Không cần phải vội đến thăm nhà họ Đường, dù sao cũng đã nói là vài ngày nữa mới đến rồi.
Việc phải xử lý trước mắt chình là ngăn Kiều Liễu lại.
Sáng sớm, Lục Li đến thăm Tốc Tốc, nói đại khái về kết quả mà cậu ta đã cho người đi điều tra.
“Khoảng chừng mười giờ đại tiểu thư nhà họ Kiều sẽ ra ngoài, vì đại thiếu gia Kiều Dương đã phái người chuyển lời về phủ, nói rằng hôm nay cậu ấy về, khoảng mười giờ sẽ đến phủ họ Kiều. Đến khi đó người trong nhà đều bận chuyện của cậu ấy, là lúc gác cổng lỏng lẻo nhất.”
Tốc Tốc vốn muốn nghe chuyện của Kiều Liễu, không ngờ lại đột ngột có được tin tức về đại thiếu gia.
Hóa ra bây giờ anh trai tên là Kiều Dương…
Nếu Ni Nhi nhớ không nhầm thì trước đây tên của anh ấy là Kiều Tráng.
Tốc Tốc mím môi, nói với Lục Li: “Lát nữa tôi đi chặn Kiều Liễu với mọi người.”
Lục Li vừa chắp tay sau lưng rồi lắc lư cái đầu vừa báo cáo như thể đang ngâm thơ.
Vừa nghe Tốc Tốc nói thế, cậu ta lập tức im lặng, một lát sau cũng không dám tin mà mở lớn mắt nhìn sang: “Phu nhân, tôi không nghe nhầm chứ? Cô muốn đi bắt người với chúng tôi?”
Cậu ta thò đầu nhìn Mục Giang Lâm trong thư phòng: “Thôi đừng, lỡ như xảy ra chuyện thì chắc chắn đô thống sẽ tẩn tôi một trận.”
Tốc Tốc cười nói: “Làm gì mà xảy ra chuyện chứ? Tôi ở một bên đợi, mọi người chặn cô ta rồi tôi mới ra. Tôi nghe ba mẹ tôi nói, Kiều Dương là anh trai tôi nên định đi gặp anh ấy.”
Trong khoảng thời gian ở Tuyên Thành, Lục Li sẽ bảo vệ cô. Thế nên Tốc Tốc không định giấu Lục Li chuyện này.
Dù sao thì đến nhà họ Kiều rồi, lúc cô với Kiều Dương nói chuyện cũng có Lục Li ở bên cạnh, nói muộn chi bằng nói sớm.
Làm thân với nhau trước, đến lúc đó cùng hành động cũng tiện.
Tất nhiên Lục Li đồng ý, đô thống phu nhân đi theo không có vấn đề gì, chỉ cần lúc mấy anh em họ hành động cô đừng xuất hiện để bị ngộ thương là được rồi.
Thực ra chuyện này một mình cậu ta làm là được, nhưng sau đó phu nhân nói người đông sức nhiều, đến khi đó phủ họ Kiều muốn làm ầm ĩ lại thì cũng không dám.
Lục Li cảm thấy có lý, gọi mười mấy anh em đợi lát nữa đi chung.
Hai người thương lượng rồi quyết định, vú Triệu vào phòng bẩm báo: “Phu nhân, một nha hoàn tên Tiểu Viêm đến, bảo là người của phủ họ Đường. Đô thống chỉ đích danh cô ấy theo cô, giờ phu nhân gặp luôn không?”
Tốc Tốc vừa nghe đã biết nha hoàn này là người mà Mục Giang Lâm nói, phái đến để hầu hạ cô.
Chỉ là có thế nào Tốc Tốc cũng không ngờ Mục Giang Lâm lại gọi người của phủ họ Đường đến.
Tốc Tốc vội bảo vú Triệu gọi Tiểu Viêm vào gặp.
Nhân lúc người vẫn chưa đến, Lục Li nói sơ qua tình hình:
“Đô thống bảo là phu nhân chưa quen ở đây, đi dự tiệc sợ là không nhận ra mọi người. Ba mẹ của Tiểu Viêm này đều là người hầu trong phủ họ Đường mấy mươi năm, hai chị em họ sinh ra ở Tuyên Thành, từ nhỏ đã hầu hạ trong phủ họ Đường, biết hết những người nổi tiếng trong thành. Có cô ấy ở bên, chắc chắn phu nhân sẽ không đến nỗi thấy ai cũng không biết.”
Tốc Tốc không ngờ Mục Giang Lâm lại suy xét đến vấn đề này một cách toàn diện như vậy.
Hơn nữa cô có thể nghĩ ra được lý do khác khiến Mục Giang Lâm và Lục Li không nói ra.
Tiểu Viêm có thể nhận ra rất nhiều danh gia vọng tộc ở Tuyên Thành, tương tự thế, những người đó nhìn thấy Tiểu Viêm thì tất nhiên cũng có thể nhận ra cô ấy là người của phủ họ Đường.
Danh tiếng của hiệu trưởng Đường nổi khắp Tuyên Thanh hay thậm chí là cả nước, người trong phủ của ông ấy, cho dù chỉ là một nha hoàn thì người của phủ khác cũng không dám tùy tiện xem thường.
Có Tiểu Viêm đi theo thì chẳng khác nào bên cạnh cô có phủ họ Đường cả, về cơ bản thì Tốc Tốc đã có thêm phủ họ Đường làm chỗ dựa.
Lúc nói chuyện, tiếng bước chân đến gần. Chẳng mấy chốc, một người đẩy cửa bước vào.
Tiểu Viêm mặt tròn mắt to, lúc cười đôi mày cong cong trông rất ngọt ngào, lớn tuổi hơn Tốc Tốc một chút.
Sau khi vào phòng thì lập tức đi tới trước mặt Tốc Tốc, hành lễ theo kiểu xưa: “Tiểu Viêm tham kiến đô thống phu nhân.”
Tốc Tốc cho cô ấy một bao lì xì.
Tiểu Viêm tự nhiên nhận lấy rồi lại hành lễ cảm ơn.
Chẳng bao lâu sau, người Lục Li gọi đã tập hợp lại, một nhóm người xuất phát, hai người lặng lẽ canh ở cổng trước phủ họ Kiều, những người khác đều đi về phía sau phủ họ Kiều.
Vì trong tiểu thuyết có miêu tả chi tiết, Kiều Liễu sẽ cải trang thành nam rồi ra khỏi phủ từ cổng sau để đến hội chợ hoa.
Nếu cốt truyện ở đây không xuất hiện sai sót gì thì Kiều Liễu vẫn sẽ xuất hiện ở cổng sau.
Lục Li cũng cảm thấy, nếu một người muốn lẻn ra ngoài thì khả năng cao sẽ chọn cổng sau, thế nên lúc Tốc Tốc nhắc điểm này, cậu ta cũng không hỏi tại sao.
Trên đường, Tiểu Viêm tính tình hoạt bát nên líu ríu không ngừng.
Chẳng bao lâu sau, Tốc Tốc biết, vốn dĩ Mục Giang Lâm muốn để chị gái Tiểu Viêm theo Tốc Tốc, nhưng tiếc là chị gái Tiểu Viêm mang thai nên không thể chạy lung tung khắp nơi, vì vậy cuối cùng đã chọn Tiểu Viêm.
Ngoài ra, năm nay Tiểu Viêm mười chín tuổi, vì ngũ hành khuyết hỏa nên lấy cái tên này. Trong nhà ngoài ba mẹ thì còn có một chị gái, quan hệ giữa hai chị em rất tốt, chỉ là Tiểu Viêm thường bị chị gái dạy bảo, nói cô ấy cứ bô bô mãi không đáng tin.
“Phu nhân phân xử xem, tại sao thích nói chuyện lại thành không đáng tin?” Lúc nói đến chị gái, Tiểu Viêm thở hổn hển chu miệng lên: “Tôi chỉ cần nuốt xuống những lời không nên nói chẳng phải được rồi à? Lo trời lo đất lại còn lo tôi nói chuyện nữa chứ!”
Lục Li lảo đảo đi bên cạnh, ‘hừ’ một tiếng: “Chị cô nói cũng có lý đấy.”
Tiểu Viêm ngoảnh đầu tức giận lườm cậu ta.
Lục Li nhún vai, ngẩng đầu nhìn trời không nói gì.
Tiểu Viêm giậm chân: “Phu nhân, cô nhìn anh ta kìa!”
Tốc Tốc bị chọc cười bởi dáng vẻ ấm ức của cô ấy.
“Thực ra chị cô cũng có lòng tốt thôi.” Tốc Tốc nhìn ra được Tiểu Viêm tâm tư đơn thuần, cô nói với cô ấy:
“Thích nói không sao, nhưng có câu ‘nói nhiều sai nhiều’ mà. Nói nhiều quá thì dễ nói sai, cũng dễ bị người ta bắt được một vài chữ trong đó để nói. Nếu nói ít lại một chút, thứ nhất là có thể có thêm thời gian để suy nghĩ, như vậy lời nói ra sẽ chặt chẽ cẩn thận hơn. Thứ hai, nói càng ít thì cơ hội để người ta bắt được lỗi sai trong lời cô nói sẽ ít hơn. Mỗi phủ trăm người ngàn lời, tốt xấu lẫn lộn, chị gái cô cũng hi vọng cô tốt hơn thôi.”
Tiểu Viêm ‘ấy’ một tiếng, ngạc nhiên nói: “Phu nhân, tuổi cô nhỏ hơn tôi một chút nhưng hiểu biết còn nhiều hơn tôi, quả nhiên là đô thống phu nhân, lợi hại lắm.” Trong lời nói đầy sự kính phục.
Tốc Tốc không nhịn được cười: “Tôi giỏi chỗ nào chứ? Cũng là được dạy nhiều, nghe nhiều mấy đạo lý này nên kể lại cho cô thôi.”
Tiểu Viêm lắc đầu: “Không không, người khác nói tôi nhiều lần vậy mà tôi nghe không hiểu gì, cô vừa nói là tôi hiểu ngay.”
Mặc dù Tốc Tốc tỏ rõ thái độ, bảo mình không giỏi chút nào đâu. Nhưng tâm tư Tiểu Viêm đơn thuần, từ đó đã nhận định là cô rất cừ. Mỗi lần nhìn Tốc Tốc, trong đôi mắt lấp lánh của cô ấy đầy vẻ sùng bái.
Cũng không biết có phải những lời này có tác dụng hay không.
Lúc sắp đến phủ họ Kiều, Tốc Tốc giơ tay ra hiệu ‘suỵt’.
Tiểu Viêm che miệng không lên tiếng, thậm chí không hỏi cô tại sao muốn đến bắt người, chỉ đi theo cô đến bên mấy cái cây ở cổng sau phủ họ Kiều, mượn gốc cây to lớn để nấp rồi im lặng nhìn về cánh cổng sau.
Vì lần ra ngoài hôm nay mà Kiều Liễu đã tốn rất nhiều công sức, hôm qua không đủ may mắn, chuẩn bị xong hết mọi thứ thì bị một con nhóc quê mùa phá hoại.
Bộ đồ hôm qua vội vã cởi ra tùy tiện nhét vào đống lá rụng trong nhà, tạm thời không dám đi lấy.
May mà rất lâu trước đó cô ta đã có ý định hôm nay sẽ đi hội chợ hoa, thế nên tháng trước đã chuẩn bị ba bốn bộ quần áo nam khá vừa người. Mất bộ này thì có bộ khác để mặc.
Kiều Liễu che gò má nóng rát, hận đến thấu xương.
Lần này cô ta trọng sinh, mọi thứ vẫn luôn ổn thỏa. Cho đến khi gặp Kiều Ni Nhi kia, đủ thứ chuyện đột ngột xuất hiện.
Vốn dĩ hôm qua cô ta đã ăn vận đẹp đẽ, một lòng muốn giữ lấy trái tim của đô thống.
Thậm chí trước khi bị lôi ra ngoài tát vào mặt, cô ta đã hạ quyết tâm sau khi quay lại sẽ nắm người đàn ông này trong tay.
Ai mà ngờ, bị tát xong cô ta mới biết, anh với Kiều Ni Nhi đã kết hôn lâu rồi! Kiều Ni Nhi bay lên trời thành phượng hoàng vàng.
Điều này khiến lời thề âm thầm và vẻ ăn diện của cô ta hôm qua vô cùng nực cười.
Kiều Liễu buộc phải giảm tiêu chuẩn, mạo hiểm trước rủi ro bị bắt lại, làm theo kế hoạch cũ, đi tìm người trong lòng lúc đầu.
Vị thiếu gia đó… phong lưu phóng khoáng, mặc dù gia tài và quyền thế còn kém xa đô thống Mục, nhưng gia cảnh cũng sung túc, là một sự lựa chọn không tồi.
Ở kiếp trước cô ta chỉ hận vì hai người gặp nhau quá muộn, khi đó cô ta đã gả chồng, mà hắn cũng đã lấy vợ.
Lần này trùng sinh, có thế nào cô ta cũng phải xoay chuyển càn khôn, gặp hắn rồi lấy hắn. Không thể ở bên ông chồng phượng hoàng không chút tình thú của kiếp trước được.
Trai phượng hoàng: chỉ loại đàn ông ở các thành phố hạng hai và ba, có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình.
Kiếp trước cô ta từng nghe hắn nói, một ngày nào đó hắn sẽ đi hội chợ hoa.
Chỉ cần nắm chuẩn thời gian thì chắc chắn hai người có thể gặp nhau sớm hơn kiếp trước.
Dựa vào sự hiểu biết của cô ta về hắn, lần này nhất định phải nhất kiến chung tình, sau đó vui vẻ ở bên nhau.
Hôm nay vừa khéo là ngày Kiều Dương về nhà.
Sáng sớm Kiều Liễu đã giả bệnh, đuổi hết người trong phòng ra ngoài rồi lặng lẽ thay quần áo, bôi son phấn cố che đi vết thương.
Thấy sắp đến mười giờ, cô ta tìm thời cơ lẻn chuồn ra ngoài.
Lúc Kiều Dương về, người gác cổng phải đi đến các góc tường và cổng trước để đợi, báo tin bất cứ lúc nào. Thế nên cổng sau khóa trong, hoàn toàn không có ai canh gác.
Nhìn cổng sau gần ngay trước mắt, Kiều Liễu vui mừng khôn xiết, mở khóa ra, chầm chậm đẩy cửa…
Sau đó, đột nhiên một bao tải đen ập xuống, bọc đầu cô ta lại.
Sau đó sợi dây thừng ở miệng túi thắt lại nhưng không thắt chặt cổ cô ta, chỉ vừa đủ để mắc vào cổ cô ta không tháo ra được.
Kiều Liễu kéo hai lần mà không thoát ra được, sau đó hai tay cô ta bị vòng ra sau, trói chặt lại.
Kiều Liễu sững sờ, không nhịn được la lên: “Ai đấy!”
Qua lớp bao tải, cô ta nghe thấy một giọng nói lưu manh cà lơ phất phơ: “Ôi, giọng của cô gái nhỏ này hay nhỉ, rất êm tai. Nữ cải trang nam hơi xấu đôi chút, nhưng dựa vào giọng nói thánh thót này, bán cho tú bà ở xóm làng chơi, nói không chừng có thể kiếm thêm vài đồng.”
Kiều Liễu giận dữ mắng: “Các người biết tôi là ai không!”
“Ôi chao cô là ai? Chẳng phải là một cô gái mặc đồ nam lén chạy ra ngoài à? Còn có thể là ai được? Cô thế này, cả ngày cứ thích làm mấy chuyện lén lút, không dám quang minh chính đại đi cổng trước, cũng không dám quang minh chính đại mặc đồ nữ. Sao, sợ bị người ta nhận ra hay là sợ mình xấu quá mà dọa người đi đường?”
Lúc này không nghe thấy giọng nam lưu manh kia nữa mà là giọng lanh lảnh của nữ.
Nghe giọng cô gái này thì cũng trạc tuổi cô ta, miệng mồm lanh lợi, rất khó đối phó.
Kiều Liễu tức giận nói: “Tôi chỉ đi hội chợ hoa mà thôi!”
“Ha, nực cười. Muốn đi hội chợ hoa thì nói với mẹ mình một tiếng, quang minh chính đại mà đi là được. Ai lại lén lút chứ? Chắc chắn là có mục đích gì đó không muốn cho người ta biết!”
Cô gái bắt đầu lanh miệng đáp lại một lèo.
Kiều Liễu tức đến hộc máu, muốn phản bác nhưng lại không nói nhanh bằng cô gái.
Lúc này nói không lại, nhìn cũng không thấy, Kiều Liễu thật sự bực vô cùng.
Cô ta loạng choạng bị kéo đi, vừa đi vừa tức giận hét lên: “Các người dám động vào tôi, tôi sẽ khiến các người đẹp mặt!”
Cô gái miệng mồm lanh lợi đó cười ha hả: “Cô có bản lĩnh động vào chúng tôi à? Nào tới luôn, ai sợ ai chứ.”
Kiều Liễu tức muốn lên tăng xông.
Cô ta không muốn người khác biết thân phận thật sự của cô ta, tránh để về sau bị bọn xấu này nói ra ngoài, vậy thì danh tiếng đại tiểu thư của nhà họ Kiều có cần nữa không đây?
Nhưng cô ta lại muốn mấy người này sợ cô ta, để cô ta thoát thân được.
Không biết đi bao lâu, hình như cũng rất lâu. Cô ta nghe thấy tiếng xì xào ở xung quanh, có vẻ có thêm nhiều người nữa.
Kiều Liễu sợ bọn xấu này tập hợp đến thì vội nói: “Tôi là vợ của đô thống đại nhân, thứ tôi có là tiền, các người thả tôi ra thì tôi cho các người tiền.”
Cuối cùng cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Các người muốn bao nhiêu tiền cũng được hết!”
Xung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ. ngay cả hai người vừa rồi đấu khẩu với cô ta cũng không lên tiếng.
Hai người ban nãy nói không ngừng khiến cô ta phát phiền, lúc này đột nhiên yên tĩnh lại, cô ta thấy có gì đó sai sai, cứ cảm thấy bầu không khí xung quanh kỳ lạ làm sao.
Chẳng bao lâu sau, dây buộc miệng bao tải đen được mở ra.
Vừa rồi không nhìn thấy ánh sáng, bỗng chốc sáng lên khiến Kiều Liễu bị ánh nắng chói đến nỗi không mở mắt lên được.
Đợi dịu lại một lúc, cô ta nheo mắt rồi từ từ mở ra, sau khi nhìn thấy những người xung quanh, trước tiên cô ta mừng rỡ, rồi sau đó là há hốc mồm.
“Ông… ông nội, mẹ?” Kiều Liễu không dám tin nhìn Kiều Liệt, Tào Liên và bảy tám quản gia trong nhà: “Sao mọi người ở đây!”
Kiều Liệt và nhóm Tào Liên đều bị hai người của phủ đô thống ‘mời’ đến.
Lúc đến đây, người của phủ đô thống không cho bọn họ nói chuyện, tất nhiên bọn họ không dám lên tiếng.
Ai mà ngờ lại nhìn thấy Kiều Liễu lại ăn mặc thế rồi bị người ta bắt được ở cổng sau, hơn nữa còn nói những lời thế kia.
Chẳng ai trên đời dám chọc giận đô thống Mục, Kiều Liễu mạo danh đô thống phu nhân như vậy, có mấy cái đầu cũng không đủ cho nhà họ Mục chém.
Đám người nhà họ Kiều căng thẳng trộm nhìn Tốc Tốc và Lục Li.
Sau khi Lục Li khẽ gật đầu, lúc này Kiều Liệt mới dám nói. Ông ta ‘hừ’ một tiếng rồi phất tay áo, phớt lờ Kiều Liễu, chắp tay hành lễ xin lỗi Tốc Tốc và Lục Li.
“Thật xin lỗi.” Kiều lão thái gia nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, đắc tội với đô thống và đô thống phu nhân. Lão già này vô cùng hổ thẹn.”
Tốc Tốc mỉm cười: “Cái gì mà trẻ con không hiểu chuyện? Người lớn đùng như vậy, có thể lấy chồng sinh con rồi mà còn gọi là trẻ con… Lão thái gia này, có phải ông hiểu sai gì đó về hai chữ ‘trẻ con’ không?”
Kiều Liệt cười gượng.
Lục Li giễu cợt: “Dám mạo danh đô thống phu nhân, tội này không nhỏ, lát nữa tôi sẽ cho người áp giải cô ta đến đồn cảnh sát.”
Thân phận và địa vị của đô thống Mục không phải chuyện thường, dám mạo danh người nhà hay họ hàng của anh, người của đồn cảnh sát xử lý chắc chắn sẽ chú trọng xử phạt.
Tào Liên khóc lóc nhào tới: “Không được đâu! Kiều Liễu nhà chúng tôi cũng vì thoát thân nên mới nói bừa trong tình thế cấp bách!”
“Theo như bà vừa nói, vậy ai gặp phải khó khăn cũng có thể mạo danh người của phủ đô thống à?” Tiểu Viêm lên tiếng: “Vậy chẳng phải đô thống đại nhân của chúng tôi bận chết à, có thêm nhiều bà con họ hàng thế mà!”
Ánh mắt Tào Liên lóe lên: “Liễu Nhi chỉ mượn thân phận của Ni Nhi dùng thôi, Ni Nhi là người nhà chúng tôi…”
“Thôi đừng.” Tốc Tốc hờ hững nói: “Lúc trước chính miệng bà với lão thái gia nói không biết anh trai tôi là ai, càng không biết thứ quê mùa là tôi đây. Thứ nhà quê tôi đây không có người nhà cao sang quyền quý như mấy người.”
Tào Liên lập tức không còn lời nào để phản bác, Kiều Liệt cũng rất sốt ruột.
Ông ta đang định cúi người hành lễ lần nữa thì Tốc Tốc đã chuyển đề tài: “À phải rồi, đừng chỉ nói đến chuyện cô ta mạo danh. Hôm nay nhà các người đều nhìn thấy rồi đấy, cô ta giả nam lén chạy ra ngoài chơi, đây là chuyện thật trăm phần trăm. Trước đó cô ta vu khống tôi, chuyện này nên tính thế nào đây?”
Tiểu Viêm nhanh miệng nói tiếp: “Dù sao thì lát nữa cũng phải vào đồn cảnh sát, tính gộp hai việc với nhau đi.”
Lục Li sờ mũi: “Ừm làm vậy đi.”
Hai chân Tào Liên mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Giờ thanh danh của Kiều Liễu coi như xong rồi, muốn gả vào nhà quyền quý là rất khó.
Tào Liên dùng khăn tay che mặt, thấp giọng khóc lóc.
Bây giờ các thế lực mới nổi đang trỗi dậy, nhà họ Kiều cố thủ theo thói cũ cũng dần suy tàn.
Vốn dĩ muốn bám vào một nhà thông gia tốt, nhưng bây giờ cũng thất bại rồi. Tào Liên càng khóc càng đau thương.
Kiều Liễu cũng nghĩ đến những việc này, trái tim cô ta nghẹn ứ cơn tức suýt chút là không thở được.
Kiếp trước cô ta vừa bắt đầu đã không tận dụng lợi thế của nhà họ Kiều để kết hôn, về sau kéo dài mãi rồi cưới một người đàn ông phượng hoàng.
Kiếp này trọng sinh, vốn dĩ cô ta muốn tận dụng lúc nhà họ Kiều còn được giá mà mau chóng tìm một cuộc hôn nhân tốt, nhưng kết quả lại thành ra thế này!
Kiều Liễu không cam tâm mắng Tốc Tốc: “Cô là cái đồ ăn cây táo rào cây sung, uổng công nhà tôi đối xử tốt với cô như vậy!”
“Thôi đừng có tự đề cao mình quá.” Tốc Tốc khẽ cười: “Người giữ tôi lại là lão thái thái, không phải các người. Tôi với các người chẳng có tình cảm gì đâu.”
Kiều Liễu cười khẩy: “Té ra đồ cô ăn đồ cô dùng không phải của nhà tôi?”
Kiều Liệt không ngờ đứa cháu gái này lại không biết điều đến thế, hết lần này đến lần khác cãi nhau với đô thống phu nhân.
Bình thường là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, sao bây giờ lại không phân biệt đúng sai như vậy?
Kiều Ni Nhi có là người nhà quê thì bây giờ cũng có thân phận vô cùng tôn quý, phải cung phụng mới đúng.
Kiều Liệt tức đến nỗi giáng cho Kiều Liễu một bạt tai: “Cái đồ nghiệp chướng này! Còn không mau xin lỗi đô thống phu nhân!”
Kiều Liễu không cam tâm khi mình trọng sinh nhưng lại không bằng một con nhóc quê mùa, cô ta quay đầu nhìn mặt đất, hận đến nghiến răng nghiến lợi, không lên tiếng xin lỗi.
Kiều Liệt vẫn muốn mắng cô ta nữa.
Tốc Tốc giơ tay ngăn Kiều lão thái gia lại, cô chậm rãi đi tới trước mặt Kiều Liễu, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Cô không nói đồ ăn với đồ dùng thì tôi cũng suýt quên mất đấy… trước đó cô vu khống tôi nói dối là một chuyện, còn một chuyện khác tôi chưa tính với cô đâu.”
Kiều Liễu là một người có lòng đố kị rất mạnh.
Sau khi trọng sinh, trong cả cuốn sách cô ta chính là mỹ nữ số một Tuyên Thành, tất nhiên chỉ bấy nhiêu, quãng đời còn lại thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc với nam chính.
Nhưng đoạn này không được viết ở mở đầu câu chuyện, Kiều Liễu đã có cách khác.
Hai ngày trước, sau khi Kiều Ni Nhi đến đây, Kiều Liễu thấy Kiều Ni Nhi xinh đẹp, không chịu được khi để cô ở nhà, thế nên cậy tên mình có một chữ ‘Liễu’ mà đặt điều ra câu chuyện ‘ Kiều Ni Nhi ngồi dưới gốc liễu khóc lóc là cố ý tìm vận xui’, lan truyền nó ra ngoài.
Kết quả ầm ĩ đến nỗi người trong phủ không thích Kiều Ni Nhi, thấy cô gái này không hiểu chuyện khiến người ta phản cảm.
Lúc nhà bếp đưa cơm cho Kiều Ni Nhi, cũng chính Kiều Liễu đã sai nha hoàn chặn người đưa cơm lại, sau đó ở ngay trước mặt cô ném hết đồ của Kiều Ni Nhi cho chó ăn.
Còn điểm tâm trái cây gì đó, tất nhiên Kiều Ni Nhi cũng không đụng được chút nào.
Nếu không phải vì ăn không no, trong lòng đau khổ thì Kiều Ni Nhi cũng không đến nỗi khó chịu rồi ấm ức, ngày nào cũng khóc mãi.
Nhưng vì đợi anh trai nên cô ấy cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng, ở phủ họ Kiều đợi anh trai đến.
Thực ra những chuyện này đều có dấu vết, cũng có thể tra ra được.
Chỉ có điều người nhà họ Kiều không xem trọng cô gái nhà quê đến làm tiền như vậy, thế nên không ai quản cũng chẳng ai hỏi han mà thôi.
Nếu không phải Lục Li âm thầm điều tra chuyện Kiều Liễu định ra khỏi phủ, e là những chuyện này sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn, dần bị mọi người lãng quên.
Bây giờ đối diện với sự chỉ trích của Kiều Liễu, Tốc Tốc nói hết mọi chuyện ra, sau đó cười với Kiều Liễu:
“Lần này thật sự phải cảm ơn cô nhiều, cảm ơn cô đã nhắc nhở, giờ tôi mới nhớ ra, lát nữa đến đồn cảnh sát còn rất nhiều việc phải tính toán kỹ càng.”
Sắc mặt Kiều Liễu lúc đỏ lúc trắng, hết sức xinh đẹp.
Tào Liên không ngờ hai ngày Kiều Ni Nhi ở trong phủ lại ăn không no, tiếng khóc của bà ta lập tức im bặt, nắm khăn tay sững sờ cả buổi.
Biết tất cả những gì đô thống phu nhân đã chịu ở trong phủ, Kiều Liệt và Tào Liên hoàn toàn không dám cầu xin cho Kiều Liễu nữa.
Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta bị thị vệ của phủ đô thống áp giải đến đồn cảnh sát.
Sau khi bóng dáng đáng ghét đó biến mất, lúc này Tốc Tốc mới sai người cầm một hộp quà đưa cho Tiểu Viêm.
Tiểu Viêm nhận lấy hộp quà rồi mang tới trước mặt Kiều Liệt.
“Lúc đó lão thái thái tốt bụng giữ tôi lại.” Tốc Tốc nói: “Đây là chút quà cảm ơn, phiền ông giao lại cho lão thái thái. Hôm nay nhiều việc quá, tôi không đến quấy rầy lão thái thái nữa, hôm khác lại đến thăm bà ấy.”
Sở dĩ Tốc Tốc định chọn ngày khác đến thăm lão thái thái Kiều thực ra là còn một nguyên nhân khác.
Lúc trước cô không biết Kiều Liễu làm việc quá đáng như vậy nên muốn vạch trần Kiều Liễu xong thì vào phủ gặp anh trai.
Nhưng sáng nay sau khi nghe Lục Li báo cáo, cô nhất thời thay đổi ý định, dứt khoát cho người đưa Kiều Liễu đến đồn.
Theo tình hình đối chọi gay gắt hôm nay, cô không tiện vào phủ họ Kiều để gặp Kiều Dương.
Thế nên Tốc Tốc dứt khoát giữ lại một chiêu, chọn ngày Kiều Dương về nhà để đến thăm lão thái thái Kiều.
Có thể gặp mặt cảm ơn lão thái thái, còn có thể thuận tiện gặp được anh trai, vẹn cả đôi đường.
Ở đây là một góc yên tĩnh trong cổng sau nhà họ Kiều, xử lý xong xuôi, Tốc Tốc dẫn người rời đi.
Lúc bước ra khỏi cổng sau nhà họ Kiều, cô lờ mờ cảm thấy ở phía xa có người đang trộm nhìn cô.
Tốc Tốc bỗng quay đầu nhìn về hướng đó nhưng lại không thấy ai, chỉ thấy một bóng người cao gầy mặc trường sam màu xanh lướt qua ở một khúc cua nào đó.
“Phu nhân? Phu nhân?”
Nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Viêm, Tốc Tốc hoàn hồn, cười hỏi: “Sao vậy?”
“Hôm nay chúng ta làm gì?”
Lúc sáng ra ngoài Tốc Tốc đã nói hôm nay phải bận cả ngày, thế nên sáng sớm Lục Li đã lái xe hơi đến, dừng ở một nơi cách cổng sau nhà họ Kiều không xa.
Cho dù là đi đâu thì bây giờ cũng có thể lập tức xuất phát.
Tốc Tốc cười nói: “Đợi lát nữa đến hội chợ hoa dạo.”
Hội chợ hoa, vừa nghe đã thấy đông người náo nhiệt, chơi rất vui.
Tốc Tốc thích hoa. Dù sao bây giờ cũng không có gì làm, đến xem cũng hay, có thể hiểu hơn về phong thổ nhân tình ở đây.
Tiện thể xem thử nơi Kiều Liễu luôn nghĩ tới rốt cuộc trông thế nào.
Lục Li nói: “Đi hội chợ hoa xem thử cũng không tệ. Thực ra hội chợ hoa này là do Đường thái thái tổ chức, chỉ là không nói rõ với bên ngoài thôi.”
Đây là lần đầu tiên nghe thấy kiểu nói này.
Nếu Kiều Liễu biết hội chợ hoa do nhà họ Đường tổ chức thì chắc sẽ không làm nhiều chuyện như vậy chỉ để đi xem đâu.
Tào Liên cũng không đến mức ngăn con gái đến đó.
Tốc Tốc hỏi Tiểu Viêm: “Tại sao nhà họ Đường không nói với bên ngoài?”
Tiểu Viêm là người hầu của phủ họ Đường, biết khá rõ những chuyện này.
“Thực ra bà chủ chỉ vì nhớ đến tiểu thư đã mất mà thôi. Tiểu thư thích hoa, vừa khéo năm nay bà chủ quen một người rất am hiểu về hoa, thế là bàn bạc tổ chức một hội chợ hoa. Bà chủ không muốn làm lớn nên không nói với bên ngoài.”
Nói đến đây, Tốc Tốc hiểu rõ phần nào.
Người nhà họ Đường khá khiêm tốn, để tổ chức hội chợ hoa này, cũng là muốn tưởng nhớ con gái mà thôi, không hi vọng người quen đến tham gia hội chợ hoa chỉ vì danh vọng của nhà họ Đường.
“Phu nhân, lát nữa chúng ta đến hội chợ hoa, vậy giờ chúng ta làm gì?” Tiểu Viêm hỏi.
Ánh mắt Tốc Tốc hơi sáng lên, cô chỉ về phía tòa nhà cao tầng phía xa: “Đi! Chúng ta đi mua trang sức với quần áo!”
Yên Chi Lâu, trông như một cửa hàng bán phấn son mỹ phẩm, thực ra là một cửa hàng cũ vài năm trước đã được tân trang lại. Sau khi xây lên một tòa nhà nhỏ kiểu mới, ở đây trở thành một cửa hàng sang trọng toàn diện hơn.
Vốn dĩ Yên Chi Lâu là cửa hàng có tuổi đời trăm năm chuyên bán phấn son mỹ phẩm, vô cùng nổi tiếng ở Tuyên Thành. Bây giờ kết hợp bán thêm trang sức vàng bạc, nó đã trở thành một nơi mua sắm yêu thích nhất của các quý cô quý bà ở Tuyên Thành.
Một nhóm người đến Yên Chi Lâu, Tốc Tốc chưa dạo gì đã chạy đến khu trang sức trước.
Cô nhanh chóng xem xét, chọn một bộ trang sức vàng rồi hỏi nhân viên: “Bộ này bao nhiêu tiền?”
Hôm nay Tốc Tốc ra ngoài đã mặc một bộ sườn xám mà Mục Giang Lâm sai người chuẩn bị cho cô từ trước, trông rất tao nhã và lịch sự.
Cô vốn xinh đẹp, khí chất ngời ngời, lại có thím Lý chải tóc giúp. Sau khi trang điểm đơn giản, cả người vô cùng quý phái, trông không khác gì một tiểu thư thế gia vọng tộc.
Thái độ của nhân viên rất tận tình, cười nói: “Mua cả bộ thì rẻ hơn mua lẻ một chút, sáu trăm sáu mươi sáu tệ ạ.”
Bên cạnh có hai quý bà đang chọn trang sức khẽ hít vào một hơi.
“Đắt vậy à?” Một người trong đó nhìn bộ trang sức mà Tốc Tốc chỉ rồi hỏi nhân viên: “Đẹp thì đẹp đấy, nhưng sao đắt hơn mấy mẫu khác nhiều thế?”
“Bộ này là mẫu mới ra, hiện tại chỉ có bộ này thôi.”
“À à, thì ra là vậy.”
Tốc Tốc không nghe lọt một chữ nào về những tiếng bàn tán xung quanh.
Cô đang buồn phiền. Nói thật, đúng là cô rất muốn tiêu xài phung phí, nhưng nhìn giá cả bây giờ, một bộ trang sức vàng cũng chỉ có mấy trăm tệ mà thôi.
Nhưng hôm nay Lục Li mang theo hơn mười nghìn tệ tiền mặt, ngoài ra trong túi cô còn có hai triệu biên lai gửi tiền mà sáng nay Mục Giang Lâm tiện tay bỏ vào cho cô.
Tốc Tốc cảm nhận sâu sắc, khi chồng quá giàu có thì cái việc ‘tiêu tiền như nước’ rất khó mà đạt được.
Tốc Tốc thở dài than khóc với bộ trang sức mấy trăm tệ.
Lục Li cười bảo: “Phu nhân đừng tiếc tiền, đô thống đại nhân đã nói rồi, cô cứ mua đi, đây chỉ là tiền tiêu vặt thôi, tiêu hết thì có thể hỏi đô thống bất cứ lúc nào cũng được.”
Tốc Tốc không khỏi thở dài lần nữa.
Cô nào có tiếc tiền, cô đang đau lòng cho mình thôi.
Mục Giang Lâm chỉ tùy tiện thôi mà đã có thể cho cô nhiều như vậy, hơn nữa đây chỉ là chút tiền tiêu vặt mà thôi.
Vậy cô phải dốc sức tiêu cỡ nào thì mới có thể đạt được đến mức ‘phung phí quá’ trong suy nghĩ của anh chứ?
Cho nên đôi khi tiêu tiền cũng là một gánh nặng, chuyện này đúng là khiến người ta buồn phiền chết mất thôi.
Tốc Tốc: Đau lòng cho bản thân khi phải ôm quá nhiều tiền.