Đại Lục Liên Hoa

chương 67: chương 67: đệ tử đệ nhất dược sư.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ bên dưới võ đài, Trương Vệ hướng ánh mắt lên, nhìn Trương Bảo. Chàng đã nhìn thấy tất cả một loạt hình ảnh đó của thân phụ thì nuốt xuống ngụm nước bọt một cách đắng cay. Chàng không cần Trương Bảo mở lời thì chàng cũng đã có đáp án cho riêng bản thân mình. Ông chắc chắn sẽ không màng đến thân tình mà tước đi tư cách của chàng.

Chàng đau khổ đến cùng cực, những khó khăn mà chàng đã phải trãi qua. Nay phải nhận lấy kết quả như thế này đây. Một sự trêu đùa của số phận. Lặng lẽ nuốt xuống từng cơn uất ức. Mạnh mẽ cúi đầu chắp tay chờ đợi sự quyết định của Trương Bảo Chủ.

Chiếc ghế Trương gia thiếu chủ kia từ lâu chàng cũng đã không màng đến, trong thâm tâm chàng chỉ muốn hoàn thành lời giao ước đã được cả gia đình nhỏ của mình đặt ra mà thôi. Cùng lắp chàng sẽ bỏ qua tất cả quy tắc mà trở về Mục Châu đoàn tụ với thân mẫu. Mặc cho thế sự có đổi thay.

Động lực lớn lao khiến chàng vượt qua bao trở ngại sóng gió, âu chỉ thu gọn lại trong hai chữ gia đình. Giờ đây hy vọng hoàn thành lời hứa đó sắp sửa bị tước đoạt của chính người trong gia đình ấy, tệ hơn lại là phụ thân của chàng.

Đứng bên cạnh chàng thiếu niên mệnh khổ, Kim Mã đã được kết nối linh hồn với chàng. Nên ít nhiều đã hiểu được xúc cảm của Trương Vệ lúc này. Nó cảm thấy chàng thiếu niên trẻ này quá ư là tội nghiệp.

Ánh nắng mặt trời lại lần nữa kéo dài bóng hình của chàng ra xa. Chàng lại cô độc trên con đường hành trình của cuộc đời.

Trương Bảo chậm rãi tiến lên gần lan can, bước đi của ông tưởng nhẹ mà nay nặng không tưởng. Hướng tâm nhìn xuống sân thí luyện. Thấy Trương Vệ đã cúi đầu nhận lệnh trước, tuy có chút không nỡ. Ông đã đưa bàn tay vào trong ống áo. Xiếc chặc nó đến độ bàn tay trở nên trắng bệch. Rồi mới mở lời. Nhưng một thanh âm của nữ nhân đã ngăn lại hành động ấy.

“Trương Bảo Chủ. Nếu khó nói thì cần gì phải ép bản thân như vậy.”

Một thanh âm của nữ nhi vang vọng khắp Thí Luyện Trường mang theo một chút công lực. Khiến hàng trăm ánh mắt đảo quanh tìm xem nguồn phát ra câu nói đó từ đâu mà ra.

Về phần Trương Vệ, chàng ngay lập tức nhận ra giọng nói ấy, liền nhìn lên khoảng không phía trên đầu cách chàng khoảng 50 thước.

Một cánh cổng với những hoa văn như bề mặt của kim cương. Hiện ra sau đó một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần nhẹ nhàng bước qua nơi đó mà đến.

Với mái tóc màu tím pha lẫn với màu đen vốn có. Lấp lánh trong ánh nắng, cùng nụ cười ma mị. Nàng đã khiến tất cả sự chú ý đổ dồn vào nàng không thôi. Với một bộ đồ tử sắc khoe ra đôi chân thon dài gợi cảm. Cùng bộ ngực đầy đặn nàng quả thật là hình mẫu lý tưởng mà cánh mài râu thường mơ tưởng về nương tử hoàn mỹ của mình.

Xinh đẹp bước ra đứng trên khoảng không như trên đất bằng. Bên hai bả vai của nàng là hai linh thú vô cùng đặt biệt. Nàng chính là nữ nhân bấy lâu nay cư ngụ ở Vấn Lạc Nhai.( vì đã miêu tả về nữ nhân này rồi nên mình không lặp lại nữa tránh lặp chi tiết)

Trương Vệ vừa thấy nàng thì liền thốt ra đầy kinh ngạc, có lẽ ngay đến chàng cũng không lường trước chuyện này:

“Đông Phương tỷ, người đã đến.”

Sự xuất hiện bất ngờ của nữ nhân khiến tất cả Trương gia đều dán chặc ánh mắt về phía nàng. Từng đường nét trên gương mặt lẫn cơ thể, nàng ăn đứt tất cả những nữ nhân bọn họ đã từng được chứng kiến. Trương Ngọc cũng không ngoại lệ.

Điều đó đã khiến một tiếng.

Lên vì kinh ngạc.

Còn kinh ngạc hơn khi mà nữ nhân ấy lại quem biết với Trương Vệ khiến không ít kẻ ghen tỵ. Nàng nhìn Trương Vệ với ánh mắt thâm tình, đôi môi khẽ mở.

Các trưởng lão đồng loạt rời khỏi tọa vị mà tiến lên để nhìn cho rõ nữ nhân vừa xuất hiện kia.

Bọn họ quét qua nàng một lượt, thì dừng lại ở kim bài bên hông phải của nàng. Vừa nhìn thấy nó sắc mặt các trưởng lão liền biến sắc.

Ngay lập tức tám vị trưởng bối đồng loạt di chuyển xuống sân thí luyện. Cung kính chắp tay hướng về phía nữ nhân kia mà chào. Trương Bảo đại diện cho Trương gia liền mở lời:

“Không biết Đông Phương Nghi đại dược sư giá lâm tệ xá. Nghênh đón chậm trễ, mong người bỏ qua.”

Cái tên ấy vừa nói ra, các tộc nhân không tin vào mắt và tay mình nữa. Người phía trên kia chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Dược Sư lừng danh Cửu giới. Họ nhìn nhau bàn tán, đồng thời bắt đầu đoán già đoán non về tình cảnh mà Đông Phương Nghi đã nhận Trương Vệ làm môn đệ. Lúc này những kẻ mà trước giờ xỉ vả, chế nhạo chèn ép chàng bắt đầu cảm thấy hối hận. Bọn họ bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình rồi.

Trương Triết Hạn cũng không ngoại lệ. Hắn nghiến răng, đến nỗi máu tứa ra ngoài. Nội thương do đan dược vẫn còn lưu lại bất ngờ được phá bạo phát ra khiến hắn hộc ra một ngụm máu tươi.

“Tại sao, tại sao tên Trương Vệ kia lại được những diễm phúc mà đến ta cũng không thể. Ta cũng đâu thua kém gì hắn.” Vừa nói hắn đưa ánh mắt nhìn về Trương Ngọc, hắn chỉ mong nàng nhìn lấy hắn một cái. Nhưng nàng cũng không mải mai quan tâm đến. Trong mắt nàng chỉ có mỗi Trương Vệ mà thôi.

Những suy đoán của nàng về người đứng sau lưng Trương Vệ đã hoàn toàn có cơ sở. Sự xuất hiện của một nhân vật tầm cỡ như Đông Phương Nghi, chính là đáp án cho việc thăng bậc đến phi lý của Trương Vệ. Nàng chỉ nói thầm trong lòng:

“Đông Phương Nghi hy vọng ngươi không có ý hại Trương Vệ ca ca. Nếu thật sự có thì dù ngươi là cường giả đỉnh phong ta cũng không màng.”

Trên không trung.

Địa Linh Chi Thú khoanh tay hất cái mặt phúng phính của mình đầy tự cao.

“Thấy chưa ta đã nói mà, chủ nhân xuất hiện thì bọn chúng sau mà có thể cưỡng lại được.”

“Rồi rồi, ngươi là nhất.” Vạn Độc đáp có vài phần tiếu ý.

Đông Phương Nghi chậm rãi đáp xuống, đứng chắn trước mặt Trương Vệ, mùi hương của nàng tỏa ra khiến những người xung quanh khó mà kiềm được dục vọng. Dù cho những trưỡng lão đã tuổi gần đất xa trời họ cũng phải ngầm vận lên công lực nhằm hạn chế đi sự ảnh hưởng.

Nàng khẽ nhìn Trương Vệ gật đầu một cái, sau đó nhẹ nhàng cười và nói với các trưởng bối trong Trương gia:

“Phiền các vị trưởng bối Trương gia rồi. Các vị không cần khách sáo, hôm nay ta đến đây cũng là vì Trương Vệ.”

Sau đó nàng nhẹ nhàng thu lại chân khí đang bọc lấy cơ thể, rồi nhẹ nhàng tiến đến gần Trương Bảo và nói, giọng nói quả thực rất hay:

“Trương Vệ là đệ tử của Đông Phương Nghi ta, Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công cũng là do đích thân ta truyền thụ.” sau đó nàng đưa ánh mắt đảo quanh nhìn các Trưởng lão trong Trương gia rồi cười ngụ ý nói tiếp:

“Nếu như Lương Nghi Hộ Tâm Công của ta truyền thụ mà khiến Trương Vệ không thể ngồi vào chiếc ghế thiếu chủ. Thì người làm sư phụ như ta sau có thể nhìn thiên hạ. Các vị hãy nói ra yêu cầu của mình đi, ta sẽ toại nguyện cho, bất kể là việc gì.”

Lời nói ấy khẳng định như đinh đóng cột, Trương Vệ chính là đệ tử của Đông Phương Nghi.

Khiến tất cả từ lớn đến trẻ đều không biết nên vui hay buồn.

Vì Đông Phương Nghi này là một nhân vật tầm cỡ trên đại thiên thế giới. Như đã từng nói Kim Châm Thẩm Gia là gia tộc lớn về Dược sư nhưng trong số những con người đó không ai ngồi được vào vị trí Thiên Hạ Đệ Nhất được. Suốt hàng ngàn năm nay vị trí đó chỉ thuộc về duy nhất một người chính là nữ nhân tóc tím đang trước mặt họ đây. Chưa bàn về danh phận của nàng, so về thực lực thôi chỉ cần nàng thở nhẹ thì cả Trương gia chưa chắc đã có thể cầm cự nổi.

Trương Vệ biết phụ thân chàng đang rất khó xử, dù chàng đã tính trước nhưng vẫn sợ Đông Phương Nghi ép phụ thân chàng nên nhanh chóng di chuyển lại gần. Nhưng lần đầu đến gần mùi hương của nàng khiến trái tim của chàng đập nhanh liên hồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio