Lâm Thượng Khâu, hay Thải Nhu Khâu, là địa phương kì quái nhất trong vũ lâm, tại lớp lớp những loại thực vật mọc đan xen nhau, bỗng mọc lên một gò núi cô độc, từ trong những khe nứt của gò núi, điểm xuyết lại mọc ra khá nhiều lại dây leo, biến thành một khoảng không gian thoáng đãng trong vũ lâm.
Nó giống như một khoảng không gian cung cấp dưỡng khí cho vũ lâm, cũng là nơi nghỉ chân giữa thuỷ lộ thông ra đến đại sa mạc. Bọn ta buộc chiếc bè gỗ lại, đoạn trèo lên đỉnh khâu, ngắm nhìn dòng nước chảy qua rừng rậm đến cả nửa ngày, cảnh vật ở đây có thể khiến người ta khai giải tinh tần, một góc của Liên Vân Phong, xuất hiện xa xa phía bên phải, cây cối trong vũ lâm mọc liên tiếp leo lên tới tận sườn núi Liên Vân Phong, nối liền Thải Nhu Khâu với Liên Vân Phong làm một.
Niên Gia thấy trời tối dần, liền hạ lệnh cho đám thủ hạ đi thổi lửa. Thải Nhu bắt đầu chuẩn bị bữa ăn, bụng Đại Hắc đang phát ra tiếng kêu ùng ục, quấn quít bên mình Thải Nhu, lúc này thì đến cả ta, chủ nhân của nó, nó cũng quên mất.
Ta đi đến một phiến đá to phảng, ngồi xuống, bần thần nhìn từng đám mây đang phủ mờ lên đỉnh Liên Vân Phong.
Hiện giờ Hoa Nhân đang làm gì? Lệ Thanh quận chúa sau khi ta đi, liệu có lập tức hủy bỏ công ước, tấn công Ma Nữ Quốc không?
Công chúa kiều mỹ giờ không biết đang lưu lạc nơi đâu? Đại Nguyên Thủ là phụ thân nàng, hùng phách thế gian, mà nàng cũng chẳng hề được hưởng chút tình cảm thương yêu ấm áp nào, cuối cùng đến cả ta, là hôn phu của nàng, cũng bỏ nàng mà đi, thương thiên tại sao lại bất công với nàng đến như vậy?
Tiếng Thải Nhu nhẹ nhàng cất lên từ phía sau: " Đại Kiếm Sư! Bữa tối đã sẵn sàng." Đoạn ngồi xuống bên ta, một tay bê một chiếc đĩa gỗ để thịt dê nướng, tay kia cầm một trái quả.
Ta nhận lấy, lặng lẽ ăn.
Thải Nhu do dự một lát, rồi không kiên nhẫn được nữa nói: " Đại Kiếm Sư, tại sao hôm nay ngài lại ngồi nhìn Lâm Vân Phong.”
Những cụm mây bao phủ Lâm Vân Phong đang từ từ tan ra, để lộ dỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, nằm tương phản duới bầu trời lấp lánh đầy sao, đích thực là một khoảnh khắc hoàn hảo, ta khe khẽ lắc đầu, thật không biết phải trả lời Thải Nhu thế nào.
Thải Nhu lại cúi đầu xuống, có lẽ là sợ mình đã nói điều gì sai.
Ta đáp: " Đừng để tâm nhiều, ta chỉ là không biết trả lời câu hỏi của nàng thế nào, ngọn núi này dường như có một sụ liên hệ thần bí với ta, sẽ có một ngày, ta sẽ trèo lên đỉnh núi, từ trên đó nhìn xuống, xem mặt đất bên dưới nhìn thế nào.”
Lúc này Đại Hắc đã đánh chén no nê, lững thững đi qua, tìm một đám cỏ mềm bên phiến đá ta ngồi, duỗi mình nằm xuống, nhìn dáng vẻ lười biếng như chẳng bao giờ muốn bò dậy nữa.
Ta bấy giờ mới nhận ra là mình đang ăn một mình, vội ngượng ngùng đưa đĩa thức ăn sang bên Thải Nhu nói: “Nàng vẫn chưa ăn?! "
Thải Nhu nhẹ cười lắc đầu: " Em không đói, nhìn ngài ăn đồ ăn em làm, là em cảm thấy vui lắm rồi. "
Ta lấy một miếng thịt dê đưa lên miệng nàng, cười nhẹ bảo: " Ta nhìn nàng ăn, ta cũng cảm thấy vui lắm. "
Thải Nhu cắn nhẹ một miếng, chúm chím nhai, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Lúc này Niên Gia mang theo đồ ăn của gã đi đến, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, khắc hẳn vời vẻ tiêu diêu thường nhật.
Ta nói: " Bằng hữu, ngươi có tâm sự gì?" Ta hỏi với số vốn Tịnh Thổ ngữ thô sơ của mình.
Niên Gia ngồi xuống tảng đá cùng ta và Thải Nhu, nhìn Thải Nhu nói: " Tịnh Thổ là địa phương đẹp nhất trên thế gian, Tịnh Thổ nhân chúng ta thường dùng "cửu sơn thập hà ân sủng đích thổ địa" để miêu tả nó. "
Thải Nhu đưa đôi mắt trong veo nhìn xa xăm về phía vùng cỏ rộng lớn, trong mắt khẽ lộ vẻ ưu tư, vì trước đây Gia Niên có nói về những tai ách đổ xuống vùng đất này.
Niên Gia hồi tưởng lại chuyện xưa nói: " khi phụ thân ta đưa bọn ta đến Tịnh Thổ, phụ thân ta, lúc ấy là lữ hành gia giỏi nhất trên thế gian, đã quỳ xuống, hôn lên nền đất và chỉ nói một câu " Thất Sắc Thổ"! " Cho đến hôm nay ta vẫn còn nhớ vẻ mặt của ông ta lúc đó, đúng là chỉ có thánh thần mới có thể tạo ra một địa phương mỹ lễ đến như thé này, thật là thiên đường nơi hạ giới. "
Ta nhìn lên những chòm sao lấp lánh ẩn hiện sau đám mây, trong tim khẽ thầm thán phục: "Giả thiết nếu như thần thánh là có thật, Liên Vân Phong nhất định phải được tạo ra dưới bàn tay điêu luyện của một vị thần linh, để cho người ta có thể leo lên đến đỉnh, nhìn thấy cả một dải sa mạc bên cạnh vùng Tịnh Thổ.”
Niên Gia tiếp tục nói: " Chín ngọn núi chính là " Quan Tinh", "Bôn Nguyệt", "Bộ Hỏa", "Tróc Tuệ", "Kim Vân", "Kiêu Dương", "Thần Quang", "Tịnh Dương" cùng " Trục Thiên". Ngọn " Trục Thiên" chính là ngọn cao nhất, nhưng so với so với đỉnh Liên Vân Phong vẫn không cao bằng. "
Ta hiếu kì hỏi lại: " Tại sao mỗi ngọn núi lại có danh tự như vậy, dường như là có liên quan đên những sự vật trên trời?" Niên Gia hãnh diện nói: " Tịnh Thổ nhân chúng ta đều rất thích dùng "Thiên không văn minh" để hình thành văn hoá của mình, hơn nữa Tịnh Thổ nhân chúng ta không có ai là không thích ngắm trăng sao, quan sát thiên tượng, cho nên ở Tịnh Thổ phát triển nhất chính là thiên văn học. "
Thải Nhu nói: " Niên Gia tiên sinh, mời ngươi ăn miếng thịt dê, để nguội không còn ngon đâu."
Niên Gia cảm động gật đầu, cắn hai miếng, rồi nói tiếp: " Người Tịnh Thổ chúng ta tịnh không có người thống trị, bất cứ khi nào có gì bất đồng, sẽ có tám vị tế ti của Tế Ti Hội họp mặt và tìm cách giải quyết, một khi đã ra quyết định, thì không ai có quyền dị nghị, Tịnh Thổ cửu sơn thập hà được chia thành mười quận, mỗi quận do một đại công quản trì, nhưng không hề cai trị bằng quân đội, mà là bằng nhân đức. "
Ta thở dài nói: " Một nơi như vậy, thì làm sao có ưu phiền gì! " Gia Niên lại tiếp: " Tịnh Thổ ba mặt đều là biển cả, phía sau thì là đại mạc, cho nên cả ngàn năm nay đều không có giặc ngaọi xâm. Nhưng mọi sự đã thay đổi cách đây mười hai năm, Hắc Xoa nhân dùng thuyền lớn, đổ bộ vào bờ bắc Tịnh Thổ, chiếm lĩnh một phần lớn của Tịnh Thổ, xây thành đắp lũy, sau đó bắt đàu xâm chiếm các vùng đất khác, đến nay đã có bốn phần của Tịnh Thổ rơi vào tay bọn chúng. "
Thải Nhu hỏi: "Hắc Xoa nhân?"
Niên Gia đáp: " Bọn người này không biết từ nơi đâu tới, bọn chúng có sẵn bản tính hung tàn hiếu sát, vô luận là nam hay nữ đều vô cùng hung hãn, thủ đoạn độc ác, chưa gặp qua thì không thể tưởng tượng ra nổi. " Ta hỏi: " Ngươi vượt trăm sông ngàn núi tới đây tìm Trân Ô Thạch, mục đích là để chế tạo lợi đao, đối phó với Hắc Xoa nhân?" Niên Gia gật đầu nói: " Bẩy trăm năm trước đây, Mã Tô tế ti của bọn ta đã tiên đoán được cái họa này, ngài có viết trong " Dự Ngôn Thư" rằng: " Trong vòng ba trăm năm cuối cùng của thiên niên kỷ, tai ương sẽ đến, bọn ác nhân nửa người nửa thú sẽ sơn đỏ cửu sơn thập hà bằng mắu, đến cả trăng sao trên trời cũng không chịu nổi... "
Thải Nhu ngạc nhiên hỏi: " Có thật là năm trước đã có nói như vậy?"
Niên Gia nói: " Không sai, "Dự Ngôn Thư" này đã được lưu truyền từ năm lại đây sau khi Mã Tô tổ sư thăng thiên. "
Ta lại hỏi: " Anh có đọc được "Dự Ngôn Thư" của Mã tổ sư?"
Trong mắt Niên Gia khẽ lóe lên tia sáng, nhìn ta nói: " Dự ngôn có nói mọi người sẽ sống trong bi thương và khuất nhục, cho đến khi một kỵ sĩ vĩ đại dùng Thánh Kiếm, đến từ ngàn dặm, vượt qua Liên Vân Phong, đến Tịnh Thổ, với trái tim vĩ đại, trí tuệ cao siêu, kiếm thuật vô song, cùng với lòng ai thương vô tận, sẽ làm cho hoa quả mọc lại từ đất lạnh, sông suối lại trở nên thanh khiết, sinh mệnh hồi phục đầy khoái lạc, và anh ta sẽ lập nên một chế độ mới, xác lập hòa bình hạnh phúc... "
Nói đến đây anh ta ngừng lại, cả ba chùng ta đều im lặng, đến cả nhịp tim cũng nghe thấy.
Tim ta đập thình thịch trong lồng ngực.
"Lòng ai thương vô tận", bằng một câu này, ta có đoán ra ta chính là chiến sĩ mà Mã Tổ tế ti đã tiên đoán. Tai sao lại như vậy? Tại sao ông ta có thể tiên đoán việc này từ năm trước ? Nghĩ đến đây ta buột miệng nói: " Đừng có nhìn ta. "
Thải Nhu cúi đầu, nhưng cũng không nhịn nổi lại liếc mắt nhìn ta.
Niên Gia nói " Người chiến sĩ vĩ đại đó tất nhiên chính là ngài, Đại Kiếm Sư, Lan Đặc, con trai của Lan Lăng."
Ta than: " Niên Gia! đây chỉ là trùng hợp, ngươi không nên nhìn bóng mà bắt hình như vậy !"
Gia Niên nói: " Có người nào có thể đẩy lùi cả năm trăm Dạ Lang Tộc chiến sĩ không, hơn nữa còn làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, và kiếm thuật cao siêu đã vào đến cảnh giới thần tiên, chỉ có ngài, chỉ có ngài mới hội tụ tất cả các lời tiên đoán trong "Dự Ngôn Thư".
Ta vội đứng lên, nói lớn: " Muộn rồi, ta phải đi ngủ."
Thải Nhu cũng lật đật đứng lên theo ta.
Ta hướng về phía Đại Hắc gọi: " Đồ lười! Dậy đi." Rồi đi về phía lều nghỉ.
Thải Nhu quay sang nhìn Gia Niên chào tạm biệt, rồi kéo Đại Hắc dậy, đuổi theo ta về lều nghỉ.
Về đến lều, Thải Nhu lặng lẽ giúp ta cởi bỏ bộ chiến giáp, và lau rửa qua thân thể.
Ta cũng im lặng chẳng nói lời nào.
Thải Nhu giúp ta nằm xuống tấm thảm lông cừu, lúc này mới phát giác ra Đại Hắc đã chiếm ngay chỗ tốt nhất từ lúc nào.
Thải Nhu cười nói:" Đại Hắc mệt rồi, có thể là do lần đầu đi xa bằng thuyền, nên rất khẩn trương, hai bên bờ lại có rất nhiều khỉ, khiến nó không thể nào an tĩnh lại được."
Nhẹ nhàng, Thải Nhu cởi bỏ y phục, hiển lộ ra những đường cong tuyệt mĩ khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng phải mê loạn, thổi tắt ngọn đèn, rồi trườn vào lòng ta.
Ôi trong ta như có một ngọn lửa trong đang bùng cháy...
Bên ngoài ẩn ước truyền lại tiếng hô hấp của Tịnh Thổ nhân cùng với tiếng kêu của các loài động vật khác.
Thải Nhu thủ thỉ: " Bon họ hôm nay sẽ không nghỉ, Niên Gia nói bọn họ phải tận lực tranh thủ thời gian, săn thật nhiều động vật trong vũ lâm để làm lương thực cho cuộc lữ trình qua sa mạc."
Ta im lặng ôm lấy nàng, ủ mình trong mùi u hương của nàng, chỉ vào lúc đó, ta mới có thể thấy được mình ở trong tình cảnh khó xử đến thế nào.
Thải Nhu lại thì thầm bên tai ta: " Đại Kiếm Sư, không biết ngài có thể đáp ứng với Thải Nhu một thỉnh cầu không?"
Trong tâm ta không khỏi cảm thấy thương xót, ta cảm thấy trong lời nàng đầy vẻ đau buồn và mất mát.
Giấc mộng đẹp của nàng với Tịnh Thổ vừa bị xụp đổ, sự tàn khốc của hiện thực, khiến cho nàng chung quy cũng nhận ra, bất kỳ địa phương nào có người, nơi đó sẽ vẫn có thảm sát, tranh đoạt, cừu hận và chiến tranh, đến cả Tịnh Thổ cũng không thể nào tránh khỏi sự thực đó.
Ta nhẹ nhàng đáp: " Nàng nói đi, vô luận là việc gì, ta cũng sẽ làm cho nàng."
Thải Nhu im lặng một hồi rồi nói: " Giả như về sau em có chết đi, xin ngài hãy chôn em ở trên gò Thải Nhu."
Ta bất thời thẫn người, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Một cảm giác bất tường, tận trong lòng ta bỗng nhiên bộc phát.
Tây Kỳ cùng Ma Nữ đều đã chết rồi, nếu như tiếp đó là Thải Nhu, hoặc là Hoa Nhân..., Không! Ta không thể để điều khủng khiếp này xảy ra đối với bất cứ ai.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Thải Nhu Khâu, trong lòng đã cảm thấy vô cùng bất an, khoảng đất này nổi lên thành một chiếc gò nhỏ, nhìn hình dạng giống như một nấm mồ.
"Không!"
Thải Nhu giật mình run sợ, khẽ kêu: "Đại Kiếm Sư!"
Ta trầm giọng nói: "Từ nay về sau, ta không cho phép nàng nói từ "Chết" nữa!"
Thải Nhu lại im lặng, một lúc lâu sau, mới khẽ nói bên tai ta: " Đại Kiếm Sư, ôm em đi, chiếm hữu em đi, đừng thương tiếc, hãy để tất cả các bi thương sầu khổ sang hết nơi thân thể em."
Ngày thứ hai chúng ta bắt đầu lộ trình bằng đường sông, đúng chính ngọ chúng ta cho tấm phà gỗ để trong vũ lâm hạ thủy, qua một đoạn lộ trình đầy gian khố, chung quy cũng đi qua được vũ lâm, bọn ta tạm nghỉ trên một bên vìa thảo nguyên.
Ở đây, những đồng cỏ đã dần dần thưa thớt, nhìn về phía xa, ẩn hiển đã thoáng thấy một đoạn đường vàng, đó chính là cái bóng của vùng đại sa mạc.
Những ngọn gió nóng thổi đến, như hơi thở của sa mạc khiến bọn ta càng cảm nhận rõ hơn sự khắc nghiệt của địa phương này.
Tinh thần Thải Nhu như có vẻ vô cùng uể oải, có lẽ do nàng như cảm nhận được những gì đang đợi nàng ở vùng xa mạc này là một cơn ác mộng tàn nhẫn.
Niên Gia ra lệnh hạ trại, sự thật thì với sức lực của bọn ta hiện nay, chẳng ai có thể có đủ sức để tiếp tục lộ trình, theo như lời kể của Gia Niên về sa mạc suốt mười ngày nay, du hành qua sa mạc thật không phải chuyện dễ dàng.
Thải Nhu không biết lấy từ đâu ra một đám thảo dược, nghiền chúng ra thành bột, đoạn lại hoà với nước, rồi dùng nước đó tắm cho Đại Hắc, theo nàng nói, loại thảo dược đặc chế này, có công hiệu diệt hết chấy rận trên mình Đại Hắc hết sức thần kì.
Ta trong lòng cũng có chút lo lắng cho con vật khả ái này, không biết nó có thể chịu được cái nóng thiêu đốt của sa mạc không.
Ta bỏ ra một góc vắng người, ngồi xuống, phía sau ta là đỉnh Liên Vân Phong cao nhập mây, phía trước là những đồi cát trùng trùng điệp, cả một khoảng không cô tịch mênh mông, từng đợt gió nóng thổi thốc vào mặt, mang theo cả cảm giác tàn khốc của đại sa mạc.
Trong đầu ta bỗng thoảng hiện lên hình ảnh địa đồ của Phế Tích, ta vốn luôn để tâm tìm kiếm những cảnh vật có liên quan đến bức địa đồ Phế Tích, muốn tìm thấy Dị Vật ắt phải gặp nhiều khó khăn, nhưng hiện giờ ta nhận ra sa mạc này quả là quá rộng lớn, không có thời gian ba con trăng, kể cả mọi việc đều suôn sẻ, không ai có khả năng đi qua được xa mạc này.
Xem ra, trừ khi là có trời giúp, ta có lẽ phải bỏ ý định tìm Phế Tích, tìm Dị Vật bí hiểm đó.
Ta rút thanh Ma Nữ kiếm trên lưng đặt xuống lòng.
Đại Hắc lúc này thân mình ướt sũng, lao lại phía bên ta, húc đầu vào mình ta, quả nhiên là đang rất cao hứng, nhất định phải trêu đùa ta một lúc.
Ta cũng nhất thời hứng khởi, lấy một tấm vải thô lớn, trêu chọc Đại Hắc, khiển nó kêu lên ăng ẳng, chạy vọt sang phìa sườn cỏ thảo nguyên, bên kia Thải Nhu đứng cười nhìn ta và Đại Hắc đùa giỡn...
Niên Gia đi đến, nhát gừng gọi lớn: " Đại Kiếm Sư! "
Ta để Đại Hắc đắc thủ với tấm vải bố, trả lời: " Đừng có nói về những cái tiên đoán quái quỷ ấy với ta nữa. "
Niên Gia làm sao có thể hiểu được tâm tình của ta, sau cái chết của Tây Kỳ và Ma Nữ, ta hoàn toàn không còn tâm niệm gì khác ngoài việc hạ sát Đại Nguyên Thủ, sau đó toàn tâm toàn ý đi tìm di vật trong Phế Tích, đi tìm chân nghĩa trong sinh mệnh, để thấu hiểu được mục đích của sự tồn tại của nhân loại, vô luận là có đáp án hay không, ta cũng sẽ ìm một địa phương thanh vắng với phong cảnh hữu tình để sống nốt những tháng năm cuối cùng của cuộc đời.
Đối với những cừu hận và đấu tranh trong thế gian này, Lan Đặc ta đã cảm thấy mệt mỏi quá rồi, ta tịnh không muốn làm đại anh hùng cứu thế gì hết.
Nhưng không biết có phải vận mệnh đã sớm an bài hết những con đường ta đi, giả thiết như thật sự có vận mệnh, thì chúng ta quả thật chỉ là những sinh linh đáng thương.
Niên Gia lắp bắp nói: " Không...! Ồh...! Không...!"
Đại Hắc lúc này đã chạy lại, hàm cắn tấm vải thô, đến trước mặt ta diệu võ dương uy.
Ta nhìn nó cười chào đòn.
Vầng thái dương dần dần chòm xuống xa mạc phát ra muôn vạn nhũng tia ráng tà đỏ rực, cả những bụi cây khô trên sa mạc cũng đang tắm trong những tia sáng đỏ ối mỹ lệ này.
Tiếng cười trong trẻo của Thải Nhu vọng lại từ phía sau, từ phía xa là tiếng cười, tiếng nói, của Tịnh Thổ nhân phát ra từ những túp lều vải quanh những đống lửa trại vừa đựoc dựng lên.
Tiếng vó ngựa bỗng nổi lên.
Thì ra là Phi Tuyết đang bình thản gặm cỏ trên thảo nguyên, giờ đã đuổi kịp ta, phi về phía Đại Hắc, Đại Hắc vội chạy vọt đi, nhưng miệng vẫn không chịu nhả miếng vải ra.
Nhìn bọn chúng chạy đuổi nhau duới ánh ráng rà rực lủa, một bóng đen tuyền như màn đêm, một trắng tinh như băng tuyết, ta chợt quỵ gối xuống.
Thế giới này quả thật vô cùng mỹ hảo. Nhưng sau khi bước chan vào sa mạc khổng lồ kia, sẽ không còn nhìn thấy nhũng cảnh tượng tuyệt mỹ như vậy nữa, trong lòng ta bỗng trào lên một niêm bi ai khôn tả, nếu như ta còn có thể may mắn trở về Tịnh Thổ. Thải Nhu, Phi Thuyết và Đại Hắc, không biết có còn ở bên mình ta hay không?
Đối với tương lai bất trắc đày nguy hiểm này, ta chợt rùng mình sợ hãi, không phải là sợ hãi co bản thân ta mà là sợ cho Thải Nhu, Đại Hắc và Phi Tuyết.
Bọn họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ta.
Giống như Tây Kỳ, Ma Nữ, hoặc là Hoa Nhân.
Nếu như ta không dám thừa nhận, thì ta không phải là một nam tử chân chính, càng không xứng đáng là Đại Kiếm Sư Lan Đặc.
Ta đứng dậy, hướng về phía khoảng đất mềm, đi và phía Thải Nhu dang đứng cừoi, hầu nhu không để ý đến sụ hiện diện của Niên Gia nữa, cao giọng nói: " Thải Nhu! Để ta nói cho nàng một bí mật lớn, chính là từ khi còn ở Thiểm Linh Cốc,từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã yêu nàng rồi."
Thải Nhu toàn thân chấn động, trong mắt chợt hiện ra một vài tia hoài nghi, từ bãi cỏ xanh mướt quay người lại nhìn ta, run run hỏi lại: " Ngài nói thật chứ?"
Ta bước đến bên em, quỳ một chân xuống, cuời nói: " Đương nhiên là thật, còn thật hơn cả những kỳ trân trong đại nội, hơn nữa ta cũng không có bản lãnh để lừa dối nàng, trong ái tình ta chỉ là một tên học trò, còn nàng, nàng là trưởng lão tối cao, ta hy vọng, trưởng lão Thải Nhu có thể chỉ điểm cho ta vài đường, để ta có thể nói ra những lời ngọt ngào, cung cấp thêm Thiểm Điện lực lượng."
Niên Gia ở bên cạnh buông lời: " Những câu này có tính là lời nới yêu đương của đôi lứa không?"
Thải Nhu mặt đỏ hồng, đôi mắt long lanh ngập tràn hạnh phúc, cúi đầu khe khẽ nói: " Ngài mới là trưởng lão trong các trưởng lão, nói câu nào ra cũng là những lời đường mật hết, so với em thì còn dễ nghe hơn nhiều."
Niên Gia ở bên cạnh cũng nói lớn: " Đừng có để hắn lường gạt dễ dàng như vậy"
Ta hướng sang phía Niên Gia đưa nắm đấm lên dọa, gã bèn lập tức ngay người chạy biến, tên quỷ quái này là một thiên sinh tình thánh, hoặc có khi đó là nét đặc thù của bọn Tịnh Thổ nhân, nhìn thấy Thải Nhu như vậy, đến cả kính trọng lẫn sợ hãi đối với mọi người đều để sang một bên.
Thải Nhu hoàn toàn không còn đẻ ý đến ai ở xunh quanh nữa, chỉ nhìn ta chằm chằm, đưa đôi môi hồng thắm lên: "Hôn em đi! Cho đến hơi thỏ cuối cùng!"
Một đội quân dài dằng dặc như một con chăn khổng lồ, từ từ vượt qua thảo nguyên, tiến vào sa mạc.
Giữa vùng thảo nguyên và đại mạc, là nằm lăn lóc những tảng đá mầu vàng, mỗi tảng phải to và và cao hơn một con lạc đà, đi giữa nhưng tản đá, chănge khác nào ở trong một m cung.
Thải Nhu bế Đại Hắc lên lưng một con lạc đà, để ngựa của Thải Nhu có thể đi lại dễ dàng hơn, chân của nó được bọc bởi một tấm da mềm để cách nhiệt và chống lại cái nóng thiêu đốt của những cồn cát.
Ta cưỡi Phi Tuyết, vó của nó không có gì bảo hộ, vì nó không chịu, không muốn có một cái gì vướng víu vào vó, đây là con ngựa kì quái của Ma Nữ, vượt xa đồng loại về sức chịu đựng cũng như tốc độ, theo như Mã Nguyên nói, từ khi Ma Nữ xuất hiện, nó đã ở bên mình Ma Nữ rồi, Ma Nữ cùng với Đại Nguyên Thủ đều giống nhau, sinh mệnh có thể so cùng tuế nguyệt.
Mọi người đều khoác lên mình một tấm áo bào trắng, đến cả đầu cũng che kín mít, trên mặt còn để một lớp mạng chắn cát, đồng thời cũng để che ánh nắng thiêu đốt của mặt trời. Đại Hắc nhìn thật nực cười trong bộ đò của Thải Nhu làm cho, ngồi ngạo nghễ trong cái giỏ trúc trên lưng lạc đà phía sau Thải Nhu, biểu tình không có chút gì là bất mãn, trái lại còn có vẻ ngang nhiên tự đắc.
Đi qua đám loạn thạch, trăm trăm ngàn ngàn cồn cát bắt đầu hiện ra.