Long Ngọc Huyền đứng trầm lặng ở một góc, thần thức tản ra, sau một hồi mới lên tiếng:
- Khoảng cách từ chỗ chúng ta đang đứng đến miệng vực chừng hai ngàn mét, với tu vi của chúng ta, muốn lên trên đó không quá mức khó khăn.
Nghe hắn nói như vậy, những người khác không khỏi giật mình. Lão đại Long Uyên ngạc nhiên nói:
- Đệ tính được khoảng cách cơ à? Ghê thật!
Khi bị Tinh Hồn không thương tiếc đạp thẳng xuống, tên nào tâm trạng cũng khá hoảng loạn, phần nhiều là tức giận, đương nhiên làm gì có tâm tình để mà đo đạc chiều cao của cái vực này. Không ngờ Long Ngọc Huyền lại bình tĩnh đến mức độ đó, thật khiến cho người khác nể phục.
Chỉ thấy Long Ngọc Huyền dường như với sự kinh ngạc của mọi người không mảy may để ý đến, lại nói tiếp:
- Ta cảm nhận được khi rơi xuống, cứ cách năm trăm mét thì trọng lượng của thân thể lại nặng hơn. Các ngươi đã từng nghĩ với tu vi của chúng ta, cho dù bị sư tôn ném xuống cái vực này cũng không đến nỗi đau nhức toàn thân? Mỗi người chúng ta chân thân là thượng cổ thần thú, cho dù vẫn đang còn tồn tại ấu thú, thế nhưng cốt cách so với bất kỳ thứ kim loại nào cũng vượt xa. Chắc chắn trước đó sư tôn đã bố trí vài cái trận pháp gia khiến cho thân thể chúng ta gia tăng trọng lượng.
Càng nói, mấy tên kìa càng nể sợ Long Ngọc Huyền. Bọn họ tất nhiên cũng được Tinh Hồn truyền dạy trận đạo kỳ thuật, mỗi người đều thiên tư tuyệt luân, cho đến bây giờ vẫn không thua kém gì nhau. Thế nhưng Long Ngọc Huyền lại cảm giác được Tinh Hồn đã bố trí trọng lượng trận pháp mà những kẻ khác không nhìn ra được, thật quá ghê gớm rồi.
- Lão tứ, sao ngươi cái gì cũng giỏi hết vậy. Có muốn để người khá sống không chứ?
Sự chênh lệch lớn đến như vậy, thiếu điều muốn đập đầu vào tường chết đi cho rồi. Long Ngọc Huyền chỉ cười nhẹ, lại nói tiếp:
- Đó cũng chỉ mới là suy đoán của ta mà thôi, còn phải thử mới biết được.
Dứt lời, không đợi những người khác, Long Ngọc Huyền nhún chân một cái, trong chớp mắt bay thẳng lên trời. Tiếp đó vận hành nguyên lực xuống hai chân để tiếp tục phi hành. Khi bay đến độ cao năm trăm mét, quả nhiên đúng như những gì hắn suy đoán, nơi này tồn tại một trận pháp, không chỉ khiến cho trọng lượng thân thể của hắn gia tăng mà tốc độ vận hành nguyên lực cũng bị chậm lại.
Hắn không dám tiếp tục bay lên nữa mà đứng lại tại đó, chờ mấy tên huynh đệ của mình cùng đi. Một lát sau thì mấy tên khác cũng đuổi kịp.
- Lão tứ, thế nào rồi?
- Quả đúng như suy đoán của ta, nơi này đích thực tồn tại pháp trận, không chỉ khiến trọng lượng tăng lên mà ngay cả vận chuyển nguyên lực cũng khá khó khăn. Xem ra muốn lên được trên đó thì phải phối hợp với nhau rồi.
Quyển : Quân Lâm Thiên Hạ
Lại một ngày nữa trôi qua, hiện tại đã giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống ngọn núi. Đột nhiên từ bên dưới một bàn tay thô thò lên, gân xanh nổi đầy, đồng thời có thể nghe được âm thanh thở hổn hển của rất nhiều người. Đến khi nhìn lại, chỉ thấy có một cái đầu người thò lên, khuôn mặt anh tuấn dính không ít đất đá, đầu tóc bù xù. Gã thiếu niên này đích thị chính là Long Uyên.
- Tới… tới nơi rồi!
Hắn thở phì phò như một con trâu mới cày xong, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy câu đó. Chỉ nghe từ bên dưới cũng vang lên mấy âm thanh đồng dạng như vậy:
- Lão đại, nhanh nhanh giùm cái. Mệt quá rồi.
- Cho ta thở một tí chứ.
- NHANH HỘ CÁI!
- Rồi rồi, lên là được chứ gì. Ủa… sư, sư tôn!
Đang định gồng sức để bước lên trên, đột nhiên Long Uyên nhìn thấy hai cái chân rỗi đỗi quen thuộc, ngửa đầu nhìn lên thì thấy Tinh Hồn chẳng biết từ lúc nào đã đứng tại đó. Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy Tinh Hồn thì một cảm giác không ổn xuất hiện trong đầu hắn.
- Còn đúng một ngày nữa là hết thời hạn, lẽ ra định tặng các ngươi một chút quà nhưng bởi vì không có thời gian nên để sau vậy.
Vừa nói, hắn vừa dùng niệm lực nhấc một lần mười người lôi lên trên. Phải nói có lẽ bài luyện tập không phải là đột phá Nguyên Anh kỳ, mà là từ leo từ dưới lên mới đúng. Ban đầu vượt qua trận pháp thứ nhất, miễn cường còn có thể tiếp tục phi hành. Thế nhưng trận pháp thứ hai mới biết thế nào là địa ngục. Đến lúc này không thể phi hành được nữa mà phải trực tiếp dùng sức để leo lên. Và phải leo hơn một ngàn mét dưới áp lực nặng nề, rốt cuộc cũng có thể lết được lên đây.
- Cho các ngươi một khắc nghỉ ngơi.
Tinh Hồn đưa cho mỗi người một khỏa Dưỡng Tâm đan để cho bọn chúng phục hồi vết thương. Nửa khắc sau, hắn lại dùng ý niệm của mình đưa tất cả vào không gian Huyền Tiên các. So với bên ngoài, không gian Huyền Tiên các chứa linh khí đậm đặc hơn nhiều. Điều này cũng là nhờ có U Minh Chi Thụ không ngừng sinh ra U Minh Chi Khí. Khiến cho Tinh Hồn buồn bực là, U Minh Chi Thụ cho đến bây giờ vẫn không hề thay đổi so với trước đây. Nếu như có Thổ Chi Bản Nguyên thì tốt rồi, có thể thể thay đổi thổ nhưỡng để cho U Minh Chi Thụ sinh trưởng, đồng thời tạo ra một dược viên khổng lồ. Hắn đã có bốn đại bản nguyên rồi, chỉ thiếu sót một mình Thổ Chi Bản Nguyên nữa viên mãn Ngũ Hành Bản Nguyên. Chỉ hy vọng có cơ hội tìm thấy được nó.
Không ít lần tiến vào Huyền Tiên Các, thế nên bọn chúng không có gì quá kinh ngạc, thậm chí rất thích thú là đằng khác. Bên ngoài so với Huyền Tiên Các đúng là đom đóm so với mặt trăng, thực sự rất khác biệt.
- Đứng đó làm gì, đi theo vi sư.
Tinh Hồn nhắc khéo một tiếng, sau đó sải bước đi dọc hành lang, hướng về phía tòa tiên phủ lớn nhất nằm chính giữa phiến không gian này. Đây chính là chỗ chứa toàn bộ công pháp mà hắn thu từ Hắc Ám Động Phủ, được xếp rất gọn gàng ngăn nắp.
Tuy rằng ra vào Huyền Tiên Các nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên bọn chúng được vào chỗ này. Nhìn thấy chỗ nào cũng là tiên kỹ công pháp, ánh mắt sáng rực lên, hận không thể lấy làm của riêng. Tinh Hồn làm sao không nhìn thấy tâm tư của bọn chúng, bởi vì hắn cũng đã từng có biểu cảm như vậy.
- Với cường độ thể chất của các ngươi, có lấy xem cũng vô dụng. Đi thôi.
Đó chính là tiên kỹ tồn tại rất cao cấp, là thứ ngay cả đại tiên cũng thèm thuồng, nhưng hiện tại vẫn chưa thích hợp để cho đám Long Uyên tu luyện. Đừng nói là bọn chúng, ngay cả Tinh Hồn vẫn chưa có tư cách luyện thì đừng bàn về người khác. Dù rằng hơi tiếc, thế nhưng bọn chúng liền thu lại ý niệm của mình, tiếp tục đi theo Tinh Hồn.
Dẫn bọn chúng đến chính giữa tòa tiên phủ, đặt mười một chiếc bồ đoàn (ghế ngồi). Tinh Hồn ngồi vào bồ đoàn cao nhất, phong thái trang nghiêm, thật có dáng dấp của một người thầy.
- Ngồi đi, hôm nay vi sư sẽ truyền cho các ngươi một bộ pháp quyết. Lĩnh ngộ đến đâu thì còn phải xem trình độ của các ngươi.
Nhìn dáng vẻ trang nghiêm của Tinh Hồn, hoàn toàn khác xa với những buổi giảng đạo bình thường. Thiết nghĩ, pháp quyết mà hắn sắp đem truyền xuống cho bọn chúng chắc chắn không hề tầm thường, thế nên bọn chúng càng thêm chuyên tâm chú ý.
- Pháp quyết này tên gọi là Lục Đạo Thiên Thư, chia làm sáu quyển: Thiên Đạo, Tu La Đạo, Nhân Gian Đạo, Súc Sanh Đạo, Ngạ Quỷ Đạo và Địa Ngục Đạo. Mỗi quyển đều có độ khó nhất định, huyền ảo vô cùng. Không giống như các pháp quyết võ kỹ thông thường, mỗi quyển Lục Đạo Thiên Thư có thể khiến thiên địa luân chuyển, nghịch đảo càn không, thế nhưng cũng có thể biến thành thứ rác rưởi nhất, phát huy tiềm năng của nó đến đâu thì phải dựa vào ngộ tính của mỗi người. Nhớ kỹ, không nhất thiết phải tiềm hiểu cả sáu quyển, hãy lựa chọn một quyển thiên thư thích hợp với bản thân, từ đó tự mình sáng tạo ra một công pháp riêng cho bản thân.
Chưa bắt đầu truyền Lục Đạo Thiên Thư xuống, chỉ nghe Tinh Hồn giảng sơ qua cũng đủ khiến cho tâm tình của bọn chúng hưng phấn rồi. Đột nhiên ngay lúc ấy, Long Ngọc Huyền bất ngờ hỏi:
- Sư tôn, chúng ta thực sự có thể sáng tạo ra công pháp riêng cho bản thân sao?
- Tất nhiên, bất kỳ ai cũng có thể làm được. Chỉ là muốn sáng tạo ra một công pháp cho riêng mình cực kỳ khó khăn, cao thấp như thế nào đều dựa vào ngộ tính riêng của mỗi người. Các ngươi thử nhìn những cổ thư xung quanh xem, tất cả không phải đều do các kỳ nhân thượng cổ tạo ra sao? Có thể đặt tại đây, không quyển nào không tầm thường. Nếu các ngươi thích, vi sư có thể đưa cho các ngươi, đợi đến khi thích hợp tu luyện, chỉ cần có thiên tư, các ngươi sẽ không thua kém gì tiền nhân đã sáng tạo ra nó. Thế nhưng công pháp đó đã có giới hạn, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ vượt qua người đó. Thậm chí đến khi đại kiếp ập tới, các ngươi cũng sẽ giống như người đó, bị đại kiếp hủy diệt, phi hôi diệt yên.
Trên người hắn lúc này bỗng nhiên tỏa ra một cỗ ngạo khí chấn nhiếp chúng nhân. Nghĩ ra được điều này, một là người điên, hai là kẻ có linh trí phi phàm. Nhìn vào thành tựu của hắn cho đến bây giờ, hiển nhiên thuộc về kiểu người thứ hai. Nhớ lại khi hắn chập chững bước lên trên tu đạo chi lộ, dựa vào thiên tư của hắn, có không ít loại công pháp giúp hắn trở nên cường đại hơn trong thời gian ngắn. Nhưng hắn lại không lựa chọn con đường này, mà dựa vào tất cả hiểu biết của hắn sáng tạo ra Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết. Có thể hiện tại, Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết so với những công pháp vô thượng kia chỉ là rác rưởi, nhưng công pháp là chết, người là sống, hắn tin rằng chỉ cần mình còn sống, một ngày nào đó, Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết sẽ vượt xa những thứ kia.