Tây Môn Bất Bại nói như vậy, trong nhất thời Quân Mạc Tà không biết nên nói gì cho phải. Cả hai rơi vào im lặng, rồi bỗng, Tây Môn Bất Bại bất chợt hỏi một câu, là hỏi Quân Mạc Tà hay đang tự hỏi bản thân mình, có lẽ chính hắn cũng không biết:
- Giữa chúng sinh thiên hạ và người mà mình yêu thương nhất, nên chọn như thế nào mới đúng đây?
- Thiên hạ và người yêu thương ư?
Quân Mạc Tà hơi ngẩn người. Câu hỏi này, tưởng không khó mà lại rất khó. Đối với những kẻ bên chính đạo như bọn hắn, cả hai đều quan trọng như nhau cả. Suy nghĩ một lúc, Quân Mạc Tà liền trả lời:
- Nếu chúng sinh thiên hạ cần, ta nhất định sẽ không trơ mắt đứng nhìn. Nếu người thân yêu của ta gặp nạn, dù nguy hiểm đến mức nào, ta cũng sẽ liều mạng mà cứu họ. Cả hai đều quan trọng như nhau cả. Có điều, ta cảm thấy, nếu được lựa chọn, chắc chắn ta sẽ chọn người mà mình yêu.
- Chẳng lẽ huynh không được các bậc tiền bối dạy rằng thiên hạ đại sự mới là việc quan trọng nhất đối với một nam nhân, còn nữ nhi tình trường chỉ là một hồi trải nghiệm đối với mỗi người.
Tây Môn Bất Bại nghiêm túc hỏi. Chỉ thấy Quân Mạc Tà cười nhạt một cái, làn gió nhẹ thổi qua khiến cho khí chất của hắn càng thêm nổi bật, hắn đáp:
- Tư tưởng của ta không cổ hủ như mấy lão già đó. Quan niệm của ta là, nếu như ngay cả người mình yêu mà cũng không bảo vệ được thì đừng nhắc gì đến thiên hạ đại sự, nghe rắm thối lắm.
Ngay lúc đó, một giọng nói hiên ngang từ phía sau truyền đến:
- Quân thiếu nói không sai. Nếu như cả việc bảo vệ người mình yêu thương nhất cũng làm không được thì so với cặn bã cũng chẳng khác biệt bao nhiêu cả.
- Nói hay, nói hay lắm! Ha ha ha…
Hai người Quân Mạc Tà và Tây Môn Bất Bại nhìn lại, thì ra người đến chính là Tàng Thiên Ca và Võ Canh. Chỉ thấy ánh mắt của Tàng Thiên Ca nhìn chằm chằm Tây Môn Bất Bại, lại nói tiếp:
- Bất Bại huynh, ta không biết huynh đang bân khuân điều gì, nhưng nếu như nó quyết định sinh mệnh của Ngọc cô nương, ta hy vọng huynh sẽ chọn nàng. Bởi vì nếu huynh từ bỏ, nó vĩnh viễn sẽ trở thành tâm ma của huynh, mãi mãi không thể nào cởi bỏ được.
Tây Môn Bất Bại không khỏi kinh ngạc. Hắn không ngờ, hai đại thiên tài kia lại từ bỏ việc của thiên hạ bởi vì người yêu của mình. Những thiên kiêu như bọn hắn, muốn bao nhiêu mỹ nữ thì có bấy nhiêu, mấy ai chung tình với một người chứ?
Bỗng nhiên, Tây Môn Bất Bại cười phá lên, tựa hồ đang cười chính bản thân mình quá cổ hủ, cũng như cởi bỏ được khúc mắc trong lòng.
- Đa tạ, nhờ các vị mà ta hiểu nên làm như thế nào rồi.
Nói xong, trong sự hiếu kỳ của ba người kia, Tây Môn Bất Bại liền rời đi thật nhanh, hướng hắn đi chính là giang phòng mà Ngọc Vô Trần đang nghỉ ngơi. Khoảng khắc cuối cùng, mọi người đều nhìn thấy được sự quyết tâm trên gương mặt của hắn.
Quyển : Quân Lâm Thiên Hạ
Trời đã về đêm, tiếng gió lạnh lùng rít lên, cả không gian đều bị bóng đêm ôm lấy.
Có một bóng người đứng tại bờ chiến thuyền, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, như đang hồi tưởng về ai đó. Bỗng đằng sau có tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, nhưng hắn chẳng buồn nhìn lại, bởi vì không cần đoán hắn cũng biết, người đang đến là ai. Kẻ đó, chính là Tây Môn Bất Bại.
- Hẹn ta ra đây, có lẽ ngươi đã đưa ra quyết định của mình.
Ninh Tiểu Tam thanh âm nhàn nhạt nói.
- Trước khi đưa ra câu trả lời, ta muốn hỏi một điều, nếu ở trong tình thế của ta, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
- Ngươi nghĩ ngươi có quyền đặt câu hỏi với ta sao?
- Ta biết ta không có quyền, nhưng ta vẫn muốn biết sự lựa chọn của ngươi.
Tây Môn Bất Bại ánh mắt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Tam, như thể đang quan sát mọi hành động của y. Chỉ thấy Ninh Tiểu Tam ngẩn đầu lên nhìn bầu trời đêm, một khí chất cô độc tịch mịch bao phủ quanh người hắn, như thể không có người nào có thể chạm đến thế giới của hắn vậy. Không suy nghĩ một giây nào, hắn lãnh đạm nói:
- Ngay từ đầu, thiên hạ chúng sinh đã không phải là việc của ta rồi. Ngươi thỏa mãn rồi chứ?
Song quyền thả lỏng ra, Tây Môn Bất Bại thở dài một tiếng, không hiểu sao, trong lòng hắn lại xuất hiện một suy nghĩ, có lẽ, người này đã từng trải qua một biến cố khủng kiếp nào đó nên mới trở nên lạnh lùng như thế này.
- Ta biết rồi. Ngươi… hãy cứu nàng đi. Về sau, ta sẽ nghe mọi mệnh lệnh của ngươi.
- Tốt lắm, đây chính là câu trả lời ta mong muốn nhất. Nhưng mọi việc không thể hứa suôn được, ngươi lấy thiên địa ra thề đi, thề sẽ tận trung với Ảnh Nguyệt sơn trang.
- Ngươi… ngươi là người của Ảnh Nguyệt sơn trang?
Tây Môn Bất Bại kinh ngạc, nói.
- Ta là ai, không quan trọng. Ngươi mau thề đi, thể hiện thành ý tốt nhất mà ngươi có thể làm.
Ninh Tiểu Tam lạnh lùng nói.
- Được rồi. Trước thiên địa, Tây Môn Bất Bại thề rằng, kể từ ngày hôm nay, ta sẽ trở thành một thành viên của Ảnh Nguyệt sơn trang, nếu như bội ước, tất bị thiên địa tru diệt.
- Tốt lắm. Hy vọng ngươi sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.
Ninh Tiểu Tam vỗ vai hắn, lạnh nhạt nói. Sau đó chậm rãi bước qua người hắn, hướng về phía căn phòng của Ngọc Vô Trần mà đi. Chỉ còn lại một mình Tây Môn Bất Bại đứng lại tại đó, hẳn ngẩn lên nhìn bầu trời đêm kia, nói ra một câu mà tựa như đang than thở với chính mình.
- Ta sẽ không bao giờ hối hận. Mất đi nàng mới là điều mà ta hối hận nhất!
Gió đêm lạnh lùng rít lên, nhẹ nhàng vuốt ve gã nam tử si tình đó, thời khắc ấy, thiên địa như đang đồng cảm với gã.
Quyển : Quân Lâm Thiên Hạ
Một luồng ánh sáng màu xanh bỗng xuất hiện, nó chứa đựng sinh mệnh chi lực vô cùng nồng đậm, nếu như không phải bị khống chế, có lẽ sinh mệnh chi lực này đã hấp dẫn vô số cường giả kéo đến đây rồi. Ngay cả người đã chứng kiến vô số bảo vật ẩn chứa sinh mệnh chi lực như Tây Môn Bất Bại mà hô hấp cũng trở nên dồn dập. Hắn không ngờ, Ninh Tiểu Tam trông vô hại này lại ẩn giấu sâu đến như vậy. Kẻ này, không đơn giản chỉ là một nhân vật bình thường của Ảnh Nguyệt sơn trang. Thậm chí… hắn là một trong số những nhân vật quan trọng nhất cũng không ngoa chút nào.
Sinh mệnh chi lực dưới sự điều khiển của Ninh Tiểu Tam biến thành một vầng hào quang màu xanh, chỉ thấy vầng hào quang đó tiến vào trong mi tâm của nàng, rồi sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Tây Môn Bất Bại, một luồng sinh cơ chạy quanh khắp thân thể Ngọc Vô Trần, ngay cả bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Khuôn mặt trắng bệch của nàng trở nên hồng hào hơn, khí huyết không còn chạy loạn như trước nữa, hô hấp đồng đều, tất cả đều trở nên rất tốt khiến cho hắn rất vui mừng, đến nỗi không giấu được nụ cười của mình.
Chỉ là, nàng vẫn chưa mở mắt ra nhìn hắn, thế nên niềm vui vẫn không được trọn vẹn cho lắm. Hắn liền hỏi:
- Khi nào nàng mới tỉnh lại?
- Lâu nhất là hai tuần, giờ ngươi có thể an tâm được rồi. Ta phải đi nghỉ ngơi một lúc, ngày mai nên nói thế nào với mấy tên ngươi, chắc ngươi rõ rồi chứ!
Tây Môn Bất Bại gật đầu, không có đáp lại. Bởi vì tâm trí của hắn lúc này đều tập trung vào Ngọc Vô Trần cả, rốt cuộc nàng đã có thể tỉnh lại rồi, có thể trở về như trước đây rồi. Có lẽ, quyết định lựa chọn cứu nàng chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời hắn.
Quyển : Quân Lâm Thiên Hạ
Trở về phòng của mình, hắn cởi bỏ mặt nạ của mình ra, chỉ thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, so với Ngọc Vô Trần lúc còn chưa được hắn ban cho sinh mệnh chi lực còn muốn thê thảm hơn. Thậm chí hắn còn phun ra cả một ngụm tiên huyết, khiến cho trước ngực ướt đẫm máu tươi.
- Không ngờ lại gặp phản phệ nặng như vậy, xem ra việc điều khiển Ngũ Hành Bản Nguyên của ta vẫn còn kém rất nhiều hỏa hầu. Lần sau phải cẩn thận, không thể cưỡng ép như hôm nay.
Nói rồi, hắn ngồi xếp bằng lại, bắt đầu vận chuyển Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết để điều tức thân thể.
Sáng hôm sau, ngoại trừ Ninh Tiểu Tam ra, những người còn lại đều đi đến phòng của Ngọc Vô Trần cả. Ai nấy đều bất ngờ khi trông thấy Ngọc Vô Trần, ngày hôm qua rõ ràng vẫn còn lay lắt, sống dở chết dở, vậy mà hôm nay lại như được tái sinh, dù vẫn còn chưa tỉnh lại.
- Ngọc cô nương đã khỏe lại rồi, thật tốt quá.
Tàng Thiên Ca không giấu được sự vui mừng, hắn thốt lên một câu.
- Đúng vậy, cứ tình hình này, có lẽ vài ngày nữa là nàng sẽ tỉnh lại thôi. Ông trời quả nhiên có mắt, không làm hại người tốt.
Quân Mạc Tà đồng dạng giống như Tàng Thiên Ca, mừng rỡ nói.
- Phải, đúng là trời cao có mắt, không tuyệt đường sống của nàng. Đúng rồi, Thiên Ca, khi nào thì chúng ta sẽ đến Thiên Long thần điện. Ta còn phải làm phiền Thiên Long thần điện thêm một thời gian nữa.
- Khoảng ba ngày nữa là đến thôi. Mà huynh đừng nói cái gì làm phiền, huynh đến Thiên Long thần điện, ta vui mừng còn không hết nữa là.
- Ha ha ha… đợi khi Ngọc cô nương tỉnh lại, chúng ta phải nhậu một bữa thật lớn mới được.
- Chí lý chí lý, câu nói này của ngươi đúng là hay nhất trong ngày đó. Ha ha ha…