Đại Lục Thất Lạc

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Phàm tỉnh lại trong bóng tối, phát hiện trước mặt mình có một con ngựa.

Nó lớn hơn loài ngựa mà cô biết rất nhiều! Quả thật chính là khổng lồ!

Sau đó cô phát hiện đây là vì cô đang nằm trên đất nhìn nó, đợi cô ngồi dậy mới thấy hình thể con vật trước mắt này là bình thường.

Mới vừa tỉnh lại, cô có chút chậm chạp, nhìn qua nhìn lại chỗ này mấy lần mới nhớ được bây giờ mình đang ở chỗ nào.

Có thể là vì cô ngủ và tỉnh lại trong bóng tối, cho nên khi đứng lên lần nữa thì phát hiện mình có thể nhìn rõ mọi thứ chung quanh.

Nơi này là chỗ sâu trong hang đá khổng lồ trong lòng núi, có hình dẹt, sâu vào trong. Cô có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt ngoài cửa động, tuy không nhìn được sâu trong động có cái gì nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng động từ nơi đó truyền tới, dường như có một con chuột khổng lồ đang không ngừng đào động.

Cô đoán đó là người Nick vẫn đang đào động.

Cô không ở cùng với Nick, mà là một đám động vật phong phú. Vừa rồi cô nhìn thấy ngựa, thật ra thì cũng không quá giống ngựa, trán của nó có hai cái sừng hơi hơi nổi lên, càng giống như trâu.

Cô nhìn chằm chằm nó hồi lâu, con vật kia thuần khiết nhìn lại cô, sau đó không có hứng thú nghiêng đầu sang chỗ khác.

Cô đoán đây là thức ăn? Thức ăn sống? Là thức ăn nuôi dùng về sau ăn?

Thức ăn sống dễ dự trữ hơn, trong thời gian ngắn không có hư thối.

Dương Phàm nghĩ như vậy, nhưng thật sự không thể xác định. Lúc cô đi vào rõ ràng thấy cửa động chất đống chuột đất, đây có nghĩa là người Nick đã nhất trí lựa chọn thức ăn, hoặc là mãnh thú gần đây cũng rất ưa thích chuột đất, nó dễ bắt mà sức sinh sản cũng mạnh.

Vấn đề là, nếu như người Nick bắt rất nhiều chuột đất chồng chất tại cửa động làm thức ăn dự trữ như vậy, vậy tại sao trong động còn nuôi động vật khác? Hơn nữa hành động nuôi dưỡng này có phải là quá mức tiến bộ rồi hay không?

Trong động này trừ cô ra còn có chừng loài động vật khác. Cô đặt tên cho con vật vừa giống ngựa vừa giống trâu kia là ngựa trâu. Sau đó cô lại thấy vài con khác tương tự nó, nhưng thật ra có một số chi tiết không phải là cùng chung một loài động vật.

Một loài khác có trán rộng hơn một chút, trên cổ còn có bờm.

Cô đặt tên cho loại thứ hai này là trâu trán rộng, hoặc bọn chúng chính là một loại nhưng là giống đực.

Những loài động vật khác cô chưa từng thấy qua trên đồi. Có một loại đặc biệt giống khỉ, nó đứng ở nơi đó, ôm bụng bự, tứ chi và phần lưng có lông dài màu đậm.

Cô gọi nó là khỉ lông dài, hoặc là khỉ lông dài bụng bự.

Những loài động vật này đều không ngoại lệ, thoạt nhìn vô cùng thanh thản và lười biếng, chúng nó thỉnh thoảng đi tới đi lui bốn phía, nhưng rất ít khi đi ra ngoài phạm vi. Hơn nữa bọn chúng tuyệt không hoảng sợ, ngược lại, giống như đây là một hang động tối tăm trống không, người Nick chung quanh mạnh hơn bọn chúng gấp mấy lần cũng không có gì đáng sợ.

Phản ứng của bọn chúng khiến Dương Phàm nghĩ mãi không thông, ngay cả chuyện bản thân mình đang ngồi giữa bọn chúng cũng quên luôn.

Cho đến khi Nick trở lại, bất tri bất giác, ánh sáng cuối cùng cũng đã biến mất.

Mặt trời đã lặn, bây giờ cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nhàn nhạt. Lúc Nick trở lại cô cũng dựa vào tiếng để phán đoán, hơn nữa về với hắn còn có rất nhiều người Nick khác.

Dương Phàm không tránh được có chút khẩn trương, cho đến khi Nick ngồi xuống bên cạnh cô, cô lập tức xông qua chỗ hắn.

Hắn mang thức ăn về, cô ngửi thấy vị thịt nướng quen thuộc.

Hắn đã ăn rồi, số lượng thức ăn không đủ cho hai người bọn họ ăn, xem ra chỉ có phần của cô. Hắn đút cô ăn thịt, cô chú ý đó đều là phần thịt non nhiều mỡ gần cổ chuột đất mà trước kia hắn để lại cho cô.

Ăn xong thịt, hắn đút tới bên miệng cô một chút trứng. Trứng này quen thuộc, sử dụng phương pháp của hắn để nấu. Trứng bị đập bể, ăn phải không ít vỏ trứng. Dương Phàm đem những thứ kia nhai nhai nuốt vào, vỏ trứng thì tính là cái gì, cô còn ăn cả lông vũ rồi đấy.

Sau đó hắn cầm nước cho cô. Khi uống nước cô nhớ tới lúc ngủ mê man hắn cũng đút một chút nước cho cô, nước này so với thức ăn còn tốt cho cô hơn. Cô nghĩ đây là vì hắn nhớ kỹ chủng loại thức ăn cô thường ăn.

Nước nóng, mùi vị mặn đắng. Nếu nơi này là núi lửa thì trong nước này cũng có thể sẽ có những thứ như lưu huỳnh vân vân. Thường thì uống cái này nhất định có hại cho thân thể, nhưng cô không biết làm sao để lọc cặn chất bẩn trong này, không uống đương nhiên là không thể nào.

Dương Phàm suy nghĩ đồng thời cũng đem toàn bộ nước uống cạn sạch, một giọt cũng không để lãng phí.

Chờ ăn xong, Nick bày ra tư thế nghỉ ngơi. Hắn ôm cô, cái đuôi vòng chặt hai người. Mimi không biết đã chạy đi nơi nào, có thể là đi ra ngoài tìm thức ăn, hắn không mang thức ăn về cho nó.

Mặc dù mới vừa ngủ một giấc, Dương Phàm vẫn muốn ngủ. Cô nửa tựa vào người Nick, phía dưới là mặt đất ấm áp, lại một lần nữa buồn ngủ.

Trước khi ngủ, cô cảm thấy bây giờ so với đoạn thời gian di chuyển trước đây, có thể nằm trong hang động này, có đầy đủ thức ăn cùng đất có thể giữ ấm, cô đã vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.

Cô tìm tư thế thoải mái trên người Nick, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại lần nữa đã không thấy Nick đâu. Nơi này chỉ có cô và những loài vật kia. Theo ánh sáng từ cửa động chiếu vào, bây giờ đã là ban ngày.

Cô nhìn thấy Mimi nằm trên lưng con ngựa trâu ngày hôm qua cô thấy, dường như nó đang bắt rận để ăn. Nếu là lúc trước cô nhất định sẽ kéo nó xuống, này quá bẩn rồi. Nhưng bây giờ cô cho rằng đây là hành động kiếm ăn nên được tôn trọng, cô không có lý do gì ngăn cản, bởi vì cô không có cách nào cung cấp thức ăn tốt hơn cho nó. Mimi tìm được thức ăn, cô chỉ có thể để cho nó tự do đi tìm.

Cô dùng thời gian rãnh rỗi thăm dò chung quanh.

Trừ những loài động vật này và cô, cũng có một số người Nick từ sâu trong động đẩy đá ra ngoài. Bọn họ dùng cái đuôi đem vô số đá vụn quét một đường, lúc đi qua cô và những loài động vật này cũng không thèm liếc một cái.

Người Nick có dáng dấp giống Nick, cái đuôi lớn và đầu đầy lông trắng giống sư tử, chỉ có chiều cao và hình thể có chút khác biệt.

Bọn họ đứng thẳng đi lại, cái đuôi là một bộ máy quan trọng, toàn thân đầy lông, đôi tay cùng hai chân đều có móng vuốt dữ tợn, đó là vũ khí quan trọng của bọn họ.

Dương Phàm nhìn bọn họ, cảm thấy hình như trong vài câu chuyện thần thoại hoặc truyền thuyết cũng có loại quái vật như vậy, ví như người tuyết trên núi tuyết hoặc cùng King Kong trong rừng rậm nguyên thủy. Trước kia đã có người công bố gặp qua những quái vật này, bọn họ Vô Cùng mạnh mẽ, bề ngoài lại có chỗ tương tự như con người, có thể nghe hiểu tiếng người nói, nhưng không có cách nào hiểu nhau.

Cô vẫn hi vọng cô đang ở trái đất, hoặc là ít nhất là ở một hành tinh tương tự Trái đất. Còn ngày ở thế giới này khá dài, cô cho rằng khả năng là vì hành tinh này có tốc độ tự quay quanh trục chậm hơn so với Trái đất nhiều, còn mùa khá dài cũng có thể là vì tốc độc xoay quanh mặt trời cũng rất chậm.

Mặt trời là hành tinh nóng, nhưng trong vũ trụ có lẽ không chỉ có một mặt trời, nơi này có lẽ có một hành tinh nhiệt rất giống với mặt trời mà cô biết. Cùng một dạng nóng sáng lên, có lực hấp dẫn khổng lồ làm cho rất nhiều hành tinh nhỏ khác chuyển động xoay quanh nó. Cho nên trong những hành tinh nhỏ đó, có một hành tinh có hoàn cảnh tự nhiên và sự phát triển tương tự trái đất cũng không có gì lạ.

Cô có thể gọi nơi này là hệ mặt trời, hành tinh này là Trái đất, còn hành tinh tỏa sáng trên đầu giống mặt trời kia gọi là mặt trời.

Điều này có thể giải thích rất nhiều việc, bao gồm hoàn cảnh sinh thái nơi này chênh lệch rất nhiều so với Trái đất.

Người Nick rõ ràng là một trong những loài có trí tuệ cao nhất trên hành tinh trái đất này. Bọn họ đứng thẳng đi lại, biết cách sử dụng lửa, có khác thì chỉ là bọn họ không phát triển bằng loài người, hoặc là vài chục vạn năm sau bọn họ cũng có thể trở thành một loài sinh vật khác có trí khôn giống loài người.

Dương Phàm cưỡi ngựa lướt gió suy nghĩ cả ngày, khi những ý nghĩ này dần dần thành hình, cô vừa vui vừa mất mác. Vui là vì có thể cô đang chứng kiến một thời khắc của lịch sử, rất có thể cô là sinh vật duy nhất có trí khôn ý thức trên hành tinh này. Mất mác là vì, nếu như người Nick thực sự có nền văn minh tiên tiến thì có lẽ cô còn phải chờ thêm vài chục vạn năm nữa.

Giống như khi ở trên sườn núi, khi cô cảm thấy gần đến chiều, Nick mang theo thức ăn trở lại, đi theo hắn về còn có những người Nick khác.

Dương Phàm không thể không kích động đứng dậy, tiến tới nghênh đón.

Nick và cô ngồi trong một góc nhỏ, cái đuôi của hắn theo thường lệ vòng lấy bọn họ. Hắn mang về cho cô một khối thịt nướng chín, dùng quả nồi đựng nước, trứng của loài động vật nào không biết tên mà mấy củ khoai tây.

Những thứ này đều là thức ăn của cô.

Cô cầm khoai tây mà cảm động một lát, tiếp đó liền nhìn thấy những người Nick khác mang hai ba khối thịt tới đây đặt xuống.

Đây là chuyện gì?

Dương Phàm nhìn chằm chằm Nick, điều này có nghĩa là hắn đang ở vị trí tộc đàn này sao? Hay là đây chỉ đại biểu cho một kiểu cảm ơn?

Nick vẫn đút cho cô ăn thức ăn hắn mang về, những thứ người Nick khác mang đến cuối cùng đều vào bụng hắn. Mimi đầy mong đợi đứng bên cạnh, cuối cùng vẫn phải vô vọng chạy đi tìm ăn.

Mặc dù Dương Phàm có chút đồng tình, nhưng cô khắc chế ý nghĩ đưa thức ăn hắn mang về cho Mimi. Cô không thể mạo hiểm, bài học lần trước cô còn chưa quên.

Chờ bọn họ ăn cơm xong, thời gian này trước kia bọn họ nên đi ra ngoài phơi nắng, nhưng hiển nhiên bây giờ không thể.

Nick ngồi lên cái đuôi, tư thế dáng vẻ nghỉ ngơi, toàn thân buông lỏng, cái đuôi luôn nhốt chặt động tác của cô. Cô biết ý của hắn, không được rời khỏi phạm vi cái đuôi của hắn, sau đó quan sát những thứ khác người Nick.

Mọi người Nick đều ngồi một mình một chỗ ăn cái gì đó. Bọn họ không trao đổi với đồng loại, cũng không có ý muốn thân cận. Ngay cả sư tử cùng khỉ đều bắt rận hoặc đùa giỡn với đồng loại nhưng người Nick lại tuyệt không làm như vậy.

Dương Phàm cảm thấy tư thế của bọn chúng có chứa ý cảnh giới nào đó, những cái đuôi to kia một giây cũng không buông lỏng.

Tất cả người Nick đều không đến gần giới tuyến mà cái đuôi của một người Nick khác vẽ ra, bọn họ duy trì khoảng cách nhất định.

Trừ phần lớn người Nick đơn độc, còn có một vài người Nick bên cạnh đều có động vật. Bao gồm Nick, bên cạnh hắn là cô.

Những người Nick mang theo động vật này đều chăm sóc động vật họ mang theo vô cùng tốt. Cô nhìn thấy một người Nick sử dụng cái đuôi của hắn vòng lấy cổ của con ngựa trâu đút cỏ cho nó ăn. Hắn cẩn thận đem cỏ đút vào miệng nó, vừa đút vừa nhẹ nhàng gãi ngứa cho nó.

Dương Phàm hít sâu một hơi, bắt lấy suy nghĩ sắp nổ tung dời ánh mắt đến bên kia. Một người Nick khác đang nuông chiều con khỉ lông dài bụng bự kia, để nó bắt lấy cánh tay hắn đung đưa tới lui. Hắn đứng nơi đó, luân phiên dùng hai cánh tay giơ cao chơi với nó.

Cô quay đầu nhìn Nick, bắt lấy lỗ tai hắn, nằm úp sấp lên người hắn. Lỗ tai hắn giật giật, sau đó hắn nhìn cô, cái đuôi sau lưng vòng lấy cô ngay.

Cô có một ý nghĩ điên cuồng, một phỏng đoán đáng sợ! ! !

Đầu tiên, cô không tìm được một người Nick nào giống giống cái trong mấy trăm người Nick ở đây.

Mặc dù cô dùng khỉ đực khỉ cái để nói với mình, dù sao cô cũng không có cách phân biệt một con khỉ là đực hay cái. Nói không chừng người Nick cũng tiến hóa theo hướng như vậy thì sao?

Nhưng mà, nếu người Nick quả thật không có giống cái thì sao?

Cô nghĩ tới việc Nick làm chuyện đó với cô, từ hành động hắn phán đoán kỳ rụng trứng của cô cho tới việc tiến hành hoạt động sinh sản, đây chỉ có thể có hai nguyên nhân. Hoặc là Nick nhận lầm cô là giống cái người Nick, hoặc là hắn cố ý xem cô thành giống cái.

Vế trước có nghĩa đây chỉ là một sai lầm. Nhưng cho dù trên thảo nguyên rộng lớn, sư tử đực cũng sẽ không đi tìm báo cái để giao phối, mặc dù bọn chúng đều là động vật họ mèo. Khả năng nhận lầm loài là rất nhỏ, dù tình cờ cũng không thường xảy ra, hơn nữa nếu xảy ra cũng phải có điều kiện nhất định.

Vế sau có nghĩa đây chính là tập tính của người Nick.

Thứ hai, nếu như giả thiết thứ nhất thành lập, người Nick không có giống cái, vậy bọn họ làm thế nào để sinh sôi nẩy nở đời sau?

Nhìn những loài động vật phong phú trước mắt, nhớ lại việc trong rừng lần đầu tiên Nick thấy cô liền đưa cô về.

Cô cho rằng rất có thể, nhưng cô rất không muốn tin kết luận này: người Nick mượn giống cái loài vật khác để tiến hành sinh sôi nẩy nở.

Trong quá trình tiến hoá, người Nick đã đào thải giống cái.

Có thể ở thế giới này, hoàn cảnh đã từng có một lần vô cùng khắc nghiệt. Người Nick trong dòng năm tháng dài đằng đẵng đã cố gắng sinh đẻ con đực nhiều hơn để bảo đảm năng lực sinh tồn chịu đựng trải qua thời gian đó. Dưới đây là phỏng đoán, giống cái người Nick vô cùng nhỏ yếu, bọn họ có thể không có lông hoặc là không có móng vuốt cứng rắn hay cái đuôi dùng làm vũ khí, cũng có thể tất cả những thứ này đều không có.

Con cái có thể không chiếm được nhiều thức ăn, hoặc vừa sinh ra liền bị bỏ mặc. Từ từ, bọn họ chỉ sinh ra con đực để bảo đảm từng đứa bé đều có thể khỏe mạnh mà sống.

Nhưng vì đời sau, trong tộc không thể chỉ có một giới tính, bọn họ liền cố gắng lợi dụng giống cái loài khác. Lúc đầu có thể chỉ có một cá nhân, cũng có khả năng không phải là vì sinh sôi nẩy nở đời sau, mà chỉ vì đến kỳ động dục. Nhưng lúc nếm thử lại được nhiều người Nick bắt chước, sau khi thành công, loại phương thức sinh sản này liền được lưu truyền cho tới nay.

Cách giải thích này đã giải thích một vấn đề mà cô không thể giải thích khi nhìn thấy Nick, đó chính là vì sao Nick lại ngộ nhận cô là giống cái cùng loài. Đây cũng là nguyên nhân cô luôn cho rằng hắn có nhiều chỗ giống người.

Hiện tại chứng minh, trước kia cô sai lầm rồi.

Nick coi cô như giống cái không phải là sai lầm nhất thời, mà là người Nick vẫn luôn làm thế.

Dương Phàm vì suy đoán khiếp sợ này mà không muốn tin, lại vì Nick đối xử đặc biệt với cô mà có chút cảm giác mất mác kỳ lạ. Từ trong đầu cô nặn ra một ý niệm khác người đáng sợ hơn.

Đó chính là Nick có năng lực làm cho cô sinh con!

Mặc kệ vừa rồi trong đầu cô đang nghĩ gì, bây giờ chúng đều hóa thành mồ hôi lạnh tan biến đi mất.

Cả người Dương Phàm cứng ngắc nhích xa Nick, khắc chế bản thân không nhảy ra khỏi phạm vi cái đuôi của hắn. Cô vẫn cho rằng hành động lúc đó của Nick chỉ là tình cờ, cô cho rằng mình sẽ không cần lo lắng đến hậu quả của hành động kia. Nếu như vậy, cô có thể hoàn toàn quên nó đi!

Nhưng suy đoán vừa rồi đã phá vỡ ý nghĩ mình an toàn từ trước tới nay của cô!

Cô không thể tin mình sẽ sinh một người dị hình!

Dương Phàm ngồi xổm trên đất, co người lại thành hình cầu.

Lý trí của cô đang lớn tiếng an ủi cô, cố gắng đem suy đoán rợn tóc gáy vừa rồi đẩy ra khỏi đầu.

Không sao. Cô tự nói với mình. Cô có thể không cho hắn đụng vào cô, cô có thể làm vậy. Luôn khước từ hắn. Vậy cô sẽ không phải mang thai một đứa bé người Nick, cô cũng sẽ không sinh một người dị hình trong tương lai.

Cô tuyệt đối sẽ không!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio