Ta cưỡi con ngựa trông có vẻ cường tráng nhất, dẫn theo một con ngựa khác chở khẩu đại cung và gần hai mươi thanh Trân ô tiễn, phi hết tốc lực trong đêm đen.
Tâm linh tiến đến cực cảnh không gợn bất cứ điều gì, có thể cảm thụ những nguy hiểm tới gần. Theo mối liên hệ tâm linh của công chúa, ta biết vô luận đi đến nơi nào, Vu Đế cũng có thể truy tới.
Đáng giận, ta lại không dám chủ động cắt đứt mối liên hệ đó, kỳ thật cũng chẳng biết như thế nào để làm được, cho nên chỉ có thể tránh khỏi sự truy đuổi của Vu Đế, chạy vội tới phế tích.
Đến lúc bình minh, ta chẳng biết đã chạy được bao lâu, chỉ biết nhờ sao trời dẫn đường, hướng sa trung lục cảnh chạy tới.
Vào lúc này, ta cảm thấy lực lượng tà ác của Vu Đế từ nơi nào đó ở phía sau dần dần tiếp cận. Trái lại ta cảm thấy yên lòng, ít nhất Đạm Như và Hoa Vân tạm thời được an toàn .
Ta đem dị năng truỳên vào cơ thể hai con ngựa, thúc đẩy tiềm năng của chúng nó, càng chạy càng nhanh, khi vầng thái dương gay gắt lên đến đỉnh đầu, Vu Đế tựa hồ làm ta kiệt lực, nhưng ta không dám lơi lỏng, băng qua từng đồi cát, gấp rút lên đường.
Xem ra Vu Đế dùng siêu thể năng của hắn chạy bộ đuổi theo ta, nếu như tốc độ của hắn thật sự không đuổi kịp hai con ngựa chiến, được ta liên tục truyền dị năng, ta sẽ có cơ may vượt qua hắn một bước đến phế tích.
Chuyện này vừa nghĩ đến, dị biến đã xảy ra.
Bầu trời xanh thẳm trong suốt bỗng dưng bắt đầu ảm đạm, càng lúc càng âm trầm, cuồng phong vô duyên vô cớ nổi lên.
Ta cũng không có thời gian nghiên cứu tà lực của Vu Đế làm sao thực hiện được chuyện này, cũng không biết bản lĩnh chân tướng của nó, đâm thẳng vào cơn bão chạy tiếp.
Cát mịn bay loạn, đập vào mặt, đường chân trời trở nên mờ ảo bởi vô số hạt cát rất nhỏ, do uy lực mạnh mẻ của cơn bão thổi bay lên.
Mà vô luận chúng ta đi đến đâu, tất cả bạo sa của cuồng phong toàn bộ tập trung đến trên người chúng ta, cả sa mạc như một cơn sóng triều điên cuồng cuồng đuổi theo chúng ta, một người hai ngựa mà đả kích.
Ta biết đây chính là trò chơi của Vu Đế. Ta không khỏi ngầm sợ hãi, bởi vì ta biết hắn rất nhanh sẽ đuổi tới đây. Ta vội nhảy xuống ngựa, kéo chúng nó, không ngừng đi tới, đi càng xa càng tốt.
Mưa cát đập vào người, làm ta cảm thấy nôn nóng. Cát bay vào cổ và y phục của ta, không lổ nào không lọt, lúc này mới hiểu được du dân sa mạc sao lại dùng khăn để bịt mặt, may mắn ta cũng có bảo vệ như vậy, nếu không cát khẳng định sẽ bay đầy vào tai và miệng. Nhưng cát lại làm ta không mở mắt được, chỉ có thể trải dài linh giác, tìm kiếm chỗ để đào tẩu.
Ta chưa bao giờ thử qua khó khăn như vậy, cũng nghĩ tới lực lượng của Vu Đế tại sa mạc, so với các nơi khác hắn càng đáng sợ hơn, bởi vì bão cát, cũng chính là lực lượng của hắn.
Ta cảm thấy trong cơn bão cát mịt mù, tuyệt đối bị cô lập và không nguồn trợ giúp. Cơn bão càng lúc càng lớn, mỗi bước đi đều phải chịu một nổi thống khổ.
"Hí!" Giữa tiếng kêu gào thê thảm, con ngựa chở Xạ Nhật đại cung bỗng nhiên ngã xuống, xem ra hung đa cát thiếu, mặc dù nó đã được cải tạo thể chất, nhưng không thể chống đỡ nổi cơn bão cát đáng sợ. Ta do dự một lúc, quyết định từ bỏ Xạ Nhật cung, mang theo nó, chạy càng chậm, hơn nữa ta hoài nghi nó đối với Vu Đế sẽ không có uy hiếp gì. Bão cát cuồng nộ gào thét bốn phía xung quanh ta, lại đi được trăm bước, con ngựa kia cũng ngã xuống cát. Lúc này, tà lực Vu Đế lại xuất hiện phía sau, hắn dùng tốc độ cao nhất của con người để đuổi theo.
Ta nghiến răng, từ lưng con ngựa ngã xuống rút ra bội kiếm mà Ny Nhã đã tặng ta, đứng tại chỗ, ngưng thần chuyên chú, chờ đợi sự xuất hiện của hắn. Bão cát bỗng nhiên ngừng thổi. Trên bầu trời vẫn tràn đầy cát bụi như cũ, cát ào ào bay xuống, phủ từng lớp lên mặt đất. Từ tầm nhìn dần dần mở rộng, thân hình xinh đẹp thon dài của công chúa xuất hiện trước mắt, mang theo trường kiếm, từ xa đi đến. Ta thu nhiếp tâm thần, đem ái năng vô hạn tiến nhập vào cơ thể. Vu Đế đứng trước ta khoãng mười bước, cười duyên: "Lan Đặc! Ngươi tuy là kẻ cao siêu nhất của loài người, bất quá ngươi không đấu lại ta. Ta thật sự lần này muốn xem ngươi làm sao thóat khỏi tay ta?" "Hắn" so với trước kia càng xinh đẹp, so với Tây Kì cũng không kém, tựa hồ còn có một chút phong tình nữ tính.
Nghe vậy ta mỉm cười: "Ngươi lại còn vòng vo, nói dư thừa như vậy, còn không động thủ, thử xem là ai giết được ai?"
Vu Đế rõ ràng ngạc nhiên, hai mắt tà quang đại thịnh, âm trầm nói: "Đúng vậy! Nói thật là dư thừa, ta ngay cả thân thể cũng mượn của nhân loại các ngươi, cho nên nhiễm phải sự ngu xuẩn của các ngươi, bất quá đây cũng không phải là vấn đề lớn, sau khi giết ngươi, ta sẽ đến phế tích, bắt sống ma nữ Bách Hợp, khống chế sự bảo vệ của các ngươi, khi đó ta có thể lợi dụng tư liêu và mầm mống giấu trong tàng khố của quái vật kia, làm chủng tộc của ta sống lại, khi đó ngày tàn của loài người đã đến . Ha ha ……"
Ta cười to: "Ngươi vì sao không đợi ta đến phế tích rồi tiêu diệt ta? Chuyện này có phải là chuyện dư thừa? Hoặc giả ngươi sợ ta đến được phế tích, nhưng ngươi rốt cuộc là sợ cái gì?"
Vu Đế hai mắt tà mang chiếu xạ, bao phủ lên người ta, lạnh lùng nói: "Ta sẽ không trả lời vấn đề này của ngươi, đến đây! Để ta xem kiếm thủ đáng sợ nhất của nhân loại trên mặt đất. Rốt cuộc có thể đỡ của ta bao nhiêu kiếm?"
Ta biết hắn sợ ta đem ái năng truyền tiến vào thân thể của hắn, mới phải dùng kiếm để đối phó ta, mĩm cười: "Ngươi khẩu khí tuy ngạnh, nhưng nhìn ngươi ngay cả việc này cũng không dám nói cho ta biết, biểu thị ngươi tin rằng không có thể giết ta, sợ ta mang bí mật rời đi, động thủ đi! Ta không có thời gian cùng ngươi ở chỗ này."
Vu Đế hai mắt tà quang nổi lên, kêu lên một tiếng yêu kiều, hàn mang trong tay chợt lóe, đâm thẳng ngay vào mặt, tốc độ đó làm ta tự thẹn không bằng.
Ta hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay bổ mạnh vào trên thân kiếm của hắn.
"Bồng!" Trường kiếm tràn ngập năng lượng của ta và thanh kiếm đầy tà lực của hắn giao kích cùng một chỗ. Một cổ cuồng lực ập đến. Trường kiếm của ta bị hất ra. Kiếm của Vu Đế vừa thu lại, chém ngang từ trái sang phải vào trước ngực trống không của ta. Ta biết kém thế lui về phía sau, định dựa theo tốc độ của hắn, cắn răng, không lùi mà tiến tới, chiếm lấy mé phải của hắn, đồng thời hồi kiếm đâm vào cổ hắn, dùng phép đồng ư quy tận. Vu Đế cười ha ha, thân thể mềm mại di chuyển, bỗng nhiên lùi khỏi vài thước, tránh khỏi kiếm của ta. Ta vừa thầm vui mừng. Bỗng nhiên hàn mang đại thịnh, kiếm Vu Đế hóa thành kiếm ảnh đầy trời, so với cơn bão cát vừa rồi còn muốn cường mãnh hơn công tới, làm ta ngay cả cơ hội thở ra mọt hơi cũng không có. "Keng keng" trong tiếng giao kích, ta dồn hết toàn lực, xuất ra tất cả bản lĩnh, liên tiếp chặn của hắn hơn năm mươi kiếm.
Mỗi lần đỡ kiếm của hắn, ta đều cảm thấy hồi hộp run lên, không ngừng phát xuất dị năng trong cơ thể, đến kiếm thứ năm mươi tám kiếm, linh năng trong cơ thể ta đã như ngọn đèn sắp cạn. Ta thầm kêu không ổn, bắt đầu lui về phía sau.
Nhưng hắn lại không hề buông lỏng, từng bước bức tới, dựa vào tốc độ, ép ta cùng hắn ngạnh tiếp. Lúc này ta đã lùi đến đỉnh đồi, nếu ta lùi tiếp xuống sườn đồi sẽ có thể mất thăng bằng, lúc đó càng thêm tệ hại.
Ta lui về phía sau từng bước theo sườn dốc, kiếm thuật thi triển đến mức tận cùng, chống đỡ sức mạnh vạn cân của đối phương, kiếm pháp lăng lệ như cuồng phong lạc diệp, hoàn toàn vô lực phản kích, chỉ kiên trì chống đở, khi kiệt lực thì cũng chính là thời khắc táng mệnh của ta, ai cũng không thể thay đổi được vận mệnh này.
Lúc này ánh nắng gay gắt lại từ trên trời xạ xuống, hơi nóng từ mặt cát lại bốc lên. Nhưng ta lại không cảm thấy khó chịu như trước kia, trái lại dường như nó có thể bổ sung dị năng, nhanh chóng làm biến mất cảm giác hàn lãnh.
Dị năng của ta lại tràn ngập luồng khí lưu nóng rực.
Mỗi bước lùi của ta, chân lại lún vào trong cát nóng, hỏa nhiệt trong cát thấu nhập bàn chân, truyền lên những dây thần kinh trong cơ thể, làm ta cảm thấy rất dễ chịu.
Nhưng còn lâu mới có thể bắt kịp tốc độ tiêu thất dị năng của ta.
Vu Đế cười lên điên cuồng, kíêm mang bạo khai. Ta dồn hết dư lực, phát xuất kiếm ảnh mãn thiên, nghênh đón.
Tiếng vũ khí giao kích liên tiếp vang lên, "Keng!" Một tiếng, trường kiếm trong tay ta cuối cùng bị hất tung. Ta hoảng hốt, té sang một bên. Lúc ta lăn xuống sườn dốc, kiếm Vu Đế chợt lóe, đâm vào bả vai trái của ta. Ta kêu thảm một tiếng, lăn xuống sườn đồi cao gần trăm thước, chính vào lúc này, ta cảm thấy mối liên hệ tinh thần cùng công chúa bị huyết kiếm cắt đọan. Nơi bị đâm, mắu tươi bắn ra tung tóe, đồng thời một cổ băng hàn ập vào, tiến vào mỗi dây thần kinh trong người ta, đuổi đi tất cả ấm áp, làm huyết dịch đọng lại.
Rơi đến lưng chừng dốc, tay chân ta trở nên cứng như đá, đầu ngón tay cũng không cử động được. Cát ào ào đổ theo. Ta hoàn toàn mất năng lực điều khiển cơ thể, tới chân dốc vẫn không thể ngừng được, không biết lăn bao nhiêu vòng mới bị một cồn cát khác ngăn lại. Ta nằm thẳng người ra nhìn. Thái dương chói chan làm ta nhất thời không thể nhìn thấy gì. Tim ta gần như rỉ máu, tinh thần suy sụp, cơ thể không thể di chuyển. Ta bại. Nhân loại cũng đã lâm vào tuyệt lộ. Các thê tử và con yêu quý của ta, Đại Hắc, các bằng hữu và mọi người trên đại địa, đều sẽ gặp phải vận mệnh bi thảm nhất.
Tiếng cười Vu Đế từ trên đỉnh đồi truyền xuống: "Lan Đặc! Vô luận ngươi lợi hại ra sao, cũng giống như một con súc sinh bị ta giết chết, đối với loại sinh vật ưu việt hơn hẳn so với các ngươi mà nói, ngươi chỉ là một con súc sinh mà thôi!"
Toàn thân ta băng hàn lạnh thấu xương, nhịn không được răng đánh cầm cập, duy nhất làm ta cảm thấy thoải mái chính là cát nóng, làm lưng của ta có thể bảo trì một chút ấm áp.
Không thể tưởng được Vu Đế dùng cách của ta để dùng trên người ta. Hai lần trước ta đều là dựa vào ái năng tống nhập, làm hắn chịu nhục! Lần này lại là hắn dùng tà năng làm ta hoàn hoàn toàn biến mất lực lượng chống cự.
Vu Đế dùng thanh âm ngọt ngào của công chúa cười điên cuồng: "Sau khi giết ngươi, thế giới này nhất định là của ta. Không có lực lượng gì có thể ngăn cản ta."
Những hạt cát hấp thu sức nóng của thái dương dũng mãnh nhập vào sống lưng của ta, tay chân ta bắt đầu tự có năng lực hoạt động.
Tiếng cát rơi truyền đến, biểu thị Vu Đế đang đi xuống sừơn đồi đối phó ta.
Ta nhớ lại kinh nghiệm ngày đó dị năng của ma nữ nhận truyền vào xương sống, tâm niệm vừa động, cố gắng vận khởi ý chí, thuần thục dùng xương sống hấp thụ nhiệt năng của cát. Hàn lãnh thối lui.
Linh năng trong cơ thể tuy một giọt cũng không còn, nhưng thay vào đó lại là nhiệt năng của thái dương ẩn trong cát, ta cảm thấy nhiệt lượng trong những hạt cát cuồn cuộn tiến vào cơ thể, đuổi sạch tà khí của Vu Đế.
Ta nghiêng đầu nhìn lại, Vu Đế đã leo đến nửa sườn đồi. Ta không dám chần chờ, hét to một tiếng, nhảy lên, dùng hết khí lực toàn thân, hướng đồi cát bò lên.
Vu Đế hiển nhiên bất ngờ, thét lên một tiếng, đuổi theo. Ta nhanh chóng chạy lên đỉnh đồi. Vu Đế cũng chạy đến chân gò cát, nhanh chóng trèo lên.
Thể lực của ta tuy đã khôi phục, nhưng linh năng lại chưa hồi đủ, đối với hắn thật sự là không chịu nổi một kích, trong lúc gấp rút ta nảy ra một ý, giả vờ đứng không vững, lật ngang về bên kia sườn đồi, sự thật là chui xuống lớp cát nóng ở ngay bên dưới, bình ổn thân thể,.
Ta vừa mới nấp xong, nhiệt sa bắt đầu bao phủ, bỗng vang lên tiếng gió , Vu Đế từ bên trên lướt qua, chạy xuống chân đồi.
Ta biết hắn không thấy được ta, xác định ta đã trốn vào trong cát, khi đó hắn tha hồ sục sạo trên con dốc dài này. Sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy ta, chỉ có cách tháo chạy thoát thân, nhất định mạo hiểm , đánh cược rằng hắn đã mất đi mối liên hệ với ta, không thể cảm ứng được sự tồn tại của ta.
Ta từ dưới cát ra, vừa vặn thấy lưng Vu Đế chạy xuống chân đồi. Cát chảy xuống khi ta chui ra, nhưng do Vu Đế khi đi xuống chân đồi cũng kéo cát chảy thành dòng, tiếng động bị che lấp, cho nên hắn không hề hay biết, cũng không quay đầu lại.
Ta đánh giá không sai, vì mối liên hệ với công chúa không còn, hoặc do năng lượng trong cơ thể ta tương tự nhiệt năng của cát, có thể nói đối với hắn! Ta và cát không hề khác nhau. Cho nên hắn không thể cảm ứng được sự tồn tại của ta.
Trong lòng mừng rỡ, thừa dịp hắn không quay đầu lại, ta bò lên đỉnh đồi, rồi lăn xuống phía bên kia. Ta rơi thẳng xuống chân dốc, theo hướng khác nhanh chóng chạy đi, sau liên tiếp chạy qua vài đồi cát, ta mệt mỏi không chịu nổi, vội tìm một gò cát nhỏ ẩn thân, chỉ đưa mặt ra ngoài một chút để hít thở, cam đoan Vu Đế nhìn từ xa cũng không thể thấy gì.
Tâm thần ta bắt đầu ổn định, không khỏi cảm tạ sa mạc đã ban lực lượng cho ta .
Thái dương là nơi phát ra hết thảy mọi năng lực sinh mệnh trên đại địa. Không có có thái dương. Đại địa chỉ là một vùng đất chết, hoang lương lạnh lẻo.
Cho nên thái dương cũng chính là năng lượng của sinh mệnh. Có phải vì nguyên nhân này, nhiệt lượng của nó có thể giống như dị năng bổ sung cho nhu cầu của ta. Thậm chí năng lượng tương tự ẩn tàng trong ma nữ nhận, cũng là một loại lực lượng nào đó, nếu không vì sao nhiệt lực đó lại tương tự như vậy.
Nhiệt lượng ẩn tàng trong cát này có thể nướng chín bất kỳ sinh vật nào, nhưng ta đã chịu qua thời gian dài cải tạo thể chất bởi ái năng, nên có thể hấp thu năng lượng của thái dương ẩn tàng dưới lớp cát của sa mạc.
Phát hiện này làm ta lần nữa dấy lên hy vọng. Thể lực của ta có thể được hổ trợ dựa vào nhiệt năng của thái dương. Một hắc ảnh chợt hiện lên trong mắt.
Vu Đế nhanh chóng từ phía xa bên trái lướt qua, chạy lên một đồi cát. Ta thầm sợ hãi, biết Vu Đế vừa dò tìm đồi cát đó xong, bây giờ đang truy tìm ta ở xung quanh.
Thái dương bắt đầu lặn xuống.
Đột nhiên ta nhớ tới một vấn đề, cho dù đang nấp dưới lớp cát nóng rực, nhưng mồ hôi lạnh vẫn tóat ra.
Cát sa mạc hấp nhiệt và tán nhiệt đều rất nhanh, sau khi mặt trời xuống núi, chỉ một lát sau, nhiệt khí trong cát sẽ mất đi, khi đó chỉ có thân thể của ta tỏa ra một lượng nhiệt năng lớn, với linh giác tà dị của Vu Đế, sẽ lập tức nhận ra ta.
Nghĩ đến đây, Vu Đế xinh đẹp vô luân, nhưng lại đại biểu cho lực lượng đáng sợ nhất, xuất hiện tại đỉnh đồi cát phía trước, hướng thẳng về phía ta đang ẩn thân đi tới.
Ta thầm kêu xong xuôi.
Lúc này một cử động nhỏ ta cũng không dám, chỉ biết nhẹ nhàng trầm đầu xuống cát, sợ làm đối phương cảnh giác. Mà ta tự nghĩ cũng không thể bế khí trong cát lâu.
Lúc này, trên mặt ta chỉ là một lớp cát mỏng, ánh mắt Vu Đế chỉ cần nhìn xuống, ta lập tức không thể lẩn trốn.
Vu Đế mắt nhìn phía trước, tà mang liên tiếp lóe lên, tựa hồ đang suy tư một vấn đề nan giải . Đại khái không ngoài chuyện ta đột nhiên biến mất không tăm tích.
"Phốc! Phốc!" Tiếng bước chân vang lên bên tai. Vu Đế như đi qua không thấy ta bên cạnh, một chút cũng không cảm giác được sự tồn tại của ta. Ta thở ra một hơi, ngóc đầu lên, nhìn cho đến khi thấy hắn biến mất phía sau đỉnh đồi, mới vội chạy ra, dốc toàn lực chạy trốn. Ta dùng tốc độ cao nhất của con người, vượt qua các ngọn đồi, gặp sườn đồi thì lăn xuống. Càng chạy càng nhanh. Nhiệt lượng trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao, khi thái dương xuống núi, nhiệt năng của ta còn dư lại không nhiều lắm. Gió lạnh thổi qua, tựa như âm phong từ địa ngục thổi tới, làm thể nhiệt của ta nhanh chóng giảm xuống. Sau một hồi mệt mỏi, ta từ một đỉnh đồi lăn xuống, trong mơ hồ ta tựa hồ nghe được tiếng kêu và ánh lửa, sau đó trước mắt tối sầm, mê đi.