Đại La Thiên Tôn

quyển 5 chương 89: bạch mao băng thi (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt đất xung quanh hóa thành một mảng trắng xóa, trông chốc lát biến thành một thế giới băng tuyết. Hàn phong lạnh lẽo thổi ra liên tục từ trong quan tài băng kia, thực lực yếu kém không chống đỡ được thì liền hóa thành băng điêu ngay.

Ai nấy đều cảm thấy bản thân mình trở nên chậm chạp hơn, dù rằng có pháp bảo hộ thể, nhưng sự lạnh lẽo tột cùng đang dần gậm nhấm mỗi người.

- Sao đột nhiên lại lạnh thế này. So với cấm địa Bắc Hoang chỉ sợ không thua kém bao nhiêu.

Tàng Thiên Ca thân thể hơi run lên, nói. Hắn sống ở Thiên Băng đại lục từ nhỏ, thế nên chống đỡ với cái lạnh tốt hơn một vài người. Nhưng đối với khí lạnh khắc nghiệt này, chính bản thân hắn cũng không chịu nổi, đừng nói gì là những người khác.

Tây Môn Bất Bại và Ngọc Vô Trần thì lần đầu tiên tiếp xúc với sự lạnh lẽo như thế này, bất giác trong lòng vô cùng khó chịu.

Bỗng nhiên giữa lúc ấy, xung quanh quan tài băng kia xuất hiện mấy cái nấm mồ, dần dần càng lúc càng nhiều hơn, trong vài phút đã biến thành hơn trăm cái. Vết nứt từ từ xuất hiện, ngày một rõ hơn.

- Đừng… đừng nói là…

Tây Môn Bất Bại cười mếu máo nhìn xuống dưới, chỉ thấy từ bên trong vết nứt của các nấm mồ kia, những cánh tay bắt đầu trồi lên. Rồi sau đó là đến đầu lâu, thân thể, chỉ trong chốc lát, gần trăm cái thi băng đứng lên trên.

Thân thể trắng bệch chỉ còn da bọc xương, đôi mắt đỏ hoe, miệng há to lộ ra những chiếc răng nanh, không ngừng gào thét.

Những cái băng thi này hướng nhìn xung quanh, chúng cảm nhận được mùi máu tươi đang lan tỏa trong không gian, đặc biệt là Trịnh Thần Không, mùi huyết tanh trên người hắn là nồng đậm nhất. Dường như đã rất lâu rồi không được nếm vị máu tươi, gầm lên một tiếng rồi tất cả băng thi đồng loạt lao lên tấn công.

Tu vi của những băng thi này cực mạnh, có thể so sánh với cường giả Thượng Thần cảnh. Những băng thi này chỉ sợ lúc còn sống đều là cường giả, đáng tiếc bị vẫn lạc tại nơi này, kết cục hóa thành băng thi, thê thảm vô cùng. Nhưng lúc này chẳng có ai quan tâm đến chuyện đó cả, nếu như bị giết chết, băng thi trước mặt chính là kết quả của bọn họ. Ngay cả Trịnh Thần Không cũng trở nên nghiêm túc, bởi vì hắn chính là người thu hút nhiều băng thi đến nhất.

Chỗ này có khoảng mười một mười lăm mười sáu người, một mình Trịnh Thần Không lại thu hút đến gần ba mươi băng thi, những kẻ còn lại thì phải đối phó với sáu đến bảy băng thi một lúc.

Thực lực băng thi cường đại, cường độ thân thể vô cùng vững chắc, đánh ra một chưởng chỉ có thể bức lui bọn chúng mà không thể gây ra một chút tổn thương nào. Băng thi hóa cuồng, tấn công vô cùng ác liệt.

Bọn họ muốn bỏ chạy, nhưng lại bị vây hãm bởi quá nhiều băng thi, thực lực lại bị hàn phong ảnh hưởng nên suy giảm, chỉ có thể cật lực đối phó mà thôi.

- Chết tiệt. Huyết Ma Ấn!

Trịnh Thần Không bị tấn công dồn dập, hắn tức giận đánh ra một chưởng, Huyết Ma Ấn xuất hiện khiến bầu trời như biến thành màu máu tươi, mạnh mẽ giáng xuống đỉnh đầu của mấy tên băng thi. Ầm một tiếng, có khoảng bảy tám tên băng thi bị Huyết Ma Ấn chấn đến vỡ nát xương cốt, nhưng ngay sau đó thì chúng liền hồi phục lại nguyên trạng, so với Bất Tử Chi Thân mà Trịnh Thần Không thi triển còn muốn nhanh hơn.

- Chết tiệt, làm cách mới giết được đám băng thi này đây?

Lần thứ hai Trịnh Thần Không xuất hiện vẻ lo lắng.

Một nơi khác, Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà, Tây Môn Bất Bại và Ngọc Vô Trần dựa lưng vào nhau đối phó với hai mươi mấy tên băng thi.

- Ngũ Hành Chân Long Phá.

- Liên Hoa Nhẫn.

- Hỏa Phật Ấn.

- Điệp Vân Chưởng.

Bốn người liên tục đánh lùi băng thi lại, thế nhưng nếu cứ tiếp tục tình hình như thế này, có lẽ đến lúc kiệt sức cũng không thể đánh chết được bất kỳ một tên băng thi nào, ngược lại bản thân còn bị chúng thôn phệ.

Còn một mối nguy khác nữa, chính là bên trong quan tài băng kia vẫn còn một thứ đáng sợ hơn đang cố phá vỡ quan tài để đi ra ngoài. Nguy cơ càng lúc càng cận kề. Không lẽ trời muốn diệt bọn họ sao?

Bỗng lúc ấy, Tàng Thiên Ca bỗng phát hiện băng thi trúng phải tuyệt chiêu của mình, tốc độ phục hồi dường như bị chậm lại rất nhiều so với những băng thi khác. Tàng Thiên Ca liền muốn kiểm tra, hắn tiếp tục tấn công băng thi đó một lần nữa. Một quyền cực mạnh đánh ra, long ảnh phá không ngay lập tức hủy diệt nửa chân của băng thi.

- Nhất Nguyên Chân Long Phá.

Chân của băng thi nổ tung tóe, nhưng ngay sau đó liền phục hồi trở lại hoàn toàn.

- Không lẽ mình đoán sai rồi sao. Ủa, kia là…

Tàng Thiên Ca hơi thất vọng, nhưng sau đó bỗng nhiên hắn nhìn thấy tại vết thương lần đầu mình tấn công có một điểm sáng nho nhỏ màu xanh, bởi vì nó khá giống với thân thể bị đông kết của băng thi nên rất khó nhìn ra. Vết thương nằm gần điểm sáng màu xanh đó lại phục hồi rất chậm chạp so với những chỗ khác.

“Lần này có lẽ sẽ không sai đâu!” Tàng Thiên Ca ôm một tia hi vọng, hắn vận chuyển nguyên lực một lần nữa xuất ra một quyền. Cương mạnh phá không đấm thẳng ngay vị trí điểm sáng đó của băng thi. Có lẽ phát hiện điểm yếu của mình bị nhìn trúng, băng thi cố lách sang một bên, đáng tiếc tốc độ của hắn hơi chậm nửa tức.

Long ảnh vậy mà đâm thủng xuyên bụng – nơi điểm màu xanh đó xuất hiện, băng thi hét lên một tiếng đau đơn, sau đó thi thể dần vỡ vụn rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.

Ai nấy đều kinh ngạc, không ngờ Tàng Thiên Ca có thể tiêu diệt được băng thi. Quân Mạc Tà liền hỏi:

- Thiên Ca, ngươi làm cách nào mà giết được nó vậy?

Tàng Thiên Ca không giấu bí quyết, trong tình huống này mà giấu diếm chẳng khác nào tìm đường chết cả. Với lại, đó cũng không phải tác phong của hắn. Tàng Thiên Ca liền giải thích.

- Trên thân thể băng thi có một điểm sáng nhỏ màu xanh, có lẽ đó chính là điểm yếu trí mạng của chúng. Chỉ cần đánh trúng vào đó thì băng thi sẽ bị tiêu diệt.

- Điểm sáng màu xanh? Sao ta không thấy nhỉ?

- Bọn chúng che giấu điểm yếu rất kỹ, bình thường khó mà phát hiện ra được.

Tàng Thiên Ca lại nói tiếp. Vừa rồi, nếu không nhờ may mắn, có lẽ hắn cũng không biết được điều này. Bỗng một giọng nói tựa như thanh âm của tự nhiên vô cùng ấm áp vang lên:

- Ta sẽ thi triển nhãn thuật, có thể giúp phát hiện ra được điểm yếu đó. Chỉ là cần phải có người ở bên bảo hộ.

Ngọc Vô Trần tính cách lạnh lùng ít nói, ngay cả khi bị truy sát, Quân Mạc Tà cũng chưa từng nghe giọng nói của nàng vang lên lần nào. Người có thể nghe được giọng nói của nàng, có lẽ chỉ có mỗi Tây Môn Bất Bại mà thôi.

- Không được, nếu thi triển nó, mắt của nàng sẽ bị tổn thương mất.

Tây Môn Bất Bại kiên quyết phản đối. Hắn từ nhỏ là thanh mai trúc mã với Ngọc Vô Trần, dĩ nhiên biết được nhãn thuật kia của nàng. Nhãn thuật đó vô cùng lợi hại, chính là thiên phú trời ban cho nàng, nhưng mà mỗi lần thi triển lại khiến cho nhãn lực của nàng bị suy yếu đi. Nếu để ý kỹ, trong đôi mắt xinh đẹp kia có đôi chút bị vẫn đục, tựa hồ là dấu hiệu suy yếu nhãn lực. Đã bốn lần Ngọc Vô Trần thi triển nó, trong số đó có một lần là cứu mạng Tây Môn Bất Bại.

Biết được chuyện này, từ khi đó, Tây Môn Bất Bại quyết không để cho nàng thi triển nó một lần nào nữa, dù là lúc nguy hiểm cận kề như thế này. Nhưng tính cách của Ngọc Vô Trần vô cùng kiên quyết, nàng nói:

- Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nếu không toàn bộ sẽ vẫn lạc ở đây.

- Nhưng mà…

- Không nhưng nhị gì nữa. Bất Bại, huynh phải bảo vệ ta thật tốt đó.

Bàn tay ngọc của nàng chạm lên khuôn mặt anh tuấn kia, đôi mắt nhu tình nhìn hắn, cái miệng nhỏ lại nở một nụ cười tuyệt đẹp, giữa băng tuyết trắng xóa này, nụ cười của nàng như một bông hoa tuyệt sắc vậy.

- Khụ khụ… có thể tập trung vào vấn đề chính được không. Băng thi tấn công tới nơi rồi đó.

Quân Mạc Tà ho khan một tiếng nhắc nhở. Sau đó lại nói tiếp:

- Vô Trần tiên tử, mọi chuyện trông chờ ở nàng cả. Bất Bại huynh, huynh bảo hộ nàng đi, ta và Thiên Ca sẽ tiêu diệt đám băng thi đó.

- Thêm cả bản thái tử nữa.

Chẳng biết từ lúc nào, Trịnh Thần Không cũng xuất hiện cách bọn họ không xa. Có lẽ nghe được cuộc nói chuyện, Trịnh Thần Không mới mò đến chỗ này. Dù rằng không có chút thiện cảm nào, nhưng bây giờ tình hình cấp bách, chỉ có thể hợp tác với nhau cùng đối phó địch mà thôi.

- Vậy ta bắt đầu đây.

- Bạch Tiên Đồng!

Bỗng nhiên đôi mắt Ngọc Vô Trần biến thành màu trắng, tinh thần lực phủ rộng trong phạm vi trăm mét, ai cũng cảm thấy trái tim đập thình thịch, tựa hồ khi đứng trong không gian tinh thần này, mọi thứ đều bị Ngọc Vô Trần nhìn thấu cả.

- Nhìn thấy rồi, mọi người tiến lên đi, ta sẽ thông báo điểm yếu của băng thi. Thời gian chỉ có nửa khắc, tận dụng tốt vào đấy.

Ngọc Vô Trần nhắc nhở một câu. Thời gian nửa khắc quá ngắn ngủi, nhưng nếu muốn sống thì đây chính là cơ hội duy nhất, không ai muốn tán thân tại đây cả. Tuyệt học của bản thân toàn bộ đều thi triển ra cả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio