Hôm nay, đợt tuyết đầu tiên của tháng đã bắt đầu xuất hiện ở thủ đô quốc gia mới, rơi lác đác từ sáng sớm cho tới tận bây giờ.
Ngoài cửa sổ sát đất của phòng siêu âm, tuyết cũng phủ một lớp trắng mỏng lên các hàng rào cây xanh lẫn khung cửa kính hai lớp.
Nhiệt độ bên trong tuy ấm nhưng cũng không oi nồng như ở Thái Lan, luôn ổn định ở mức độ C tạo cảm giác thoải mái và an toàn trong môi trường vô khuẩn.
Thân nhiệt của Chương Quyết đã sớm làm gel tan chảy, trong khi xung quanh không hề có nguồn nhiệt độ thấp nào, vậy mà toàn thân y vẫn cứ rét run.
Y ngây ngẩn nhìn bác sĩ Hà, lại thấy ông dời mắt, đi lấy khăn giấy đưa cho mình.
Chương Quyết nhận khăn giấy, lau một cách chậm rãi, cũng không biết vì sao mà vùng da trên bụng bỗng trở nên nhạy cảm như thể rất bài xích việc tiếp xúc với vật thể lạ.
Một sự khó chịu không thể diễn tả nhất thời bùng lên từ giữa hai đốt xương sườn, lặng lẽ lan ra, tiến vào cổ họng trào đến hàm trên, hệt như một cái vòng tròng vào cổ, không ngừng siết chặt buộc y thức tỉnh mà nói gì đó đi.
Nói gì cũng được, chỉ cần bày tỏ ý kiến.
Nhưng Chương Quyết chỉ máy móc lau khô bụng, chỉnh lại quần áo rồi ngồi thừ ra đó.
Bác sĩ Hà chờ y xong xuôi mới nhấc tay lên thao tác vài bước trên màn hình, máy in siêu âm phát ra tiếng bíp, bắt đầu vận hành.
“Có lẽ phải nói với cha mẹ cậu thôi,” Bác sĩ Hà nói nhỏ, “Tình hình của cậu lần này hơi phức tạp.”
Chương Quyết nhìn máy in đang từ từ cho ra hình ảnh siêu âm cách đó không xa mà vẫn không thể nói gì.
“Tình hình thế nào rồi?”
Mẹ Chương Quyết dường như nghe thấy tiếng rì rầm nên tò mò kéo tấm rèm trắng ra một chút, bước vào nhìn Chương Quyết đang ngồi, hơi khó hiểu hỏi: “Sao lâu thế?” lại quay sang hỏi bác sĩ Hà: “Bác sĩ Hà, Chương Quyết không sao chứ?”
Chương Quyết quay lại nhìn bác sĩ Hà, thấy ông cũng đang cầm hình siêu âm và nhìn mình.
Đợi Chương Quyết gật đầu rồi, bác sĩ Hà mới đưa hình siêu âm cho mẹ của y.
Mẹ Chương Quyết cau mày, lẩm bẩm “Gì thế nhỉ” rồi không khỏi bất an nhận tờ siêu âm, vừa nhìn thoáng qua thì sắc mặt bà đã tối sầm.
Chương Quyết lặng lẽ nhìn mẹ, thấy tay bà đang cầm tờ siêu âm bỗng nhiên buông lỏng, suýt nữa thì đánh rơi tờ giấy, sau đó bà lại ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ Hà với vẻ sợ hãi.
“Thằng bé có thai sao?” Mẹ Chương Quyết run giọng hỏi, chân còn nhích đi một chút làm gót giày cao gót va xuống đất vọng ra một tiếng động nhẹ.
Bác sĩ Hà thở dài đáp: “Đúng vậy.”
“Nhưng thằng bé vừa làm phẫu thuật mà,” Bà không dám tin vào mắt mình, “Không phải trước đó tử cung còn phát triển không tốt do ảnh hưởng của pheromone Alpha sao?”
Bác sĩ Hà vẫn có phần e ngại tâm trạng của mẹ Chương Quyết nên cẩn thận chọn từ ngữ: “Về lý thuyết, bây giờ vẫn có thể thụ thai được.”
“Chỉ là,” Ông lại liếc nhìn Chương Quyết, nói, “Nếu muốn giữ đứa bé lại thì khả năng chịu đựng của tử cung e rằng vẫn chưa đủ.”
“Cho dù có cố gắng bảo vệ từ giai đoạn đầu, về sau vẫn có khả năng bị sinh non.”
Trong phòng rất yên tĩnh, hồi lâu sau mẹ Chương Quyết mới thì thầm: “Phải báo cho cha con thôi.”
Ánh mắt bà nhìn Chương Quyết như thể có rất nhiều điều muốn nói, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra mà chỉ cúi đầu, gọi cho cha Chương Quyết.
Cách bà nói rất mơ hồ, chỉ cường điệu là có việc quan trọng, muốn ông mau đến đây. Sau khi cúp máy, bác sĩ Hà dẫn họ đến phòng chờ VIP.
Có lẽ vì muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng nên bác sĩ Hà bật tivi trong phòng chờ, nhưng không lâu sau mẹ Chương Quyết đã cầm điều khiển tắt đi.
Im lặng ngồi thêm vài phút, di động của bác sĩ Hà chợt đổ chuông. Ông cúi xuống nhìn rồi ra ngoài tiếp máy, trước đó Chương Quyết còn nghe ông nói “Xin chào, Chương tiên sinh.”
Cha Chương Quyết đến nhanh hơn dự tính, mười phút sau đã thấy ông mở cửa bước vào. Chương Phú mặc áo bành tô màu đen như vừa gấp rút rời khỏi một cuộc họp, vào cửa liền đi thẳng đến chỗ bác sĩ Hà, trầm mặc nhìn kết quả kiểm tra siêu âm của Chương Quyết.
Bác sĩ Hà giải thích ngắn gọn về kết quả siêu âm và tình hình cơ thể của Chương Quyết với ông xong cũng ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho gia đình họ.
Ngay khi cửa vừa đóng, cha Chương Quyết liền ngoảnh lại nhìn y.
“Chuyện khi nào?” Ông hỏi thẳng.
Chương Quyết cũng nhìn ông, đối diện với nhau hồi lâu y mới khẽ trả lời: “Lần ở Bắc Mỹ.”
Cha y sững sờ: “——Chính là cái đêm mà ta nói chuyện với con?” lẫn trong giọng nói còn ẩn chứa sự tức giận, giống như thật khó chấp nhận sự thật rằng ông vừa nói chuyện với Chương Quyết xong quay đi thì Chương Quyết đã lại chạy đi lêu lổng với Trần Bạc Kiều.
Thấy Chương Quyết khẽ gật đầu, ông đứng lặng một lúc lại nói: “Chương Quyết, ta muốn hỏi con một câu.”
“Khi lên giường với người khác, con không biết dùng biện pháp tránh thai sao?” Ông dường như đã bình tĩnh trở lại, trong lời nói không còn mang theo tức giận, nhưng mỗi câu ông hỏi đều khiến Chương Quyết không biết trốn vào đâu.
“Con bao nhiêu tuổi rồi hả Chương Quyết?” Ông gằn giọng, “Mới mổ xong được mấy ngày? Thân thể của mình mà con còn không rõ hay sao?”
Mẹ Chương Quyết ngồi một bên, nắm chặt tay vịn ghế, nhìn Chương Quyết hỏi nhỏ: “Tiểu Quyết à, người đó là ai vậy?”
Phòng chờ VIP không rộng, chỉ chừng hơn năm mươi mét vuông, trải thảm tối màu cùng những bức tranh được treo trên bức tường màu xanh.
Chương Quyết lảng tránh ánh mắt của cha mẹ, không ngừng dùng khóe mắt liếc nhìn những bức tranh ấy để dời đi sự chú ý, kìm nén xoang mũi cùng đôi mắt đầy chua xót, muốn làm cho mình trông cũng bình thản và khôn khéo như cha.
Nhưng mà y chính là người không khôn khéo nhất trong gia đình này.
Chương Quyết luôn làm cho mọi thứ rối tung lên, để rồi sau đó cả nhà phải cùng nhau gánh chịu hậu quả.
“Chương Quyết.” Cha Chương Quyết lần nữa gọi y.
Chương Quyết chớp mắt nhìn cha mình, cảm thấy tầm nhìn hơi mờ đi, y lại chớp mắt thêm vài lần, rồi nhắm lại một lúc mới trở lại bình thường.
“Đứa bé này,” Cha Chương Quyết nghiêm túc hỏi, “Con có muốn giữ nó không?”
Thấy Chương Quyết không trả lời, ông lại nói: “Muốn, đúng không?”
Cổ họng y khô khốc, trong khi tay chân thì rệu rã, không thể nào nghĩ ra câu trả lời. Y muốn nói rằng mình không biết, nhưng mà tai thì lại nghe thấy chính mình nói là “Muốn.”
Cha Chương Quyết lặng đi vài giây, lại nói: “Vậy đứa bé khi sinh ra sẽ mang họ gì? Họ Chương? Hay họ Trần?”
Mẹ Chương Quyết đột nhiên sững người, lắp bắp hỏi ông: “Trần… Là Trần Bạc Kiều sao?”
“Em hỏi nó đi,” Ông hếch cằm về phía Chương Quyết, bảo, “Phải không Chương Quyết?”
Chương Quyết chỉ cảm thấy như đang bị một bàn tay to ấn chìm xuống đáy biển, bị áp lực nước lớn nghiền nát, đè ép phổi, siết chặt tay, muốn y ngừng suy nghĩ và ngừng thở.
Bọn họ giữ im lặng hồi lâu, mãi đến khi cha Chương Quyết lên tiếng nói: “Nếu thực sự muốn giữ thì bây giờ con gọi cho Trần Bạc Kiều đi.”
“Dù cậu ta có muốn hay không,” Ông lại hờ hững hỏi, “Đừng nói với ta là cả thông tin liên lạc con cũng không có chứ?”
“Có.” Chương Quyết đáp ngay.
“Vậy gọi đi.” Cha Chương Quyết ngồi xuống cạnh mẹ y, nhìn về phía Chương Quyết cách đó ba mét.
Chương Quyết bèn lấy di động ra bấm số, y không lưu số của Trần Bạc Kiều, mỗi lần gọi đều là bấm trực tiếp, vậy mà không biết lần này bị làm sao y còn bấm sai rất nhiều lần, chỉ vài chữ số thôi đã mất hết gần nửa phút.
Quay số xong Chương Quyết để di động lên tai, không lâu sau tín hiệu đã thông nhưng Trần Bạc Kiều không trả lời, đợi đến khi tiếng nhắc nhở vang lên Chương Quyết lại bỏ di động xuống nhìn màn hình tự động ngắt kết nối.
“Không tiếp à?” Cha Chương Quyết hỏi y rồi giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói, “Bây giờ mới mười giờ tối ở Liên minh châu Á thôi, đại tá Trần không ngủ sớm vậy chứ?”
Chương Quyết không nói lời nào gọi lại lần nữa, chờ thêm vài giây, điện thoại đã kết nối, nhưng bên kia lại là một giọng nam nhỏ nhẹ mà y chưa từng nghe bao giờ.
“Xin chào, chủ tịch Trần hiện đang có cuộc họp khẩn——”
Còn chưa dứt lời đã bị người nào đó cắt ngang, hỏi một câu nên cậu ta phải dừng lại trả lời: “Người này tên là — Chương Quyết ạ.”
Rồi người nọ đột nhiên im tiếng, từ ống nghe vọng ra một chút tiếng ồn như đang được chuyển giao cho người khác, qua vài giây giọng nói của Trần Bạc Kiều vang lên: “Vừa rồi có chút việc nên để thư ký tiếp máy.”
“Giờ này còn phải họp sao?” Chương Quyết hỏi anh.
“Ừ,” Trần Bạc Kiều khẽ cười nói, “Cũng không gấp lắm. Em đã kiểm tra xong chưa?”
Chương Quyết nói “Xong rồi”, trong lòng lại trống rỗng, tay nắm chặt di động, mấp máy môi, gọi: “Trần Bạc Kiều.”
Không chờ Trần Bạc Kiều đáp lại, y đã nói: “Tôi có thai.”
Lời này vừa dứt, cả thế giới bỗng trở nên yên ắng.
Cha mẹ ở cách đó không xa, Trần Bạc Kiều ở đầu dây bên kia đều lặng im như tờ.
Chương Quyết cảm thấy Trần Bạc Kiều có thể bị choáng rồi, bởi vì đã nửa phút trôi qua mà anh vẫn không nói được lời nào, Chương Quyết chưa từng thấy điều này ở anh, vì vậy lắng nghe thêm một lúc vẫn không thấy anh nói gì, Chương Quyết lại không khỏi thất thần.
Có lẽ vì còn gặp ảo giác nên khi âm thanh bên kia bắt đầu trở nên ồn ào hơn, Chương Quyết cũng cảm thấy rất buồn.
Chương Quyết không biết họ còn có thể nói gì nữa, lát sau y nhẹ giọng nói với Trần Bạc Kiều: “Vậy thôi, anh bận việc trước đi.”
“Đến tối chúng ta lại nói,” Chương Quyết nói nhanh, “Chờ khi nào anh có thời gian——”
“——Chương Quyết,” Trần Bạc Kiều dứt khoát ngắt lời y, “Tôi không bận, nói bây giờ đi.”
Chương Quyết nói “Ừm”. Trần Bạc Kiều dừng lại một chút, mới hỏi Chương Quyết rằng: “Có phải cái đêm ở Bắc Mỹ không?”
“Ừ,” Chương Quyết cúi đầu, dựa khuỷu tay vào đầu gối, nhìn những đường hoa văn trên gạch rồi đáp, “Chắc là vậy.”
“Giờ phải làm sao đây?” Y hỏi Trần Bạc Kiều, cũng tự hỏi chính mình.
Không may chính là bên kia cũng có người vừa lúc hấp tấp, bắt đầu lớn giọng lên tiếng. Chương Quyết cho rằng Trần Bạc Kiều không nghe thấy câu hỏi của mình, nhưng nếu bảo y hỏi lại thì y không thể nào hỏi được.
Trần Bạc Kiều nói “Đợi đã”, cũng không biết là đang nói với Chương Quyết hay bên kia, mà chỉ thấy tiếng ồn sau đó cũng dần dần biến mất.
“Chương Quyết.” Trần Bạc Kiều dường như đã đến một nơi yên tĩnh hơn, thấp giọng gọi tên y.
“Tôi đây.” Chương Quyết đáp.
“Các kiểm tra khác có ổn không?” Trần Bạc Kiều hỏi, “Cha mẹ em đã biết chưa?”
“Biết rồi.” Chương Quyết thừa nhận.
Rồi y nghe thấy tiếng thở dài của Trần Bạc Kiều.
Đây quả là một âm thanh kỳ diệu, Chương Quyết không nghe ra thái độ lẫn ý kiến của anh, đầu óc liền tự chủ trương mà tưởng tượng ra rất nhiều suy nghĩ có khả năng anh đang nghĩ tới.
Nhưng Trần Bạc Kiều cũng không suy xét quá lâu đã nói: “Xin lỗi”.
Chương Quyết thoáng chốc ngây người, cơn đau ở ngực tựa như hơi nước nháy mắt tuôn ra, y không thể lý giải lời xin lỗi của Trần Bạc Kiều, cũng như không biết phải đáp lại anh thế nào.
Vậy nhưng, Chương Quyết vẫn nói: “Không sao.”
Vì dù gì đi nữa, người chủ động muốn lên giường cũng là Chương Quyết. Chương Quyết nghĩ, nếu Trần Bạc Kiều đã thực sự không muốn thì thôi vậy.
Dù sao Chương Quyết cũng chưa sẵn sàng, không có kinh nghiệm, cái gì cũng không có, không thể nào chịu trách nhiệm với một sinh linh mới thì tốt nhất là không nên giữ lại.
Trần Bạc Kiều nói đúng.
“Chương Quyết, tôi xin lỗi không phải như những gì em nghĩ,” Giọng của Trần Bạc Kiều phát ra từ ống nghe, anh dừng một chút, vẫn thật dịu dàng và lý trí nói, “Em đừng nghĩ lung tung.”
Thấy Chương Quyết không trả lời, anh lại điềm đạm nói với Chương Quyết: “Tôi biết bây giờ em đang rất sợ, nhưng mà tôi thì thật sự rất vui.”
“Tôi không biết,” Anh tự trách mình, “Vì sao mọi thứ khác đều đơn giản như thế mà với em thì lại khác hoàn toàn. Tôi nói xin lỗi ở đây là vì tôi cảm thấy mình bất cẩn, lần nào cũng trong tình thế bị động như vậy.”
Chương Quyết dường như cũng nhận ra chút bất đắc dĩ trong anh, nhưng dù sao đi nữa thì sự dịu dàng và kiên định ấy của anh vẫn đủ át đi nỗi lo âu và sợ hãi của Chương Quyết lúc bấy giờ.
Họ im lặng lắng nghe nhịp thở của nhau, cứ như vậy một thời gian, giống như cả hai đều đang suy nghĩ, hay chỉ đơn thuần là im lặng.
“Chương Quyết,” Trần Bạc Kiều nhẹ giọng hỏi, “Chúng ta kết hôn nhé?”
“Bất kể em muốn có con hay không.”
Sau một lúc, Chương Quyết khẽ nói: “Được.”
“Cha em,” Trần Bạc Kiều lại hỏi, “Ông ấy có ở đó không?”
Chương Quyết nói có. Trần Bạc Kiều nhờ y chuyển máy cho ông.
Cha Chương Quyết nghe Trần Bạc Kiều muốn nói chuyện với mình, sắc mặt dù không khá hơn nhưng vẫn chấp nhận tiếp máy.
Khi hai người đối thoại, Trần Bạc Kiều nói nhiều hơn cha Chương Quyết.
Chương Quyết ngồi trên sô pha, cẩn thận lắng nghe.
Nói chuyện được một lúc, sắc mặt của ông bắt đầu trở nên trầm trọng hơn, còn nhíu chặt đầu mày, đề ra một số vấn đề nhạy cảm, nhưng có vẻ như Trần Bạc Kiều đã cho ông câu trả lời thỏa đáng nên sau đó ông cũng không còn truy vấn nữa.
Gần đến khi kết thúc cuộc gọi, cha Chương Quyết đã cân nhắc rất lâu, rốt cuộc cũng đồng ý với mong muốn của Trần Bạc Kiều.