Kể từ khi Lăng Sâm dẫn theo anh em Lâm gia đi đến nay đã được hơn nửa tháng, mọi thứ vẫn diễn ra vẫn bình thường.
Sáng sớm, Hàn Chi luyện tập đánh tang thi với cậu, mợ.
Dạy ông bà ngoại trồng trọt, hai người có dị năng hệ thổ và hệ thủy là thiên tài của việc này, cũng thích hợp cho hai cụ rèn luyện thân thể.
Đến bây giờ, mọi người đều là dị năng cấp một, kể cả ông bà ngoại cũng không chịu yếu kém mới vừa thăng cấp không lâu, cậu, mợ thì đã gần đến cấp hai.
Cậu, mợ ra ngoài giết tang thi xung quanh khu biệt thự đã không cần Hàn Chi đi theo nữa.
Cô lại có thể tiếp tục làm sâu lười rồi.
Khu biệt thự này cũng mới vừa xây dựng không lâu, nên xung quanh vẫn chỉ có vài căn có người ở.
Trong này tổng có căn biệt thự, cũng chỉ có khoảng năm căn có người tính luôn cả biệt thự của Hàn Chi, mỗi căn cách nhau cũng không xa.
Dạo này, cậu đi đánh giết tang thi đã làm cho những người gần đó chú ý.
Biệt thự gần đó, có nhiều người rục rịch muốn đánh chủ ý đến nhà Hàn Chi.
Đã hơn nửa tháng, đồ ăn trong nhà họ càng ngày càng ít.
Nhà của Hàn Chi, họ thấy sáng lại có người đi ra giết quái vật, họ nghĩ người trong nhà Hàn Chi có sức giết quái có lẽ không thiếu ăn.
Làm người mạnh chẳng phải là phải nên giúp đỡ người yếu sao.
Dù sao trong phạm vi mét xung quanh, quái vật đã bị nhà kia thanh lý hết rồi, bọn họ đi qua xin một ít thức ăn hoặc trả giá cao mua lại cũng được, người sống ở khu này thiếu gì chứ không thiếu tiền.
Họ tập hợp lại, bàn bạc.
Cuối cùng, họ đẩy một nhà có trẻ nhỏ đến nhà Hàn Chi mua thử thức ăn.
Người nhà này tính tình thật thà, nói thì không lại những người kia.
Cả nhà họ thật sự rất đói, nhất là đứa bé, nó mới chỉ bảy tuổi thôi, làm sao chịu được đói.
Nhìn con của mình, hai vợ chồng cắn răng làm ra quyết định.
Hít hơi thật sâu, một nhà ba người, đôi vợ chồng nhìn mệt mỏi, nhưng còn đứa con lại được nuôi rất tốt, chồng dắt tay vợ đi đến trước cổng biệt thự của Hàn Chi, ấn chuông.
Người khác thấy gia đình ấy đến trước đều im lặng nhìn xem, nếu họ lấy được thức ăn, thì mình cũng sẽ được thôi.
Bà ngoại của Hàn Chi nhìn thấy có người ấn chuông, bà đi ra cổng, nhưng không mở cửa, ai biết được đâu là người tốt, đâu là người xấu, bà lại không có sức chiến đấu, đến lúc đó còn liên lụy con cháu.
Người đàn ông thấy có người bước ra liền vội hỏi.
Không phải nhà không còn gì cả, hắn cũng sẽ không đi cầu cứu nhà Hàn Chi.
"Xin chào, nhà chúng tôi tại căn biệt thự kế bên.
Chúng tôi đã hết đồ ăn rồi, nhà các vị nếu còn nhiều thức ăn, chúng tôi nguyện ý mua lại với giá cao.
Bà nhìn xem, hài tử không thể bị đói."
"Chúng tôi cũng không có nhiều thức ăn, mọi người đi đi."
"Bà ơi, nhà cháu không còn gì để ăn nữa rồi, bà cho cháu xin một ít với ạ.
Ba mẹ cháu đã hai ngày rồi không có ăn gì." Nói rồi đứa bé rươm rướm nước mắt, vẻ mặt trông mong.
Bà ngoại Hàn Chi do dự, những người cở tuổi như bà thường không cưỡng lại được những đứa trẻ.
"Đợi chút."
Nói rồi, bà quay người đi vào nhà lấy một thùng mì với một hộp chocolate, bê ra cửa.
Đứng trên lầu, Hàn Chi đều nhìn thấy từ đầu đến đuôi, cô không tiếc thức ăn, cô chỉ thấy bà ngoại tính cách còn rất mềm yếu.
Thôi cứ để bà ngoại từ từ thể nghiệm sự tham lam của con người đi, miễn không nguy hiểm là được.
"Đây, tôi chỉ có một ít, cho các người.
Nhưng chúng tôi không có nhiều nữa.
Mọi người có thể thử đi vào thành phố, ở đấy chắc sẽ có quân đội, chính phủ không biết đợi đến khi nào đâu."
Bà sẽ không nói chính phủ không đến, nói ra ai mà tin, rồi người ta nghĩ nhà bà biết tin mật chạy hết đến đây hỏi, chẳng phải càng thêm phiền sao.
Bà nhìn cũng đã hơn năm mươi tuổi nhưng một tay ôm thùng mì, một tay cầm hôp kẹo đi ra rất nhẹ nhàng.
Là dị năng giả cộng thêm dạo này bà cũng tập dưỡng sinh hằng ngày nên sức lực được cải thiện rất lớn.
Người đàn ông ngạt nhiên, nhưng cũng biết điều không hỏi nữa.
Ông ra nói chuyện càng thêm khách sáo.
"Tôi gửi lại tiền cho quý vị." Người đàn ông rút trong túi ra một xấp tiền mặt đưa tới.
"Tôi không lấy tiền, cho các người nhưng chỉ lần này thôi, nhà chúng tôi cũng không có nhiều thức ăn, mấy người về đi." Nói rồi bà xoay người đi vào nhà.
Ba người vui mừng ôm đồ ăn về nhà.
Chủ biệt thự khác thấy người đi ôm được đồ ăn về thì vui mừng khấp khởi.
Đồng loạt ra cửa, tổng hết cũng hơn người, đi thẳng đến biệt thự của Hàn Chi.
Hàn Chi đứng trên lầu, nhìn thấy một đoàn người tiến lại đây, lắc lắc đầu đi xuống dưới nhà.
Đây sẽ là chỗ ở lâu dài của cô, sau này nếu nhà cô muốn sống yên ổn thì bây giờ, cô phải cảnh cáo những người này, đừng nên tính toán trên đầu cô.
Đám người kéo đến trước cửa, ấn chuông liên tục.
Bà ngoại vừa vào lại nghe thấy người ấn chuông thì nhìn ra cổng, bà thấy cả đám người thì giật mình không biết chuyện gì xảy ra.
Ông ngoại và cậu đi ra cổng, còn mợ với bà ngoại thì ở trong nhà, nhiều người như vậy bà không ứng phó được, vẫn để đàn ông đi ra nói chuyện vẫn hơn.
Cậu không mở cổng, đứng trong sân lớn tiếng hỏi.
"Mấy người có chuyện gì?"
"Chúng tôi muốn mua thức ăn, nhà chúng tôi hết thức ăn rồi, mấy người lợi hại như vậy, chắc không thiếu thức ăn.
Mấy người phải biết đem ra chia sẻ cho mọi người chứ, con người sống chẳng phải nên giúp đỡ nhau hay sao?"
"Đúng, chúng tôi đã bị đói ba ngày nay rồi."
"Nhà tôi còn có mẹ già, có đứa nhỏ, mấy người phải giúp tôi."
"Còn tôi, còn tôi nữa.."
"Nhà tôi.."
Một gã đàn ông cao to, mặt mày nhìn rất hung dữ bước lên nói chuyện trước.
Theo sau hắn, những người khác đều ồn ào nói theo.
"Không có, mấy người đi về đi, muốn ăn thì tự đi ra ngoài kiếm ăn." Lâm Hữu Hành lạnh giọng đáp lại.
"Bên ngoài quái vật nhiều như vậy, ông bảo chúng tôi đi ra ngoài là muốn chúng tôi đi chết hả?" Đám người nhao nhao la toáng lên.
"Vậy chúng tôi làm gì phải cho các người, nhà tôi mạo hiểm ra ngoài đánh giết quái vật lấy đồ ăn về, mắc gì phải phân cho các người." Lâm Chấn cũng lớn tiếng nói.
"Tại sao cho nhà ba người kia được mà không cho chúng tôi? Mấy người không cho chúng tôi sẽ xông vào." Một người trong đó la lớn chất vấn.
Bọn họ nói đến đây thì bà ngoại của Hàn Chi mới biết vì mình mà khiến cả nhà gặp rắc rối.
Bà chỉ là thấy tội nghiệp đứa bé, không nghĩ rằng những người kia thấy rồi chạy hết đến nhà mình.
"Đúng, không cho thì chúng tôi sẽ xông vào."
"Các Người có cho đồ ăn hay không? Bán cho chúng tôi cũng được mà.
Chúng tôi không thiếu tiền."
"Vậy các người cầm tiền ra ngoài kia mà mua.
Chúng tôi không dư thức ăn." Lâm Hữu Hành cũng tức giận nghiến răng nói.
Lúc này, Hàn Chi ung dung đi từ trong nhà ra.
Cô mở cổng đứng trước đám người.
Lâm Chấn và Lâm Hữu Hành thấy vậy chạy nhanh đến bên người cô đứng hai bên bảo vệ cô.
Hàn Chi vỗ nhẹ vai hai người, ý nói với hai người là cô ổn.
"Các người muốn tính toán nhà tôi sao? Muốn xông vào sao? Có thể, ai can đảm bước lên trước nào?"
Hàn Chi từ tốn nhả ra từng chữ một.
"Một đứa con gái như cô đứng đó nói cái gì? Chúng ta nhiều người như vậy, sợ gì mấy người bọn họ.
Họ không cho thì chúng ta vào cướp." Người đàn ông hung dữ hướng những người phía sau kích động nói.
Nói xong, ông ta hung hăn sấn lại muốn bước qua ba người Hàn Chi xông vào.
Đang lúc, hắn bước lên bước đầu tiên, một đạo sấm sét đánh xuống sát chân hắn.
Gã đàn ông giật mình co rụt chân lại.
Nhìn xuống cái hố nhỏ kế sát vị trí hắn đặt chân lúc nãy, mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt.
Hàn Chi đứng ung dung, tay còn lóe lóe vài tia lửa điện.
Cười hỏi.
"Giờ ai muốn xông lên trước?"
"Cô ta biết ma thuật, giờ phải làm sao đây? Nhà tôi đã không còn gì ăn rồi." Nhón người xôn xao, nhưng không ai dám tiến lên trước.
Nói đùa, nhìn cái hố đó xem, nếu nó không phải đánh xuống đất mà là trên thân thể họ, nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Sao cô có thể như vậy? Các người có năng lực đánh giết quái vật ngoài kia, giúp chúng tôi rồi mấy người có thể đi kiếm lại mà.
Chúng tôi đi ra đó sẽ chết mất." Một người phụ nữ oán trách nói.
Hàn Chi cảm thấy buồn cười, lúc nào cũng có người cho là kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu như chuyện đương nhiên.
"Mấy người là gì của tôi? Không phải người thân của tôi, chưa kể nhà chúng tôi quen biết mấy người sao? Tại sao nhà tôi phải giúp mấy người? Chúng tôi cũng phải mạo hiểm tính mạng để lấy được đồ ăn từ tay quái vật.
Muốn có đồ ăn thì tự đi mà kiếm, quân đội không có thời gian quản mấy người đâu.
Sao không vào thành phố đi, ở đó, có lẽ đã được quân đội kiểm soát rồi." Hàn Chi lạnh lùng nói.
"Quái vật đầy đường thế kia, làm sao mà đi được chứ?" Người phụ nữ kia lại kháng nghị.
"Vậy các người cứ chờ chết đi! Ai muốn chết sớm thì cứ lại đây kiếm chuyện với tôi, đảm bảo các người chết rất nhanh khi chưa kịp cảm thấy đau đớn." Hàn Chi hừ lạnh nói, tay còn tạo một quả cầu điện to ném về phía bãi đất trống.
"Oanh." Trên đất nổ đầy tro bụi, tạo thành một hố to một mét.
Đám người kia sợ hãi, co rụt lại, không lại dám lớn tiếng nữa, ai chê mình sống quá lâu đâu.
"Giết người là phạm pháp!" Có người vừa la lên, người sau đã bịt miệng người ấy lại.
Người sau nhỏ giọng nói.
"Bây giờ làm gì có ai quản giết người hay không chứ."
"Chúng tôi quấy rầy rồi." Người đàn ông hung hãn ban đầu thấy tình thế không ổn, liền khách sáo cáo từ.
Đám người tản đi, ai về nhà nấy.
Ông ngoại phân vân nói với Hàn Chi.
"Chúng ta như vậy có quá tuyệt tình hay không?"
"Ông ngoại, người giúp họ lần này, họ đợi không được quân đội sẽ lại tiếp tục tìm nhà mình xin giúp thức ăn.
Một lần, hai lần, rồi sẽ còn nhiều lần sau nữa.
Họ sẽ cho đó là điều đương nhiên.
Thời buổi này phải tự lo lấy thân, họ muốn sống thì phải giác ngộ điều này." Hàn Chi nói.
Ông nghĩ lại cũng đúng, nhà mình còn lo chưa xong làm sao lo được cho người khác đây.
Cả ba người bước vào nhà, Hàn Chi hy vọng bọn họ không đến làm phiền nhà cô nữa.