Buổi trưa cùng ăn một bữa cơm, sau đó Mục Giang Lâm tiếp tục ra ngoài làm việc, Tốc Tốc ngồi trên xe đến khu thương mại mua đồ.
Mặc dù cô có một khoản tiền lớn phải tiêu, nhưng cô sẽ không tiêu pha tùy tiện.
Một là mua trang sức, hai là mua quần áo.
Về việc mua bất động sản thì cô vốn dĩ không có ý định mua, nhưng bây giờ nghĩ đến Kiều Dương, cô cũng bắt đầu để ý, chuẩn bị tìm một nơi thích hợp để mua.
Bây giờ trong tay cô có rất nhiều tiền. Cho dù không dùng đến biên lai, chỉ dùng hơn hai mươi nghìn tiền mặt kia thôi cũng đủ để mua vài căn nhà nhỏ.
Vào Yên Chi Lâu, Tốc Tốc nhắm chuẩn trang sức, chọn rất nhiều mẫu thịnh hành lúc bấy giờ rồi mua hết.
Tất nhiên, cho dù muốn vung tiền thì cô cũng sẽ chọn mua những thứ đẹp và đáng, tuyệt đối không coi tiền như rác mà mua những thứ không vừa mắt.
Lần này Tốc Tốc càn quét rất khí thế. Không chỉ nhân viên cửa hàng mà ngay cả những khách hàng nữ xung quanh cũng để ý đến cô, chốc chốc lại nhìn sang, đồn đoán xem con gái nhà ai mà lại hoang phí đến thế, một lúc mà tiêu nhiều tiền như vậy.
Tốc Tốc rất hài lòng với hiệu quả này. Cô nghĩ, chẳng bao lâu nữa là Tuyên Thành sẽ lan truyền một tin, đô thống phu nhân tiêu tiền như nước, không biết tiết chế, cực kỳ không hợp với đô thống Mục cao quý.
Tốt nhất là phê phán cô nữa, như vậy thì cô có thể tìm một cái cớ, buồn bã đề nghị chuyện ly hôn. Đúng là hoàn hảo.
Sau khi mua sắm xong, xe đã chất đầy túi đồ, Tốc Tốc thấy thời gian cũng đến rồi nên bảo Lục Li rẽ vào, chuẩn bị mua quán cà phê.
Vị trí của quán cà phê rất đẹp. Nằm ở khu thương mại sầm uất nhưng lại không nằm trên con phố náo nhiệt nhất mà phải lái vào một lối rẽ cuối cùng. Có thể xem là một nơi yên tĩnh giữa chốn náo nhiệt.
Thuận tiện cho mọi người đi mua sắm đến ăn chút gì đó, sẽ không khiến họ cảm thấy bên trong quá ồn.
Hai vợ chồng người Pháp đã đợi trong cửa hàng. Lúc đó đã hẹn bốn rưỡi chiều gặp mặt, nhưng hai người đến sớm hơn một chút để chào đón người mua có thân phận tôn quý.
Nhìn thấy chiếc xe Pontiac dừng bên ngoài quán, hai vợ chồng vội ra đón, nói bằng tiếng Hán thành thạo: “Xin chào đô thống phu nhân.”
Tốc Tốc vừa xuống xe, đột nhiên nghe thấy câu chào như vậy, cô không khỏi dừng bước.
Cô vốn muốn tự mình giới thiệu thân phận, dù sao thì hai người cũng không tùy tiện bán đi cửa hàng, phải là người mua có thân phận và địa vị mới được.
Không ngờ cô còn chưa nói gì thì hai người đã gọi thẳng thân phận của cô luôn, Tốc Tốc hơi ngạc nhiên.
Hai vợ chồng cười nói: “Đô thống Mục đã đặc biệt gọi cho chúng tôi nói cô sắp đến, chúng tôi vô cùng vinh hạnh.”
Đô thống Mục còn trẻ nhưng làm việc mạnh mẽ quyết đoán, gầy dựng cả giang sơn, ngay cả tổng tư lệnh cũng phải nhún nhường anh.
Cặp vợ chồng người Pháp cũng rất kính sợ anh.
Cô gái xinh đẹp trước mắt mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cử chỉ tự nhiên, cộng thêm thân phận đô thống phu nhân nên hai vợ chồng vô cùng cung kính cô.
Tốc Tốc không ngờ Mục Giang Lâm sẽ chủ động giúp đỡ, còn đích thân gọi cho người bán.
Cô cười chào hỏi hai vợ chồng rồi đi vào trong.
Chẳng bao lâu sau, luật sư của hai vợ chồng đến, thủ tục bàn giao quán vừa nhanh vừa thỏa đáng.
Tốc Tốc rất vui, sau khi ra ngoài, cô thấy bên đường có bán kẹo nên bảo Lục Li dừng lại bên đường, cô chạy đến sạp hàng mua một cái, vừa ăn vừa đi về phía xe.
Lục Li không khỏi quan sát cô: “Thấy cô mua quần áo trang sức còn không vui bằng ăn một cây kẹo.”
Tốc Tốc cười thâm sâu khó lường: “Niềm vui thú này anh không hiểu được đâu.”
Đồ ăn ở thời đại này không có chất phụ gia, tất cả đều được làm từ nguyên liệu tự nhiên, vị rất thuần túy, không phải đồ của nhiều năm về sau có thể so được.
Cô ăn rất vui vẻ, cuối cùng Lục Li không kiềm được, chốc chốc lại quay đầu nhìn.
“Anh cũng mua một cái nếm thử đi.” Tốc Tốc cắn kẹo, nói: “Ngon lắm đấy.”
Lục Li nhếch khóe miệng: “Không được, tôi còn phải tiết kiệm tiền lấy vợ nữa.”
Tốc Tốc biết, người làm việc ở phủ đô thống đều là quân nhân, những người làm công việc lặt vặt đều là quân nhân đã nghỉ hưu, còn vệ sĩ theo bên mình là đang tại ngũ.
Nhưng cho dù là kiểu nào thì họ đều có một điểm chung, đó là một thân một mình, không còn người thân trên đời.
Vì họ không có nhà để về, nhân phẩm lại đáng tin, thế nên Mục Giang Lâm giữ họ lại bên cạnh.
Sự keo kiệt của Lục Li cũng nổi tiếng cả phủ đô thống, câu tiết kiệm tiền này của cậu ta cũng không phải đùa.
Cho dù lương cậu ta không thấp, hơn nữa Mục Giang Lâm thường thưởng cho người bên cạnh, tiền của cậu ta không hề ít, cây kẹo mấy xu này có đáng là gì.
Tốc Tốc móc tiền lẻ trong túi nhét cho cậu ta, sau đó chỉ về quầy kẹo ở phía sau: “Đi mua một cây đi.”
Lục Li sửng sốt, mỉm cười: “Cảm ơn nhé.” Sau đó chạy nhanh đi.
Tốc Tốc ở bên đường đợi cậu ta thì nghe thế bên cạnh có người khẽ gọi cô: “Cô là vị tiểu thư ở hội chợ hoa lần trước đúng không?”
Cô quay đầu nhìn mới thấy đối phương hơi quen, dáng vẻ lịch thiệp, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Nghĩ kỹ lại, cuối cùng cô nhớ ra: “Chủ biên Đường Cảnh Uẩn của?”
“Là tôi.” Đường Cảnh Uẩn dịu dàng cười với cô: “Lần trước hỏi cô chuyện làm người mẫu, cô suy nghĩ thế nào rồi?”
Tốc Tốc lắc đầu: “Tôi vẫn không đi.” Cô thật sự không có hứng thú với nghề người mẫu này.
Đường Cảnh Uẩn đang định khuyên cô, vừa quay đầu đã nhìn thấy chiếc Pontiac, anh ta hơi kinh ngạc: “Xe của đô thống Mục.”
“Ừ.” Tốc Tốc cười.
Thân phận của Mục Giang Lâm không tầm thường, thân là chủ biên của thịnh hành nhất thời bấy giờ, Đường Cảnh Uẩn không thể nào không biết đô thống Mục được.
Cô vốn cho rằng Đường Cảnh Uẩn vẫn muốn tiếp tục khuyên cô, không ngờ anh ta chỉ cười nói: “Hai ngày sau chúng ta gặp rồi nói tiếp vậy.”
Tốc Tốc hơi không hiểu ý của anh ta. Lẽ nào việc cô gửi bản thảo nặc danh đã bị chủ biên này phát hiện rồi? Không nên thế chứ.
Tốc Tốc ngờ vực, đang định hỏi Đường Cảnh Uẩn đã xảy ra việc gì thì anh ta đã vẫy tay rời đi.
Lúc này, Lục Li cắn kẹo đường đi tới: “Người đó là ai vậy?”
Cậu ta không quen thuộc Tuyên Thành, chỉ hơi quen với nhà họ Kiều, vì mấy ngày trước cậu ta giúp hỏi thăm việc của nhà họ Kiều.
Đã nhiều năm rồi Mục Giang Lâm không đến Tuyên Thành, thuộc hạ bên cạnh cũng chỉ có vài người có thâm niên mới nhận ra người ở đây.
Mấy năm qua Lục Li theo đô thống Mục, hôm đến đón đô thống phu nhân về phủ là lần đầu cậu ta đến Tuyên Thành.
Tốc Tốc nói: “Chủ biên của, muốn tìm tôi làm người mẫu, nhưng tôi từ chối rồi.”
Lục Li gật đầu không nói gì, hài lòng thỏa dạ tiếp tục ăn kẹo.
Chuyện mua quán cà phê đã ổn thỏa, hôm sau Tốc Tốc không có gì làm nên đến căn nhà nhỏ cô thuê một chuyến.
Mấy ngày không đến, trong hòm thư nhét một đống đồ.
Tốc Tốc ôm mấy bức thư vào lòng rồi lại lấy báo ra, vừa đi vừa đọc.
Bắt đầu từ khi gửi bản thảo, cô đã đặt, ba ngày không đến đã tích ba tờ báo rồi.
Tốc Tốc lật đến số báo gần nhất được gửi đến sáng nay, bất ngờ phát hiện mục tiểu thuyết không còn là quảng cáo nhận bản thảo nữa, mà đổi thành một bản tiểu thuyết.
Đề mục là: .
Đích nữ: con gái do vợ cả sinh ra.
Cô lật xem nội dung tiểu thuyết, không ngờ lại là bản thảo mấy hôm trước cô gửi.
Tốc Tốc: “…”
Biên tập à, tốt xấu gì mọi người cũng phải cho cái tên nho nhã tử tế chút chứ, dùng luôn cái tên văn mạng tiêu chuẩn là sao?
Nghĩ kỹ lần nữa, Tốc Tốc chậm chạp phản ứng lại. À, bản thảo của cô bị trưng dụng rồi.
Mấy hôm trước rảnh rỗi nên cô đến căn nhà nhỏ một chuyến, viết được ba chương tiểu thuyết, gửi bưu điện đến cho theo địa chỉ nhận bản thảo trên báo.
Mấy ngày nay không có cơ hội đến nhà nhỏ nên cô cũng không để ý đến chuyện này nữa. Không ngờ sẽ nhìn thấy tiểu thuyết của mình trên báo.
Nhìn thấy dòng chữ ‘Tác phẩm mới nhất của tiểu thuyết gia tiên phong trường phái mới’ được in cỡ lớn ở bên cạnh, cô hơi ngẩn ra.
Cô vội đọc thư mới phát hiện tòa soạn đã gửi cho cô tận mấy bức thư, tất cả đều tỏ ý muốn tiếp tục hợp tác với cô.
Ngoài ra còn có hai phong thư kẹp tiền mặt, là nhuận bút của tiểu thuyết đăng báo hôm nay và lần sau.
Mặc dù mỗi chương chỉ có năm hào nhưng với Tốc Tốc mà nói, đây là số tiền nhuận bút đầu điên cô kiếm được ở đây, vô cùng trân quý.
Huống hồ, trong thư tòa soạn gửi đến, biên tập đã dùng lời lẽ khẩn thiết để đảm bảo, vì tiểu thuyết là đề tài mới, lại là lần đầu đăng báo nên nhuận bút hơi ít.
Đợi sau này lượng tiêu thụ tốt hơn, người đọc tiểu thuyết nhiều lên thì tòa soạn sẽ tăng nhuận bút cho cô theo tỷ lệ.
Hơn nữa, cuối cùng biên tập còn đảm bảo rằng nếu ‘Phong Diệp’ có thể viết nhiều chương hơn, mỗi tuần đăng lên báo nhiều hơn thì có thể gấp đôi tiền nhuận bút.
Phong Diệp là bút danh của cô. Mặc dù Tốc Tốc không lo chuyện tăng nhuận bút, nhưng dù sao bây giờ cô cũng có thời gian, hơn nữa còn tràn đầy cảm hứng, thế nên cô vội viết thêm một chương, gửi đến tòa soạn.
Ngày mai cô bắt đầu đến quán cà phê thường xuyên, khi đó một ngày viết bốn năm chương cũng không thành vấn đề.
Như vậy, lúc rảnh thì cô viết trước nhiều bản thảo hơn, lúc có việc không viết được thì có thể không bị đứt đoạn.
Tốc Tốc đã ra quyết định, cô cẩn thận cất số tiền nhuận bút đầu tiên mình nhận được vào một cái hộp để ở đây, sau đó về phủ đô thống.
Hôm nay Mục Giang Lâm về nhà khá sớm, anh đến thư phòng, sau khi đọc vài cuốn sách, đột nhiên cảm thấy không khí hơi thay đổi.
Mục Giang Lâm không ngẩng đầu, gảy tàn thuốc: “Ra đi.”
Sau một tiếng ‘tít’, từ hư không vang lên giọng nói như trẻ nhỏ.
“Túi trút giận vạn năng: Hôm nay tôi phát hiện ra việc trọng đại! Tô Tô có chuyện rất quan trọng giấu anh!”
Mục Giang Lâm biết trong phòng không có ai khác, cũng biết âm thanh này là thứ được gọi là ‘hệ thống’ đến từ tương lai.
Mười mấy năm qua anh đã quen sống chung với ‘hệ thống’ rồi.
Mục Giang Lâm không ngẩng đầu, hỏi: “Chuyện gì?”
“Túi trút giận vạn năng: Tôi sẽ không nói với anh là chuyện gì! Tôi sẽ không phản bội Tô Tô!”
Mục Giang Lâm: “… Ồ.”
“Túi trút giận vạn năng: Anh không tò mò sao? Anh thật sự thật sự không tò mò sao? Được rồi, hình như anh không tò mò lắm. Cho dù anh tò mò thì tôi cũng không nói cho anh, thế nên tôi không hứng thú một chút nào về việc anh có tò mò hay không!”
Mục Giang Lâm nắm trang sách, nâng mí mắt. Tiếc là thứ này không có thực thể, nếu không anh nhất định sẽ khiến cái thứ này nếm trải cảm giác đạn xuyên qua lồng ngực.
Mục Giang Lâm nghiến răng nghiến lợi: “Biến.”
“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu người ta ấm ức quá, người ra cũng muốn biến. Rõ ràng lúc Tô Tô rời đi tôi cũng nên đi cho rồi, nhưng anh làm tôi kẹt ở đây… Bây giờ Tô Tô lại quay về, tôi có thể đi rồi chứ?”
Mục Giang Lâm: “Không được.”
“Túi trút giận vạn năng: Tại sao!”
Mục Giang Lâm cắn điếu thuốc, mơ hồ nói: “Tôi không muốn cô ấy đi nữa, đợi tôi tìm được cách không để cô ấy đi, khi đó sẽ thả cậu.”
Sau một hồi lâu yên tĩnh.
“Túi trút giận vạn năng: Vậy, đô thống đại nhân, có thể thương lượng với anh một chuyện không? Anh đổi tên cho tôi đi, cái tên hiện tại hèn quá, không hợp với người đàn ông mạnh mẽ nam tính như tôi.”
Mục Giang Lâm: “Không được.”
“Túi trút giận vạn năng: Tại sao? Tên này quá khó nghe, đổi thành ‘đáng yêu vô địch vũ trụ’ cũng được mà!”
Nghe thấy cách gọi quen thuộc đó, Mục Giang Lâm bóp chặt điếu thuốc trong tay.
“Túi trút giận vạn năng: Xin lỗi… tôi quên mất biệt danh trước đây Tô Tô đặt cho anh là đáng yêu… Ế? Tiếng cổng lớn vang lên, là Tô Tô đáng yêu ngoan ngoãn xinh đẹp động lòng người về rồi sao?”
Không đợi âm thanh biến mất, Mục Giang Lâm đã đứng lên, đi nhanh về phía trước, mở cửa đi vòng một mạch qua bức tường phù điêu.
Tốc Tốc vừa vào cổng, còn chưa kịp vòng qua bức tường phù điêu thì bỗng nhìn thấy Mục Giang Lâm đột ngột xông đến.
Tốc Tốc nhìn trời, mặt trời còn chưa xuống núi mà, cô cười với Mục Giang Lâm: “Hôm nay anh về sớm thật.”
“Cũng tạm.” Mục Giang Lâm nói: “Tối muốn ăn gì? Anh bảo nhà bếp làm.”
Sau đó anh lại lấy một thứ trong túi ra, đưa đến trước mặt cô như dâng vật quý: “Khuyên tai hồng ngọc khảm hoa sen vàng ròng.”
Tốc Tốc: “Khuyên tai?”
Mục Giang Lâm: “Hôm qua lúc em mua trang sức, chẳng phải muốn tìm kiểu này nhưng cửa hàng hết à?”
Anh cười: “Hôm nay anh cho người mua từ bên ngoài về, đưa thẳng đến phủ, em xem thử có thích không?”
Lúc này Tốc Tốc mới nhớ ra chuyện này.
Hôm qua cô đến Yên Chi Lâu vung tiền, người bán hàng có nhắc một câu, cửa hàng bọn họ vốn có rất nhiều khuyên tai hồng ngọc khảm hoa sen vàng ròng, nhưng đã bán hết rồi.
Tốc Tốc nghe xong cũng chỉ thở dài tiếc nuối mà thôi chứ không nói gì, không ngờ hôm nay Mục Giang Lâm lại sai người tìm cho cô.
Tốc Tốc cười khan hai tiếng, nhận lấy khuyên tai: “Cảm ơn anh nhé.”
Mục Giang Lâm mỉm cười: “Đừng khách sáo.” Anh nói: “Anh thấy em dạo ở Yên Chi Lâu cả ngày cũng rất vất vả.”
Tốc Tốc vốn muốn nói không vất cả, nhưng sau khi suy nghĩ thì cảm thấy trong lời nói của tên này có ẩn ý.
Trong lòng cô chợt xuất hiện dự cảm không lành, Tốc Tốc lùi lại nửa bước: “Thế nên?”
“Thế nên anh mua lại Yên Chi Lâu rồi, đứng tên em.” Mục Giang Lâm lấy giấy tờ nhà đất và giấy tờ mua bán nhà đất trong túi ra: “Bây giờ em là chủ của Yên Chi Lâu.”
Tốc Tốc: … Sau này lại mất một chỗ có thể vung tiền rồi…