Thành Phiêu Hương rực sáng. Từ phía xa nhìn lại chỉ thấy một điểm sáng hồng mê mộng. Sau cả một ngày đi ròng rã, ta cùng vạn tướng sĩ Tịnh thổ lập thành đội tiên phong, theo sau có Thiên Nhãn, Hoa Vân, Linh Trí, Hồng Thạch đại công suất lĩnh bốn vạn chiến sĩ, đoạn hậu là năm vạn bộ đội hậu cần.
Ta tựa đầu lên đùi của Thải Nhu, ngắm nhìn các vì sao lung linh trên trời, đại hắc nằm ngay cạnh.
Luồng gió nhẹ thổi mơn man trên mặt, mang đến một cảm giác mát mẻ thanh tân độc nhất của dã nguyên
Thải Nhu chỉ lên hai ngôi sao sáng trên trời nói:" Nhìn xem! Đó là Thiên hương tinh cùng với Thiên mộng tinh, khi thấy chúng cùng xuất hiện trên bầu trời thì nghĩa là đã vào cuối thu, mùa đông không còn xa nữa."
Ta ngắm nhìn gương mặt tú lệ của Thải Nhu, có cảm giác như vẻ mỹ lệ của Thải Nhu không hợp với bầu trời đêm này, trong tâm không kìm được cảm giác bi ai.
Nàng thuộc về một bầu trời đêm hoà bình tươi đẹp, nhưng không may đi cùng ta trên một con đường, bị gắn chặt vào cuộc chiến tranh và cừu hận này. Nàng căm ghét chiến tranh và cái chết nhưng hiện tại lại phải chấp nhận những thứ ghê tởm ấy.
Thải Nhu nhìn thẳng hai ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đó, nhẹ nhàng nói:" Linh Trí nói rằng: mỗi cá nhân là một vì sao từ trên trời bay xuống trần gian, tìm kiếm sự ấm áp và ái tình vốn không tồn tại trên bầu trời. Không biết ta thuộc về vì sao nào, hy vọng không quá xa ngôi sao của chàng đến mức không thể tìm kiếm nổi."
Ôi! Đúng là mộng tưởng của nữ nhân, chỉ tồn tại sâu thẳm trong một thế giới huyễn tưởng mỹ mộng. Ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đám lông mềm mại của Đại hắc, hồi tưởng lại Phượng Hương đã thảm tử do ma trảo của Đại Nguyên Thủ ra sao. Nàng với Thải Nhu thật giống nhau, ngay trong hiện thực lãnh khốc tàn nhẫn vẫn nghĩ ra được những điều mĩ hảo.
Thải Nhu cúi đầu xuống nói: "Đại Kiếm Sư, chàng vẫn giận Ny Nhã sao?" Ta khẽ rùng mình, ngồi dậy làm Đại hắc hoảng sợ quay đầu lại. Thải Nhu ngã vào lồng ngực, ôm chặt lấy hông ta, nói giọng rầu rĩ: "Đại Kiếm Sư! Thiếp sợ lắm."
Ta xoa nhẹ mái tóc đen óng ả, ngửi hương thơm quen thuộc của cơ thể nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Nàng sợ điều gì?"
Thải Nhu nói nhỏ: "Thiếp sợ rằng chàng không còn lý gì đến Ny Nhã nữa, vì sự việc ngày hôm qua nàng ấy đã không đứng bên chàng. Chàng không có tâm tình tham gia hội nghị quân sự, cũng không nói với nàng nửa lời. Ôi! nàng ấy đã khóc cả đêm, chàng không muốn tha thứ cho nàng sao?" Ta không muốn tha thứ cho nàng ta ư? Phải, ta không tưởng sẽ tha thứ cho nàng ta. Nhưng vấn đề không phải là có tha thứ hay không. Sau ngày hôm qua, trái tim ta đã bị xé tan nát. Đó là sự thật lãnh khốc bất di bất dịch, cũng có thể gọi là "kinh nghiệm", không thể phai mờ đi trong trí nhớ. Tha thứ chỉ có thể khi vết thương không đủ đau đớn, không đủ thâm sâu!
Ta ngoảnh lại nhìn khu doanh trướng trải dài như vô tận phía sau. Bên trong một trong các doanh trướng đó, Ny Nhã, Ước Nặc Phu, Hồng Tình, Hầu Ngọc, Trạch Sanh đang tổ chức một hội nghị quân sự trọng yếu bàn bạc tấn công bọn Hắc xoa nhân đang nắm giữ Lập thạch bảo. Nhưng ta hoàn toàn không có tâm trí tham gia. Vào thời điểm này, đám người Tịnh thổ đó với ta giống như đứng trên hai bờ sông khác nhau mà không có cây cầu nào bắc qua.
Thải Nhu thở nhẹ một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt sầu muộn bi ai, nói: "Không chỉ thiếp sợ chàng cách xa Ny Nhã, mà còn sợ chàng cách xa những Tịnh thổ nhân không ai tương trợ kia."
Trong tim ta dấy lên cảm xúc mạnh mẽ, hôn lên trán của nàng, nói: "Đừng lo! Qua hai ngày nữa thì ta sẽ ổn thôi. Hiện tại, an nguy của Tịnh thổ và Đại Nguyên Thủ đã kết thành một. Đối phó với Đại Nguyên Thủ, cũng phải đối phó với Hắc xoa nhân, làm sao ta có thể bỏ rơi Tịnh thổ?"
Thải Nhu thấy ta thuỷ chung không muốn nói đến Ny Nhã, trong mắt sự lo lắng lại tăng thêm, muốn nói thêm vài lời, nhưng thấy thần tình băng lãnh của ta thì do dự, cuối cùng không nói lời nào.
Phiêu Hương thành đã xa ngoài mười dặm.
Tại đó.
Ta đã lưu lại hồi ức mĩ lệ nhất mà cũng thảm khốc nhất. Chỉ không hy vọng sẽ phải quay lại một lần nữa. Bởi trong thâm tâm quả thật không chịu đựng nổi nỗi đau này. Bất quá, ta có thể còn sống mà quay lại được không, hiện chẳng ai có thể trả lời. Nếu Đại Nguyên Thủ kết thành liên minh với Hắc xoa nhân, khả năng đã đoạt được Trân Ô đao, thần vật của Tịnh thổ nhân.
Tối đó, Ny nhã không về lại trong trướng. Sáng sớm hôm sau, ta không nhìn cũng thấy trên gối của Thải Nhu có vết nước mắt còn chưa khô.
Ngày hôm nay trời không sáng mấy, ba vạn chiến sĩ thu dọn quân doanh tiếp tục lên đường.
Ta cùng Thải Nhu và Đại hắc đi tại hậu quân. Hiện tại, ta không có tâm tình cùng bọn Ước nặc phu đồng hành.
Phóng mắt ra nhìn một vùng hoang dã trải dài một màu xanh vô tận. Một vài con thú nhỏ đang cuộn mình trong đống cỏ khô hay những chú chim đang nằm trong lá bị đoàn quân đánh thức. Dòng Thiên Mộng hà chảy từ từ về phía bên trái tới nơi xa xăm, chỉ nghe thấy tiếng róc rách nhỏ.
Đội xe ngựa vậtư cùng với các kỹ sĩ dẫn đầu tiến lên chậm chạp. Dù sao cũng đã là tốc độ tối đa có thể
Tịnh thổ là một vùng đất lạ kỳ. Ta không biết mình phải đi đâu, cũng như mình đang ở đâu. Hốt nhiên, ta có cảm giác không biết thân mình ở đâu. Hà! giả thiết mọi vận mệnh đã được an bài, tất cả nỗ lực của ta liệu có ý nghĩa gì.
Giả như trong Dị vật mọi thứ được an bài, chúng ta cũng chỉ là những sinh vật đáng thương.
Nhưng sự thực có như vậy chăng?
Vậy tại sao lời tiên tri tồn tại?
Ánh mắt dừng lại ở một kỵ sĩ đứng tại trung quân. Kỵ sĩ ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là Hồng Tình đang đứng chờ ta.
Ta tế ngựa tiến lại song hành với gã, tiến lên phía tiền quân. Cả hai đã là bạn cùng chung hoạn nạn làm ta có cảm giác thân thiết.
Hồng Tình nói: "Chào Đại Kiếm sư!"
Đôi mắt của gã đầy những tia đỏ, hẳn là do đêm qua không ngủ. Không biết đêm qua hội nghị quân sự có kết quả thế nào. Ta bỗng cảm thấy có lỗi, ta đã quá đáng chăng?
Ta ạ lên một tiếng, nói: "Bằng hữu! Bảo dưỡng tinh thần là tối quan trọng."
Hồng Tình thở ra một hơi nói: "có quá nhiều việc không tưởng lại xảy ra, nhưng sự thật thường không như người ta mong muốn".
Điều này đương nhiên là đúng khiến cho ta nhất thời trầm mặc.
Hồng Tình đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một sợi dây lấp lánh kim quang đưa cho ta. Ta nhận lấy, nhìn vào vật trên tay, thì ra là một tấm điểu hình hộ phù, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì đây?"
Hồng Tình nói: "đó là phi điểu hộ phù mà Hồng Nguyệt đã mang bên mình từ nhỏ, lúc khởi hành, nàng ta đã nhất quyết bắt ta phải đưa cho ngài để phù hộ cho ngài có thể quay trở về."
Trong lòng ta tưởng nhớ đến Hồng Nguyệt thông minh, xinh đẹp, cũng liên tưởng đến Tây Kỳ. Ta thở dài, đeo hộ phù vào cổ. Điểu hình rơi xuống dán chặt vào ngực. Sao ta có thể từ chối hảo ý của nàng, huống chi cơ hội tái kiến để nói lời chào với nàng thật là mong manh.
Lúc này đoàn quân đã đi đến một cái hồ lớn, liền dừng lại.
Ta lấy làm kỳ hỏi: " tại sao phải dừng?"
Hồng Tình nói: "Vì chúng tôi phải chờ quyết định của ngài"
Có tiếng bước chân lại gần.
Ước nặc phu, Hầu ngọc, Trạch sanh, Điền gia cùng các chúng tướng tiến ngựa lại gần. Đi sau cùng là Ny Nhã, mang khuôn mặt băng lạnh thường nhật, cũng không né tránh ánh mắt của ta. Ta hiểu trái tim nàng ta bị tổn thương đã kích khởi tính kiêu ngạo của nàng.
Chúng nhân đứng xung quanh ta, cùng thi lễ.
Trông bộ dạng họ lúng túng pha chút bất an. Vì tất cả đều không biết ta sẽ đối đãi họ ra sao sau khi họ đã không tin tưởng ở ta.
Duy nhất Ny nhã không thèm thi lễ, khuôn mặt lãnh đạm, nhưng ánh mắt buồn thảm không dấu được ta. Ta cảm thấy trái tim mềm đi, chợt nhớ đến đã từng làm cho Thải Nhu khóc hết nước mắt. Ôi! Vì sao lại khổ vậy?
Ước nặc phu hướng về Ny nhã, tại đây, địa vị của nàng ta là cao nhất, người đầu tiên có thể phát ngôn phải là nàng.
Ny nhã ra dấu cho Ước nặc phu cứ nói.
Ước nặc phu khẽ nhướng môi, hướng về phía ta nói: "Tối qua, chúng ta đã mở hội nghị phân tích tất cả mọi mặt, phát giác chúng ta đang rơi vào tình thế nguy hiểm phi thường." Ông ta tuy ở ngay trước ta nhưng ta có cảm giác như đang ở một địa phương nào đó rất xa, nhưng tất cả đều không thật, chỉ là một giấc mộng, một cơn ác mộng không thể tỉnh lại. Thải nhu tiến đến bên cạnh ta khẽ nói: "Đại kiếm sư, chúng ta xuống ngựa nói tiếp được không!"
Ta nhìn Thải nhu, thấy ánh mắt cầu khẩn của nàng, biết không thể chối từ, bèn gật đầu nhảy xuống ngựa, chúng nhân cũng đều xuống ngựa theo, chỉ còn mỗi mình Ny nhã vẫn ngồi trên ngựa.
Ta trong tim khẽ than một tiếng, thầm nghĩ ta cũng nên tỏ ra độ lượng, tới bên cạnh Ny nhã, đưa tay ra nói: "Ny nhã công tước, mời xuống ngựa!". Nàng ta đã chịu sự đau đớn tận mắt nhìn thấy phụ thân bị Tịch Chúc Đồng sát hại thật là bi thảm, ta sao có thể đả kích nàng thêm nữa.
Ny nhã khẽ run lên, trong mắt hiện lên thần thái kỳ dị, nhưng vẫn chưa hết vẻ lãnh đạm, không đưa bàn tay ngọc ra.
Thải nhu đi tới phía bên kia của Ny nhã, đặt một tay lên đùi nàng ta, giọng khẩn cầu: Ny nhã!.. Ny nhã và Thải nhu bốn mắt nhìn nhau, tức thì con mắt đỏ lên. Ta bằng vào trực giác của kiếm thủ, nhìn thấy sự tình, bèn đưa tay ôm lấy Ny nhã, đưa nàng xuống ngựa.
Ny nhã vừa mừng vừa xấu hổ, vung tay đánh vào ngực ta, nói to: "Thả ta ra!"
Thải nhu ôm lấy Ny nhã tràn đầy vui mừng kéo lại sau lưng ta.
Ta quay lại nhìn chúng nhân, tất cả đều hiện vẻ vui tươi. Ta cười khổ nói: "Nói đi!"
Không khí trở nên hoà hiệp hơn. Tuy chưa thể được như lúc trước, nhưng cũng dễ dàng đàm thoại hơn nhiều.
Ước nặc phu định thần, nói thẳng thắn: " Cứu binh như cứu hoả, sau khi thương nghị đêm qua, chúng tôi nhất trí quyết định dùng tốc độ cũng như lộ tuyến nhanh nhất tiến đến Lập thạch bảo." Ta ngẫm nghĩ nói: "Đạo lý rõ ràng là như vậy, nhưng ngài vẫn trịnh trọng nói ra, tất có nguyên do trong đó, đúng không?"
Ước nặc phu thần sắc bội phục, nói: "Đại kiếm sư quả nhiên sáng suốt. Việc này cần nói đến nhiều mặt." Rồi chuyển hướng sang Ny nhã nói: " Ny nhã đại công, nàng sẽ giải thích chứ?"
Nhìn qua cũng thấy ai nấy đều muốn giúp cho mối quan hệ giữa ta và Ny nhã trở nên tốt đẹp. Hiện tại, Đại hắc đã chạy lại bên ta, ta thuận thế ngồi xuống một tảng đá, mời mọi người ngồi theo. Những gì đã qua đều đã qua! Trạch sanh tranh thủ truyền lệnh cho các chiến sĩ tạm thời nghỉ ngơi, cho người ngựa xuống hồ uống nước, nổi lửa nấu cơm trưa.
Thải nhu tâm tình rất tốt, cùng với Đại hắc chạy về phía hồ nước. Hy vọng nàng không cứ thế mà bơi lội, nếu không, cho dù đang chiến tranh cũng sẽ tạo ra một trường xáo động.
Chúng nhân ngồi thành một vòng tròn.
Ny nhã rút loan đao ra khỏi vỏ, vẽ một dãy núi dài trên lớp bùn đất không có cỏ mọc, sau đó định nói. Ta liền nhặt một viên đá, đặt vào một vị trí định trước trong đầu rồi nói: "Đây là Lập thạch bảo." Không cần nói cũng minh bạch đây chính là dãy Trục Thiên sơn.
Ny nhã trừng mắt nhìn ta, nói nhẹ: "Khi ngài không nóng giận thì trí nhớ đặc biệt tốt."
Hừm! Nữ nhân này vẫn không có ý buông tha ta. Đúng là trái tim nữ nhân đặc biệt chật hẹp.
Hồng Tình nổi tính trẻ con, lấy một đống đá nhỏ, hướng về phía Trục Thiên từ từ đặt xuống, phân thành hai đoạn kéo dài, đoạn nói: "Đây là Bôn Nguyệt!"
Ước nặc phu mỉm cười. Lấy từ trên vai xuống một huy hiệu hình mặt trời, đặt tại vùng khoảng đất trống bao quanh phía cuối của hai dãy Bôn Nguyệt sơn, nói:" Đây là vị trí của chúng ta, nếu chúng ta tới Lập thạch bảo thì đường an toàn nhất là vượt qua hai dãy Bôn Nguyệt, dọc theo đông bình nguyên hoặc tây bình nguyên của dãy Bôn Nguyệt thẳng tiến tới Trục Thiên, nhưng tối thiểu cũng mất ngày mới tới nơi."
Hầu Ngọc thần sắc ngưng trọng chợt nói: "Con đường tắt là leo qua dãy Bôn Nguyệt đông, đi xuyên qua Vong Nguyệt hạp cốc, thẳng tới đại bình nguyên Trục Thiên. Như vậy thì chỉ mất có ngày, sau đó đi tiếp ngày nữa là tới được Lập thạch bảo.
Nhất thời tất cả đều yên lặng.
Ta hiểu thấu nguyên nhân tại sao mọi người lại do dự không quyết định được. Vấn đề liên quan đến Âm Nữ Sư.
Hồng tình đặt một tay lên phía đông Bôn nguyệt, ước chừng khoảng / trên đống đá nhỏ, làm lộ ra một động khẩu, nói: "Đây là Vọng Nguyệt hạp cốc!" Đồng thời rút từ trong người ra một miếng thạch điêu hình nửa người nửa thú, đặt tại phía ngoài động khẩu, nói: "Giả thiết Hắc xoa nhân thủ tại đây, thì sẽ có khả năng trực diện nghênh chiến chúng ta, vậy thì chúng ta cầm chắc hữu tử vô sinh. Đương nhiên, Hắc xoa nhân có khả năng không biết đến sự tồn tại của thông đạo này."
Ta định tình nhìn tấm thạch điêu kì quái, lấy làm lạ hỏi: "Cái này là cái gì, sao trông đáng sợ như vậy?" Hồng Tình đắc ý nói: "Là vật tìm thấy trên người của Tả lệnh Quyền."
Đó thật sự là một hình điêu khắc kinh sợ, nhưng kỹ thuật điêu khắc rất tinh tế, đặc biệt hình người có sừng như sừng trâu ấy há miệng hiện rõ hàm răng thú, khiến người ta phát lạnh trong tim.
Trạch sanh tiến lại nói: "Đó là giả thiết Âm Nữ Sư tế ti không phải là người của chúng, nếu không, chắc chắn Hắc xoa nhân sẽ chờ chúng ta tại vị trí này. Với chúng, có thể sát tử được Đại Kiếm Sư dù cho không thể công hãm Phiêu Hương thành, vẫn quan trọng hơn."
Gã vẫn gọi y thị là tế ti. Rõ ràng đối với lời nói của ta vẫn còn bán tín bán nghi. Cũng khó có thể trách họ. Ngày đó ta nhắc đến vết sẹo trên vai Âm Nữ sư, yêu phụ đã chứng minh sự thật ta sai. Vậy thì dù xe của y thị chở đồ vật nặng, khả năng y thị cũng có nguyên nhân. Không cần y thị biện bạch, Tịnh thổ nhân cũng không chân thực hoài nghị địa vị tế ti tôn sùng. Có Thiên Nhãn ở đây thì thật tốt.
Ta nhìn về phía Ny nhã, nàng ta tránh ánh mắt của ta, hiển nhiên không muốn lại cùng ta tranh cãi vấn đề này. Nhưng đương nhiên không hề biểu thị sự đồng ý với ta.
Hầu ngọc nói: "Nhược bằng chúng ta theo đông hoặc tây bình nguyên tiến đến Trục Thiên, địch nhân tất không thể xác định chính xác lộ tuyến của ta, không như tại Vong Nguyệt hạp cốc chỉ có một lối ra cố định. Nhưng chúng ta sẽ mất thời gian gấp đôi. Liệu chúng ta có chấp nhận được không?" Ước nặc phu nói: "Chúng ta không thể chấp nhận được, ngày cũng đủ cho Hắc xoa nhân tích trữ một lượng lớn lương thảo, củng cố tuyến phòng thủ, thậm chí có khả năng đột phát phòng tuyến phía nam của Thiên Miếu, chiếm được hơn một toà thành, chúng ta chỉ có thể đánh cuộc mà thôi."
Ta lạnh lùng nói: "Nếu đã như thế, sao còn muốn ta quyết định?" Ánh mắt nhìn vào Hồng Tình. Gã ho một tiếng, tránh ánh mắt trách mắng của ta. Ny nhã thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Đại kiếm sư, ngài không có mặt tại hội nghị quân sự tối qua, vì thế chúng ta chỉ có thể tự quyết định, nhưng ta nói ra nguyên nhân, ngài không được nổi nóng với ta."
Trước những lời nhu nhuyễn của mỹ nhân, ta sao có thể phát tác. Trong tim bỗng thấy hối hận, ta lòng tràn đầy cảm xúc, nhân cục diện hiện tại, liền nói: "Bảo bối của ta, nói đi!"
Ny nhã không tưởng ta trước sự hiện diện của chúng nhân lại công nhiên biểu hiện nàng như người thân, mừng mừng tủi tủi, cúi đầu nói: "Ta không thể nói, Hồng Tình sẽ giải thích với ngài, cho dù nói không đúng, y cũng không bị ngài trách mắng như ta."
Ta chẳng thể nói được gì.
Hồng Tình ho một tiếng, thanh âm khàn khàn vì hội nghị đêm qua khiến cho không ngủ được nhiều, nói: "Chúng ta nhận thấy phải đánh cuộc một chuyến, vì có ba nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất, nếu Âm Nữ sư thực sự là nội gián, thì người Công lãnh minh cũng đã rút lui quá nhanh, hai bên không thể liên lạc được với nhau, cũng không thể tại cốc khẩu Vọng nguyệt hạp cốc phục kích chúng ta."
Thạch sanh tiếp lời: "Tế ti môn xưa nay không tham gia vào các hành động quân sự, và để bảo mật, chúng ta chưa từng sử dụng Vong nguyệt hạp cốc để vận chuyển vật tư. Vì vậy, Âm Nữ sư có biết đến thông đạo này không vẫn còn là nghi vấn."
Chúng nhân dường như đã quên y thị có dị thuật lấy được bí mật nội tâm kẻ khác. Ta trầm mặc, muốn nghe cả nguyên nhân thứ ba, nhưng không kìm được nói: "Nguyên nhân thứ ba không cần nói, chính là Âm Nữ sư có khả năng vô tội, ta chỉ hiểu lầm vị tế ti này."
Chúng nhân im lặng, sợ lại làm ta nổi giận.
Từ đầu không hề lên tiếng, Điền Tông nói: "Trước tiên hãy cử ngàn người đi trinh sát. Nếu có nguy hiểm, liền phái người về cấp báo." Rồi cười khổ nói tiếp: "Bất quá, nếu địch nhân phục bên ngoài cốc, khó có thể biết được, vì nơi đó toàn đồi núi và rừng cây bao phủ, địa hình cực kỳ thuận lợi cho việc ẩn thân."
Lời nói không phải là không có đạo lý. Huống hồ cũng đã tính được rõ ràng các nguy hiểm trong tình huống này. Cũng chẳng có sự lựa chọn nào hơn. Ta ngữ khí mềm lại nói: "Công lãnh minh có vạn quân, chúng ta có vạn. Cho dù có bị phục kích cũng có thể rút lui vào trong cốc tử thủ được!" Ta đứng dậy miễn cưỡng làm tinh thần hưng phấn, nhìn Ny nhã nói lớn: "Đi thôi! Chúng ta đi xem Thải Nhu và Đại hắc khoan khoái tắm rửa ra sao."
Ny nhã không tưởng ta có thể hạ mình, thái độ cải biến nhanh như vậy, nhất thời không thích ứng kịp, ngẩn người ra, không biết nên đối với ta vẫn nên lãnh đạm, bất mãn hay hoan hỉ tiếp nhận lời mời của ta?
Ta không lý đến nàng, kéo nàng đứng dậy, đi thẳng ra phía hồ.
Ny nhã khẽ nói: "Đại kiếm sư bực ta sao?" Ta hỏi ngược lại: "Nữ công tước bực ta sao?"
Ny nhã nhìn ta một cái, u oán nói: "Ta có tư cách gì phát nộ với ngài? Làm sao dám?"
Ta mỉm cười nói: "Tương lai nàng sẽ có, vì ta đã sai, đã phát tiết sự tức giận quá mức. Nhưng ta sẽ không như vậy nữa. Vì điều đó chỉ làm sự việc thêm rắm rối." Ny nhã không tưởng ta lại khẳng khái nhận lỗi, chúm chím đôi môi nhỏ nhắn, ấn nhẹ vào má ta nói: "Khỏi! Khi ngài phát nộ tuy đích thực rất đáng sợ, nhưng cũng uy vũ bách nhân, khiến cả Hồng thạch đại công và Ước nặc phu vỗn dĩ quật cường kiêu ngạo cũng hoảng sợ mà quỳ xuống chân ngài."
Ta nhìn trời nói: "Họ không quỳ trước Lan đặc ta, mà là trước Thánh kiếm kỵ sĩ."
Ny nhã lộ vẻ e thẹn cười nói: "Không ngạc nhiên là Thải nhu bảo ngài thường nói những lời kỳ lạ, nhưng lại hàm súc đáng nghe phi thường."
Cái hồ lớn đã trong tầm mắt. Bên hồ tụ tập rất đông người, đang nói cười hoan hô ầm ĩ.
Ta ngẩn người, không nói nổi phải chăng Thải nhu đã thực sự trút bỏ y phục, nhảy xuống hồ, phía trong cái tiểu hồ tạo bởi cây đại thụ?
"Crash-bang!"
Tiếng nước vang lên.
Các chiến sĩ hét lên vui sướng.
Ta và Ny nhã cùng tiến lại nhìn, nhất tề cười lớn. Nguyên lai tắm trần đích thị là Đại hắc. Đương nhiên nó bị thao túng bởi Thải nhu tinh quái. Nàng ném một đoạn cây gỗ trôi nổi giữa hồ. Đại hắc sau đó lao xuống nước, bơi đi, ngậm lấy đoạn cây vào miệng rồi quay lại nhận những cái vỗ nhẹ tưởng thưởng vào đầu cùng với thanh âm hoan hỉ của chúng nhân.
Ta và Ny nhã cùng cười, vào lúc đó, dường như bão táp phong ba xảy ra cách đây hai ngày bỗng biến mất vô ảnh vô tung.
Nhưng Phượng Hương thật sự đã chết, Đại nguyên thủ vẫn tự do. Cuộc đời là như vậy!
Chương này dài quá! May mà cũng xong!
Tập : Thiên mộng phiêu hương