Đại Kiếm Sư

chương 93: cuồng vũ pháp sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong cuộc hàng trình hơn mười ngày tiếp đó, ta bỏ mặc tất cả để chuyên tâm nắm bắt và khống chế dị năng vẩn đục trong người, cho chúng hợp thành một thể với tinh thần.

Đó là một con đường rất xa xôi. Có được dị năng trong Ma nữ nhận mới chỉ là khởi điểm đầu tiên, tiếp đó cần phải dần dần học hiểu được cách dùng ý niệm để điều khiển dị năng. Rồi sau đó là Vu Thần thư của Ưng Vu đã mang đến đột phá, giúp ta tiến nhập cảnh giới có thể dùng sức mạnh tinh thần chế ngự vật chất và tư tưởng ý chí người khác. Ta cũng học được một phương thức khác để truyền linh năng đi, giống như truyền dị năng bằng ánh mắt, trở thành thôi miên thuật hay mê hồn pháp.

Đột phá thứ hai là cuộc đấu với Đạm Như, ta học được cách đem tình yêu truyền vào trong tâm linh nữ tử mà ta yêu, khiến nàng trở thành tù binh trong tình yêu của ta. Đột phá thứ ba đến từ bút ký của Hoán Thiên và Tây Kỳ, bọn họ làm ta hiểu được mình đang có cái gì, cũng lập tức ngộ ra làm thế nào để phát huy. Ta ẩn ước cảm thấy đêm đó tiếp xúc với Ma Nữ Bách Hợp cũng là một mấu chốt rất quan trọng trong đó, chỉ là bây giờ ta vẫn còn chưa hiểu lắm.

Tứ nữ trở thành đối tượng thay đổi cho ta luyện tập. Ta làm cho đến cả Đạm Như tinh thông mỵ thuật, Tây Kỳ người có linh giác siêu nhiên cũng không thể không cả ngày thần hồn điên đảo, biếng nhác vô cùng, vừa sợ ta tìm bọn nàng làm đối tượng, lại yêu ta đến muốn chết. Thanh Thanh và Tố Chân thì càng không cần nói, chẳng phân biệt ngày đêm mà tắm mình trong dòng sông của tình yêu, hưởng tận những tư vị ngọt ngào động nhân nhất của tình yêu, nhưng cũng bị tình yêu dằn vặt dày vò đến vô cùng mệt mỏi.

Lúc còn ba ngày nữa trước khi đến được Hồng Kinh, ta ngừng việc thi triển dị thuật tâm linh với các nàng lại. Bọn họ tuy vẫn si mê ta vô cùng, những cũng đã dần dần hồi phục lại được bản thân. Trước đó các nàng thường oán giận ta đùa bỡn làm họ mệt mỏi vô cùng, bây giờ lại oán ta không tùy tiện “đùa bỡn”. Trái tim của nữ nhân chính là kỳ quái như vậy.

Sau hoàng hôn hôm đó, ta và tứ nữ ngồi ở đuôi thuyền hân hưởng cảnh tuyết đang bay tràn ngập trong trời đất. Bên cạnh là một mảng màu trắng mênh mông, ta cảm thấy tinh thần và thể năng mình đã đạt đến trang thái đỉnh cao mà trước đây chưa từng có.

Đạm Như thở dài nói: “Cả đời thiếp chưa từng trải qua mười ngày vui vẻ khoái lạc như vậy bao giờ, thì ra làm tù binh ái tình cho Lan Đặc áp giải đi du lịch là vui vẻ như vậy đấy.”

Thanh Thanh tức giận nhìn ta: “May là thiếp đuổi theo kịp, Đại Kiếm Sư độc ác chàng lúc đầu còn muốn bỏ rơi thiếp lại không quan tâm nữa đấy.”

Ta kêu lên oan uổng: “Đừng nói thành nghiêm trọng như vậy được không?”

Tố Chân xen vào: “Thiếp không quản! Chỉ cần thiếp yêu một nam nhân thì sẽ mãi ở bên nam nhân đó, cho dù đánh thiếp đuổi thiếp, thiếp cũng tuyệt không rời xa nửa bước.”

Tây Kỳ đã hồi phục lại vẻ đẹp lạnh lùng riêng biệt, nàng mỉm cười: “Muội đang nghĩ đến bộ dạng của Đồ Giảo Giảo, dưới khiêu tình đại pháp của Lan Đặc, không biết sẽ thành ra lẳng lơ như thế nào đây.”

Chúng nữ đều yêu kiều cười rộ lên, lộ ra dáng vẻ vô cùng động nhân, chắc là đang nghĩ tới bộ dạng phóng đãng của mình khi không chịu nổi sự khiêu tình. Ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Nghĩ đến tương lai khi gặp lại mấy nàng Thải Nhu, Ny Nhã, Hoa Nhân hay Hoa Vân, ta mà thi triển thủ đoạn kinh nhân này với bọn họ thì sẽ tạo thành một tình cảnh động nhân như thế nào đây.

Đạm Như quát lên: “Lan Đặc! Chàng đang nghĩ gì vậy? Sao lại cười cái kiểu giả dối đáng ghét đó.”

Ta bật cười đáp: “Ta đang suy nghĩ! Nữ nhân thật hay thay đổi. Đêm qua bốn người các nàng còn vì chuyện ngồi lên đùi ta mà nổi ghen tranh nhau, hôm nay để cái đùi ta trống không. Chỉ riêng chuyện này, các nàng nói xem đó là chuyện gì vậy?”

Tứ nữ nhất tề liếc mắt nhìn ta, thần tình tựa hồ như muốn nhất tề đánh ta một trận để phát tiết tình yêu trong lòng.

Tố Chân nói: “Hơn mười ngày nay, chàng đùa giỡn người ta như vậy còn chưa đủ hay sao? Đến sự trang nghiêm và xấu hổ của người ta cũng bị vu pháp của chàng hủy đi rồi.”

Ta cười lớn: “Hứng thú của ta lại tới rồi.” Tứ nữ nhất tề xin tha, đến cả Tây Kỳ cũng không ngoại lệ.

Một lúc sau Đạm Như lại đứng dậy lao vào lòng ta, ngồi lên đùi ta mà thỏ thẻ: “Để thiếp vì các tỷ muội hy sinh bản thân vậy! Bất quá chàng không được thi triển yêu pháp, chỉ được dùng những thủ đoạn phong lưu phổ thông đối phó thiếp thôi.”

Ta cười lớn: “Sao nàng lại sợ hãi như vậy, mỵ thuật của nàng đi đâu mất rồi?”

Đạm Như đáp: “Mỵ thuật của thiếp vẫn đây, bất quá không dám động thổ trên đầu thái tuế, để tránh khỏi bị chàng cắn lại. Mãn ý chưa, phu quân đại nhân của thiếp?”

Ta mỉm cười hỏi: “Phu quân của nàng đã viết ra gia pháp điều thứ mười một, Tú Lệ pháp sư nàng có muốn nghe không?”

Vinh Đạm Như nhún nhường đáp: “Tú Lệ sao dám không nghe?”

Ta chỉnh sắc nói: “Đó chính là phàm thê tử nào ngồi trên đùi ta thì đều phải chịu sự thi pháp của ta.”

Vinh Đạm Như ngạo mạn “hứ” lên một tiếng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi lòng ta, mang theo một cơn gió thơm, ngồi ra chiếc ghế cách xa ta nhất, không quay mặt lại đắc ý cười nói: “Thiếp không nhìn vào mắt chàng, xem chàng làm thế nào mà thi pháp?”

Thanh Thanh ôm bụng cười nói: “Như tỷ có cam lòng không nhìn nam nhân của mình không?”

Ta hướng về phía nàng gọi: “Nàng!”

Thanh Thanh sau khi nhìn trái nhìn phải mới sợ hãi chỉ vào chiếc mũi nhỏ đáng yêu của mình ngạc nhiên hỏi lại: “Thiếp?”

Ta lạnh lùng khẳng định: “Chính là Đái Thanh Thanh nàng, mau đến ngồi lên đùi ta. Đây là gia pháp điều thứ mười hai, ta muốn ai ngồi thì người đó ngồi, không được làm trái.”

Thanh Thanh đứng dậy với khuôn mặt khổ sở, tiếp đó đi đến ngồi lên đùi ta, đem khuôn mặt xinh đẹp của nàng áp lên gáy ta.

Tố Chân cười đến gập cả người lại, thở dốc nói: “Thanh Thanh ngây thơ quá, cho rằng không nhìn vào mắt chàng thì sẽ không bị chàng thi pháp. Cô ấy không biết rằng chỉ cần thân thể tiếp xúc thì chàng cũng có thể thi thuật.”

Ta trong lòng cảm thấy chấn động. Đúng vậy! Linh lực có thể truyền từ ánh mắt ra, cũng có thể truyền từ thân thể đến một thân thể khác, tại sao không thể thông qua vật thể truyền ra, giống như Ma Nữ nhận vậy.

Ý niệm vừa nổi lên, dị năng đã từ trong người ta truyền xuống sàn thuyền, theo các tấm gỗ trên thuyền mà truyền đi, đến được dưới chân Đạm Như, lại từ chân nàng truyền đến tim nàng.

Vinh Đạm Như toàn thân run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp hồng lên, kinh nộ hỏi: “Lan Đặc! Chàng làm cái quỷ quái gì vậy?”

Ta biết lực đối kháng của nàng còn mạnh hơn thường nhân cả mười lần, bèn đặc biệt gia tăng dị năng, đem ái niệm như trăm sông ngàn suối truyền vào trong người nàng. Vinh Đạm Như thân thể run rẩy, đôi mỹ mục nửa mở nửa khép, bên trong tràn ngập khát vọng và dục hỏa, nàng đành cầu xin: “Đạm Như biết sai rồi, tha cho thiếp đi!”

Ta vô cùng mừng rỡ trước đột phá này, thu hồi lại sự khiêu dẫn với nàng, đem linh lực mượn tấm ván trên khoang thuyền truyền ra bốn phía. Trong khoảnh khắc, nhất cử nhất động trên thuyền đều được thu vào tâm linh ta.

Ta “nhìn” thấy Chiến Hận đang ôm Tuệ nhi trong phòng mà vui vẻ, “nhìn” thấy Cự Linh và Diệp Phượng đang ngồi trên đài quan sát, “nghe” thấy Cự Linh đang nói ra những câu tình thoại liên miên, cảm nhận được vị trí và cử động của từng người trên thuyền.

Linh giác của ta lại mở rộng ra, tiến nhập vào dòng nước sông, leo lên bờ với một tốc độ kinh nhân , vươn dài về hai bờ sông hoang dã, cảm nhận được từng sinh vật trong các bụi cỏ, “nhìn” thấy những chú quạ nhỏ đang nhảy nhót giữa những trạc cây.

Cảm thấy không thể kéo dài hơn, sau đó là một trận tâm khô lực kiệt, đã đến lúc năng lực đạt đến cực hạn. Ta “tỉnh” lại. Tứ nữ nhìn ta không chớp mắt. Tây Kỳ hỏi: “Lan Đặc chàng làm thế nào mà làm được vậy. Không cần nhìn, không cần tiếp xúc mà cũng có thể khiến cho Như tỷ chết khiếp?”

Ta nhìn về phía Đạm Như vẫn đang xuân tình nhộn nhạo, mặt đỏ tai hồng, mi mục hàm xuân ý mà hỏi: “Biết sự lợi hại của ta chưa?”

Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như ra vẻ đáng thương đáp: “Người ta sớm đã đầu hàng rồi.”

Ta mỉm cười: “Vậy tại sao vừa rồi còn cố ý không nhìn ta, đó há không phải là công nhiên đối kháng với ta sao, ta muốn yêu nàng cũng không được sao?”

Vinh Đạm Như phì cười: “Chàng muốn khi phụ người ta thì khi phụ một lần cho đủ đi! Làm gì phải đóng giả cái bộ dạng hung dữ đó?”

Chao ôi! Mỵ thuật của nàng vẫn là thanh bảo đao chưa già.

Thân thể Đái Thanh Thanh trong lòng ta trở nên nóng hổi, nàng xoa nhẹ lên mặt ta nói: “Thi pháp với Thanh Thanh đi! Đại pháp sư của thiếp.”

Ninh Tố Chân ngượng ngùng đề nghị: “Thiếp cũng muốn!”

Ta hào tình đại phát, hướng về phía Tây Kỳ quát lên: “Chỉ còn một mình Kỳ Kỳ nàng vẫn chưa tỏ thái độ thôi, mau thể hiện lập trường đi!”

Tây Kỳ mỉm cười ung dung đáp: “Nếu bọn chàng đều tránh trong phòng tầm hoan tác lạc, Kỳ Kỳ sao lại muốn ở một mình ngoài này mà cô đơn chứ? Đại Kiếm Sư Lan Đặc công tử, hảo phu lang gia pháp như sơn.”

Hồng Kinh đã nằm trong tầm mắt. Đó là một tòa thành thị hùng vĩ, kiến trúc rất sặc sỡ. Mấy công trình kiến trúc nhọn hoắt cao nhất đột nhiên xuất hiện trên tường thành, sau trận tuyết lộ ra một màu hồng tươi sáng vô cùng, vô cùng chói mắt, trong đó một công trình hình tròn đặc biệt cao chính là Viên Hồng điện trứ danh nhất trong hoàng cung.

Vu Thần hà chảy lượn quanh tòa thành. Trên bến sông bên ngoài tường thành là Hồng Ma nhân quân dung cường thịnh, tựa hồ muốn biểu thị thực lực cường đại với chúng ta.

Ta và Đạm Như song song bước xuống thuyền, phía sau là Tiểu Phong Hậu Ninh Tố Chân và Đái Thanh Thanh đi theo. Tây Kỳ được Chiến Hận, Cự Linh ở hai bên tả hữu bảo vệ đi theo sau cùng. Khôi Ưng và thập nhị Du nữ lưu lại trên thuyền, chờ sau khi chúng ta nắm rõ hình thế mới quyết định hướng đi của họ.

Một đám người tới nghênh tiếp chúng ta. Hai người đi đầu tiên là Cuồng Vũ, kẻ đứng đầu tứ đại pháp sư và Hồng Ma nhân chi vương Đồ Long.

Cuồng Vũ thân hình hùng vĩ như sơn, mặc một chiếc áo choàng dài, bộ dạng thân thiện, khóe miệng dường như vĩnh viễn mang theo một nụ cười ý tứ, làm người ta rất dễ cho rằng hắn là một trưởng giả thiện lương. Chỉ có khi ta cẩn thận nhìn kỹ mắt hắn mới phát hiện trong đó ẩn tàng một sự thâm thúy khó dò, có lực nhiếp phục làm người ta không chiến mà khuất. Đây đúng là một đối thủ vô cùng khó chơi.

Còn Đồ Long là một kẻ dung mạo đặc biệt tuấn vĩ. Giống như các Hồng Ma nhân khác, màu da hắn trắng hồng, song mục sáng quắc hữu thần, thân thể vô cùng cao lớn, chẳng trách có thể sinh ra một nữ nhi mỹ lệ như Đồ Giảo Giảo. Bên cạnh hắn là một tuyệt sắc mỹ nhân ung dung hoa lệ, xem ra là phi tử được đắc sủng nhất. Tuyệt không có Đồ Giảo Giảo, nàng ta không hề ở trong đội ngũ nghênh đón.

Sau lưng bọn họ là hơn mười tướng lĩnh toàn thân bận quân trang, già trẻ nam nữ đều có cả, chắc là những kẻ lãnh đạo thuộc tầng lớp thuộc hạ cao nhất của Đồ Long.

Ta y theo lễ tiết mà Đạm Như dạy, trước tiên hướng về Cuồng Vũ biểu thị sự tôn kính với trưởng lão, rồi tiếp đó mới tiếp nhận kính lễ của Đồ Long.

Cuồng Vũ cười ha hả: “Sau lần gặp gỡ ở Vu cung, đến nay chắc cũng năm năm rồi, Âm Phong, Tú Lệ các ngươi phong thái còn tốt hơn ngày đó, chắc là vu pháp lại tiến thêm một tầng rồi, đáng mừng đáng mừng.”

Lão hồ ly này không hề có câu nào đề cập đến chuyện Vu quốc, không hỏi chúng ta tại sao lại tới đây, dùng cách lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến.

Mục quang Đồ Long quét lên mặt ta, ánh mắt thoáng qua vẻ đố kị, tiếp đó chuyển qua Đạm Như, lộ ra thần sắc say mê. Hắn hồi phục lại sự tỉnh táo rồi cười nói: “Tú Lệ pháp sư và Âm Phong pháp sư cùng nắm tay nhau giá lâm tệ quốc, Hồng Ma nhân ai cũng cảm thấy vinh hạnh vô cùng.”

Tiếp đó hắn giới thiệu những người bên cạnh một lượt. Đầu tiên là tuyệt sắc mỹ nhân đó, thì ra là hậu phi mới nạp.

Khi giới thiệu đến Liễu Khách và Cơ Phong, hai kẻ đã cùng Đồ Giảo Giảo rơi vào cuộc tình tay ba, ta thầm lưu ý. Liễu Khách dáng vẻ phong lưu tuấn tú, tay chân đặc biệt dài, tạo ra cho người ta cái cảm giác vô cùng linh diệu! Cơ Phong lại là một nhân vật có dáng vẻ thiết hán hào hùng, nhưng hai tay nhỏ dài, tỏ ra là một người trong thô có xảo.

Hai người tư thế hào hùng, chẳng trách Đồ Giảo Giảo lại khó lựa chọn như vậy. Nhưng về khoản bụng dạ sâu sắc thì bọn họ còn xa mới so được với Cuồng Vũ và Đồ Long, trên mặt tuy có vẻ cung kính, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ dè chừng và địch ý, không thể giấu nổi mắt ta.

Một người khác làm ta có ấn tượng sâu sắc là một nữ tướng tên Tuyết Chi, nhãn thần trong sáng, khồng hề có cái vẻ thận trọng dè chừng như vị Đồ Long phu nhân kia, mà trái lại còn có bộ dạng giống như hứng thú với ta, khiến ta biết rằng nàng đã được Cuồng Vũ huấn luyện qua, tự tin có thể ngăn cản vu thuật của ta.

Hừ! Rất nhanh nàng đã biết đạo hạnh của mình còn chưa đủ.

Ta cố ý phát ra một luồng tà khí khó mà ngăn cản, như có như không, làm cho Cuồng Vũ cũng không thể dò được sự nông sâu của ta, nhưng lại biết rõ ta đã khác rồi.

Đạm Như thu ba lưu chuyển, mỹ mục lướt qua khắp nơi, đám Hồng Ma nhân không ai không lộ ra thần sắc say mê, Đồ Long cũng không ngoại lệ. Dưới sự tưới tắm của ta, mỵ lực của Tú Lệ pháp sư càng thêm kinh nhân rồi. Đái Thanh Thanh và Ninh Tố Chân cũng cùng thi lễ với đối phương.

Nhìn bề ngoài, xem ra nghi thức lễ mạo này có vẻ khách khí, nhưng thực ra ai mà biết được sự hung hiểm gian trá trong đó.

Mục quang của Cuồng Vũ quét tới Tây Kỳ, hắn mỉm cười hỏi: “Trên thế gian lại có mỹ nữ khí chất kinh nhân thế này sao, xem ra Vu quốc tứ đại mĩ nữ cần phải thêm một người vào rồi. Âm Phong ngươi từ đâu mà thu thập được cực phẩm kinh nhân như thế này vậy?”

Ta mỉm cười nhìn về phía Đạm Như. Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như phát ra một tiếng cười vui vẻ trong trẻo như chuông bạc ngân vang đáp: “Lão đại à! Không có chuyện gì có thể thoát được con mắt tinh tường của ông. Chúng ta lần này đến chính là để đem nữ nhân này hiến lên Vu đế, ông đoán xem tương lai nàng có vượt qua chúng ta không?”

Tìm ra nhân tuyển mới cho chức Vu thần là trách nhiệm của mỗi Vu thần, Cuồng Vũ hai mắt tinh quang hiện ra, nhìn sâu vào trong mắt Tây Kỳ. Tây Kỳ nhẹ nhàng nhìn hắn, thần tình bình tĩnh vô cùng.

Cuồng Vũ mỉm cười hỏi: “Nàng tên là gì?”

Tây Kỳ nhìn về phía ta rồi nhẹ đáp: “Sư phụ gọi ta là Tiểu Kỳ Nhi.”

Đến lúc này không ai không biết Tây Kỳ là đồ nhi của ta, đương nhiên cũng là nữ nhân của ta. Cuồng Vũ và Hồng Ma nhân ai cũng lộ ra thần sắc kinh dị. Thanh Thanh, Tố Chân và Tây Kỳ, ba vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương này không hề có một chút hiện tượng nào giống như đã bị mê thuật của ta khống chế. Lẽ nào Âm Phong pháp sư ta có thể không cần dựa vào tà thuật mà vẫn thu phục được bọn họ sao?

Nhãn quang của Cuồng Vũ nhìn lên mặt ta. Ta đón lấy nhãn thần của hắn, mô phỏng lại mục quang của Âm Phong ngày đó, nhìn về phía hắn.

Hai người bọn ta đồng thời chấn động. Trước ngực ta như bị người ta đánh mạnh một quyền vào vậy, hô hấp khó khăn, nhưng ta cũng biết đối phương tuyệt không dễ chịu hơn bao nhiêu. Cuồng Vũ đúng là không tầm thường, khiến dị năng của ta không xâm nhập vào tâm linh của hắn được một chút nào.

Đồ Long biết hai người bọn ta vừa trao đổi một chiêu bèn cung kính nói: “Đồ Long đã chuẩn bị một nơi rất tốt trong cung để các vị nghỉ ngơi cho khỏe, chỉ không biết hai vị pháp sư muốn ở chung một chỗ hay là muốn ở hai tẩm thất riêng đây?”

Câu này phải nói là cực kỳ lợi hại, muốn bức ta và Đạm Như bày tỏ thái độ rõ ràng, xem có ở cùng nhau hay không. Tiếng cười nhiếp phách câu hồn của Đạm Như vang lên: “Chọn hai gian tẩm thất gần nhau sẽ thuận tiện hơn một chút.”

Đồ Long ngạc nhiên vô cùng. Đáp án này mập mờ ba phải, làm hắn không thể hiểu rõ nội tình được.

Cuồng Vũ cười lớn: “Nhìn thấy hai vị hóa can qua thành ngọc bạch, trong lòng lão phu vui mừng vô bỉ. Nào hãy đến đây, để bọn ta đưa các vị vào hậu cung nghỉ ngơi, có chuyện gì thì cứ đợi đến thịnh yến đêm nay hãy nói.”

Ta nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, tâm linh thuận thế trải dài trên mặt đất đi tìm vị trí của Cuồng Vũ. Tâm linh lấy phía bắc hoàng cung nơi ta đang ở làm trung tâm, xuyên qua mặt đất, lao đi bốn phía tìm kiếm với tốc độ kinh nhân. Ta “nhìn” thấy từng thủ vệ một, cảm thụ được sự giới bị cao độ của bọn họ. Cuối cùng, trong một mật thất dưới hoàng cung, ta đã tìm thấy Cuồng Vũ.

Khi cảm giác của ta đến trên người hắn, thân thể hắn liền sản sinh ra một luồng nhiệt lưu cảnh giác. Ta vội vàng lùi lại, để linh giác của tinh thần như gần như xa nấp quanh nơi đó, khiến cho Cuồng Vũ cho rằng đó chỉ là ảo giác nhất thời. Lão gia hỏa này quả không hổ danh là kẻ đứng đầu tứ đại pháp sư.

Trong mật thất, trừ Cuồng Vũ ra còn có Đồ Long, Đồ phu nhân, quân sư Phạm Đa Trí của Đồ Long, Liễu Khách và Cơ Phong, hai kẻ được gọi là Hồng Ma song kiếm, nữ tướng xinh đẹp Tuyết Chi. Cuối cùng là một vị mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, không cần nói cũng biết đó là Long Nữ Đồ Giảo Giảo. Ngũ quan của nàng vô cùng mỹ lệ xinh đẹp, làn da trắng thoáng hồng của nàng đẹp đến độ khiến người ta phải kinh tâm động phách. Nơi dụ nhân nhất của nàng lại là cái vẻ kiên cường phát ra từ cái bề ngoài yếu ớt. Rõ ràng sau cái vẻ đáng thương bên ngoài lại có một sự cao ngạo ẩn tàng sâu trong xương tủy, hình thành nên một phong vận vô cùng đặc biệt và độc đáo. Đôi con ngươi xinh đẹp phảng phất giống như nước sơn đang nhìn ngó xung quanh, đích thực là có thể khiến người ta phải tiêu hồn lạc phách.

Lúc này bọn họ đang tiến hành tranh luận sôi nổi. Cuồng Vũ sắc mặt hiện lên tiếu dung ôn hòa, không nói lời nào, chỉ để cho những người khác nói. Hai người Liễu Khách và Cơ Phong cố gắng biểu hiện trước mặt Đồ Giảo Giảo trí tuệ và dũng khí không sợ hãi trước Âm Phong của họ.

Lúc này Đồ phu nhân nói: “Đây là lần thứ hai tôi gặp Âm Phong, cảm giác lần này và lần trước có chỗ tương đồng, cũng có chỗ bất đồng. Điều này nói lên rằng vu thuật của hắn đích xác là có tinh tiến.”

Đồ Long cũng nói: “Biến hóa của Tú Lệ pháp sư mới thật kinh nhân. Đây là lần thứ ba ta gặp cô ta rồi. Hai lần trước ta còn có thể miễn cưỡng ngăn cản mị hoặc của cô ta. Nhưng lần này lại có cái cảm giác thần hồn điên đảo, muốn phòng vệ cũng không thể, rốt cục đã có chuyện gì phát sinh trên người cô ta? Bây giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện Âm Phong có thể thành công thu phục cô ta làm sủng phi riêng, trong lòng đã lập tức cảm thấy vô cùng không thoải mái rồi.”

Liễu Khách khó chịu hừ một tiếng: “Âm Phong đã từng dính phải độc của phong xà, cho nên bộ mặt thật ẩn tàng dưới cái mặt nạ anh tuấn đó chắc chắn là một dung mạo xấu xí đáng sợ. Hắn bằng cái gì mà có thể có được sự xem trọng của mấy mỹ nữ đệ nhất lưu đó. Chỉ cần chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân là có thể phá đi yêu pháp của Âm Phong.”

Cơ Phong cười ha hả: “Liễu thần tướng lẽ nào không nhìn ra thần sắc không hề bị khống chế tâm linh một chút nào của Tú Lệ pháp sư, Đái Thanh Thanh, Tiểu Phong Hậu và Tiểu Kỳ Nhi đó hay sao? Nếu bọn họ thật sự cam tâm tình nguyện làm đồ chơi của hắn, chúng ta nhất định phải phán đoán lại thực lực của Âm Phong rồi.”

Hai người này trong thời khắc đại địch phía trước vẫn không quên được chuyện so sánh cao thấp. Liễu Khách bị đối phương mỉa mai thì cảm thấy vô cùng phẫn nộ, đành cố đợi thời cơ phản bác.

Nữ tướng Tuyết Chi nói: “Có thể là vì Âm Phong thành thục dâm thuật trên giường, khiến cho tứ nữ thần hồn điên đảo, mê luyến không thôi. Đây tịnh không phải là đoán bừa. Nơi chân mày khóe mắt tứ nữ đều không giấu nổi vẻ phong tình, đó là dấu tích của việc thỏa mãn cực độ sau cuộc nam hoan nữ ái.”

Thì ra nàng đã nghĩ đến điểm này. Không lạ khi đối với ta có vẻ hứng thú vô cùng, nguyên lai là muốn thử qua năng lực của bản nhân.

Đồ Giảo Giảo nhẹ thở dài, lắc đầu nói: “Thực là khiến người ta khó mà hiểu được, một quái vật độc ác như vậy mà lại có thể chế phục được mấy người Tú Lệ pháp sư. Ta rất muốn nhanh chóng được gặp Tiểu Kỳ Nhi kia một chút, xem xem hình dung của các người về nàng ta có phải là phóng đại quá không?”

Quân sư Phạm Đa Trí cũng xen vào: “Tên Âm Phong này từng lời nói, từng hành động đều khác hẳn trước kia. Ta thật hoài nghi là hắn đang đóng giả, nếu không thì sao đến cả phong xà mà lúc ngủ cũng không rời lại không thấy nữa?”

Cuồng Vũ trước giờ chưa nói câu nào, bây giờ mới mở lời: “ Quân sư đừng hoài nghi cách nghĩ của mình, tên Âm Phong này chắc là giả đó.”

Tất cả chúng nhân bao gồm cả ta trong đó đều bị hắn dọa cho giật mình. Đồ Long nói: “Đại pháp sư đã nói như vậy tất nhiên là có đạo lý, nhưng người thì có thể là giả còn Vu pháp thì không thể giả trang được! Đặc biệt là ánh mắt đó, đúng là ánh mắt tà dâm độc nhất vô nhị của Âm Phong.”

Cuồng Vũ lãnh đạm đáp: “Ta cùng hắn đã thăm dò nhau một hồi, đó thiên chân vạn xác là Vu pháp của Âm Phong. Nếu không phải như vậy thì ta đã sớm vạch mặt hắn đương trường, rồi lập tức giết đi, không cùng hắn nói nhiều thêm một câu nào.”

Đồ phu nhân ngạc nhiên hỏi: “Vậy tại sao đại pháp sư lại hoài nghi hắn là giả trang?”

Cuồng Vũ đáp: “Nếu hắn đủ gan giả làm Âm Phong tới để lừa chúng ta thì tất hắn đã thập phần nắm chắc không thể bị chúng ta vạch trần. Nếu không với trí tuệ của Tú Lệ, sao có thể để hắn lộ cái xấu ra, mất đi mặt mũi. Chúng ta không tìm được kẽ hở cũng là phải thôi.”

Đồ Giảo Giảo hỏi: “Nếu hắn là giả, vậy thì hắn có thể là ai đây?”

Cuồng Vũ bình tĩnh nói: “Nếu hắn là giả thì hắn chắc chắn là Đại Kiếm Sư Lan Đặc. Nếu không thì ai có thể giết được Âm Phong, thu phục Tú Lệ, lại chinh phục được Đái Thanh Thanh và Ninh Tố Chân. Chỉ Lan Đặc mới có cái mỵ lực mà nữ nhân vô pháp kháng cự.”

Chúng nhân nhất tề biến sắc.

Ta không khỏi cảm thấy trong lòng bội phục hắn ta. Đạm Như nói không sai, trí tuệ của Cuồng Vũ cao minh phi thường, có thể từ chỗ không có sơ hở mà tìm ra sơ hở lớn nhất. Ta đặc biệt lưu ý tới phản ứng của Đồ Giảo Giảo, phát giác khi nàng nghe thấy tên ta, thân thể lộ ra tình cảm hưng phấn.

Đồ Long hít sâu một hơi nói: “Chúng ta có nên lập tức bày kế giết chết hắn không? Chỉ cần tùy tiện mượn một cái cớ là có thể phân khai hắn và Tú Lệ pháp sư. Dưới sự hiệp trợ của đại pháp sư, ta nắm chắc mười thành có thể giết chết hắn.”

Lần đầu tiên từ trước đến nay, Cuồng Vũ phải thở dài một hơi: “Đây là một cách nghĩ đầy cám dỗ. Nhưng cho dù hắn có là giả đi nữa, nếu chúng ta thật sự giết hắn rồi thì những Vu thần khác sẽ nghĩ thế nào? Âm Phong tộc, Hắc Xoa nhân, Ưng tộc và thủ hạ của Tiểu Phong Hậu sẽ phản ứng thế nào? Ta sợ cả châu Đại Tiểu Dương sẽ lập tức phân liệt, trở lại thời đại Chiến Quốc năm trăm năm trước, hậu quả đó chúng ta không gánh nổi đâu. Huống chi chúng ta vẫn chưa xin chỉ thị của Vu đế.”

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Từ nửa năm trước, sau khi Vu đế có được nữ nhi của Ma Nữ Bách Hợp, đã nghiêm lệnh bất kỳ người nào cũng không được làm phiền đến sự thanh tu của ngài. Lão phu cũng không dám tùy tiện quấy rầy.”

Trong lòng ta thoáng qua nỗi lo âu vô cùng, cũng biết nếu không thể kích bại Cuồng Vũ thì đừng hòng nghĩ tới chuyện đến Vu cung cứu người.

Liễu Khách nói: “Nếu hắn thật sự là Lan Đặc, sau khi giết chết hắn, bóc trần mặt nạ của hắn ra thì không phải là chân tướng rõ ràng hay sao? Những Vu thần khác có thể trách gì chúng ta chứ?”

Quân sư Phạm Đa Trí phản bác: “Ai đã từng nhìn thấy Lan Đặc? Những người khác có thể nghĩ chúng ta tùy tiện đi tìm một người tới lừa gạt, lúc đó có đạo lý cũng không nói rõ ra được. Giả như hắn đúng thật là Âm Phong thì chúng ta đã làm trái với pháp lệnh của Vu đế, hậu quả đó ai gánh nổi đây?”

Đây đúng là tình huống mà Đạm Như đã dự liệu, cho dù bọn chúng có hoài nghi thần phận của ta, nhất thời cũng không thể làm gì được.

Cuồng Vũ nói: “Ta thì không thể chính diện giao phong với Âm Phong hay Tú Lệ. Phương pháp duy nhất vẫn là cần phải bố trí một cạm bẫy cho bọn chúng dẫm vào. Phương pháp hữu hiệu nhất vẫn là bóc trần được cái mặt nạ của hắn ra, để hắn không thể che thân.”

Tiếp đó hắc hắc cười nói: “Ta có một loại dược vật, chỉ cần thấm vào mặt nạ của hắn thì sẽ có thể làm mất luôn đi lớp mặt nạ.”

Chúng nhân trở nên trầm mặc. Chuyện này nói thì dễ, nhưng bất quá ai có thể tiếp xúc với cái mặt nạ của ta đây. Tại Vu quốc, Vu thần có quyền lực chí cao vô thượng, không cần phải chịu sự quản chế của bất kỳ người nào, chỉ do Vu đế trực tiếp phụ trách, tiếp thụ chỉ lệnh của hắn, ngay cả Cuồng Vũ cũng không thể chất vấn thân phận của ta.

Cuồng Vũ ngẩng mặt lên trời cười lớn rồi quay sang hỏi Đồ Giảo Giảo: “Vô luận hắn là Âm Phong hay là Đại Kiếm Sư Lan Đặc, Giảo Giảo có lòng tin sẽ chống đỡ được mị hoặc của hắn không?”

Đồ Giảo Giảo kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên có, vì tộc nhân của con và Vu quốc, con nắm chắc có thể ứng phó với bất kỳ sự khiêu chiến nào.”

Hai người Liễu Khách và Cơ Phong tề thanh phản đối. Đồ Phu nhân cũng nói: “Đến cả Tú Lệ pháp sư còn bại trong tay hắn, Giảo Giảo tuy ý chí kiên cường, tinh thông cách đối phó Vu pháp, nhưng chắc vẫn không ứng phó nổi thủ đoạn của hắn đâu.”

Cuồng Vũ nói: “Vô luận hắn là ai, hắn cũng đã thành công bức ta tới chỗ không thể không cùng hắn đấu pháp. Bây giờ trong Vu quốc ai không biết mục tiêu của Âm Phong là Giảo Giảo. Nếu hắn có được Giảo Giảo, chuyện hắn trở thành Vu thần có danh vọng nhất sẽ là không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng nếu ta không để Giảo Giảo ra mặt chính diện tiếp thụ sự khiêu chiến của hắn thì sau này ta không thể ngẩng mặt lên mà làm người nữa rồi.”

Dừng một chút rồi hắn lại kiêu ngạo cười nói tiếp: “Bất quá lần này ta nhất định phải làm cho hắn chán nản, chưa nuốt xong đã phải bỏ chạy rồi.”

Liễu Khách và Cơ Phong nghe xong, lo âu đến không biết nói gì , tề thanh kinh hô: “Đại pháp sư!”

Cuồng Vũ đưa tay ngắt lời hai người, vô cùng tự tin mỉm cười nói: “Khi Giảo Giảo và Âm Phong gặp riêng nhau, lão phu sẽ ở phòng bên cạnh vận khởi Xuất Khiếu đại pháp, hỗ trợ cho tâm linh của Giảo Giảo. Cho nên nếu hắn thật sự là Âm Phong thì cứ thực thà mà tiếp kiến hắn, nếu hắn là Lan Đặc thì sẽ vạch trần thân phận của hắn. Lão phu bảo đảm Giảo Giảo sẽ không thiệt thòi gì trong tay hắn đâu, tuyệt sẽ không mất đi tấm thân xử nữ.”

Chúng nhân lúc này mới trở nên yên tâm. Đồ Long nghĩ đến một vấn đề khác bèn hỏi: “Làm thế nào mới có thể để cho người trong thiên hạ biết trận chiến này ai thắng ai bại đây?”

Cuồng Vũ thản nhiên đáp: “Khi Âm Phong nói muốn gặp Giảo Giảo, lão phu sẽ bức hắn phải nói ra một kỳ hạn, ví dụ như trước khi mặt trời mọc mà vẫn không chinh phục được Giảo Giảo thì coi như hắn đã thua. Hắn ta sẽ không thể không tiếp thụ. Ha ha! Vô luận hắn có thủ đoạn thế nào, lần này cũng chắc chắn sẽ thất bại, hắn làm sao nghĩ được chuyện ta có thần thông pháp lực như thế.”

Đồ Long vô cùng mừng rỡ nói: “Đại pháp sư thực là trí tuệ thông thần. Sau khi kích bại Âm Phong, Tú Lệ pháp sư còn không phải là vật trong túi hay sao. Ta nhất định phải cho yêu nữ này biết ta là một nam nhân còn tốt hơn.”

Chúng nhân đều đắc ý cười lên. Ta vừa muốn chuyển linh năng đi, nữ tướng mỹ lệ Tuyết Chi nói: “Tôi còn có một đề nghị rất thú vị.”

Chúng nhân ngạc nhiên nhìn về phía nàng. Tuyết Chi nói tiếp: “Tôi muốn thử qua hắn trước. Nếu tôi thật sự bị hắn mê hoặc, với thần thông của đại pháp sư tất có thể giúp tôi giải trừ cấm chế, Tuyết Chi sẽ vạch trần chân tướng của hắn ra. Nếu hắn chỉ dùng thủ đoạn ái tình phổ thông đối phó, tôi sẽ càng có thể chứng thực hắn chính là Lan Đặc. Lúc đó chúng ta có thể dùng bất kỳ phương thức nào bức hắn thất bại mà đào tẩu, ví dụ như lột đi cái mặt nạ của hắn, lại thêm vào truy sát, như vậy không phải là càng đỡ mất thời gian và tinh thần sao?”

Trong mắt Cuồng Vũ lấp lánh tinh quang, hắn cười lớn: “Không hổ là hảo đồ nhi của ta, cứ làm theo lời con nói đi!”

Ta trong lòng thầm run rẩy, mấy người này đúng là không dễ đối phó, tiếp đó bỏ hết ưu lo để tập trung tinh thần, để tâm linh nhẹ nhàng lùi đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio