Đại Lục Liên Hoa

chương 25: chương 25: phá trận kết thúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hỏa Luân Xa vừa được sinh ra, lập tức biến chuyển thành nhiều đốm lửa nhỏ, xếp thành hình vòng tròn. Với những đốm lửa năng lượng này, thì khả năng công kích có lẽ không thành vấn đề. Sức ép trong không khí mỗi lúc một gia tăng buộc Trương Vệ phải nhanh chóng xuất thủ.

Ánh mắt chàng hướng về những cổ năng lượng kia, miệng cười nhẹ rồi thốt ra:

“Hãy nhận lấy, Bạo Liệt Tử Luân Xa.”

Luân xa theo đó mà xoay vòng, sản sinh ra hàng ngàn những tia lửa đồng dạng với nhau. Bay ra tứ phía như một trận mưa lớn. Những cổ năng lượng quái dị trong trận pháp khi chạm vào đốm lửa liền bị triệt tiêu và đa phần là biến mất, nhưng có một số khác lại tự tách ra thành nhiều mảnh nhỏ và tiếp tục lao đến.

Nếu như một hai cái thì không thành vấn đề nhưng ở đây với số lượng cực kỳ nhiều. Với tốc độ hung hăng của nó đã va vào kết giới như con thiêu thân và phát nổ. Khiến cơ thể chàng ít nhiều cũng bị tổn hại, tuy không thể hiện trực tiếp ra bên ngoài. Nhưng bên trong cơ thể chàng nội tạng đã bị chấn động, khiến khí huyết sục sôi.

Sự tiến công của chúng là vô tận, cho nên đã không ngừng nghỉ tiến vào công phá kết giới. Khiến Trương Vệ phần nào bực tức. Chàng liền bắt chéo hai cánh tay trước ngực, lòng bàn tay nắm chặt vào nhau. Sau đó mạnh mẽ mà vung tay sang hai bên.

“Mở.”

Vừa dứt lời không gian bên trong trận pháp bị kình lực cường hãng. Mạnh bạo xé ra tạo nên những con mắt khổng lồ trông thật kinh tởm.

Từ những tròng mắt đó xuất ra những chùm ánh sáng chiếu rọi đến những cổ năng lượng kia. Chỉ trong một chiêu thức tất cả những cổ nằng lượng đều hóa thành cát bụi vô hại. Trương Vệ thành công hóa giải chiêu thức trận pháp này một cách dễ dàng.

Nhưng sự xuất hiện của những con mắt này, là sự kích phát hồn lực tiềm ẩn. Hỗn Nguyên Tà Thần một thần thú với màu tím chủ đạo, và hình dạng là một con rùa to lớn kèm theo cái đầu rồng đã được triệu hồi ra. Hồn lực được kích phát, sức mạnh theo đó mà tăng theo cấp số nhân.

Nguồn khí tức uy mãnh này khiến các thần thú cũng phải kinh ngạc. Họ không thể ngờ là một thiếu niên trẻ tuổi lại mang trong người hồn lực bật cao đến như vậy nên có phần hơi bị ngộp.

“Đừng lo lắng, tiểu từ này chỉ đang vay mượn sức mạnh từ kẻ khác. Rất nhanh thôi nó sẽ xuống sức, chúng ta phải ráng duy trì cho đến khi nào thần dược hết tác dụng.”Hãn Huyết cật lực trấn an những thần thú còn lại.

Nhưng Hãn Huyết lại không thể lường trước được sức mạnh mà hồn lực này có thể mang lại những gì cho Trương Vệ. Chỉ trong vòng chưa đến năm phút, nguồn chân khí của Trương Vệ đã được cường hóa lên ngưỡng cực đại. Chủ yếu là vay mượn từ kẻ khác, nhưng cũng không thể xem thường được.

Khi nguồn năng lượng phủ vây lấy cơ thể Trương Vệ bằng một ngọn lửa tím rực cháy. Thì chàng mới nhận ra được sự hủy diệt của nguồn sức mạnh này. Chàng khẽ giơ bàn tay lên đặng xem xét, sau đó thì tặc lưỡi thán phục:

“Nguồn sức mạnh này quả thật không phải người thường. Ta mà có được một chút sức mạnh như này thôi, thì đại lễ Trưởng thành sắp tới đối với ta dễ như bỡn rồi. Thật đáng tiếc nó chỉ là từ đan dược mà thành.”

Với kích thước to lớn và ôm trọn Trương Vệ vào lòng như một lớp phòng thủ thứ hai. Hỗn Nguyên Tà Thần đang không ngừng bạo phát ra kình quang nhằm thị uy sức mạnh với đối phương. Đối với loại năng lượng này thất đại thần thú xem ra đã chiếm phần hạ phong. Họ vẫn chưa biết nghĩ ra cách để hành động, nên lúc này thời gian lại là một quãng nghỉ.

Nhưng thời gian càng kéo dài, những đạo năng lượng tỏa ra từ Hồn lực đã hoàn toàn áp đảo không khí bên trong, thay thế chúng bằng những luồng sáng tím. Xem ra trận pháp này chỉ là ruồi muỗi so với nó. Nhận ra được sự chểnh nảng của đối phương, Trương Vệ cười ngạo nghễ, sau đó thu bàn tay phải lại ngang vai.

Từ trong lòng bàn tay, năng lượng đã được ngưng tụ lại thành hình cầu. Tiếp đến chàng đạp một cái vào không trung lấy đà mà thẳng tiến đến kết giới. Theo loạt hành động của Trương Vệ, hồn lực chỉ đứng yên và tích tụ năng lượng trước miệng rồi phun về hướng mà chàng đã ngắm đến. Khi chỉ còn cách kết giới chưa đến một tấc, Trương Vệ liền quát lớn:

“Phá.”

Hai nguồn năng lượng từ trong người chàng và bên ngoài cộng hưởng với nhau. Thành một đạo kình lực khủng bố.

“Xoảng.”

Chỉ kịp nghe thanh âm như tiếng kính vỡ, thì kết giới đã bị phá nát. Trương Vệ như một cánh chim xổ lồng từ trong bay ra ngoài với đôi cánh tự do. Ánh mắt của chàng đã rất nhanh quét qua khoảng không gian phía trước và tìm ra được vị trí của Hãn Huyết. Đang thuận thế công kích, chàng tiếp tục lao đến như một mũi tên, bàn tay nghịch cũng theo thế mà thu lại kết hợp với bàn tay thuận tạo nên song chưởng.

Hình ảnh của Hồn lực theo động tác của chiêu thức Trương Vệ mà cũng tung ra chiêu thức cộng hưởng. Một chùm sáng tím được tích tụ và bắn ra uy lực, nhưng lần này nó được đính kèm theo một chùm sáng khác uốn lượn dọc theo chùm sáng kia. Hai chùm ánh sáng cộng sinh với nhau, xé toạt không gian tiến đến.

Trước sự công kích không hề khoan nhượng của chàng thiếu niên trẻ. Buộc các thần thú phải hợp sức lại với nhau mới mong có thể ngăn chặn lần tấn công này. Tất cả đồng lòng tích tụ năng lượng trước người, sau đó phóng đến đối ngạnh với Trương Vệ.

Hai luồng năng lượng từ hai phía đối nghịch va vào nhau, và lưu lại trên không trung. Khiến đà tiến công của Trương Vệ tạm thời buộc phải dừng lại ở đây.

Trương Vệ cũng đoán ra được điều này nên chàng đã dùng gần bảy thành công lực cho chiêu thức vừa rồi. Nên cuộc độ sức này buộc phải phân định thắng bại, nếu không hậu quả sẽ khó lường. Lúc này chàng mới nhận thấy thật khó khăn để có thể xuyên phá qua nguồn năng lượng trước mặt. Sức ép từ nó cũng khiến nội tạng của chàng thêm phần khó chịu.

Hai nguồn năng lượng cứ đàn áp nhau được chừng năm phút thời gian thì cả hai bên đều tỏa ra dấu hiệu xuống sức nhanh chóng, mồ hôi bắt đầu lăn từng ngọt trên khuôn mặt của từng người. Vẻ mặt của bất kỳ ai cũng lộ ra vẻ khó khăn. Trương Vệ cũng sắp đat đến giới hạn, nhưng chàng vẫn chưa muốn dừng lại. Vì nếu chàng thu tay về, thì chính bản thân chàng sẽ lãnh đủ đòn công kích của đối phương. Còn nếu tiếp tục đối kháng e rằng cơ thể chàng chịu không nổi.

“Chư vị thần thú, thiết nghĩ chúng ta nên thu tay lại. Nếu tiếp tục thế này chỉ lưỡng bại câu thương.” Trương Vệ nghiến răng khó khăn giải bài.

Trước sự đề nghị của Trương Vệ, Hãn Huyết nay cũng đã kiệt sức trước nguồn năng lượng kia. Cũng nhanh chóng phản hồi:

“Được, đếm đến ba. Chúng ta cùng thu tay về.”

“Được”

Lời nói vừa dứt Trương Vệ chậm rãi tụ chân khí nơi giữa lồng ngực nhằm giảm thiểu dư kình bạo phát ảnh hưởng đến nội tạng. Và bắt đầu đếm.

“Một…Hai…Baaa..”

Vừa đếm đến ba cả hai phe đều đồng loạt thu hồi chiêu thức. Nguồn năng lượng bạo phát ra bị cắt đứt nguồn cung liền dần bị triệt tiêu nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Chúng vẫn còn tồn đọng lại thành một cổ năng lượng tròn và lao nhanh về phía của các thần thú.

Các thần thú đang thu hồi chân khí, nay lại bị tấn công bất ngờ bởi dư kình. Thì vô cùng kinh ngạc họ liền trở nên lúng túng trong việc đối phó. Bởi vì vừa bạo phát ra chân khí cực lớn, rồi lại thu về chưa được bao lâu lại xuất ra để kháng cự thì bản thân họ sẽ bị năng lượng phản vệ dẫn đến trọng thương.

Hãn Huyết là đầu lĩnh nên trách nhiệm của nó rất lớn, nên nó liền đưa ra quyết định lấy thân mình mà che cho đồng đội. Trước khi nguồn sáng đó kịp tiến đến nó đã chắn ngang trước mặt của tất cả thần thú.

Các thần thú khác đồng thanh hô to “Lão đại.” Trước hành động anh dũng của Hãn Huyết.

Nhưng bản thân họ lại không kip phản ứng khi cổ năng lượng ấy tiến đến gần, và Hãn Huyết cũng không đủ cản đảm để mở mắt ra nhìn. Nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này rồi.

Uỳnh…

Vụ nổ lớn vang ra, tạo nên dư chấn rung lắc dữ dội cho nơi này.

Nơi mà Hãn Huyết đang đứng lúc nãy, khói bụi mịt mờ bao trùm lấy như một màn sương khói trắng. Các thần thú bỗng xót xa, nhìn nhau mà lắc đầu. Nhưng họ đột ngột nhận ra nguồn khí tức của Hãn Huyết vẫn còn thậm chí là rất sung mãn tỏa ra từ bên trong màn sương đó.

Tiếp theo sau đó họ lại nhân thấy hòa trộn trong màn sương đó có một nguồn khí tức khác, và không ai khác đó chính là Trương Vệ. Khiến ai nấy đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Chưa kịp để bọn họ hiểu ra chuyện gì, Trương Vệ đã bay ra khỏi làn sương. Và nhẹ nhàng đặt chân lên khoảng sân trước cánh cổng lớn. Chàng đã thành công phá giải trận pháp, cho nên lúc này đôi môi chàng nở nụ cười đắc thắng.

“Quả không phụ sự kỳ vọng của chúng ta. Trang Minh Viễn.” Giọng của Hãn Huyết một lần nữa vọng ra từ trong màn sương đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio