Đại Kiếm Sư

chương 128: sinh mệnh chi nghĩa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nụ hôn nóng bỏng vẫn đang tiếp diễn.

Sau khi phân khai, công chúa ngượng ngùng nói: "Lan Đặc à ! Chàng xấu lắm, Vu Đế đã đi rồi, chàng vẫn ở lại bên cạnh người ta mà quấy rầy, đúng là thứ bại họai nhất." Nàng cuối cùng cũng nếm qua sứ xấu hổ của trinh nữ bình thường.

Thân thể chúng ta quấn lấy nhau trong thải quang chiếu rọi.

Ta hướng đến Bách Hợp trong tâm linh nói: "Bách Hợp nàng có vì kết cục tốt đẹp này mà vui mừng không ? Thanh âm yếu ớt của Bách Hợp vang lên trong đầu ta: "Tiểu tình nhân ! Bách Hợp chưa bao giờ có được thời khắc thỏa mãn và vui sướng này, hãy thương yêu công chúa đi ! Còn Sa Diễm nửa. Bất quá trong mộng, chàng sẽ thuộc về ta. Ta muốn ra đi, sức của của ta chỉ cho phép ta nói mấy câu."

Đôi môi thơm của Công chúa lại đưa lên. Ta tham lam đón lấy.

Không gian chung quanh bắt đầu mở rộng, đột nhiên các hình thể quen thuộc lại kết hợp biến hóa trong thải quang rực rỡ.

Một giọng nam uy nghiêm trầm tỉnh vang lên: "Các hài tử ngoan của ta, các ngươi làm rất tốt. Lịch sử bi thảm của nhân loại, đã được các ngươi hoàn toàn cải biến."

Công chúa xấu hổ đến không có nơi để trốn, giãy dụa muốn rời khỏi ta. Ta ôm chặt nàng, không cho nàng thoát thân, nói với phụ thần Đạt Gia Tây: "Phụ thần ! Chúng ta do người dẫn dắt mới có khả năng đó! Nếu không có người, chúng ta sớm đã không tồn tại."

Đạt Gia Tây nói: "Chúng ta tựa như phụ thân và con cái, ai cũng không phải đa tạ ai, hài tử ! Công tác của ngươi mới chỉ vừa bắt đầu, sứ mệnh ta và Đơn Kiệt còn chưa hoàn thành, đều sẽ giao lại cho ngươi, ta khổ cực nhiều năm, bây giờ rốt cuộc có thể tiếp tục lữ trình thăm dò của ta."

Công chúa thẹn thùng: "Phụ thần! Người không ở lại cùng nhi nữ sao ?"

Đạt Gia Tây bình tĩnh nói: "Có Lan Đặc ở cùng, ngươi còn không thỏa mãn sao ? Ta tuy rời đi tinh cầu của các ngươi, nhưng cảm xúc và giác quan của ta vẫn lưu ý đến các ngươi, ngày sau còn dài, sợ gì không còn gặp nhau ? Các ngươi còn có chuyện gì muốn nói ?"

Ta trầm tư giây lát rồi hỏi: "Chúng ta đi vào thế giới này, rốt cuộc là có mục đích gì ?"

Đạt Gia Tây nói: "Đó là một vấn đề không ai có thể trả lời, nhưng hoặc giả ta có thể cung cấp một chút đầu mối."

Ta và công chúa tập trung tinh thần lắng nghe.

“Từ sau khi nhân loại có trí năng, vẫn khát khao có một đáp án khẳng định.”

Đạt Gia Tây nói: "Vũ trụ tựa như một sinh mệnh, là liên tục tuần hoàn sinh diệt, mỗi một lần tử vong, lại có một tái sinh bắt đầu. Trong sinh tử của vũ trụ này, vô số sinh mệnh đản sinh, nhưng lại theo sự hủy diệt của vũ trụ mà tiêu thất, cho nên suy nghĩ, một mục tiêu của sinh mệnh, chẳng những phải đạt đến vĩnh hằng trong sinh diệt của vũ trụ, còn phải vượt qua sinh diệt của vũ trụ, trở nên bất tử chân chính. Tại trình độ thứ nhất mà nói, đó cũng là pháp môn siêu việt của vũ trụ, còn nếu khi con người có năng lực không chịu ảnh hưởng sinh diệt của vũ trụ, sẽ phát sinh chuyện gì ? Chính ta cũng đang muốn khám phá mục tiêu chính yếu đó."

Chúng ta nghe đến ngây người. Đối cá nhân mà nói, có thể vượt qua sinh tử, đó là trở thành thần tiên. Nhưng đối với Đạt Gia Tây không chịu uy hiếp của sinh tử mà nói, đó là chuyện đáng khinh thường nhất, ông ta muốn theo đuổi chính là khởi đầu của vũ trụ và vấn đề sinh diệt.

Đạt Gia Tây lãnh đạm nói: "Các hài tử, nếu không có vấn đề khác, ta muốn tạm thời rời khỏi các ngươi."

Vô luận nội dung ông ta nói chuyện như thế nào, ngữ khí của ông ta luôn bình hòa trầm tĩnh, không có chút hứng thú gì, nhưng nhưng tuyệt không phải băng lãnh vô tình, mà là hàm chứa tình cảm cao thượng siêu nhiên vượt ra ngoài tạo hóa.

Ta chẳng biết ông ta sẽ được phân thành loại "Nhân" gì, nhưng vô luận như thế nào ông ta vẫn là người tạo ra sinh mệnh. Cùng sinh mệnh vĩ đại như vậy đối thoại, tâm trí ta không khỏi bị kích động sùng bái và lưu luyến.

Công chúa và ta vẫn đang ôm nhau thân mật, lúc này nàng quên thẹn thùng, kêu lên: "Phụ thần ! Đừng đi, ta còn muốn người ở chung với chúng ta một hồi."

Đạt Gia Tây vẫn ôn tồn: "Bảo bối xinh đẹp của ta, ta đối với nhân loại có cảm tình sâu đậm không thể dứt bỏ, không phải bởi vì ta từng một lần cùng các ngươi đồng tông đồng tộc, mà bởi vì các ngươi có món quà trân quý nhất của vũ trụ này, chính là “tình yêu”. Đơn kiệt đã chứng minh điểm này cho ta xem, bây giờ lại có Lan Đặc và các ngươi. Thực thể tồn tại của ta tuy sẽ rời khỏi các ngươi, nhưng những xúc tu cảm giác của ta, vẫn sẽ có những thời khắc lưu tâm và chiếu cố các ngươi."

Ông dừng một chút rồi nói: "Huống chi có Lan Đặc bên cạnh ngươi, cũng như ta luôn ở cạnh ngươi, bởi vì hắn có toàn bộ tinh thần trí nhớ và kinh nghiệm của ta; mà ta lại có tình yêu cao quý và nhân tính của hắn."

Ta sợ ông ta nói xong rồi đi, vội la lên: "Phụ thần ! Ta còn có một vấn đề rất khẩn yếu muốn thỉnh giáo người."

Đạt Gia Tây bình hòa nói: "Bây giờ ngươi vấn đề muốn biết nhất, là như thế nào có thể đem con gái ngoan Bách Hợp và người yêu của bằng hữu ngươi đã chết đi sống lại phải không? Lan Đặc con của ta."

Ta run sợ gật đầu, nôn nóng chờ đợi.

Đạt Gia Tây tự nhiên nói: "Khi ta và Vu Đế lưỡng bại câu thương, ban đầu ta thầm nghĩ chế tạo một siêu nhân loại có thể đối kháng Vu Đế, nhưng mỗi lần ta đều thất bại, sa nữ đã là thực nghiệm rất thành công của ta, các nàng tuy giống ta, có thể trực tiếp hấp thủ thái dương năng lượng, lại không giống ta là không thể đem uy lực khổng lồ này có thể chuyển thành năng lượng tinh thần, khó có thể thành đối thủ của Vu Đế. Vì vậy ta tạo ra đại nguyên thủ, nửa người nửa máy, có ý chí sắt thép và lực lượng siêu nhân, nhưng hắn vẫn bị tinh thần tà lực của Vu Đế chinh phục."

"Vì vậy ta dùng bản chính của Mộng Tộc và Cao Sơn Tộc, sáng tạo ra một thứ tối hoàn mỹ, Ma Nữ Bách Hợp. Trong tử cung của nàng đặt vào hai mầm móng tối ưu của Đại Hải Tộc nhưng chưa được gia công, chính là Tây Kì và công chúa, các nàng đều không có làm ta thất vọng. Vì vậy ta có thể đem trách nhiệm đối phó Vu Đế giao cho các nàng."

"Chuyện tiếp theo các ngươi đều biết, Bách Hợp vì có trí tuệ của Cao Sơn Tộc và Mộng Tộc, nghĩ ra phương pháp cùng Lan Đặc kết hợp. Khiến cho trong lịch sử của nhân loại lần đầu xuất hiện sự kết hợp nam nữ tối hoàn mỹ, tâm linh thân thể hợp thành một, rốt cuộc đã đánh bại Vu Đế. Lan Đặc ngươi không phải là nhân loại bình thường, mà là siêu nhân loại có tình yêu không thể tách rời. Đây không phải là sự kết hợp tình yêu mà nhân loại kiên trì theo đuổi hay sao? Nam nữ trên đời không phải vẫn theo đuổi loại chân chính hợp thể này sao ? Sao lại còn muốn phân ra? Chỉ cần ngươi nguyện ý, hoặc trong giấc mộng, các ngươi đều có thể tại thỏa sức bay lượn trong thế giới tâm linh, hưởng thụ quan hệ tình yêu ngọt ngào nhất, sau khi ngươi thử qua một lần sẽ biết ta nói có thật hay không."

Ta cười khổ nói: "Hoặc là vì ta chưa thử qua! Nhưng ta luôn cảm thấy nàng đã hy sinh, có thể nói cho ta biết, nếu muốn nàng từ ta phân liệt ra ngoài, lại trở thành một cá thể, có phương pháp gì không?"

Đạt Gia Tây nói: “Vừa rồi, khi ta quyết chiến với Vu đế đã phải dùng cạn hết tất cả năng lượng mà ngươi và Sa Diễm dâng lên, cho nên bây giờ ta đã không thể tiến hành tiếp xúc tâm linh với Bách Hợp nữa, cũng không thể dung nhập vào vùng kinh nghiệm và trí tuệ của ngươi, may mà bây giờ ngươi đã có thể hấp thụ nguồn năng lượng thần bí vô cùng vô tận của vũ trụ và thái dương rồi, qua một đoạn thời gian nữa, khi ngươi trở nên cường đại trở lại thì sẽ có thể dễ dàng giúp tâm linh và nhục thể của Bách Hợp bước ra khỏi thân thể ngươi, hồi phục lại dáng vẻ trước đây, thậm chí ngươi còn có thể cùng tất cả những người ngươi yêu trở thành những sự kết hợp và tồn tại vĩ đại, để cả hai thực sự có thể có được đối phương.

Công chúa kề vào tai ta nói: “Ta cũng muốn cùng chàng như vậy!”

Giọng nói đa tình mềm mại đó đã khiến lòng ta mềm lại, ta hướng về phía Đạt Gia Tây nói: “Ta đã từng đáp ứng Vu đế, nếu có cơ hội sẽ làm cho bọn hắn sống lại, nếu ngài đi rồi, ta có thể đi đâu để tìm những hạt giống sinh mệnh của bọn chúng bây giời.”

Đạt Gia Tây nói: “Những hạt giống sinh mệnh đều tồn tại trong những trạng thái không thược chất, bọn chúng là là một nguồn năng lượng sinh mệnh mà thôi. Khi nam nữ giao hợp, tinh tử và noãn tử sẽ kết hợp lại, sinh ra một nguồn năng lượng tình yêu, nguồn năng lượng này giống như một dấu ấn vậy, trong đại dương đầy những sinh mệnh này nó sẽ để lại một dấu ấn sinh mệnh, sau đó đoạt lấy sức mạnh sinh mệnh và làm tinh noãn kết hợp thành thai, tạo ra những sinh mệnh mới. Cái gọi là những hạt giống sinh mệnh tồn tại trong kho sinh mệnh của ta chỉ là những kí ức, những dấu ấn mà những sinh mệnh này đã lưu lại trước khi vỡ nát, những ký ức này ẩn tàng sâu trong tâm linh ta, khi ngươi có thể tiến vào trong kí ức của ta thì sẽ có thể mô phỏng theo những dấu ấn này, khi năng lượng của những sinh mệnh này để lại dấu ấn trong kí ức của ngươi, lúc đó ngươi sẽ có thể làm những Phượng Hương, Sa Na, Niên Gia, phụ thân của ngươi sống lại.”

Ta hít sâu một hơi và thở dài: “Nếu vậy thì thật sự quá tốt đẹp rồi, đến bây giờ ta mới hiểu được câu sinh mệnh không thể nào bị diệt vong quả thật vô cùng chí lí.”

Đạt Gia Tây nói: “Được rồi! Ta có thể đưa các ngươi và Sa Diễm đến bất kì nơi nào các ngươi muốn.”

Công chúa vừa mới “thoát nạn” thẹn thùng hướng về phía ta mà nhẹ nhàng cầu xin: “Chúng ta đưa tiễn phụ thần ở Nguyệt Nha đi!” Tiếp đó lại thấp giọng nói: “Chàng có nhiều thê tử như vậy, bỏ ra thêm chút thời gian chỉ bồi tiếp hai người thiếp và Sa Diễm không phải là rất tốt sao?”

Nàng là người tình đầu tiên của ta, đã phải chịu đựng đủ mọi kiếp nạn khổ đau, sao ta có thể cự tuyệt yêu cầu của nàng chứ, do đó ta bèn điểm đầu đáp ứng.

Đang tỉ tê chuyện trò chúng ta chợt phát giác Sa Diễm mỹ nữ bán khỏa thân Sa Diễm đang đứng trên đỉnh Nguyệt Nha mà vui mừng nhìn ra xa. Ta rời khỏi thân thể nóng bỏng của công chúa rồi kéo luôn cả lưỡng nữ vào lòng.

Từ trên nhìn xuống. Một chiếc cột tròn đang thu nhỏ lại, những ánh hồng quang cường liệt nhô lên, thân thể của phụ thần gập lại, sau đó đột nhiên bành trước ra, biến thành một khối viên cầu.

“Oành!”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, trời đất như chấn động, một quang trụ đỏ tươi bay lên trời với tốc độ kinh nhân, phá tan tầng mây, sau nháy mắt nó đã biến mất khỏi bầu trời. Nhưng kì ảnh mà nó lưu lại sau khi phá không vẫn còn hiện hữu trong mắt mọi người.

Tâm hồn chúng ta đều như đang phiêu đãng, tất cả đều quỳ xuống.

Tâm trí ta trở lại những ngày phải điên cuồng chạy trốn ra khỏi Nhật Xuất thành, xảo ngộ Tây Kỳ, Kỳ Bắc, vô cùng đau thương đi đến Vọng Nguyệt thành, cuộc chiến bên ngoài Ma Nữ thành, cuộc hành trình đi Tịnh Thổ, trở lại Đế quốc, cuộc chinh chiến và tranh hùng với Vu đế, cuối cùng là đến phế tích thần bí trước mắt này.

Những vãng sự như mây khói đang hiện ra trước mắt ta. Cuối cùng ta đã hoàn thành một sứ mệnh mà gần như chẳng thể hoàn thành nổi. Từ lúc ban đầu chẳng biết cái gì, cho đến hiện nay đã tự thân tham gia sự phục hưng của nhân loại, giúp con người có thể bước đi một bước lớn trên con đường tiến hóa bước ra ngoài vũ trụ. Những buồn vui đau khổ trong đó khó mà có thể dùng lời nói hết.

Ta đối với vũ trụ tịnh chẳng hề có dã tâm gì.

Chỉ cần có thể được ở cùng những người ta yêu, những người bằng hưu mà vui vẻ khoái hoạt với nhau trên địa cầu đã là tốt lắm rồi, còn chuyện về vũ trụ chỉ là một mộng tưởng quá xa vời mà thôi.

Nhưng trời cao đã đặt sứ mệnh này lên thân ta, ta cũng chỉ có thể tận lực mà làm thôi.

Có một ngày, khi còn ngườI tiến hóa đến một giai đoạn nào đó, tùy theo ý nguyện của mỗi con người, họ có thể tự lựa chọn đường đi cho mình.

Tất cả đều xuất phát từ tình yêu.

Đó không chỉ là tình yêu đồng loại, còn có cả tình yêu đối với dị loại, tình yêu đối với vũ trụ bao la. Sẽ không còn cừu hận nữa.

Chúng ta sững sờ nhìn thần tích trước mắt, sau một hồi mới sững sờ mà đứng dậy. Lưỡng nữ cuốn chặt lấy thân thể ta, khiến ta tràn ngập trong cảm giác hạnh phúc. Từ thời khắc này trở đi, ta sẽ chẳng còn chút tâm sự nào nữa, có thể tận tình mà hưởng thụ hạnh phúc của ái tình và tình bằng hữu, có thể chẳng cần phải lo lắng sẽ có một ngày những bảo bối đó sẽ mất đi.

Đây là một kết cục mỹ diệu biết bao?

Ta chẳng còn phải khổ não vì ý nghĩa của sinh mệnh nữa. Đó không phải là vì ta đã thật sự hiểu, mà là vì ta đã ngộ ra, bản thân của sinh mệnh vốn đã là một chuyện rất động nhân rồi.

Ta quay sang lưỡng nữ nói: “Đi thôi!”

Sa Diễm hôn ta một cái rồi nói: “Thiếp muốn được bồi tiếp chàng vĩnh viễn, chàng hãy nhớ lấy, rảnh rỗi một cái là phải làm với thiếp như cái đếm hôm kia ở trong động đó.”

Ta thất thanh nói: “Rãnh rỗi! Trời ạ! Như vậy há chẳng phải là lúc nào ta cũng phải ở bên cạnh nàng sao? Bởi vì sau này lúc nào ta cũng rảnh rỗi cả.”

Sa Diễm nói như đương nhiên: “Vậy chàng hãy xem xem nên phân phối chỗ thời gian rỗi này như thế nào đây?”

Ta ôm lấy bọn họ và chuẩn bị đi xuống núi. Công chúa không đồng ý nói: “Cứ xích lõa như thế này, thế nào thiếp cũng không chịu đâu, Lan Đặc chàng mau biến ra cho thiếp một bộ y phục đi.”

Ta ngạc nhiên nói: “Lẽ nào nàng không biết ta đã dùng cạn vốn liếng mới có thể cứu được công chúa cao quý nàng sao? Mà cho dù ta có hồi phục lại năng lượng thì cũng chẳng biến làm thế nào mới biến ra y phục cho nàng được.”

Sa Diễm cười nói: “Công chúa yên tâm đi! Đi về phía nam ba mươi dặm sẽ có hành lý của một đám du dân lưu lại khi đi nhầm vào đây, chúng ta đã cất đi, để ta đến đó tìm lấy mất bộ y phục đưa cho nàng nhé, thuận tiện cùng Lan Đặc tắm rửa và ôn tồn trong dòng cát nỏng bỏng này luôn!”

Công chúa hứng phấn mà liên tục hôn Sa Diễm.

Mặt trời từ trên cao chiếu xuống, lưỡng nữ đều đang tràn ngập vui vẻ mà bước theo ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio