Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

chương 1: chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ban đêm, trăng lạnh như nước, đèn đường chiếu xuống ánh sáng mờ ảo, trong trường học lại rộn ràng một cách khác thường, ba giờ sáng, vốn là một thời gian đặc biệt yên tĩnh, nhưng đêm nay, cho dù là học sinh hay giáo viên đều không thể ngủ, bọn họ nhỏ giọng thảo luận chuyện xảy ra tối hôm qua cùng với người trong cuộc.

Một nam sinh đứng trước khu dạy học khoe khoang, thổi phồng bản thân lợi hại đến cỡ nào ở trước mặt nữ sinh, nếu như tối hôm qua người xấu gặp được mình, nhất định sẽ bị mình đánh cho răng rơi đầy đất, trong lúc cậu đang nói hăng say, cậu đột nhiên phát hiện xung quanh quá mức an tĩnh, nam sinh run run rẩy rẩy, thời điểm xoay người vừa lúc nhìn thấy một người đứng trước cổng vào cách đó không xa.

Thân thể mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã, nam sinh không dám thở mạnh nhìn Thẩm Mộng đi ngang qua bọn họ rời khỏi chỗ này, đợi đến khi không thấy bóng dáng lúc này đám người mới thở ra một hơi nặng nề.

Thẩm Mộng, giáo viên của Đại học Thiển Chu, dạy lịch sử, diện mạo tuấn lãng, dưới khóe mắt có một nốt lệ chí, giống như nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, dưới ánh mặt trời càng làm nổi bật lên dung mạo xinh đẹp, là bụi cỏ đẹp nhất trong trường, nhưng đáng tiếc khí chất quanh người hắn quá mức phô trương, con ngươi thiên về đỏ sậm, ánh mắt sắc bén, nhìn người thường xuyên mang theo mấy phần xem thấu, khiến người không dám dễ dàng trêu chọc.

(审视 thẩm thị: nhìn một cách cẩn thận, k ngừng phân tích.)

Hơn nửa đêm, hiệu trưởng Vương cho mời người vào phòng hiệu trưởng, cũng bởi vì chuyện vừa mới xảy ra.

Lúc này Thẩm Mộng là bộ dạng không được ngon giấc lại bị đánh thức, lộ ra một loại hơi thở khó chịu khó chịu khó chịu, oán khí gần như hóa thành thực thể sắp bao kín người, cho dù là người trông đẹp mắt cũng không vớt vát được tính tình táo bạo này của hắn.

Chuyện này xảy ra vào tối hôm qua, mấy kẻ trộm tới trường học muốn trộm đồ, rồi lại vừa vặn đụng phải vị sát thần này.

Không trộm được đồ còn bị chỉnh một trận, Thẩm Mộng căn bản không biết nương tay, ăn trộm thê thảm chạy ra cửa, lại bị giữ chặt ống quần túm trở về, vị này rõ ràng cho thấy tâm tình không tốt, biến vị ăn trộm đụng tới tay này trở thành nơi trút giận,

Tiếng kêu thảm thiết gọi dậy vô số người, mộng đẹp của hiệu trưởng Vương biến thành ác mộng, run rẩy nuốt ngụm nước miếng rồi bò dậy, suốt đêm báo nguy đưa người đến cục cảnh sát, ăn trộm được giải cứu khóc như đứa trẻ, một bên khóc một bên nói trong trường có quái vật.

Mặt ăn trộm xanh xanh tím tím, khó coi giống như hủy dung, dưới ánh mắt hoài nghi của cảnh sát, hiệu trưởng Vương lúng túng mà cười không ngừng, mãi đến khi cảnh sát rời đi ông mới ngừng cười, sắc mặt đen muốn mệnh.

Này chính là đầu cuối của sự kiện.

Nhìn Thẩm Mộng cà lơ cà phất ngồi phía trước, hiệu trưởng Vương tằng hắng một cái, “Thầy Thẩm à, sao cậu lại ngủ trong phòng làm việc, không trở về khu trọ của giáo viên?”

Thẩm Mộng nâng mí mắt nhìn ông, dường như là cuối cùng cũng phát hiện vị này chính là thủ trưởng trực tiếp của hắn, là người không thể đạp, hắn mới trả lời một câu bằng giọng khàn khàn, “Mất ngủ.

Hơn nữa, nếu không phải tôi không về, cũng không bắt được ăn trộm.”

Hiển nhiên hiệu Trưởng Vương đoán được đáp án của hắn, ông cười híp mắt nói tiếp: “Tôi biết, người kia quấy rầy cậu ngủ, cho nên cậu rất tức giận, nhưng cậu cũng không thể đánh người thành như vậy, như vậy tôi không xuống đài được, cậu xem, cảnh sát đến tôi cũng không tiện khai báo, chuyện này chúng ta vốn có lý lại thành không có lý.”

(Hạt bất liễu thai(下不了台)/Hạ; bất lai thai(下不来台): không xuống đài được trong hoàn cảnh khó xử, không kết thúc được, không biết xử lý thế nào | tiến thoái lưỡng nan.)

(Nguyên văn 占理 chiêm lý: hợp tình, hợp lý.)

Tuy rằng thoạt nhìn người đối diện không hề bỏ câu nào vào tai.

“Đúng rồi, còn có một việc, cậu biết chưa, trong khoảng thời gian này lại đến lúc trao đổi sinh, tôi thấy cậu gần đây cũng không chán ghét yêu quái giống như lúc trước, nếu không lúc này, cậu tiếp đãi một chút đi.” Hiệu trưởng Vương cười híp mắt nói.

Lúc này Thẩm Mộng rốt cuộc ngẩng đầu lên, hắn nhìn hiệu trưởng Vương, dường như đang xác định người này là thật sự có ý định như vậy, một lúc sau hắn mới phun ra một câu lạnh như băng, “Thầy để cho tôi tiếp đãi, sẽ không sợ tôi đánh bọn họ trở về?”

“Đối sự bất đối nhân, tôi tin tưởng thầy Thẩm chắc chắn sẽ không hành động theo cảm tính, này dù sao cũng là chuyện của toàn trường.”

(对事不对人 đối việc chứ k đối người: làm việc k kỳ thị, k nhằm vào, k vũ nhục; đổi thành người khác cũng sẽ áp dụng các biện pháp đồng dạng, cách nói chuyện đồng dạng.)

Thẩm Mộng cười nhạo một tiếng, không từ chối, mà là đứng dậy rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Đại học Thẩm Chu là một trường học đặc biệt, là trường học nhân loại duy nhất ở nhân giới có thể tiếp đãi học sinh yêu quái.

Nói đến ngôi trường này liền không thể không nói một chút về thế giới này, thế giới chia làm hai giới người và yêu, Nhân giới cùng Yêu giới không can thiệp vào chuyện của nhau, vạn năm trước thực lực của Yêu giới càng mạnh hơn nữa, vì tranh đoạt tài nguyên, hai bên đánh một trận đại chiến lưỡng bại câu thương, lại dùng thắng lợi của loài người để chấm dứt, hiện tại vạn năm sau, nhân loại xoay người đứng ở địa vị cường thế hơn.

Nhân giới tạo ra ngôi trường này cũng là vì lộ rõ phẩm chất yêu chuộng hòa bình của bản thân, dù sao hiện tại trên thế giới tiếng hô hòa bình càng ngày càng cao, sau khi cân nhắc, bọn họ quyết định để cho học sinh hai bên trao đổi học tập.

Mãi cho đến hiện tại, trao đổi học tập bốn năm một lần, năm nay vừa vặn đã đến thời gian.

Hắn dẫn dắt một đám nhóc con lớp nhân loại, đám nhóc kia lên trời xuống đất, nổi gió phun mưa, thiếu chút nữa không phá hủy ngôi trường này, sau khi hắn đến nửa năm, lớp này liền trở thành lớp nghe lời nhất, không ai dám đến muộn về sớm.

Thẩm Mộng, tại Đại học Thiển Chu không chỉ là bụi cỏ đẹp nhất trong trường, còn là giáo viên ma quỷ có tiếng xa gần, không ai dám trốn tiết của hắn, bị hắn trừng một cái đều sợ tới mức chân run rẩy, thật sự là bị hắn chỉnh sợ, bạn nói xem đều là người trưởng thành, như thế nào hắn liền ưu tú như vậy?

Bực nhất cũng không phải cái này, mà là mỗi lần bị người này chỉnh đến hơi thở thoi thóp, hiệu trưởng Vương sẽ chui ra trấn an bọn họ, hừ, tưởng bọn họ không nhìn thấy hắn cười mắt đều sắp híp không còn, có giáo viên có thể áp chế hắn bọn họ đã sớm mừng hỏng rồi.

Hỗn loạn tới rất không đúng lúc, tối hôm qua hắn vốn đã không được ngủ ngon bởi vì chuyện kẻ trộm, còn bị hiệu trưởng gọi dậy đi nói chuyện, lúc này mới năm giờ sáng, hắn chưa ngủ được một tiếng, bên ngoài lại còn giống như ong vỡ tổ.

Hai người hắn chưa từng thấy qua đứng ở trong công viên, tướng mạo của hai gia hỏa này có chút đặc biệt, mỏ nhọn tai khỉ, một đầu tóc vàng, nhìn gần nhìn xa cũng giống như một con khỉ lông vàng, không chỉ có tướng mạo kỳ lạ, thái độ còn tương đối kiêu ngạo, chỉ một chốc liền nổi xung đột với học sinh chạy bộ buổi sáng.

(Nguyên văn 尖嘴猴腮 mỏ nhọn, hai mát hóp.

Hình dung người tướng mạo xấu xí, thô kệch.).

truyện teen hay

Thanh âm bén nhọn đâm thẳng vào trong tai Thẩm Mộng, Thẩm Mộng day day trán, rốt cuộc không nhịn được, phủ thêm áo khoác liền xông ra ngoài, lúc này vừa vặn hai bên đang định làm ra một trận quyết đấu công bằng ngay tại chỗ.

“Đệch!” Có người chú ý tới Thẩm Mộng “Ma quỷ đến rồi! Đánh cái rắm đi nhanh thôi!”

Một câu vừa ra, tất cả học sinh đều đổi sắc mặt, sau vài giây, tại chỗ chỉ còn có hai tên tóc vàng kia, đám tóc vàng ngỡ ngàng nhìn xung quanh, “Này, bọn bay nhát vậy sao? Đến đây! Chạy cái gì! Có phải mấy người sợ hay không!”

Thẩm Mộng đứng trước mặt hai tên tóc vàng, sắc mặt âm trầm, “Ai cho mấy đứa đứng chỗ này la hét ồn ào.”

“Hả? Ông là ai vậy.” Tóc Vàng lớn tiếng rống Thẩm Mộng, “Tìm quản lý của mấy người, nhanh lên.”

(Nguyên văn là Hoàng Mao; công k gọi tê thiệt chỉ} toàn gọi là Hoàng Mao cho nên khi nào xưng tên, t sẽ viết hoa chữ Tóc Vàng.)

Học sinh trộm đứng ở xa vây xem đều sợ run cả người, im lặng cầu nguyện cho hai gia hỏa kia, lúc này có người mỉm cười hỏi thăm, “Xin hỏi, người kia là ai vậy?”

Người này mặc tây trang màu đen, mái tóc đen dài, khuôn mặt mang cười, tướng mạo có chút tà mị, ánh mắt chuyên chú sắc bén, thoạt nhìn hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, không giống như là học sinh trong trường, khả năng chính là tới ngắm cảnh, thấy thái độ của người này còn được, đám học sinh vì thế liền mồm năm miệng mười phổ cập sự tàn bạo của Thẩm Mộng cho y.

Người nọ cong môi, trong mắt mang cười, nghe tương đối chăm chú.

Mười phút sau, Thẩm Mộng khoác áo trở về tiếp tục ngủ, hai tên tóc vàng nằm rạp dưới đất ngón tay run rẩy không đứng dậy được, một lúc sau người đàn ông tây trang đen ngồi xổm xuống bên cạnh bọn họ, “Ài, tôi đã nói cho các cậu biết không nên hành động thiếu suy nghĩ rồi, không nghe lời thầy nói, đây chính là hậu quả.”

Tóc vàng phun cát trong miệng ra, ủy khuất nhìn y, “Thầy Chu, nhân loại này thật là lợi hại.”

“Chúng ta mới tới, phải khiêm tốn, biết không?” Người đàn ông chọt chọt cậu, trong mắt mang theo vui vẻ, “Phải nghe lời giáo viên.”

Nhìn nụ cười của y, Tóc Vàng giật cả mình, mồ hôi lạnh ướt cả người.

….

Lúc chiều Thẩm Mộng mới nhận được tin đám trao đổi sinh kia đã đến, đây là nhiệm vụ hiệu trưởng phân phó cho hắn, cho nên dù hắn không kiên nhẫn, vẫn phải đến phòng tiếp khách, gặp đám tiểu yêu tinh mới tới này.

Trong phòng tiếp khách, Thẩm Mộng liếc nhìn tên Tóc Vàng gây chuyện kia, có lẽ cũng là vội vàng không kịp chuẩn bị, đám Tóc Vàng lập tức lộ ra vẻ mặt bị kinh hãi, Thẩm Mộng cười lạnh, hắn đang hỏi như thế nào có thể có người không có quy củ như vậy đến đây, thì ra là trao đổi sinh của Yêu giới tới.

Ngoại trừ hai tóc vàng này, khiến cho Thẩm Mộng chú ý đến là người đàn ông đối diện hiệu trưởng.

Người mặc tây trang đen, tóc dài màu đen, tướng mạo yêu dị không diễn tả được, khóe miệng giống cười lại không phải cười, ở trong tiểu thuyết chính là vai ác mười phần, rõ ràng là một con sói lẫn trong bầy cừu.

Thẩm Mộng nhìn qua liền dời ánh mắt đến chỗ khác, hắn dám đoán chắc, nguyên hình của người này tuyệt đối mang độc.

“Vị này chính là thầy Thẩm – Thẩm Mộng, lúc này sẽ chịu trách nhiệm về sinh hoạt cùng an toàn của các trao đổi sinh, mọi người có vấn đề gì có thể tìm cậu ấy.” Hiệu trưởng Vương cười híp mắt trực tiếp giao đám người này cho Thẩm Mộng, Thẩm Mộng hừ một tiếng, không phản đối.

Đám Tóc Vàng lập tức luống cuống, bọn chúng hoàn toàn tin tưởng nhân loại trước mắt chính là quái vật, hơn nữa lúc đến vẫn còn nổi xung đột với bọn chúng, muốn chết, sẽ không bị làm khó dễ chứ! Thẩm Mộng nhìn chằm chằm bọn chúng, khóe miệng hơi cong lên, một bộ dạng sẽ không bỏ qua cho mấy đứa, Tóc Vàng méo miệng, giống như gió thu cuốn lá rụng, xơ xác.

Ngược lại là tây trang đen đối diện đứng lên, y nở nụ cười, nhưng đáng tiếc là nụ cười giả tạo, y nói: “Cảm ơn hiệu trưởng Vương, cùng với thầy Thẩm, lần đầu gặp nhau, tôi tên Chu Húc, là giáo viên chủ nhiệm của những học sinh này.”

Người này đứng lên Thẩm Mộng mới phát hiện y thật sự rất cao, tây trang đen như mực không khiến y có vẻ bảo thủ cũ kỹ, ngược lại làm nổi bật lên khí chất thần bí của y một cách thỏa đáng, nhưng trong cái nhìn của Thẩm Mộng, người này mang theo hương vị khiến hắn đặc biệt chán ghét.

“Không có việc gì đừng nên phiền tôi.” Thẩm Mộng chỉ chỉ Chu Húc phía trước, lại chỉ hai tên Tóc Vàng cách đó không xa, trực tiếp quay người rời khỏi phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng lúng túng cười không ngừng.

Đồng tử Chu Húc co lại, như là loài rắn tùy thời công kích, y nghiêng đầu liếc qua đám trao đổi sinh đang khẩn trương bối rối, đứng dậy đuổi theo, so với Thẩm Mộng càng có vẻ không kiêng nể gì.

Thẩm Mộng đi chưa xa, Chu Húc thật mau liền đuổi kịp người.

Chu Húc chắp tay sau lưng đi theo Thẩm Mộng, hồi lâu mới lên tiếng: “Thầy Thẩm, tôi muốn hỏi một chút, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không? Vì cái gì tôi lại thấy anh quen mặt như vậy?”

Dừng bước, Thẩm Mộng quan sát Chu Húc từ trên xuống dưới, lúc này mới đi đến bên cạnh y, ghé vào tai y.

Giọng nói của Thẩm Mộng mang theo lười biếng, dường như chính là thuận miệng nói ra một câu như vậy, hắn nói: “Đừng gây chuyện cho tôi, nếu không, cẩn thận tôi đánh gãy chân của cậu.”

Dường như là kinh ngạc một chút, Chu Húc mờ mịt nhìn Thẩm Mộng, sau một lúc lâu, y mới lộ ra một nụ cười, “Như vậy, anh là muốn đánh gãy chân nào của tôi đây? Dù sao tôi chính là có tám chân a.”.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio