Ta đứng thẳng ở mũi thuyền, bên cạnh ta là Dực Kỳ, Hồng Tình cùng Tạ Lăng Phong – nhi tử của Tạ Vấn đại công.
Hai chiếc chiến thuyền trong đêm đen chạy về phía Tụ Tiên hồ. Theo tính toán thì khi cả hai chiến hạm tiến vào trong hồ cũng vừa lúc gặp được tia sáng ban mai đầu tiên của buổi bình minh.
Tất cả Hắc Khôi chiến sĩ cùng tiễn thủ tinh nhuệ bậc nhất của Tịnh Thổ ở trên thuyền đều đã sẵn sàng trận địa chờ quân địch, chuẩn bị tiến vào trận chiến đấu phía sau đại hồ.
Tiểu Ải Bàn chỉ thị cho thủ hạ, đem cái thứ Long Nộ Hống mà hắn sẽ phát xạ, duy trì trong trạng thái tốt nhất.
Hai bên bờ, một vùng u ám. Không nghe được một chút âm thanh nhỏ nào.
Tịnh Thổ thất vị đại công, đều tự suất lĩnh quân đội bản bộ, đi trước một bước, tiến đến vị trí tốt đã tính sẵn ở phía trước. Khi giờ khắc công kích đến, bọn họ sẽ ngầm xuất hiện ở phương vị Tụ Tiên hồ đã chỉ định, công kích địch nhân một đòn trí mạng.
Trên đường sông vẫn đang có một điểm đăng hỏa, đó là mười chiếc bè gỗ mà Điền Tông suất lĩnh, do thủy thủ có kinh nghiệm điều khiển, nhằm tra xét sự an toàn của lộ trình phía trước, đề phòng địch nhân phục kích.
Hai bờ bên cạnh phía xa hơn nữa là khinh kỵ binh của Hầu Ngọc và Tú Thanh, nhằm quét sạch bất cứ mai phục ngầm nào ở hai bên.
Đại Tế Ti cùng bọn Thải Nhu ở lại hậu phương rộng lớn an toàn, để tránh cho ta phân tâm vì bọn họ.
---oo---
Mặt sông dưới ánh tinh quang che phủ, phát ra ánh sáng lấp lánh. Tương lai chính đang yên lặng chờ đợi chúng ta ở phía trước.
Do tâm tình khẩn trương, tất cả mọi người đến cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Cơn gió mạnh thổi vào cánh buồm của chúng ta, phát ra âm thanh phần phật.
Trong các cuộc chiến tranh lớn nhỏ của Tịnh Thổ, chưa bao giờ có một trận nào được bố trí kỹ càng tỉ mỉ như hiện tại. Ở địa điểm cách Tụ Tiên hồ ngoài mười dặm chuẩn bị hai ngày, sau khi dựa vào tin tức mà lính trinh sát truyền về, xác định ra toàn bộ kế hoạch tiến công, chúng ta mới bắt đầu hành động quân sự mang tên "Thái dương rực rỡ" này.
Từ khi bắt đầu chỉ huy quân đội Ma Nữ quốc cho tới cuộc chiến Tụ Tiên hồ ở trước mắt, ta đã từ một kiếm thủ ưu tú biến thành một chiến lược gia quân sự tính toán kế sách không bỏ sót, không ngừng tích lũy kinh nghiệm chiến tranh, khiến ta học được cách sử dụng nhân lực vật lực trong tay như thế nào để phát huy ra hiệu quả cao nhất, không còn là người chỉ biết dùng dũng lực thủ thắng.
Trong sát na trước cuộc quyết chiến này, ta cảm thấy an nhàn và bình tĩnh vô cùng, tựa như hiện tại chỉ là phải đi dự một bữa thịnh yến, không có một chút kinh nghi cùng sợ hãi nào.
Phía sau truyền đến tiếng di chuyển đồ vật.
Ta ngạc nhiên nhìn về phía sau.
Tiểu Ải Bàn chỉ huy mấy tên thủ hạ, khiêng đến một chiếc ghế lớn bằng bạch mộc, tạo dáng tao nhã cổ kính, trông kiên cố vô cùng, đặt xuống sau lưng ta.
Mọi người đều chưa ngồi dậy, không biết Tiểu Ải Bàn đang làm trò ma quỷ gì.
Tiểu Ải Bàn hì hì cười nói: "Cái này là do thợ mộc tốt nhất của chúng ta làm, dùng gốc cây bạch mộc lớn nhất đó ở ngoài Lưu Tiên thành chạm trổ thành hoàng tọa, gọi là Đại Kiếm Sư tọa, đại diện cho lòng thành kính của Tịnh Thổ nhân đối với Đại Kiếm Sư. Mời Đại Kiếm Sư ngồi."
Ta phá lên cười khanh khách, ngồi vào trong chiếc ghế.
Chiếc ghế này thiết kế tốt vô cùng, ngồi lên như có ý vị hài nhi trở về trong mẫu thai, loại cảm giác tự nhiên khoan khoái ấm áp.
Tiểu Ải Bàn vỗ tay nói: "Mang tiễn đến!"
Bốn người chia làm hai cặp, phân tả hữu mang đến hai ống tên lớn, trong cắm đầy mũi tên mô phỏng theo Ô Kim tiễn, đi tới hai bên ta. Ống tên đem đến được treo tại nơi hai tay vịn ở hai bên, trông đẹp như sẵn có.
Hai người Xoa, Bách mang "Xạ Nhật cung" đến, đặt lên trên bệ đỡ được gắn sau lưng ghế, thò lên trên, tạo ra cảm giác cân bằng vững chãi, vừa mỹ quan lại vừa thực dụng. Chỉ cần ta thò tay về phía sau, ngay lập tức có thể tùy tiện sử dụng.
Mọi người đều không ngớt tán thưởng.
Tiểu Ải Bàn đắc ý nói: "Những thiết tiễn này đều do ta khi đang chế tạo Thủy Thứ cầu thì linh cơ chợt động, bèn mời Ny Nhã đại công cho thêm một chút ô kim lên trên để chế xuất ra đám tiễn này, bảo đảm so với Ô Kim tiễn trước kia sẽ không thua kém nhiều lắm. Tổng cộng đã đúc được một trăm linh tám mũi tên, đã bắn mất một hai mũi cũng không quan trọng."
Tiểu Ải Bàn lại sai người mang ống Ô Kim tiễn nguyên bản đó treo tại một vị trí khác dưới đại cung ở lưng ghế, nói tiếp: "Chiếc ống này đặt tại đây, nếu có thời gian, Đại Kiếm Sư có thể tự mình cân nhắc xem có muốn dùng thứ hàng mới ráp xong này hay không. Nếu như không có việc gì nữa, Tiểu Ải Bàn xin cáo lui."
Người này thực là một thiên tài về các ý tưởng khéo léo, nếu như muốn ta chọn lựa lấy một người đến Đế quốc giúp đỡ ta, ta nhất định sẽ chọn anh ta. Ta cười nói: "Đa tạ ngươi về phần đại lễ này. Sau này mỗi khi đối địch chốn sa trường, ta liền ngồi lên đi đánh trận.
Cả hai đám người đều phá lên cười.
Tiểu Ải Bàn lui lại rồi rời đi.
Ta dựa lên lưng ghế, khoan khoái thở một hơi, trong lòng chợt động, thầm nghĩ dù sao cũng còn có một chút thời gian, nhàn rỗi không có việc gì, chẳng bằng nhân lúc khoảnh khắc nhàn rỗi lơi lỏng này, thử xem lực lượng thần bí mà Ma Nữ Nhận cho ta có thể trợ giúp gì đối với ta?
Nhưng kỳ thực ta lại không biết làm thế nào?
Ta thử tập trung tinh thần, nhưng càng cố ý thực hiện thì tạp niệm trong đầu lại càng bộc phát. Cho dù nhắm mắt lại, vẫn nhìn thấy rất nhiều quang ảnh cùng hình ảnh lộn xộn, thật là không thể tiếp tục bình tĩnh được. Ta vẫn không thể tùy ý khống chế lực lượng của Ma Nữ Nhận, không cầm được thở dài một hơi, mở mắt ra.
---oo---
Điểm đăng hỏa dẫn đường của Điền Tông phía trước không ngừng lập lòe. Nguyên lai khi bè gỗ của bọn họ vừa mới đi đến một khúc cong thì bị một cái cây cạnh bờ sông, có cành nhưng không có lá, chưa bị nước lũ cuốn trôi thò ra ngăn cản lại, vì thế mà sinh ra loại hiệu quả thị giác này.
Ta cảm thấy rất hứng thú, nhìn chăm chú vào điểm ánh sáng đèn chợt sáng chợt tắt đó.
Ánh đèn sau khi biến mất ở chỗ rẽ, bất ngờ nhìn thấy ở ngay trước mắt.
Một cảnh tượng hiện ra trước mắt, ta giống như đang ở phía trên cao, nhìn xuống một đại hồ phía dưới, bên cạnh hồ kiến lập khoảng hai tòa thành lớn, đèn đuốc sáng rực. Một tòa trong đó chạy ra năm chiếc thuyền lớn, những chiếc thuyền này tốc độ đều rất chậm chạp, nhìn lên có loại cảm giác bị tàn phá, trong đó một hai chiếc cả ba cột buồm bị gãy mất một hai đoạn, không có một con thuyền nào mà cánh buồm lại không có vết thủng.
Ta chấn động mãnh liệt trong lòng, rốt cuộc trước mắt là cảnh tượng gì đây?
Ý nghĩ này vừa mới trỗi dậy, đại hồ, thành phố cùng thuyền bè hóa thành một đống đổ nát.
Ta tỉnh ngộ lại, hét lớn: "Không tốt rồi!"
Mọi người đang cho rằng ta nhắm mắt dưỡng thần, ngơ ngác nhìn lại về phía ta.
Ta quát lên: "Tiến lên phía trước bằng tốc lực cao nhất, Nghiêu Địch muốn đào tẩu theo Lạc Nhật hà."
Mọi người nhìn ta, không biết ra sao.
Ta giận dữ nói: "Nghe thấy lời của ta chứ? Thông báo cho Điền Tông ở phía trước, bảo hắn lui sang một bên. Giương tất cả buồm lên, tiến về phía trước với tốc độ cao nhất."
Mọi người cuống quýt tuân lệnh hành động.
Chỉ chốc lát, hai chiến hạm tăng nhanh tốc độ, vượt qua bè gỗ của Điền Tông, thuận gió xẻ sóng đi lên phía trước, bỏ rơi khinh kỵ binh hai bên bờ lại phía sau.
Long Ca không nhịn được hỏi: "Đại Kiếm Sư sao lại biết Nghiêu Địch đào tẩu, lại còn đào tẩu theo Lạc Nhật hà?"
Mọi người đều nhìn ta, xem ta giải thích ra sao.
Ta nói: "Nghiêu Địch đã phát hiện ra chúng ta, cuối cùng bất chấp sinh tử của thủ hạ, bản thân hắn cùng thân tín ngồi trên năm chiếc Hắc Ma hạm chạy trốn, thật hèn nhát."
Chúng tướng vẫn đầy bụng nghi hoặc.
Ta không để ý tới bọn họ, trầm giọng nói: "Lập tức phát xuất tín hiệu hỏa tiễn, thông báo cho các vị đại công, yêu cầu bọn họ y theo kế hoạch đã định ban đầu, bao vây hai thành, chỉ vây không công, chờ ta hạ mệnh lệnh tiếp theo."
Vì để ứng biến linh hoạt, chúng ta đã định ra nhiều phương pháp truyền tin, có thể thông báo tin tức ở khoảng cách xa giống như là nói chuyện với nhau.
Một chiếc pháo hoa lam sắc nổ bung ra trên không trung! Tụ lại hai đám khói màu vàng.
Lúc này chúng ta mới chạy vào Tụ Tiên hồ.
Cảnh tượng đập vào mắt giống như toàn bộ những gì mà ta vừa mới dùng ánh mắt tâm linh nhìn thấy. Mặc dù biết rõ là như vậy nhưng tinh thần ta vẫn chấn động không ngớt.
Đúng vậy! Ta đã có năng lực gần như là thần linh.
Hồng Tình kêu lên kỳ quái: "Trông kìa!"
Mọi người dõi mắt mắt nhìn theo, trong cảnh mờ mịt trước buổi sáng sớm, vừa khéo nhìn thấy cột buồm cuối cùng của chiếc Hắc Ma hạm đó biến mất ngoài sông ở phía tây bắc đại hồ.
Lần này, không đợi ta phân phó, hai chiến hạm đã truy đuổi theo với tốc độ cao nhất.
Dực Kỳ nhíu mày nói: "Xa thế này, rất khó truy kịp bọn chúng."
Ta mỉm cười: "Không cần phải lo lắng! Những con thuyền đó đều là thuyền hỏng còn chưa được sửa chữa xong, nói không chừng trong khoang vẫn còn chứa đầy nước hồ, tốc độ của chúng ta có lẽ nhanh hơn nhiều so với bọn chúng."
Hồng Tình thở dài nói: "Lần này thì ta thực sự không thể không phục, Đại Kiếm Sư làm sao biết được hắn ta phải nhân lúc chúng ta vây thành mà đào tẩu trước.
Dực Kỳ cũng lộ sắc mặt nghi hoặc, gật đầu: "Ta từng nghĩ tới Nghiêu Địch đã trở thành chim sợ cành cong, nhất định sẽ phái người giám thị chặt chẽ bốn phía. Vừa thấy tình thế bất thường thì lập tức đào tẩu. Nhưng mà suy đoán trước sau cũng chỉ là suy đoán, tuyệt không có khả năng biết được hắn đào tẩu lúc nào, chạy trốn tới nơi nào. Kiếm Sư nói thẳng ra là năm chiếc thuyền hỏng đang đào tẩu, hành động như thế gần như là thần thông, có bảo ta thế nào thì ta cũng không nghĩ thông được."
Lúc này, sắc trời đang sáng dần, cảnh vật bốn phía xung quanh bắt đầu rõ nét. Cảnh sắc mỹ lệ của Tụ Tiên hồ thu hết vào trong tầm mắt, ta nhìn ra xa dừng lại ở phía bên phải và hai thành Bàng Tiên cùng Lâm Tiên phía sau, tinh thần sảng khoái, dựa vào lưng ghế, mỉm cười: "Các ngươi không cần phải hiểu rõ xem ta làm sao lại biết, chỉ cần biết rằng ta có loại năng lực dự báo này là đủ rồi."
Ánh mắt chúng tướng đều lộ ra thần sắc kính phục và kinh dị.
Một cơn gió mạnh thổi tới, thuyền đi càng nhanh hơn, nhanh như chớp tiến vào một hà đạo rộng lớn. Cột buồm cao của chiến hạm địch lại xuất hiện lần nữa ở phía trước.
Tạ Lăng Phong hỏi: "Chúng ta có cần phải thông báo cho các vị đại công khác, yêu cầu bọn họ phái người từ trên đất liền đuổi theo hay không?"
Ta hiểu rõ Lăng Phong sợ thua thiệt về mặt nhân số, lắc đầu nói: "Đến không kịp đâu."
Dực Kỳ nói: "Chỉ cần bọn họ không lên bờ đào tẩu, chúng ta có thể sử dụng Long Nộ Hống giết bọn chúng không kịp ứng phó. Coi tốc độ của bọn chúng, chứng tỏ mức độ tổn thất của tàu phải khá nặng, chúng ta có thể chắc chắn tiêu diệt bọn chúng."
Long Ca nói: "Không biết tên Đại Nguyên Thủ đó và Nghiêu Địch có cùng ở trên thuyền hay không?"
Ta nhìn năm chiếc thuyền đó ở phía xa xa, trong lòng thoáng qua một đợt tâm tình thù hận mãnh liệt. Đồng thời, trong đầu nổi lên hình dáng hung ác của Đại Nguyên Thủ, giật mình một cái, cảm giác đó ngay lập tức tản mát như mây khói.
Ta cảm thấy vô cùng hưng phấn. Đúng là ta thực sự đã có rất nhiều năng lực siêu nhiên mà trước kia không có. Đến tận thời khắc này, ta mới thật sự có phần tin tưởng trong tương lai đối phó được với Vu Đế có dị lực đó. Ta phải không ngừng thử nghiệm và học tập, cho đến lúc có thể hoàn toàn nắm vững được phương pháp vận dụng năng lực này.
---oo---
Dưới ánh quang lục của mặt trời mới mọc, năm chiếc Hắc Ma hạm chạy trốn ở phía trước càng lúc càng đến gần, mọi người đều nín hơi tĩnh khí, yên lặng chờ đợi cuộc thuỷ chiến đang đến.
Dưới ánh mắt lợi hại hơn so với bất cứ người nào của ta, ta nhìn thấy Hắc Xoa nhân trên thuyền hỗn loạn thành một khối, tiễn thủ đều tới đuôi thuyền, chuẩn bị bắn tên. Không cần nói cũng biết đó đều sẽ là hỏa tiễn bắn tới.
Ta trầm giọng quát: "Mang Ô Kim Thiết tiễn của ta, trên quấn vải dầu đến đây."
Võ sĩ sau lưng vội vàng hành động.
Lúc này, chúng ta cách đối phương không quá nửa dặm.
Chiến hạm địch thay đổi trận thế, tách ra thành một hàng trên mặt sông rộng lớn. Ta nhìn thấy trên mũi tên của một số tiễn thủ có quấn chặt dây chão mang móc, đương nhiên là muốn dùng để móc lấy thuyền chúng ta, hy vọng có thể dùng sức mạnh áp đảo, leo lên thuyền huyết chiến cận thân, nhưng ta lại không cam lòng giống như mong muốn của chúng.
Dực Kỳ nói: "Cẩn thận đề phòng máy bắn đá của bọn chúng!"
Đại Nguyên Thủ điên cuồng quát: "Lan Đặc xú nhân! Ta sẽ giết chết ngươi!"
Liệt hỏa hừng hực thiêu đốt trên đầu hắn.
Đuôi của năm chiếc chiến hạm địch cùng lúc phun khói đen đặc tới. Trong phút chốc, toàn bộ mặt sông toàn là khói đen, đến chìa tay ra cũng không thấy ngón.
Dực Kỳ la lên: “Không tốt! Bọn chúng dường như đổi sang dùng mái chèo để chèo đi, trong màn khói đen có thể linh hoạt hơn so với chúng ta.”
Ta quát: "Bảo chiếc thuyền kia không được đi theo, chúng ta xông lên!"
Mệnh lệnh vừa phát ra, chúng ta đã xông vào trong màn khói đen đậm mù mịt.
Loại khói đen này vô cùng quái dị, ngưng tụ trên mặt sông, gió thổi cũng không tan. Không thể tưởng được Hắc Xoa nhân lại có chiêu số trốn chạy như vậy.
Ta biết rằng bọn chúng không phải muốn đào tẩu, mà là muốn phản công.
Thuyền đã bắt lửa có thể chạy trốn được xa hay sao? Nhưng chỉ cần bọn chúng móc lên thuyền chúng ta, nhất tề dũng mãnh xông lên. Trong điều kiện địch nhiều ta ít, hiển nhiên có thể dễ dàng tiêu diệt chúng ta.
Trong màn khói đen, cảnh tượng xung quanh mặc dù như ẩn như hiện, không thể nhìn xa được, nhưng so với từ bên ngoài nhìn vào thì tầm nhìn đã mở rộng hơn một ít.
Tiếng kèn lệnh rền rĩ vang lên ở nơi sâu trong màn khói đen, địch nhân chính đang tổ chức đợt tấn công.
Chúng ta vẫn còn có một chút cơ hội, nếu như thuyền địch dồn tất cả mọi người dập lửa, sau đó quay đầu lại toàn lực lùng tìm đối phó với chúng ta.
Một trận khói đặc phun tới. Ta đến cả người đứng ở bên cạnh cũng nhìn không thấy.
Làn khói đặc trôi về phía sau, mọi người đứng ở đầu thuyền vừa hiện ra trở lại, thần sắc đều có vẻ vô cùng ngưng trọng.
Dực Kỳ nói: "Ưu thế lớn nhất của địch nhân chính là không sợ va chạm với thuyền của chúng ta, mà chúng ta thì tuyệt đối không thể để cho tình huống này phát sinh."
Một cảm giác trấn áp từ phía sau bên trái ùa đến.
Ta quát lớn: "Chiến hạm địch ở mạn trái phía sau, mau tránh!"
Dực Kỳ lâm nguy bất loạn, phát ra mệnh lệnh.
Tất cả tiễn thủ đều hướng mũi tên về hướng mà ta nói.
Chiến hạm của chúng ta lập tức tăng tốc, quay sang phía bên phải.
Tiếng nước vang lên ào ào.
Một chiếc Hắc Ma hạm, vẫn đang bốc cháy, lao ra từ trong đám khói đậm ở phía sau bên trái.
Khi địch nhân kinh hãi phát giác được sự tồn tại của chúng ta, chúng ta đã đồng thời phát ra hàng ngàn mũi tên, bắn như mưa tới chiến hạm địch.
Ô Kim Thiết tiễn do ta bắn ra, trong khoảng cách gần, càng uy lực vô cùng, trúng chính giữa cột buồm của thuyền đối phương.
Cột buồm gãy đoạn như gỗ mục, cánh buồm đang bốc cháy rơi xuống cùng với chiếc cột buồm gãy, che phủ lên trên Hắc Xoa nhân đang đứng ở đầu thuyền.
"Bùng!"
Một trái Long Nộ Hống được quăng tới nơi đầu thuyền vốn đã biến thành biển lửa.
Chiến hạm địch vẫn bắn ra những phát kình tiễn lẻ tẻ, nhưng do thuyền của chúng ta rẽ ngoặt sang bên phải nên khiến cho toàn bộ các mũi tên của địch đều bắn hụt.
Trước mặt lại là vùng khói đen đến mức thò tay cũng không thấy ngón.
"Oành!"
Tiếng nổ mạnh của Long Nộ Hống truyền đến từ nơi xa ở phía sau bên phải, át cả tiếng hò hét cùng tiếng kêu la thảm thiết của Hắc Xoa nhân.
Cảnh vật đã khôi phục lại tầm nhìn như trước.
Mọi người đều nhìn ta.
Trong lòng ta thoáng động, ngưng thần nhìn vào trong làn khói đen.
Nhớ tới ngày đó có thể tìm được vị trí của Hắc Quả Phụ trong làn sương mù, bây giờ cũng có thể với phương thức tương tự mà tìm ra tên Đại Nguyên Thủ cực kỳ độc ác.
Khói đen cuồn cuộn trước mắt.
Phạm vi khói đen bao phủ tất nhiên vô cùng rộng lớn, thuyền đi được một dặm vẫn không thấy đầu tận cùng của làn khói đen.
Trong lòng xuất hiện một loại cảm giác, ta quát lớn: "Dừng thuyền!"
Dực Kỳ cuống quít ra lệnh.
Thuyền từ từ dừng lại ở trong làn khói đậm.
Ta cười lạnh nói: "Nghiêu Địch quả là giảo hoạt!" Chỉ tay về phía trái, nói: "Bọn chúng chính đang chờ chúng ta ở ngoài làn khói đậm. Chỉ cần chúng ta hấp tấp lao ra, lập tức sẽ tiến vào trong cạm bẫy mà bọn chúng bố trí, ngay cả thuyền cũng không bảo vệ được."
Bọn Dực Kỳ đến cả phương hướng cũng không rõ ràng lắm, chậm rãi quay thân thuyền lại, dựa theo hướng ta chỉ mà di chuyển.
Long Ca nói: "Chúng ta phải làm sao đây!”
Thuyền được nước sông cuốn đi, chậm chạp xuôi dòng đi xuống hạ lưu.
Dưới khó khăn nguy hiểm trước mặt, tinh thần của ta ngưng tụ thành một ngọn đèn chiếu sáng, xuất ra thăm dò về phía làn khói đen phía trước.
Một cảnh tượng rõ ràng xuất hiện trong đầu. Bốn chiếc Hắc Ma hạm dùng dây chão nối kết, xếp thành hàng cắt ngang mặt sông. Ngoại trừ vị trí bỏ trống nơi gần bờ thì trọn cả hà đạo đã bị chắn ngang. Bụng thuyền chìa ra mái chèo, không ngừng đập vào trong nước để duy trì vị trí, tránh bị sóng cuốn đi về phía hạ lưu. Người ở trên thuyền đều đã dập tắt hết lửa, nhưng cánh buồm đã bị thiêu hủy toàn bộ.
Cảnh tượng này vừa loé lên một cái, ta đã nắm bắt được toàn bộ địa thế.
Ta vội quát: "Áp sát bờ mà đi!"
Dực Kỳ vội vàng hạ mệnh lệnh, lại chỉ thị cho thuộc hạ lấy ra sào chống, để có thể chống sào đẩy ra khi thuyền đâm vào cạnh bờ. Ứng biến của người này thật vô cùng bình tĩnh và chu đáo, may mà mỗi lần ra lệnh đều có hắn ở bên cạnh ta.
Chiến thuyền chậm rãi di chuyển trong làn khói đen đặc.
Đột nhiên, bờ sông hiện ra ở phía trước, mắt thấy thuyền sắp đâm phải thì hơn chục cây sào chống đồng loạt xuất ra, chống vào bờ để có thể dùng sức mà đẩy.
Cánh buồm lắc lư.
Mọi người thở phào một hơi.
Ta hạ lệnh: "Tăng dần tốc độ, chuẩn bị hỏa tiễn!"
Mọi người tràn đầy tin tưởng đối với khả năng liệu địch như thần của ta, hỏa tiễn đốt lên, đặt lên trên cung.
Tấm màn đen nhạt loãng dần.
Thấy ẩn hiện cảnh tượng đã xuất hiện trước kia trong óc ta, bốn chiếc Hắc Ma hạm nối liền cùng một chỗ hiện ra ở phía trái.
Các tiễn thủ không đợi ta phân phó, giương cung phóng tên ra.
Vệt lửa đầy trời, rơi xuống hai chiếc Hắc Ma hạm ở gần nhất.
"Oành oành!" Mấy quả Long Nộ Hống cũng rớt xuống Hắc Ma hạm ở gần nhất.
Thân thuyền rung động chuyển mình, từ từ tiến về phía trước, áp sát ven bờ, xuôi dòng mà đi.
Tốc độ của chiến thuyền không ngừng tăng cao, trong chớp mắt lao ra khỏi làn khói đen, ánh mặt trời sáng chói khiến chúng ta thiếu chút nữa không mở được mắt ra.
Địch nhân trong lúc hoảng loạn vẫn còn bắn tên tới, nhưng vì tốc độ của chúng ta rất nhanh, mà lại còn bất thình lình xông ra từ bên cạnh, khiến cho tên của bọn chúng tới tấp bắn hụt, một số ít bắn tới đều bị cự thuẫn ngăn cản. Cự thạch từ máy bắn đá của bọn chúng bắn tới lại càng không được việc gì, đến cả phương hướng cũng bị sai lệch.
Hai chiếc chiến hạm địch chìm vào trong một vùng biển lửa.
Trong nháy mắt, chúng ta đã bỏ rơi bọn chúng ở phía sau.
"Đùng đoàng! Đùng đoàng!"
Long Nộ Hống trên chiếc Hắc Ma hạm ở ngoài cùng bên phải liên tiếp nổ tung, mảnh vụn sắt cùng vụn gỗ bắn ra khắp nơi, Hắc Ma hạm trong ánh lửa nghiêng nghiêng chìm vào trong nước. Chúng ta lại xông ra thêm một đoạn đường, lách qua một khúc cong lớn, hướng về phía hai chiếc Hắc Ma hạm ở một phía khác chạy tới.
Hai chiếc Hắc Ma hạm đó bị gắn liền bằng mấy chục sợi dây chão to trong một cụm bốn con thuyền, bị hai chiếc Hắc Ma Hạm khác đang bị nước cuốn đi kéo nghiêng về phía bên trái sau khi chúng ta quay đầu thuyền lại.
Trên hai chiếc Hắc Ma hạm đang bốc cháy và nghiêng xuống nước, Hắc Xoa nhân đang tới tấp nhảy xuống sông chạy trốn.
Ta quát lớn: "Không phải địch chết thì ta vong, một người cũng không buông tha."
"Vèo!" "Vèo!"
Ta liên tiếp bắn ra hai mũi hỏa tiễn, rớt xuống hai chiếc Hắc Ma hạm vẫn còn khả năng chiến đấu đó.
Khoảng cách nhanh chóng thu hẹp gần, đã tiến vào trong tầm bắn thông thường của kình tiễn.
Vô số hỏa tiễn cùng lúc cắt ngang qua mặt sông, rơi xuống trên thuyền địch.
Địch nhân không phải là không nghĩ đến bắn trả, mà là bị chiếc thuyền ở phía cùng bên trái đó, đang nhanh chóng chìm xuống đáy sông, kéo vào co cụm cùng một chỗ. Thế lửa nhanh chóng lan tràn qua hai chiếc thuyền khác của địch. Hắc Xoa nhân mặc dù liều thân chặt dây chão, nhưng chấn động mạnh khi thuyền va chạm đã khiến cho bọn chúng trái nghiêng phải ngửa, tay chân hoàn toàn rối loạn.
Hai trái Long Nộ Hống lại được quăng tới trên chiến hạm địch.
Chúng ta vượt một vòng, dựa sát theo bờ phải tiến tới, hỏa tiễn như bão tố vãi xuống chiến hạm địch.
"Oành" "Oành!"
Long Nộ Hống đã phát huy lực sát thương cùng lực phá hoại kinh người.
Khi chúng ta lách qua thuyền địch, đi tới thượng du rồi lại quay đầu trở về, bốn chiếc Hắc Ma hạm đã hoàn toàn sụp đổ, dồn đống lại ở cùng một chỗ, chìm vào trong nước trong ánh hỏa quang rừng rực.
Trên mặt sông chỉ có Hắc Xoa nhân đang điên cuồng bơi về phía bờ chạy trốn.
Kình tiễn bắn tới bọn chúng một cách không thương tiếc.
Không phải là ta không có lòng thương xót, mà là nếu như để cho đám Hắc Xoa nhân này đào tẩu tứ tán, có thể mang đến tai họa đáng sợ đối với các thôn xóm lân cận, khi đó còn có ai đến thương xót cho dân thường vô tội bị hại đây.
Ta đứng lên, đi đến mũi thuyền, giương cung đáp tiễn, lùng tìm bóng dáng của Nghiêu Địch và Đại Nguyên Thủ.
Chiếc thuyền tàn tạ của địch nhân đang trôi ở khu vực ven bờ bên phải.
Thần mục chiếu xuống như điện, ta nhìn thấy một thân thể thô tráng từ mặt sông hấp tấp lao tới bờ đất, nhanh chóng bơi đến cạnh bờ.
Là Hắc Xoa Vương Nghiêu Địch, kẻ cầm đầu dẫn dắt Hắc Xoa nhân tới xâm lược lần này khiến cho sinh linh đồ thán.
Ta quát lớn: "Nghiêu Địch! Hãy chết đi!"
Chúng tướng kinh hãi nhìn về phía mặt sông, đã phát hiện Hắc Xoa Vương đang mắc nạn này, nhao nhao chửi mắng, nhất thời tiếng hô giết chấn động không trung.
"Vù!"
Ô Kim tiễn như một đạo kích điện cắm nghiêng xuống, biến mất vào trong tấm lưng dày của kẻ hung ác này, máu tươi theo đó tuôn ra như suối. Nghiêu Địch chìm hẳn vào trong nước, không còn nổi lên nữa.
Chúng tướng cùng cất tiếng hoan hô.
Chúng ta lại đi qua thêm một lần nữa phía bên phải mấy chiếc Hắc Ma thuyền liên hoàn chìm trong nước, rồi đi về phía hạ lưu.
Trên mặt sông nổi đầy máu tươi của Hắc Xoa nhân, lọt vào tầm mắt trông thật kinh tâm.
Thuyền quay trở về.
Vẫn chưa có tung tích của Đại Nguyên Thủ.
Chẳng lẽ hắn lại trốn thoát rồi sao, đó là điều không thể. Hai bên bờ tĩnh mịch, hắn phải vẫn còn ở trong nước.
Một cảm giác sốt ruột trào lên trong lòng, tựa như có vẻ có sự tình rất đáng sợ sắp sửa phát sinh.
Ta hét lớn: "Đại Nguyên Thủ đã tới trên thuyền của chúng ta!" Ném Xạ Nhật cung đi, rút ra Ma Nữ nhận, ta gấp gáp tiến về phía đuôi thuyền.
"Phịch!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Tiễn thủ ở khoang trống đuôi thuyền tới tấp ngã xuống. Đại Nguyên Thủ leo qua boong tàu, trong miệng ngậm Trân Ô Loan đao, cặp mắt tóe ra hung quang.
Ta quát lớn: "Tất cả trở về sau lưng ta!"
Những Hắc Khôi chiến sĩ này biết rõ sự lợi hại của tên ma vương đó, loạng choạng gấp rút thoái lui.
Đại Nguyên Thủ nhìn kỹ ta, trong mắt lóe lên ngọn lửa thù hận, hung bạo quát lên: "Lan Đặc! Hôm nay không phải ngươi chết thì ta vong!"
Các chiến sĩ phía sau lưng ta nhất tề giương cung đáp tiễn, nhằm thẳng về phía Đại Nguyên Thủ.
Ta cười lạnh nói: "Ngươi cuối cùng cũng không chạy trốn sao?"
Đại Nguyên Thủ nói: "Ta nếu như muốn trốn thì ai ngăn cản được ta, huống chi Trân Ô đao đã rơi vào trong tay ta, giết ngươi thật dễ như trở bàn tay."
Hắc khôi của hắn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh dương quang, áo khoác ngoài màu đỏ cũng không có một chút ẩm ướt nào, nơi ngực vẫn thấy rõ được vết kiếm mà ta đâm thủng áo giáp tạo ra. Hắn đứng tại đó, thực sự có khí thế uy phong trấn áp thiên hạ.
Ta cười lớn, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là nhân vật thế nào, hóa ra chỉ là tên lâu la chó săn của Vu Đế, vẫn còn ở trước mặt ta đầy vẻ hảo hán."
Hai mắt Đại Nguyên Thủ như muốn phun ra máu, cuồng dại quát: "Câm miệng, ngươi thì hiểu cái gì. Vu Đế là người duy nhất trong thế giới này có năng lực đối kháng với quái vật đó ở trong phế tích, ngươi xách dép cho hắn cũng không xứng. Kiếm thuật cùng tài trí của ngươi ở trước mặt hắn thì hết đường xoay sở, hắn không cần động đến một đầu ngón tay cũng có thể hạ được ngươi."
Ta cười ha hả, nói: "Ngươi nói cái đó là quái vật sao? Vậy ngươi là nghiệt chủng do quái vật chế tạo ra!"
Hai mắt Đại Nguyên Thủ lộ ra ngoài mũ sắt lướt qua một chút thần sắc quỷ dị và xảo quyệt, giả vờ cười nói: "Lan Đặc! Ngươi muốn giết ta, hãy theo đến đây đi!" Hai chân dụng lực, lộn người một vòng, rời khỏi đuôi thuyền, rơi xuống dưới sông.
"Vèo ……"
Toàn bộ kình tiễn đồng loạt phát xạ, nhưng đã chậm một bước, bắn vào hư không.
“Ùm!”
Đại Nguyên Thủ chìm vào trong nước.
Qua nước sông trong suốt, thấy rõ hắn ở dưới đáy sông chừng hơn mười thước, đang cấp tốc lặn tới bên bờ. Vì tốc độ của hắn cực nhanh, dường như lúc chúng ta quay đầu lại, hắn đã sớm lên bờ rồi.
Thời gian không cho phép ta có chút do dự nào, ta hét lớn: "Các ngươi không nên xuống nước, sau khi cập bờ mới đuổi theo." Ta vượt lên trước mọi người, lao ra boong tàu, nhảy xuống nước.
(Hết chương )
----- Bài viết này được tuan_ftu thêm vào sau phút và giây -----
Tập : Tịnh Thổ chi xuân
Chương : Quyết chiến sinh tử
Dịch: tuan_ftu (Hoa Nguyệt Tao Đàn cùng tham gia dịch ĐKS)
Hiệu đính: nvfacu
Nguồn: tangthuvie
Cảm ơn nvfacu đã giúp đỡ hiệu đính.
Nước sông lạnh buốt khiến đầu óc ta cảm thấy tỉnh táo gấp bội. Nghĩ tới Đại Nguyên Thủ, giống như lời hắn nói, hắn tịnh không phải là muốn chạy trốn, cũng không phải là sợ những chiến sĩ khác trên tàu, mà là muốn làm tiêu hao thể lực của ta. Bởi vì hắn cho rằng dựa vào điều này sẽ có nhiều điểm chắc thắng hơn.
Lợi dụng đà nhảy xuống từ trên thuyền, sau khi ta lướt một đoạn dài dưới đáy sông giống như người cá, mới dùng miệng ngậm lấy Ma Nữ nhận, tay chân dụng lực, thoát ra khỏi mặt nước, bơi đến bên bờ.
Chiến thuyền của ta thuận dòng nước trôi về phía xa nơi hạ du, chính đang lách qua những khúc cong gặp phải để trở về.
Đại Nguyên Thủ lúc này bơi tới bên bờ, bò lên trên một đám thạch nhũ, nhanh chóng bò cách xa bờ sông.
Khi ta đi lên từ dưới sông, hắn đã biến mất trên bờ.
Lấy Ma Nữ nhận trong miệng xuống, ta vội vã đi lên.
Nhìn thảo nguyên mênh mông cây cối hoang dã hiện ra trước mắt, Đại Nguyên Thủ ở phía trước đang chạy như điên với tốc độ nhanh đến kinh người.
Ta mắng thầm trong lòng, gắng sức truy đuổi theo.
Cỏ dại bốn phía xung quanh cao bằng thân người, bóng dáng tên ác ma này lúc ẩn lúc hiện, dụ dỗ ta truy đuổi theo hắn.
Trong lòng ta bùng cháy cừu hận ngút trời, lúc này chỉ có nghĩ đến một việc, chính là phải tự tay đâm chết đại cuồng ma vạn ác này.
Ta cảm thấy Ma Nữ nhận cùng bản thân hòa hợp thành một thể, nó đang dẫn dắt lực lượng của ta chảy vào trong thân nó, lại đem lực lượng kỳ dị đó chuyển trả về cho ta.
Ta cảm thấy hai chân nhẹ nhàng vô cùng, càng chạy càng nhanh, tinh thần bắt đầu ngưng tụ, trước mắt ta ngoại trừ Đại Nguyên Thủ, không có vật nào khác nữa, cho dù hắn đã chìm ẩn phía sau đám cỏ dài, ta cũng cảm thấy rõ ràng vị trí của hắn.
Tinh thần của ta trói chặt trên người hắn. Hắn đừng hòng có được giây phút nào chạy thoát ra ngoài phạm vi cảm giác thần diệu của ta.
Đại Nguyên Thủ ẩn vào bên trong một cánh rừng thưa rộng lớn.
Ta không chút do dự, lao vào trong rừng.
Sau khi đi sâu vào mấy trăm bước, ta cảm giác thấy hắn dừng lại chờ đợi ta.
Ta cười lạnh trong lòng, lực truyền qua cánh tay phải, giả bộ không chút đề phòng truy đuổi tới.
Đao quang chớp động.
Trân Ô đao từ bên trái xoay chuyển lia đến.
Ta cười dài một tiếng, năng lượng thuận theo ý đồ của tinh thần chảy vào trong Ma Nữ nhận, huy kiếm ngăn chặn.
“Đang!”
Một nhát kiếm đao giao kích này hoàn toàn không chút xảo diệu hoa mỹ.
Đại Nguyên Thủ toàn thân chấn động, liên tục thối lùi về phía sau hai bước, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Ta thì loạng choạng té lùi về sau, cánh tay phải run lên, lùi nhiều hơn hắn ít nhất là hai bước.
Đại Nguyên Thủ cúi đầu nhìn kỹ mũi Trân Ô đao, ngạc nhiên nói: "Tí lực của ngươi có tiến bộ lớn, nhưng dựa vào đó thì vẫn không đuổi kịp được ta, xem đao!" Một bước dài gấp gáp tiến tới, Trân Ô đao từ dưới đâm lên, mục tiêu chính là chỗ yếu hại nơi ngực và cổ ta.
Lực lượng kỳ diệu trong cơ thể ta dâng lên cuồn cuộn, khi hắn xông tới trước ta, thể lực của ta đã hồi phục trở lại, cười lớn nói: "Tiếc là ngươi vẫn không có tiến bộ chút nào." Một kiếm chém xéo lên trên Trân Ô đao.
Đại Nguyên Thủ trước sau đối với Ma Nữ nhận của ta hết sức cố kị, Trân Ô đao trầm xuống, lướt qua Ma Nữ nhận, đổi hướng cắt tới hông của ta, miễn cưỡng biến chiêu, bản lĩnh của hắn thật thần diệu.
Ta trong lòng cười lạnh, di chuyển sang bên phải hắn, Ma Nữ nhận chớp động, chém vào nơi vai phải hắn.
Đại Nguyên Thủ kêu lên một tiếng đau đớn, di chuyển sang ngang. Đao thế đại triển, Trân Ô đao hóa thành ngàn vạn đạo tinh mang, giống như cuồng phong bão táp công về phía ta "Đinh Đinh Đang Đang" không dứt.
Nếu đổi lại là trước kia, cùng hắn lấy cứng chọi cứng như vậy, ta chắc là đến cả xương tay cũng phải vỡ vụn ra từng tấc, nhưng hiện tại năng lượng to lớn đang dâng trào trong cơ thể ta, mỗi khi cánh tay sắp kiệt lực, năng lượng đó ngay lập tức có thể làm cho tinh lực của ta hồi phục trở lại. Nhưng ngoài mặt, ta lại giả bộ chống đỡ khốn khổ, không ngừng né tránh lùi về phía sau, mục đích đương nhiên là chờ xuất hiện thời khắc Trân Ô đao gãy vỡ.
Đại Nguyên Thủ khí thế như cầu vồng, không ngừng cười điên cuồng, Trân Ô đao trong tay lại không một chút buông lơi chém xuống.
Ta trong lòng thầm tính toán. Lần này lại không giống với lần trước đó đấu với Long Ca, bởi vì tí lực của Đại Nguyên Thủ hơn xa Long Ca, cho nên lực va chạm mà Trân Ô đao nhận được cũng phải cuồng mãnh kịch liệt hơn nhiều so với lần đó.
Trong rừng thưa cành gãy lá rơi, đao quang của Đại Nguyên Thủ ở khắp nơi, cây cối từng cây từng cây đổ xuống như cành khô mục nát.
"Bình"
Lưng ta đụng vào một cây đại thụ.
Đại Nguyên Thủ quát lớn một tiếng: "Lan Đặc! Nạp mạng đi."
Trân Ô đao toàn lực chém xuống đầu.
Ta biết một đao này tụ tập lực lượng toàn thân hắn nhưng cũng không thể không toàn lực ngăn chặn.
Hai tay trái phải đều nắm lên chuôi kiếm, toàn lực nghênh tiếp.
"Đang!"
Một tiếng nổ lớn, truyền khắp trong rừng.
Trân Ô đao gẫy thành từng đoạn.
Một cỗ đại lực không thể kháng cự khi đao kiếm tương giao truyền xuống, Ma Nữ nhận rơi trên mặt đất.
Hai người chúng ta đồng thời kinh ngạc.
Đại Nguyên Thủ hướng về phía ta đang ôm ngực, cất bước đi tới.
Ta miễn cưỡng lăn xuống, tránh sang một bên.
Đại Nguyên Thủ phát ra tiếng cười điên cuồng kinh thiên động địa, một chân móc Ma Nữ nhận lên, dùng tay tiếp lấy, quát lớn: "Ta cuối cùng cũng có được ngươi rồi, có ngươi rồi thì chẳng khác nào có được lực lượng quái vật đó, Vu Đế ta cũng không sợ nữa."
Ta lùi lại, thò tay vào bên hông, đặt lên trên cây kim chủy thủ lấy được từ Âm Nữ Sư, nó có thể ngăn chặn Ma Nữ nhận mà không gãy.
Đại Nguyên Thủ, kẻ đương thời vô địch, nâng Ma Nữ nhận lên, nhìn lại về phía ta. Hắn bình tĩnh nói: "Lan Đặc! Ngươi thật là một nhân tài, ta vẫn còn có chút luyến tiếc không nỡ giết chết ngươi."
Ta cố gắng áp chế nỗi mừng rỡ như điên trong lòng, thừa cơ hỏi: "Thanh kiếm này tuy rằng không có gì kiên cố mà không phá nổi, nhưng ngươi không phải đã từng nói vô luận kiếm nhận với kiếm thuật ưu tú lợi hại thế nào, đối với Vu Đế cũng không có tác dụng mà?"
Đại Nguyên Thủ nắm kiếm trong tay, hoàn toàn khôi phục vẻ trấn định ung dung của thời xưng vương xưng bá ở Đế quốc ngày xưa, hờ hững nói một cách tự nhiên: "Không thể tưởng được ngươi trước khi chết lại vẫn có loại tâm tình này, ta sẽ làm thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của ngươi, cho ngươi chết xuống âm phủ vẫn phải hối hận không thôi."
Dừng lại một chút, khẽ cười nói: "Vật này tịnh không chỉ là một thanh kiếm đặc biệt sắc bén và cứng rắn, mà còn là thanh kiếm tồn tại một loại năng lượng thần bí đến từ quái vật đó. Nếu không dựa vào nó, Bách Hợp làm sao có thể là địch thủ của ta, khi Bách Hợp cầm nó, năng lượng trong kiếm cùng với nàng hợp thành một thể. Ngày đó bản sao chép tay mà ta cho ngươi mang trở về, có nhiễm một loại độc tố có thể cải biến thể chất nàng, khiến nàng không thể tiếp nhận năng lượng trong kiếm được nữa. Ta lại không nghĩ nàng có thể dễ dàng chết đi như thế, bởi vì ta đối với thân thể của nàng có hứng thú vô cùng."
Trong lòng ta nổi sóng cuộn trào mãnh liệt. Đúng vậy! Ma nữ Bách Hợp thực sự không dễ dàng chết như vậy, trong đó chắc chắn có huyền cơ mà ta và Đại Nguyên Thủ đều đoán không ra.
Đại Nguyên Thủ ngửa mặt lên trời cười nói: "Tiếc là ngươi thể chất quá bình thường, không biết hấp thụ năng lượng trong kiếm, nếu không thì ngươi đã có thể trở thành một Ma nữ Bách Hợp khác, vĩnh sinh bất tử giống như chúng ta, hưởng thụ hết quyền lực cùng khát khao muôn dạng của thế gian, hiện tại phải chăng ngươi đang có cảm giác giống như người đến núi vàng mà lại về tay không."
Ta dùng toàn bộ tinh thần lưu ý đến động tĩnh của hắn, để đề phòng hắn đột nhiên công kích tới, hừ lạnh nói: "Trường sinh bất tử cái gì, Bách Hợp không phải đã chết sao?"
Đại Nguyên Thủ hai mắt lóe tinh quang, nói: "Bách Hợp có thể đã chết, có thể vẫn chưa chết, nhưng hiện giờ Ma Nữ nhận rơi vào trong tay ta, tất cả mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa. Trải qua bao năm tháng dài đằng đẵng, Bách Hợp vẫn còn chưa thể hấp thụ được lực lượng to lớn trong Ma Nữ Nhận, ta nghĩ nàng chết cũng không thể nhắm mắt được." Hắn nâng Ma Nữ nhận lên. Ngắm nghía tỷ mỉ dưới ánh dương quang, trong mắt hiện lên thần sắc nghi hoặc.
Ta biết hắn đã nhìn ra Ma Nữ nhận không có năng lượng, cực kỳ không ổn, há lại để cho hắn có cơ hội suy nghĩ, quát lớn một tiếng, xông về phía hắn, kim chủy thủ mạnh mẽ đâm về phía trước.
Đại Nguyên Thủ hét lớn: "Muốn chết!"
Một kiếm bổ tới ta.
Chủy thủ toàn lực chém tới, chính giữa kiếm nhận.
"Đang!" Ma Nữ nhận đứt thành hai đoạn.
Đại Nguyên Thủ hai mắt mở lớn, chấn động điên cuồng.
Lợi dụng sát na thất thần của hắn, ta lao vào hắn, chủy thủ sắc bén đâm vào ngực hắn qua lỗ hổng do Ma Nữ nhận tạo thành từ trước, đâm thẳng vào rồi sau đó rung động xoáy trên xoáy dưới, khuỷu tay kích mạnh vào sườn trái hắn.
Đại Nguyên Thủ ngửa mặt rú lên điên cuồng, ngã ra ngoài.
Ta đứng lạnh lùng, chăm chú nhìn vào hắn.
Đại Nguyên Thủ hai tay nắm lấy cán chủy thủ lấp lánh kim quang lộ ra bên ngoài ngực với vẻ không thể tin được, nhìn máu tươi từ trong mạch máu chảy ra như suối.
Hắn toàn thân kịch chấn, lại lùi hai bước nữa, trông lại phía ta.
Ta cười dài nói: "Ngươi đã lầm rồi, ta đã đem năng lượng trong Ma Nữ nhận hấp thu hoàn toàn, cho nên ngươi cũng phải chết, trường sinh bất lão chỉ là giấc mộng, giấc mộng mà ngươi đã ở trong đó quá lâu rồi."
Đại Nguyên Thủ lắc đầu nói: "Không thể? Đây là điều không thể! Ta … đã minh bạch rồi, là Bách Hợp ……" Đứng thẳng người rồi "Bình!" một tiếng, ngã ngửa người xuống.
Ta đi tới chỗ hắn nằm ngửa, nhìn nhãn thần của hắn đang chuyển thành ảm đạm, lắc đầu thở dài: "Dị vật thần bí trong phế tích đó sáng tạo ra ngươi, là muốn ngươi duy trì công chính cùng hòa bình trên đại địa, tại sao ngươi lại đi ngược lại kỳ vọng của nó đối với ngươi, rốt cuộc là sai lầm của nó cũng là sai lầm của ngươi?"
Đại Nguyên Thủ buông bàn tay nắm lấy chủy thủ ra, yếu ớt ôm lấy thân, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy! Tại sao ta có thể biến thành dạng này." Tiếp theo toàn thân chấn động mạnh, ngẩng đầu lên, hú lên một tiếng điên cuồng.
Ta bị hăm dọa nhảy vọt lên, tưởng là hắn muốn công kích ta. Đầu của hắn nặng nề rơi xuống trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, một lượng lớn máu tươi phun ra, khôi giáp trước ngực toàn là máu.
"Lan Đặc!"
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, không phải bởi vì hắn gọi ta, mà là bởi vì ngữ khí của hắn cực kỳ ôn hòa thân thiện.
Đại Nguyên Thủ môi rung rung, giống như có lời quan trọng muốn nói ra.
Ta đề cao cảnh giác, quỳ một đầu gối xuống bên cạnh hắn, nói: "Nói đi!"
Đại Nguyên Thủ nói: "Ta đã nhớ lại, ta đã gặp gỡ Vu Đế, hắn dùng pháp lực to lớn đem cải biến ta. Bắt đầu từ ngày đó, trong lòng ta chứa đầy ý nghĩ tà ác, trở thành công cụ làm điều ác của hắn. Bây giờ ta đã phải chết, ta chân chính đã trở về, Lan Đặc! Tạ ơn ngươi! Hèn gì … hừ … hèn gì ta luôn luôn không muốn nghe hắn ra lệnh, không muốn trở về thấy hắn … úc!"
Ánh mắt của hắn càng thêm ảm đạm.
Chấn động trong lòng ta chỉ có tăng chứ không giảm. Cho đến tận giờ phút này, ta mới minh bạch dị vật trong phế tích tịnh không phải muốn chế tạo ra hung vật đáng sợ tàn sát bừa bãi thế gian. Vấn đề đến từ trên người của Vu Đế, hắn đã cải biến và khống chế Đại Nguyên Thủ, sai khiến hắn đến hủy diệt dị vật, nhưng dị vật đã lại tạo ra Ma nữ Bách Hợp xuất hiện, đối kháng với Đại Nguyên Thủ, cuộc tranh đấu trường kỳ qua mấy đời từ đó triển khai.
Vu Đế rốt cuộc là người thế nào? Tại sao hắn có pháp lực đáng sợ thế này? Hắn phải chăng cũng có thể vĩnh sinh bất tử?
Tiếng thở hổn hển của Đại Nguyên Thủ càng gấp gáp hơn, rên rỉ nói: "Lan Đặc! Hãy tin ta, Bách Hợp vẫn chưa chết!" Cuối cùng, trăm mối cảm xúc của ta bị ngưng đoạn bởi ngoại lệ đầu tiên. Ta đứng lên.
Tiếng bước chân vang lên bốn phía xung quanh.
Bọn Long Ca thở gấp chạy tới, nhìn thấy thi thể Đại Nguyên Thủ nằm ngửa trên mặt đất, đờ ra giây lát, rồi tiếng reo hò hoan hỉ nổi lên điếc cả tai.
Ta nhìn Đại Nguyên Thủ rơi vào kết cục như vậy, trong lòng không có một chút hân hoan nào.
Ta biết cuộc đấu tranh càng đáng sợ hơn, hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu.