"Anh Lâm, chị Hàn Chi không phải cố ý đâu, chắc có lẽ là có hiểu lầm gì đó.
Tiểu Thiến nói thấy chị đi với một người đàn ông vào đây, nhưng biết đâu tiểu Thiến nhìn nhầm thì sao."
Trong khách sạn tại quán rượu, Lăng Sâm tỉnh đậy, nhíu mày.
Hắn đưa tay sờ sang bên cạnh, chăn nệm đều lạnh lẽo.
Chứng tỏ người đã đi từ lâu rồi.
Ngoài cửa ồn đến nổi hắn muốn chửi lớn.
Ngồi dậy, Lăng Sâm mặc quần áo, bước ra cửa, đứng dựa vào cửa phòng hắn mặt lạnh, môi hé ra một chữ: "Cút!"
Cũng cùng lúc, cửa phòng đối diện bật mở, một người đàn ông trung niên mập, tay ôm một cô gái trẻ đi ra.
Lăng Sâm biết người này, hắn là Thịnh Bân, nổi tiếng háo sắc, nhưng cũng biết tiến thoái trong giới kinh doanh.
Lão thấy hắn thì trợn tròn mắt, rồi nịn nọt sáp lại.
"Lăng thiếu, không biết hôm nay cậu sẽ đến đây chơi, thật xin lỗi vì không chào hỏi cậu sớm.
Khi nào tôi mời Lăng thiếu một bữa, hy vọng đến lúc đó Lăng thiếu cho tôi chút mặt mũi."
"Chuyện đó để sau hẳn nói, mấy người kia ông có quen biết không, giải quyết nhanh đi, ồn ào."
Đào Cẩm Hinh lúc này mắt chữ A mồm chữ O nhìn nữ hài đứng tại cửa, nội tâm điên cuồng gào "Tại sao không phải Hàn Chi, rốt cuộc sai lầm ở đâu?"
Vương Lâm cũng là người làm ăn, hắn biết Lăng Sâm, ở cái thành phố M này không có ai mà không biết Lăng Sâm.
Vương Lâm vội lên tiếng xin lỗi rồi nhanh tay dắt Cẩm Hinh đi.
"Xin lỗi Lăng Thiếu, chỉ là hiểu lầm, xin lỗi đã làm phiền ngài nghỉ ngơi."
Xa xa, Lăng Sâm còn nghe thấy tiếng trách móc của Vương Lâm "Chỉ toàn biết nói bậy.."
Hắn bực mình đóng sập cửa, nhìn thấy trên bàn một sấp tiền dày cộng với một bức thư khiến người khác phải giận sôi gan.
"Chị rất hài lòng, bảo bối thái độ phục vụ rất tốt."
Gân xanh nhảy trên trán, Lăng Sâm giờ này trong lòng rất muốn bóp chết Hàn Chi.
Nếu không phải trên giường còn lờ mờ vài vệt hồng nhạt, với bộ dạng lóng ngóng của cô đêm qua, hắn cũng cho rằng cô là dân sành đời.
"Chết tiệt, em tưởng ngủ với lão tử xong rồi còn muốn chạy, không có cửa."
Lăng Sâm bấm điện thoại: "Điều tra người hôm qua trong phòng tôi là ai, cấm hỏi nhiều."
Đầu dây bên kia chỉ kịp nói một tiếng "Dạ" thì điện thoại đã vang tiếng đô..
đô..
Ngắt máy.
Lưu Khiêm, trợ lý của Lăng Sâm, một đầu mơ hồ, hắn cũng mới ngủ dậy có được hay không? Lão bản thật có bản lĩnh làm người khác ngu ngơ mà.
Chửi cũng chỉ dám chửi trong lòng, trợ lý Lưu vẫn phải ngậm ngùi ngồi dậy đi thăm dò.
Sau phút, Lưu Khiêm gửi một video và một bản thông tin cá nhân của Hàn Chi vào mail của Lăng Sâm.
Tiếng mail thông báo vang lên, Lăng Sâm cầm điện thoại xem hết thông tin của cô rồi nhếch miệng: "Mèo con, em chạy không thoát đâu.
Thì ra lúc sáng hai người kia là đến tìm em, cô gái tên Cẩm Hinh kia cũng rất ý tứ, mèo nhỏ trúng thuốc chắc cũng là phước của cô ta bang cho.
Có lẽ sau này phải cảm tạ cô ta mới được, vì nhờ vậy tôi mới tìm được vợ."
Hàn Chi đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô đành phải đi ra không gian, mò mẫn lấy chiếc điện thoại ở trong ví.
Xem màn hình, là Hàn Thế Vinh điện thoại cho cô.
Chắc cô em gái tốt của cô đã làm cái gì hay ho nữa rồi.
Hàn Chi bắt máy
"Chuyện gì?"
"Đây là thái độ của một đứa con nói chuyện với cha nó sao?" Ông Hàn bất mãn chất vấn.
"Có chuyện nói, không chuyện, cúp." Cô không mặn không nhạt đáp lại.
"Tối nay mày về nhà ăn cơm, có chuyện muốn nói với mày.
Không muốn về cũng phải về."
Nói xong ông chuẩn bị một đống lý lẽ để bắt Hàn Chi phải về nhà cho bằng được.
Nhưng ông chỉ Nghe được một chữ "Được" rồi điện thoại bị cúp ngang.
Ông tức giận nhìn điện thoại, tay cầm điện thoại kiềm nén đến nổi đầy gân xanh, nhưng cuối cùng cũng không điện thoại lại, miễn Hàn Chi chịu về là được.
Ông Hàn điện thoại lại đây cũng đúng ý cô, cũng đang muốn về tính toán một chút.
Cổ phần công ty của Lâm Uyển, còn cái hôn ước kia nữa, cũng nên đến lúc chấm dứt rồi.
Cô cũng muốn lấy một số tiền mua thêm vật tư, cô không thiếu nhưng ai ngại nhiều hơn đâu chứ.
Dò điện thoại xem tài khoảng của bản thân, trong thẻ có khá nhiều tiền.
Đây toàn bộ là tiền của Lâm Uyển để lại cho Hàn Chi, có đến năm tỷ.
"Giàu có thật tốt!" Hàn Chi cảm thán.
Thật ra, Lâm Uyển là công chúa cưng của Lâm gia.
Ở thành phố A, Lâm gia cũng không phải hạng xoàng trong giới làm ăn.
Lâm Uyển yêu Hàn Thế Vinh, cả Lâm gia không ai chấp nhận vì Lâm Chấn, cha của Lâm Uyển, cũng là ông ngoại cô đã kiểm tra và theo dõi Hàn Thế Vinh một thời gian, biết được hắn là người có tham vọng, bất chấp thủ đoạn, nên lo lắng cho Lâm Uyển gả nhầm người, không có hạnh phúc.
Khi ấy, Hàn Thế Vinh là sinh viên nghèo vừa tốt nghiệp, hai bàn tay trắng lập nghiệp.
Lâm Uyển đem hết tất cả tiền bản thân có đem hết đưa cho Hàn Thế Vinh gây dựng sự nghiệp.
Lâm lão gia tử chỉ có hai người con, một là cậu của Hàn Chi, Lâm Hữu Hành, hai là mẹ của Hàn Chi, Lâm Uyển.
Nên tình thương của cả nhà đều dồn hết vào cô công chúa nhỏ của gia đình là Lâm Uyển.
Lâm gia không thể trơ mắt nhìn hòn ngọc cả nhà nâng trong tay phải chịu khổ.
Nhưng Lâm Uyển đang lâm vào trong tình yêu cuồng nhiệt, nào hiểu cho nổi lo của gia đình, bà chỉ nghĩ, cả nhà chê Hàn Thế Vinh không môn đăng hộ đối.
Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, bà làm đủ mọi thứ để uy hiếp gia đình đồng ý cho Hàn Thế Vinh cưới bà.
Cuối cùng bà cũng được như ý nguyện, gả cho Hàn Thế Vinh kèm theo của hồi môn kếch xù.
Cũng may, Lâm Uyển là người có đầu óc, bà đưa tiền cho Hàn Thế Vinh làm ăn nhưng đổi lại lấy hai mươi phần trăm cổ phần.
Sau khi Lâm Uyển biết chồng mình ngoại tình, sức khỏe của bà lại càng ngày càng yếu.
Bà lúc này mới tìm người điều tra Hàn Thế Vinh.
Khi tay run rẩy cầm tờ giấy ghi chép kết quả điều tra trên tay, bà mới biết rằng cuộc hôn nhân mà bà gìn giữ bao lâu nay đều là con cờ của chồng mình.
Hàn Thế Vinh trước khi quen bà đã từng cùng Lý Mai là người yêu.
Nhưng Hàn Thế Vinh muốn mau chóng lập nghiệp nên tìm cách làm quen Lâm Uyển vì biết nhà bà có tiền.
Lý Mai biết được và không thể chấp nhận điều đó, nên chia tay Hàn Thế Vinh.
Sau này, họ mới gặp lại nhau.
Hai người trộn thuốc vào trong sữa mà Lâm Uyển hay uống.
Trên giấy điều tra có ghi lại thuốc mà Hàn Thế Vinh mua được, đó là một loại thuốc khiến cho cơ thể cảm thấy không muốn ăn uống, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, phù hợp với những người muốn giảm cân.
Nhưng đối với người không có tí mỡ thừa nào như Lâm Uyển, thì nó chính là thuốc độc.
Cơ thể bà càng ngày càng gầy, hay chóng mặt, khó thở.
Nói với Hàn Thế Vinh, ông ta chỉ kêu bà đi nghỉ ngơi chứ không muốn đưa đi bệnh viện.
Đến lúc bà biết được sự thật khó có thể chấp nhận này thì bà đã mắc thêm vài căn bệnh mãn tính do không có sức đề kháng.
Bà tuy đau khổ nhưng rất lý trí, bà chuyển tên cổ phần cho Hàn Chi và cho Hàn Chi tiền.
Nhờ đó mà sau khi bà mất, Hàn Chi tuy ở riêng nhưng vẫn không phải lo cơm áo.
Hàn Chi gần đây mới biết chuyện đó, nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã xuyên đến đây rồi.
Cứ từ từ rồi trả thù cũng không muộn, để cho bọn họ tận hưởng tận thế đã.
Có tiền, Hàn Chi quyết định lập pháo đài cho bản thân.
Cô điện thoại cho người gia cố hàng rào, làm cao lên ba mét, bọc thép cao cấp làm tường dày lên.
Nhà nhận thầu cũng sửng sốt nhưng Hàn Chi đáp ứng giá rất thoải mái, nên cũng cắn răng chấp nhận.
Xong, cô lại điểm mua các loại quần áo, nước khoáng, mì, bánh khô, trái cây, đồ dùng hàng ngày, thứ gì đặt mua trên mạng được thì nàng đều đặt.