- Đây là việc nên làm. Được rồi, để vi sư phân phó với hạ nhân bảo vệ ngươi. Nếu không còn việc gì nữa thì vi sư đi đây. Sau khi làm xong mọi chuyện thì phải tu luyện thật tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của vi sư.
- Đa tạ sư tôn. Đệ tử nhất định sẽ làm thật tốt.
Tàng Thiên Ca cảm tạ, đứng dậy hành lễ với Chu Kiếm Minh. Chu Kiếm Minh gật đầu, sau đó rời khỏi Mộng Long cung.
Bất giác chỉ còn lại một mình Tàng Thiên Ca đứng ở Mộng Long cung. Tuy rằng Chu Kiếm Minh bảo hắn phải buông bỏ tạp niệm, một lòng cầu đạo, thế nhưng trong lòng hắn rất bất ổn. Ánh mắt luôn luôn nhìn về hướng đông, cơ hồ muốn đến đó một chuyến để xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà bản thân lại bất an đến như vậy. Hắn lại thở dài một tiếng, cơ hồ như âm thanh than vãn trong lòng.
Quyển : Nộ phạm thiên điều
Trở lại cuộc chiến tại Thiên Lam đại lục, đế đô Thiên Phong.
Nhìn thấy tình trạng thảm thương của Tinh Hồn, Yến Ngọc Lan đứng trong vòng vây của kẻ địch, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nàng rất muốn tất cả những gì đang diễn ra chỉ là một cơn ác mộng, đến khi thức giấc tất thảy đều sẽ tan biến. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, không cách nào thay đổi được. Gã nam tử đó phải đối diện với kẻ địch hùng mạnh, đây là đế đô Thiên Phong, cho dù hắn nghịch thiên cách mấy, cơ hội sống sót rời khỏi đây rất nhỏ.
Tại sao chuyện này lại thành ra như vậy. Ông trời thật biết cách trêu ngươi, có trốn tránh như thế nào cũng không thể thoát được sự sắp đặt của vận mệnh. Nàng chỉ muốn bảo vệ phụ thân của mình mà thôi, nhưng nàng nào hay biết được, lúc nàng chấp nhận từ bỏ hắn, cũng là lúc bi kịch thương tâm xảy ra, không chỉ đối với bản thân nàng, mà cả với hắn nữa.
Lẽ ra ngày hôm đó, người nên chết phải là nàng mới đúng, chứ không phải là Sở Tiểu Điệp, Tô Hân Nhi hay bất kỳ một người nào khác. Hoặc là, nàng và hắn không nên gặp nhau. Đáng tiếc, vận mệnh khó lường, chẳng thể trốn tránh được, điều gì đến rồi cũng sẽ đến, mối nghiệt duyên này đã mang đến cho cả hai quá nhiều đau khổ.
Lệ bi ai rơi xuống, bất lực nhìn gã nam tử ấy gục ngã mà lòng đau như dao cắt. Muốn hét lên thật lớn, muốn giết chết bản thân, muốn chấm dứt mọi thứ… bao nhiêu mong muốn đều không thể thực hiện giữa chốn hồng trần đầy thị phi, nàng giống như một con rối, mặc cho người khác muốn làm gì thì làm. Không thể nắm được số phận của bản thân, thật bi ai đến nhường nào.
Người khóc thương cho hắn, không chỉ có mỗi mình Yến Ngọc Lan. Tàng Tử Đan, tâm trạng không giống như Yến Ngọc Lan, nàng nhìn thấy người mình yêu bị thương thì xúc động mà rơi lệ. Chỉ đơn thuần là như vậy, nhưng nhiêu đó cũng đủ để người khác biết tấm chân tình của nàng. Không quản có phải là tình cảm của nàng đối với hắn có phải chỉ là nhất thời hay không, nàng chỉ biết hiện tại nàng rất yêu hắn mà thôi.
Mỹ nhân rơi lệ liền khiến cho người ta đau lòng. Người đầu tiên nhận ra đương nhiên chính là người đang theo đuổi nàng, Tàng Hồng Uyên. Trước đó còn không phát giác, nhưng bây giờ thì hắn đã biết rồi. Người tên Dạ Quân đã khiến cho Tàng Tử Đan ngày nhớ đêm thương, không ngờ lại chính là gã yêu nghiệt kia. Không luận điều gì, chỉ riêng việc hắn một mình đấu với ba vị cường giả Thượng Thần cảnh mà không bại trận, bằng việc này đủ để Tàng Hồng Uyên cảm thấy thất bại.
Nữ nhân hâm mộ kẻ mạnh, đây là việc hiển nhiên. Mà Tinh Hồn còn là nhân trung chi long, thiên tài đương thời ít có người nào có thể bì được. Tàng Hồng Uyên cũng là một thiên tài, tất nhiên rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ hắn mới biết như thế nào mới chân chính được gọi là thiên tài, đó chính là Tinh Hồn, một ngọn núi khổng lồ mà Tàng Hồng Uyên khó có thể vượt qua, dù là một tia hy vọng cũng không thể. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên quả nhiên không sai.
Quyển : Nộ phạm thiên điều
Khoảng khắc này thiên địa ám hôn, những cơn gió lạnh lẽo thấu xương như từ chốn cửu u thổi lên, khiến cho người ta sợ hãi đến sâu tận linh hồn. Chẳng biết từ lúc nào, một gã nam tử trẻ tuổi bước đi trên đống đổ nát của cuộc đại chiến kinh thiên. Hắn khoắc trên người một bộ hồng y sang trọng, đích thị là bộ trang phục mặc ngày đại hỷ, gương mặt anh tuấn tà mị luôn treo một nụ cười âm hiểm, hồng y và mái tóc bay phất phơ mỗi khi gió thổi qua, một sự kiêu ngạo luôn luôn hiện hữu.
Sở Hóa Long gương mặt trở trầm xuống, trong mắt lóe qua một tia hận thù, nặng nề nói:
- Cuối cùng ngươi cũng đã lộ diện, Trịnh Thần Không.
Phải, kẻ bày ra cục diện hỗn loạn này, Trịnh Thần Không đã hiện thân. Hắn vừa bước đi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn quanh một vòng chiến trường đổ nát, rồi dừng lại ở Tinh Hồn, vỗ tay nói:
- Tinh Hồn, ngươi đúng là biết cách mang đến cho người ta bất ngờ. Ba vị cao thủ Thượng Thần cảnh cũng không ngăn được ngươi, thật yêu nghiệt, quá mức yêu nghiệt, hắc hắc…
Vừa nói, Trịnh Thần Không vừa cười một cách độc ác và ngạo mạn. Có vẻ hắn rất thưởng thức thực lực của Tinh Hồn, đồng thời cũng tự đắc vì sao bản thân có thể dồn Tinh Hồn vào bước đường cùng như thế này. Rồi chiến lực của Tinh Hồn sẽ thuộc về hắn, mọi bí mật trên người Tinh Hồn, thượng cổ thần binh, công pháp tu luyện, tất cả đều sẽ thuộc về Trịnh Thần Không hắn. Cái danh đệ nhất thiên tài, tham vọng bá chủ Huyền Thiên giới, rồi đây sẽ không còn là mơ mộng viễn vong nữa. Trịnh Thần Không rất cao hứng, chưa bao giờ hắn lại cao hứng tới mức như thế này.
Còn Tinh Hồn, vừa nhìn thấy Trịnh Thần Không thì lửa giận lại nổi lên. Sức mạnh từ ý chí bất phàm, sự phẫn nộ vô biên, Tinh Hồn đứng dậy, dù cho máu tươi có đang chảy xuống thấm ướt cả mặt đất, hắn vẫn bước về phía trước.
- Trịnh Thần Không, chết đi cho ta.
Tinh Hồn miệng thốt ra lời cay nghiệt, nhưng nó chỉ khiến cho Trịnh Thần Không thêm cao hứng mà thôi.
- Ha ha ha, còn muốn giết bản thái tử? Đến đây, ngươi thử giết bản thái tử xem.
- Sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.
Vừa nói xong, Tinh Hồn giống như một ngọn huyết thương, quyền đấm thẳng về phía trước, tốc độ cực nhanh đấm thẳng vào trái tim của Trịnh Thần Không, định một chiêu giết chết hắn. Trịnh Thần Không ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Tinh Hồn vẫn có thể đánh ra một kích mạnh đến như vậy. Nếu như bình thường, tuyệt đối sẽ có thể khiến hắn trọng thương nặng. Nhưng tình thế bây giờ, việc đó là không thể xảy ra.
Trịnh Thần Không cười lạnh, trong sát na khí tức âm hàn lạnh lẽo nổi lên, phảng phất như biến đế đô Thiên Phong trở thành tuyệt địa hàn băng vậy. Chỉ thấy Trịnh Thần Không âm độc nói:
- Để bản thái tử cho ngươi thưởng thức uy lực của thượng cổ đại trận – Âm hàn cửu tuyệt trận.
Trên tay Trịnh Thần Không xuất hiện một cái đỉnh khắc hình đầu lâu màu đỏ, nhìn tà dị vô cùng, chính là Đế Hồn đỉnh. Nguyên lực truyền vào Đế Hồn đỉnh, đột nhiên mặt đất xung quanh ầm ầm chấn động, trên trời mây đen kéo đến, hiện ra một gương mặt đen kịt khổng lồ man rợ. Chúng cường giả nhìn thấy đều hoảng sợ, giống như tà thần giáng lâm thống trị thương sinh vạn vật.
Mặt đất phế tích biến thành một mảng băng tuyết trắng xóa, u linh màu trắng bay lượn, phát ra những âm thanh hãi hùng. Chỉ nghe Trịnh Thần Không quát lớn một tiếng:
- Áp chế hắn cho ta.
Vừa dứt lời, từ tứ phương bát hướng xuất hiện những sợi xích màu lam bay tới chỗ Tinh Hồn, giống như những đầu trường xà quấn chặt lấy thân thể hắn. Tinh Hồn tốc độ chậm lại, thứ nhất bởi vì hắn đang trọng thương nặng, thứ hai hàn phong quá mạnh cản trở hắn, vì vậy mới khiến cho Tinh Hồn bị thất thủ. Ngay lúc Tinh Hồn chậm trong giây lát, Trịnh Thần Không chờ đợi cơ hội, xông tới chỗ Tinh Hồn, tay nắm thành quyền, đánh một kích vào ngực Tinh Hồn. Một cơn đau đớn tột cùng truyền vào đại não, máu huyết tán loạn, không nhịn được phun ra một ngụm máu lớn, bay ngược về phía sau mấy trăm thước.
- Hắc hắc, chúng ta tiếp tục nào.
Trịnh Thần Không không có ý định dừng lại tại đó, tiếp tục dựa vào thế trận mà tấn công Tinh Hồn. Thân thể Tinh Hồn còn chưa chạm xuống đất, Trịnh Thần Không đã xuất hiện, lại một cước cực mạnh đá vào lưng Tinh Hồn, khiến cho hắn bay thẳng lên trời, miệng phun tiên huyết. Trịnh Thần Không lại phóng lên trên, toàn thân thẳng tắp như một mũi tên, đá vào bụng Tinh Hồn. Ầm một tiếng, thân thể Tinh Hồn vô lực rơi xuống mặt đất, cả đại địa rung chuyển dữ dội, đến khi định thần lại mới nhìn thấy, Tinh Hồn tràn đầy tinh huyết, vô lực nằm trên mặt đất.
Hắn vốn đã bị thương rất nặng, lại bị Trịnh Thần Không ám toán, rơi vào Âm hàn cửu tuyệt trận đã bày bố từ trước, kết tục thảm bại nặng nề. Dù đã biết Trịnh Thần Không đã tạo ra một cái bẫy để hắn chui vào, nhưng cái bẫy này hắn không thể không đi, kết cuộc này cũng là tự thân hắn rước lấy. Cái chết hiện tại với hắn chỉ như một tờ giấy mỏng manh mà thôi, chỉ là hắn thực sự rất không cam tâm, nó thể hiện rõ trong ánh mắt của hắn.
Trịnh Thần Không hạ người xuống đất, chậm rãi bước tới gần Tinh Hồn, vừa đi vừa hả hê nói:
- Sao vậy? Chẳng phải lúc đến đây ngươi rất hùng hổ, tuyên bố trước bao nhiêu người sẽ giết bản thái tử sao, bây giờ lại giống như một con chó chết trôi vậy?
Hắn nói câu này, thực sự có vô số người khinh bỉ. Tinh Hồn một mình đấu với ba đại cường giả Thượng Thần cảnh, bị thương nặng, bây giờ còn bị vây hãm trong đại trận, dù là Chí Tôn đại thần chỉ sợ cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Chỉ là chẳng có người nào dám cười nhạo Trịnh Thần Không cả, thứ nhất là bởi vì thân phận của hắn, và thứ hai, Trịnh Thần Không chính là một trong những thiên tài đệ nhất, trừ những cao thủ lão luyện, ngoài ra chẳng ai dám đắc tội một con quái vật như Trịnh Thần Không.