ tịch, đáng tiếc Ngưu Thụy lại không ở tuấn Ninh phủ.
Xương Bình châu ở phía tây tuấn Ninh phủ, phía bắc cùng phía tây là hai tòa thành phân biệt nối liền nhau, khoảng cách từ hai nơi đó đến thôn trang cũng gần bằng nhau, Ngọc Mẫn rất có khả năng là đến từ hai nơi này.
Bàng Mục biết được, cười nói: “Chuyện này cũng không khó, ta tự mình viết thư nhờ là được.”
Yến Kiêu không quên dặn dò, “Ngàn vạn đừng để lộ tiếng gió, vạn nhất Ngưu Thụy kia cùng quan phụ mẫu bản địa cấu kết?”
Bàng Mục suy nghĩ một hồi, nói: “Dễ thôi, thi hương cùng trung thu sắp tới, chỉ cần nói người trong kinh tới, ta muốn tìm người đáng tin cậy giúp đỡ, nếu là người từng ở kinh thành càng tốt, người nghe lời dễ sai sử càng tốt hơn.”
Loại thao tác này ở quan trường thường thấy, không ít người thông qua con đường loại này khởi phục.
Hắn tự nhiên trước yêu cầu đối phương bảo mật, nhưng nếu đúng như Yến Kiêu lời nói, Ngưu Thụy cùng bọn họ có cấu kết, có lý do này chống đỡ, ai cũng không nói được.
Mãi cho đến ngày hôm sau, Vương công công còn chưa tới, tiểu Lục tiểu Bát cùng A Miêu bên kia cũng không có động tĩnh, ngược lại án của Lữ đại phu có tiến triển đột phá.
Buổi chiều hôm qua, Phùng đại phu đã xác định phương thuốc cùng dược liệu không có vấn đề, cẩn thận bắt mạch cho thai phụ sinh non, sắc mặt ngưng trọng kiến nghị Bàng Mục phái người điều tra quan hệ nhân tế gia đình này, thuận tiện lục soát nhà họ.
Yến Kiêu vội hỏi sao lại thế này, Phùng đại phu cả giận: “Đây rõ ràng là dấu hiệu trúng độc thủy ngân! Nếu nói ăn lầm, cũng quá gượng ép chút.”
Suy xét đến cái thai kia là nữ thai, khi Phùng đại phu xin được bắt mạch thai phụ, cả nhà che che giấu giấu, hành động khác thường, Phùng đại phu hoài nghi nhà này đối với thai phụ tâm sinh bất mãn, âm thầm làm hại, cũng thuận tiện tìm Hắc Long các đòi bồi thường, quả thực một công đôi việc.
Yến Kiêu kinh ngạc nói: “Giới tính của trẻ con cũng có thể kết luận thông qua bắt mạch?”
Phùng đại phu biểu tình nghiêm túc nói: “Loại thủ pháp này phi thường khó, còn muốn”
Không đợi hắn nói xong, Yến Kiêu liền cùng Bạch Ninh trăm miệng một lời hỏi: “Ngài có thể hay không?”
Chuyện này cũng quá thần kỳ đi?
Liền thấy Phùng đại phu tiến thêm một bước, giơ cằm lên, “Kia có gì khó?”
Yến Kiêu cùng Bạch Ninh: “…… Vừa rồi nói loại thủ pháp này phi thường khó, lương tâm ngài là bị cẩu ăn sao?”