Tinh Hồn và Vô Đạo hai người đi tới ngọn núi trung tâm, ngay bên trên lãnh địa Ảnh Nguyệt sơn trang. So với những chỗ khác, nơi Tinh Hồn và Vô Đạo đang đứng linh khí khá sung túc, có thể coi là một nơi khá tốt để tu luyện. Trước đây, chỗ này vốn là bảo địa tu luyện của Cổ Xích Phong, thế nhưng sau khi Tinh Hồn trở về thì hắn liền hạ lệnh không cho người khác đến gần, cơ hồ biến thành nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất của Ảnh Nguyệt sơn trang.
Vô Đạo theo hướng dẫn của Tinh Hồn, trên tay cầm Độc Long thương – là kiện thánh khí sơ giai mà hắn luyện ở Luyện Khí đại hội, chỉ thấy Vô Đạo truyền nguyên lực vào Độc Long thương, dùng nó đào sâu xuống mặt đất, tạo thành một thông đạo. Dùng thánh phẩm pháp khí giống như đồ xúc cát, có lẽ chỉ có Tinh Hồn mới dám làm.
Mất gần hai giờ đồng hồ, rốt cuộc Vô Đạo cũng tạo được một không gian khá rộng nằm bên trong lòng đất. Không gian bằng phẳng, Vô Đạo bằng thủ đoạn của mình khiến cho chỗ này khá sạch sẽ, không có mùi ẩm thấp khó chịu, đồng thời dùng mấy khối hóa tinh thạch khảm xuống bên dưới, mơ hồ khiến cho không khí khá trong lành.
- Ngươi giúp ta bố trí Tụ Linh trận, đem mấy dòng linh mạch này phong ấn xuống lòng đất.
Vừa nói, hắn vừa ném qua cho Vô Đạo một cái Càn Khôn trạc, bên trong chứa hai dòng Thánh phẩm linh mạch sơ cấp, mười cái Thiên phẩm linh mạch cao cấp để cho Vô Đạo đem phong ấn vào Tụ Linh trận. Bình thường, một cái Thiên phẩm linh mạch sơ cấp đủ để biến một vùng đất bình thường trở thành một bảo địa tu luyện rồi, đằng này Tinh Hồn lại dùng cả hai Thánh phẩm linh mạch sơ cấp và mười cái Thiên phẩm linh mạch cao cấp đem phong ấn xuống, cơ hồ vùng trung tâm này sẽ không thua kém gì các bảo địa tu luyện của các tông môn đại phái, thậm chí có thể so sánh với bát đại thế lực.
Xung quanh Ảnh Nguyệt sơn trang năm trăm trượng, cho dù đã bị Tụ Linh trận kiềm hãm bớt, thế nhưng linh khí sẽ vẫn rất dồi dào. Để cho đám đệ tử ngũ đại tông môn rèn luyện, chẳng mấy chốc sẽ đột phá mà thôi. Đúng như câu nói làm chơi ăn thật.
Tinh Hồn đứng một bên chỉ điểm, thế nên Vô Đạo bố trí Tụ Linh trận rất nhanh và không có nửa điểm khiếm khuyết, dùng chính hai dòng Thánh phẩm linh mạch sơ cấp kia làm trung tâm, còn mười dòng Thiên phẩm linh mạch cao cấp thì đặt xung quanh hỗ trợ.
Vừa mới hoàn thành xong, linh khí chớp mắt đã tràn ngập không gian, hóa thành từng đoàn khí trắng lượn lờ, thậm chí chỉ trong hai khắc, linh khí hóa thành dạng lỏng nằm rơi vãi thành từng đám, đủ biết linh khí trong không gian này sung túc đến mức nào. Tụ Linh trận mà Vô Đạo thay Tinh Hồn bố trí không giống với Tụ Linh trận của các tông môn đại phái khác, đó chính là sự lĩnh hội kỳ môn trận pháp cao cấp của Tiên Ma giới, trừ phi Tụ Linh trận bị phá, nếu không linh khí sẽ không bao giờ hết.
Trong chốc lát sự ảnh hưởng của những dòng linh mạch liền hiện ra rõ rệt, gần một vạn đệ tử Ảnh Nguyệt sơn trang đang gặp bình cảnh tiến vào Nguyên Thần kỳ Võ Thánh liền đột phá, dưới Địa Thần cảnh hầu như đều đột phá hai ba giai, võ giả Thiên Thần cảnh, Chân Thần cảnh cũng thu được lợi ích không nhỏ.
Chỉ vài ba khắc thực lực Ảnh Nguyệt sơn trang đại tăng, không ai biết rõ vì sao linh khí nơi này đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy, thế nhưng không có thời gian quan tâm, bọn họ lập tức tranh nhau thôn phệ để đạt được chỗ tốt. Âm thanh vui mừng vì bản thân đột phá cảnh giới mới cứ liên tục vang lên, quả thực là một cảnh tượng khó quên.
Tinh Hồn và Vô Đạo đứng trong lòng đất, thế nên không biết tình huống bên ngoài. Tinh Hồn lại đưa cho Vô Đạo năm cái thạch phù, nói:
- Ngươi tranh thủ nghỉ ngơi một lúc, sau đó giúp ta bố trí năm tầng trận pháp xung quanh ngọn núi này.
Vô Đạo gật đầu, cầm lấy năm cái thạch phù rồi rời khỏi thạch động. Tinh Hồn đứng lại đó một mình, hắn đứng một hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, vận chuyển tinh thần lực, từ trong mi tâm bắn ra một đạo tinh quang. Chỉ thấy sau đó xuất hiện một ngọc sàn khổng lồ, bán kính khoảng năm mươi mét. Bốn hướng của khối ngọc sàn có bốn thạch trụ màu xanh liên tục bay ra những dòng cổ văn màu vàng kỳ lạ. Chính giữa ngọc sàn là một chiếc giường ngọc màu trắng, nằm trên chiếc giường ngọc đó là một nữ tử toàn thân vận bạch y tinh tế, làn ra trắng tinh, mềm mại như tuyết, thân thể như băng cơ ngọc khiết. Mái tóc đen mềm mại như dòng nước, mang theo một lại tiên tư động lòng người. Đôi mắt đã nhắm, tựa hồ nàng đang chiềm sâu trong giấc ngủ ngon. Một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ, vừa nhìn đã khiến cho người ta muốn nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Tinh Hồn bước lên ngọc sàn, chậm rãi đi về phía giường ngọc. Hắn ngôi xuống bên cạnh nàng, không còn giữ khuôn mặt lạnh nhạt nữa, thay vào đó là một nỗi bi thương vô hạn, phảng phất trên người hắn là một nỗi cô độc khó ai chạm tới.
Hắn nắm lấy bàn mềm mại của nàng một cách nhẹ nhàng và nâng niu, chỉ sợ sẽ khiến cho bàn tay này bị tổn thương, cảm giác lạnh lẽo nơi bàn tay truyền vào khiến cho hắn càng thêm ảm đạm:
- Điệp, ta xin lỗi nàng. Không hiểu sao khi nghe tin tức của cô ấy, ta lại không thể kiềm chế được bản thân. Có lẽ, ta vẫn chưa thể quên được cô ta. Suýt chút nữa khiến nàng gặp nguy hiểm một lần nữa. Ta xin lỗi.
- Điệp, nàng an tâm, nếu có gặp lại cô ta một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.
- ………
Hắn cứ như vậy ngồi nói chuyện với Sở Tiểu Điệp, mặc dù… hắn đang tự nói với chính mình, còn nàng, nàng cứ mãi nhắm chặt đôi mắt lại, không thể nhìn thấy khuôn mặt khổ sở đáng thương của hắn. Bình thường hắn lạnh nhạt bao nhiêu, nhưng khi ngồi đối diện với Sở Tiểu Điệp, hắn mới có chút cảm giác bản thân đang tồn tại. Chỉ khi bên nàng, có lẽ… hắn mới có cảm giác an toàn.
- Điệp, ta tạm thời phải rời xa nàng, khoảng thời gian này, nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt, đợi ta trở về. Ta tin nàng nhất định làm được.
- Ba năm, nhất định ba năm sau ta sẽ trở lại bên nàng. Đợi đến khi ta hoàn toàn khôi phục, ta sẽ giúp nàng hoàn toàn khôi phục lại sinh cơ. Điệp, hãy đợi ta.
Tinh Hồn bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại, như đang nâng niu một thứ gì đó quý báu nhất. Rồi hắn từ từ cuối người xuống, chậm rãi tiến sát khuôn mặt thánh khiết đang chìm sâu trong giấc ngủ kia, miệng đặt lên đôi môi trái tim mềm mại của Sở Tiểu Điệp. Khoảng khắc đẹp đẽ này, thời gian như muốn dừng lại, thế nhưng phảng phất một nỗi bi thương, u buồn nhất thế gian.
Đôi mắt đượm buồn như không muốn rời xa nàng, nhưng cuối cùng, hắn vẫn đứng lên, xoay người lại, bóng lưng dần bước ra khỏi thạch thất. Nếu xoay người nhìn lại, có lẽ hắn đã nhìn thấy nơi khóe mắt Sở Tiểu Điệp lăn xuống một dòng lệ.
Quyển : Quân Lâm Thiên Hạ
Vừa mới bước ra bên ngoài, Tinh Hồn đã nhìn thấy Vô Đạo đang đợi sẵn. Hắn nhanh chóng lấy lại bộ dạng lãnh đạm của mình, cất giọng hỏi:
- Năm tòa đại trận đã bố trí thế nào rồi?
- Thiên Trần Mê Ảnh trận và Tòa Phong Kiếm trận đã bố trí xong, dù là đại cường giả Chí Tôn đại thần cũng khó mà thoát được hai tầng trận pháp này. Còn ba đại trận còn lại đã giao cho Diệp Nhất Phàm, có lẽ vài ngày nữa mới hoàn thành.
Tuy rằng Vô Đạo đeo chiếc khăn mặt màu đen, thế nhưng ánh mắt không giấu được vẻ mệt mỏi, Tinh Hồn bây giờ tuy rằng không khác gì phàm nhân nhưng vẫn cảm giác được Vô Đạo vì bố trí Thiên Trần Mê Ảnh trận và Toàn Phong Kiếm trận đã tiêu tốn sạch sẽ nguyên lực.
Thiên Trần Mê Ảnh trận và Toàn Phong Kiếm trận, một công một thủ, đúng như Vô Đạo nói, cho dù là Chí Tôn đại thần rơi vào thì cũng đừng mơ trở ra. Bởi vì muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Sở Tiểu Điệp, Tinh Hồn mới bày ra mấy tầng trận pháp này. Chỉ có hắn và Vô Đạo mới có quyền tự do ra vào, còn kẻ khác thì đừng mơ bén mảng đến.
- Tốt lắm. Đợi đến khi mấy tên Diệp Nhất Phàm bố trí đại trận thủ hộ Ảnh Nguyệt sơn trang thì ngươi cũng lập tức rời khỏi đây, tranh thủ rèn luyện thật tốt đợi mệnh lệnh của ta.
Vô Đạo gật đầu, sau đó cả hai rời khỏi nơi này.
Đi từ sáng sớm, đến khi ra ngoài đã là lúc nửa đêm. Bên trong Ảnh Nguyệt sơn trang vẫn sáng rực ánh đen, bầu không khí vui mừng cơ hồ vẫn còn chưa tan đi, có lẽ là bởi vì dị tượng ban sáng nên mới như vậy. Điều này cũng đã nằm trong tính toán của Tinh Hồn, thế nên hắn không có điều gì quá ngạc nhiên.
Hắn đi một mình dọc hành lan, tiến về phủ đệ nơi Cơ Dung đang nghỉ ngơi. So với những chỗ khác, nơi này khá yên tĩnh. Mở cánh cửa phòng ra, chỉ thấy trên giường là một tiểu oa nhi đang nằm ngủ, bên cạnh là hai thị nữ đang chăm sóc cho Cơ Vô Dạ, còn Cơ Dung thì không biết đã đi đâu.
Hai thị nữ chưa kịp nhìn thấy Tinh Hồn thì đột nhiên đầu óc trở nên mơ hồ, cuối cũng ngã gục xuống đất mà không biết tại sao. Tinh Hồn đến gần Cơ Vô Dạ, giọng nói lạnh nhạt chậm rãi vang lên:
- Không cần làm bộ nữa, tỉnh dậy đi.
Bộ dáng ngủ ngon như vậy, không ngờ chỉ là đang diễn kịch. Cơ Vô Dạ đột nhiên mở to đôi mắt ra, đôi mắt đỏ như máu tươi, xoay tròn xung quanh con ngươi đen láy chính giữa là ba cái hoa văn màu đen giống như nòng nọc, vừa nhìn đã có cảm giác chấn nhiếp yêu dị. Có lẽ đã đoán trước Tinh Hồn sẽ đến đây, thế nên Cơ Vô Dạ không hoàn toàn tỏa ra bất ngờ, ngược lại còn cười nói:
- Cuối cùng người cũng đến, mấy ngày nay ta đóng kịch thật mệt mỏi vô cùng.
- Đừng làm bộ mặt u uất như vậy. Yêu thuật ta dạy ngươi, ngươi lĩnh ngộ đến đâu rồi?