Thẩm Mộng và Chu Húc đánh một trận, kết quả lại khiến cho hai người đều kinh hãi, trong lúc thử, bọn họ đều phát hiện thực lực của đối phương không kém mình, tính cách của Thẩm Mộng là không nguyện thua thiệt, Chu Húc là bệnh tâm thần có thù tất báo, một trận đánh này, kinh động đến không ít người, phòng ở cũng thiếu chút nữa biến thành đống rác, hiệu trưởng Vương tự mình đến trấn an mới khiến cho hai người dừng tay lại.
Bởi vậy Chu Húc không thể nào tiếp tục ở cùng một chỗ với Thẩm Mộng nữa, hiệu trưởng Vương cũng sợ hai người này lại đánh nhau, phá hủy cả căn phòng, ông điều ra một gian phòng ngủ ngay trong đêm, khách khách khí khí mời Chu Húc qua ở, Chu Húc liền cút đi một cách lưu loát như vậy.
Ngồi trong căn phòng giống như phế tích, Thẩm Mộng đốt một điếu thuốc, nhưng không hút, dưới tác dụng của thời gian cùng ngọn lửa, điếu thuốc càng lúc càng ngắn, khói thuốc màu trắng nhanh chóng lan ra, tan vào không khí, ánh mắt của Thẩm Mộng lộ ra tàn nhẫn, Chu Húc hạ cho mình cái lồng, từ lúc đầu y đã tính toán cẩn thận rồi, muốn kéo mình vào bên trong.
Hắn nắm tóc nữ sinh kia bị rất nhiều người thấy được, hiện tại lời đồn trong trường học lại đổi một cái mới, lời đồn nói kỳ thật hắn mới là yêu quái hút máu ăn tủy, mê hoặc lòng người, phối hợp với chữ viết chằng chịt trên bức tường kia, truyền ra vô cùng kỳ diệu.
(Nguyên văn 摄人心魂 nhiếp nhân tâm hồn.
)
Hiệu trưởng Vương hỏi hắn sao lại đi đến khu lầu bỏ hoang, Thẩm Mộng nhẫn nại giải thích một chút, không có người tin tưởng, hiện tại nữ sinh kia còn chưa tỉnh, thoạt nhìn hắn đúng là có chút bộ dạng của đầu sỏ gây tội.
Chu Húc tính toán thời gian vô cùng tốt, Thẩm Mộng biết rõ những thứ này đều là do Chu Húc tính kế, chính là không có bằng chứng.
Nói thật, Thẩm Mộng thật sự không hề bất ngờ khi sẽ bị y tính kế, con nhện chính là như vậy, âm hiểm xảo trá, hỉ nộ vô thường, thích tính kế người khác, thứ gọi là yêu này chính là vũ khí bọn họ đặt ở bên miệng.
Dụi tắt điếu thuốc trong tay, giơ tay ném vào thùng rác, nếu như Chu Húc phí nhiều sức muốn hắn đi vào vũng nước đục này, như vậy hắn đi xem thì thế nào? Đương nhiên, hắn cũng sẽ đem phần tính kế này, đáp lễ lại toàn bộ cho con nhện âm hiểm kia.
Đến hiện tại Thẩm Mộng đều không cho rằng những thứ này là do những tiểu yêu quái mới tới kia làm, hắn cũng không cảm thấy là Chu Húc, đi vào khu vực xa lạ, thành thành thật thật mới là đạo lý làm người, mặc kệ mạnh thế nào, cho dù là một con sói, dưới sự bao vây của nhân loại, bọn họ cũng chỉ là một con chó nhỏ làm bộ đáng thương, run rẩy rụt móng vuốt vào.
Gọi điện cho nhân viên dọn vệ sinh, để bọn họ thu dọn lại phòng ở của mình, Thẩm Mộng rời đi nơi này, cả ngày hôm nay đều tốn thời gian trong phòng hiệu trưởng, đến hiện tại hắn còn chưa ăn cơm, làm một nhân loại, hắn nên đói bụng rồi.
Vừa vào nhà ăn, âm thanh huyên náo trong toàn bộ nhà ăn bỗng nhiên dừng lại, bọn họ bất động, trong ánh mắt mang theo sợ hãi, hiển nhiên bọn họ đều đã nghe qua lời đồn kia, hơn nữa một bộ phận tin tưởng không nghi ngờ, Thẩm Mộng ăn cơm tương đối an tĩnh, thẳng đến khi hắn cơm nước xong xuôi, đi ra khỏi nhà ăn, thanh âm mới bùng nổ giống bình thường.
Thẩm Mộng không rảnh lộn trở về cho những học sinh kia một kinh hỉ, chỉ là tính tố cáo một nhân viên nhà ăn, người kia nhìn mình cả một quá trình, ánh mắt lộ liễu, thiếu chút nữa bỏ thuốc vào trong cơm của hắn, làm cho mình giống như đã từng hại cậu ta vậy, thật không hiểu nổi.
Trao đổi sinh của Yêu giới đều được phân tới trong một lớp học, nghe nói trong đó có một người đặc biệt hiếu học, tên gọi Chu Phi Vũ, học tập chăm chỉ, thái độ tốt đẹp, quan hệ với các bạn học cũng tương đối tốt, lúc này Thẩm Mộng đi, chính là đi tìm đám tiểu yêu tinh.
Chu Phi Vũ, Thẩm Mộng nhớ tới nguyên hình của tiểu yêu quái này, cậu là một con lười yêu, có thể ức chế bản tính trở nên ham học như vậy, thật sự khó cho cậu.
…
Nói thật Chu Phi Vũ là mờ mịt, tuy nói vị này là giáo viên chịu trách nhiệm của bọn họ nhưng bọn họ gần như không có bất kỳ giao thoa nào, nói là không chịu trách nhiệm không bằng nói hắn căn bản không để bọn họ vào mắt, sau khi đi tới ngôi trường này cậu có hỏi thăm một chút, nghe nói vị giáo viên này vô cùng chán ghét yêu quái, lúc này bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng tình huống hiện tại là như thế nào? Vì sao vị giáo viên căn bản không để bọn họ vào trong mắt này sẽ đi tìm cậu, còn đặc biệt muốn cậu gọi thầy Chu ra? Tai họa họ Chu kia, chẳng lẽ vị này cũng là người bị hại? Nhìn vẻ mặt muốn đánh người của hắn, Chu Phi Vũ yên lặng kinh sợ.
Liên hệ với thầy Chu là một chuyện yêu cầu kỹ thuật, trên thực tế mấy người bọn họ đều không có cách thức liên lạc với Chu Húc, tìm y còn không bằng tìm hiệu trưởng.
Chu Phi Vũ mờ mịt nói cho Thẩm Mộng chuyện này, nói đến cẩn thận từng ly từng tí, Thẩm Mộng nhìn có vẻ rất bực bội, tìm hiệu trưởng? Lão gia hỏa kia chỉ sẽ cảm thấy hắn đây là không phục lại tìm người đánh nhau, không chỉ sẽ không giúp hắn tìm người, còn có thể nghĩ biện pháp cản trở mình.
Không làm khó tiểu yêu quái thoạt nhìn cái gì cũng không biết này, Thẩm Mộng đứng dưới một táng cây đốt điếu thuốc, hắn đi tìm những tiểu yêu quái này căn bản cũng không có ý định thông qua bọn chúng tìm được con nhện kia, chủ yếu vẫn là nói cho Chu Húc mình tìm y, nếu như thức thời, y sẽ tự mình tìm tới, không thức thời, hắn cũng không ngại tự mình tìm tới cửa.
Hiển nhiên Chu Húc cũng không đến mức không biết điều giống như hắn nghĩ, rất nhanh, hắn liền nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau lưng, Chu Húc đứng ở sau hắn, trên mặt mang theo ý cười, “Thầy Thẩm ở chỗ này làm gì vậy? Sắc trời đã trễ thế này rồi, thầy Thẩm không ngủ được sao?”
“Tôi đang chờ cậu.
” Thẩm Mộng dùng ngón tay vê tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác, “Hiển nhiên người mà tôi chờ biết rất rõ tôi đang chờ ai, không phải đã tới rồi sao?”
Chu Húc tránh thoát một nắm tay của Thẩm Mộng đánh tới, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ, “Thầy Thẩm không nên như vậy, tôi cũng không lừa anh, tôi thật sự thấy được một bóng người ở chỗ đó, nghĩ rằng thầy Thẩm cũng nhìn thấy được mới đúng.
”
“Mặc kệ tôi nhìn thấy gì, cậu khiến tôi khó chịu mới chính là chuyện quan trọng với tôi ngay lúc này.
” Một đấm đảo qua, Chu Húc không kịp tránh bị đấm trúng ngực, lúc này lui về sau hai bước, toàn bộ cơn giận của Thẩm Mộng đều dồn vào một đấm này, giống như lửa cháy, Chu Húc tiếp hai chiêu, bị phỏng lắc lắc tay.
“Dừng lại!” Chu Húc cau mày chống đỡ Thẩm Mộng đang nổi bão, “Thầy Thẩm dừng lại! Tôi nghĩ anh không hy vọng bị xử phạt bởi vì loại chuyện này.
”
Đáp lại Chu Húc chính là một cú đá mạnh, Thẩm Mộng nở nụ cười điên cuồng, “Xử phạt? Vậy cũng chờ đến khi tôi thư thái rồi nói.
”
Một trận này không kéo dài quá lâu, đánh Chu Húc vài cái, xả hết lửa giận ra ngoài Thẩm Mộng liền ngừng, thậm chí bộ dạng cũng không lãnh khốc vô tình như vừa rồi, còn mang theo ý cười, tuy rằng thấy thế nào đều là mỉa mai.
, tâm tình của Chu Húc hiện tại cực kỳ hỏng bét, vừa rồi y bị đánh trúng mấy cái, có mấy lần trực tiếp hướng đến mặt, may mắn y tránh nhanh, bằng không thì chắc chắn hủy dung, tuy vậy, trên trán của y cũng để lại một vết thương, khiến cho y tức giận nhất chính là đây cũng không phải là do Thẩm Mộng đánh trúng, mà là đụng bị thương vào lúc y né.
“Thầy Thẩm bớt giận rồi?” Chu Húc nở nụ cười trầm thấp, ánh mắt không rõ ý tứ, mang theo lạnh lẽo sền sệt, khuôn mặt tuấn mỹ có chút vặn vẹo, bởi vì tức giận, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng hồng, so với vừa rồi càng giống như người bệnh lâu ngày chưa khỏi.
Thẩm Mộng cười một cách tùy tiện, giống như một đế vương tàn bạo, tùy hứng cuồng vọng, “Thầy Chu bỏ ra nhiều công sức mời tôi điều tra cùng cậu như vậy, không cho tôi chút lợi tức nhưng là không được.
”
“Lợi tức.
” Chu Húc thấp giọng lặp lại lời của Thẩm Mộng, “Được, vậy thì lợi tức, hy vọng thầy Thẩm không cần trốn nữa.
”
Kể từ lúc này, Thẩm Mộng cùng Chu Húc đạt thành hiệp nghị, phải tìm ra kết quả của sự kiện lần này, trong lúc đó, bất luận là gì không cho phép bên này tùy ý ẩu đả bên kia, cũng không cho phép bên này tùy ý tính kế bên kia, thẳng đến khi điều tra ra chân tướng mới thôi.
Chia thành hai đường, Thẩm Mộng cùng Chu Húc quyết định hướng về hai phương diện để điều tra, Chu Húc đi khu y học bỏ hoang kia, tìm kiếm dấu vết khả nghi, còn Thẩm Mộng, hắn mau chân đến xem nữ sinh đến hiện tại còn chưa tỉnh bên kia.
Nữ sinh này gọi là Liễu Thính Vân, là sinh viên năm hai của khoa ngoại ngữ, thành tích học tập nổi trội, tuy rằng bộ dạng không quá xuất chúng, nhưng tính cách bản thân ôn hòa, ở chung hòa hợp với bạn cùng phòng, học sinh xung quanh đều cảm thấy cô dễ gần.
Lúc hiệu trưởng đưa cô trở về cô còn chưa hôn mê, cả người giống như một con dã thú đấu đá lung tung, qua chừng một tiếng, cô mới đột nhiên hôn mê, hiệu trưởng vội vàng đưa đến bệnh viện, không tìm thấy nguyên nhân hôn mê.
Đây mới là lý do hiệu trưởng không hoài nghi Thẩm Mộng, một là thời gian không chính xác, hai là nguyên nhân không rõ.
Bước vào trong bệnh viện, Thẩm Mộng nói với hộ sĩ mình là thầy của cô, lại cho xem giấy phép giáo viên của mình, lúc này hộ sĩ mới cho hắn vào, cho dù là cho người vào, cũng có một người vẫn đứng ở cửa trông coi, hiển nhiên là không yên tâm hắn.
Trải qua điều tra, Liễu Thính Vân mới chia tay với bạn trai, còn là nhà trai ngoại tình, đối với chuyện này bạn cùng phòng của cô tỏ vẻ phi thường không đáng giá dùm cô, không ngừng lặp đi lặp lại nữ sinh này quá ngu ngốc rồi, người kia vừa nhìn cũng không phải là người tốt, không phải thật lòng, nhưng Liễu Thính Vân vẫn luôn không tin, thậm chí còn cãi nhau với bọn họ bởi vì chuyện này.
Sau khi chia tay tinh thần của Liễu Thính Vân vẫn luôn không tốt, tối nào cũng làm ác mộng, nhiều lần bọn họ bị cô đánh thức, phát hiện Liễu Thính Vân khóc thút thít hét chói tai trong giấc mộng, sau khi gọi dậy cả người cô đều là mô hôi lạnh, áo ngủ ướt đẫm, hỏi cô làm sao vậy cô cũng chỉ nói là mình gặp ác mộng.
Bọn họ còn tính toán khuyên cô tìm bác sĩ tâm lý để tâm sự, bọn họ đã hỗ trợ liên hệ với một bác sĩ tâm lý rồi, không nghĩ tới bọn họ còn chưa kịp nói ra lời đề nghị này, Liễu Thính Vân liền xảy ra chuyện.
Những nữ sinh này nói nửa thật nửa giả, ít nhất các cô là thật sự quan tâm Liễu Thính Vân, còn tìm bác sĩ tâm lý chính là thuận miệng nói.
“Rốt cuộc trò thấy gì?” Thẩm Mộng đứng bên giường nhìn cô, trên mặt không tỏ vẻ gì, giống như là thuận miệng nói một câu mà thôi, “Cho tôi xem được không.
”
Vầng sáng màu đỏ nhàn nhạt lan ra từ dưới chân hắn, chậm rãi nhập vào trong cơ thể của nữ sinh, hộ sĩ đứng ngoài cửa không có bất kỳ phản ứng gì, trên giường, sắc mặt của Liễu Thính Vân càng trắng bệch, khuôn mặt cô vặn vẹo, răng cắn chặt, mắt làm sao cũng không mở ra được, giống như đang chịu thống khổ cực đại, sau mấy phút đồng hồ, nữ sinh há miệng, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Cô nói: “Ước nguyện hài nhi…”.