Đại Lục Thất Lạc

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dũng Khí và Nick rất được người Nick hoan nghênh, cái này là Dương Phàm đoán, cô cảm thấy độ tin cậy rất cao. Chỉ cần hai người bọn họ muốn đi săn thú, sẽ có nhiều người Nick theo chân bọn họ cùng đi hơn bình thường, lúc trở về cũng đồng thời trở về.

Tình huống như thế qua một thời gian dài cô mới nhận ra.

Dũng Khí bây giờ đã cao gần bằng Nick lúc đầu tiên cô thấy, nhìn liền biết đó là một người Nick trẻ tuổi, sức sống bắn ra bốn phía. Lông trên người nó đang chuyển màu, trước tiên là cái đuôi đến phần sống lưng biến thành màu xanh nhạt.

Dương Phàm cảm thấy Dũng Khí càng ngày càng giống những người Nick khỏe mạnh bằng tuổi nó, thật là thở ra một hơi. Chỉ cần có một tia hy vọng, cô vẫn luôn muốn nó có thể giống như tất cả người Nick ở nơi này. Nếu như không thể tốt hơn, ít nhất cũng đừng thua kém.

Bây giờ nhìn lại, Dũng Khí chỉ có hơi chậm lớn thôi. Cô nghĩ đây cũng là do cô, có thể vì sinh lý của cô ngắn nên thời gian mang thai hơi ngắn, khiến Dũng Khí sinh non. Điều này có thể giải thích vì sao Dũng Khí mới sinh lại nhỏ như vậy, nó còn chưa phát triển toàn diện.

Đây rốt cuộc là do cái gì tạo thành, tại sao động vật sống ở Đại lục Người Nick có thể sinh ra người Nick khỏe mạnh, nhưng cô lại sinh Dũng Khí trổ mã không được tốt, nguyên nhân này có lẽ chỉ có trời mới biết.

Dương Phàm chỉ có thể suy đoán, một là vì cô không sinh ra ở Đại lục Người Nick, cho nên sinh lý của cô có sự khác biệt với những loài vật khác ở nơi này. Sự khác biệt này dẫn đến việc Dũng Khí sinh non, hơn nữa trổ mã chậm. Nói cách khác, là vì thân thể của cô không khỏe mạnh bằng những loài vật khác nên Dũng Khí mới như vậy.

Một lý do khác, có thể do chính cơ thể cô sinh ra đề kháng. Động vật ở đây có thể tiếp nhận con của người Nick ở trong cơ thể bọn nó, nhưng thân thể của cô lại không. Cô nhớ trước kia đã nghe qua một câu, nếu hình dùng sức đề kháng của con người là một lá chắn, thì phái nữ có sức đề kháng sao sẽ ngăn cản tng trùng của phái nam.

Có thể thân thể của cô cũng có loại đề kháng này, mặc dù đứa bé thuận lợi lớn lên trong cơ thể cô, nhưng cơ thể cô vẫn luôn chống lại loại xâm nhập ngoại giới này, cho đến khi đẩy được ‘ nó ’ ra ngoài.

Nghe nói đứa bé có bệnh sẽ sanh non, đây cũng là quá trình đào thải của thân thể con người. Dũng Khí, có lẽ thiếu chút nữa là đã bị loại bỏ, chỉ là đứa bé người Nick thật sự quá kiên cường, nó vẫn bình an sống sót.

Tóm lại, dù nguyên nhân gì, bây giờ Dũng Khí vẫn không có vấn đề gì. Cô nghĩ trước khi mùa xuân tới, nó nhất định sẽ thay một bộ lông màu xanh nhạt xinh đẹp.

Năm nay không xảy ra bất kỳ chuyện xấu nào, Dũng Khí sinh ra mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng đây là chuyện tốt. So với nguy hiểm của mùa đông năm ngoái, Dương Phàm cho rằng mùa đông năm nay là mùa đông tốt nhất cô từng trải qua!

Trong sơn động, những Người Nick khác có lẽ cũng nghĩ như cô. Mùa đông này thức ăn vô cùng đầy đủ, trước mắt chưa có người Nick nào chết đi. Mấy ngày trước, trên bầu trời có chim đại sí bay quanh quẩn nơi này, trên mặt tuyết có thể thấy bóng nó mấy lần xẹt qua xẹt lại thật nhanh, nhưng không biết tại sao, chim đại sí không công kích sơn động này.

Dương Phàm nghĩ khả năng là vì sơn động này có quá nhiều người Nick, hơn nữa năm nay nó có tới cũng không giành được thức ăn, bởi vì tất cả thức ăn đều giấu ở trong động rồi.

Người Nick mặc dù có chút cảnh giác với chim đại sí, bọn họ đào rất nhiều những tảng đá to đặt chồng chất ở cửa sơn động, có khả năng là để phòng bị chim đại sí công kích. Nhưng thấy nó quanh quẩn mấy ngày sau không công kích liền rời đi, bọn họ cũng không chuẩn bị công kích nó nữa.

Xem ra lúc thức ăn đầy đủ, người Nick sẽ không ai xem chim đại sí là con mồi.

Nhưng bọn họ bắt được sói rừng, so với những con mồi dễ bắt khác, sói rừng hung ác, thịt lại không nhiều lắm. Dương Phàm thấy bọn họ lột da sói hoàn chỉnh khoác lên người, dù bây giờ không phải là ngày tuyết rơi.

Cô chỉ có thể cho rằng người Nick vô cùng ghét tuyết, lúc bọn họ truy kích con mồi, không tránh được phải chui vào động tuyết hoặc đánh xuyên qua lớp băng, phủ thêm lông sói để tránh tuyết và băng dính lên lông. Trên lông của bọn họ vào mùa đông, đặc biệt là phần cột sống sau lưng, tất cả đều là khẽ mở ra, nhìn gần giống như một hàm răng sắc bén, nếu có mãnh thú muốn đánh lén sau lưng, bổ nhào cắn lưng của bọn họ, đó chính là tự mình chuốc khổ.

Sau khi tuyết dừng, sói rừng cũng bắt đầu đi săn thú, vốn bọn chúng và người Nick là nước sông không phạm nước giếng, nhưng bây giờ người Nick bắt chúng làm con mồi, bọn sói rừng này cũng bắt đầu trả thù.

Dương Phàm nghe thấy liên tiếp hơn mười ngày, hàng đêm dưới sơn động đều có tiếng sói gào, ngồi chổm hổm chờ, sau khi trời sáng liền tản đi. Bọn chúng leo lên cửa sơn động không nổi, chỉ có thể đứng dưới sườn dốc phủ tuyết gần sơn động hướng về phía sơn động uy hiếp. Ban ngày, cô đi tản bộ ở sườn dốc phủ tuyết phát hiện không ít dấu chân sói.

Sau đó thì có người Nick mang theo vết thương trở về, lông trên người bọn họ bị xé cắn, máu chảy dầm dề. Nhưng thật ra về mặt võ lực sói rừng không phải là đối thủ của người Nick, sự trả thù của chúng từ từ cũng dừng lại. Cô không biết có phải là vì đám sói rừng kia đã bị người Nick xử xong rồi hay không, những con còn lại chắc là đã chạy trốn tới chỗ khác rồi.

Một phần năm Người Nick ở đây đều có da lông sói dầy làm áo choàng, Dương Phàm lấy được hai tấm. Là Nick và Dũng Khí cho cô. Da lông dầy trải trên mặt đất, lúc ngủ nằm phía trên vừa mềm vừa ấm. Những người Nick khác bắt đầu lấy da của con mồi, ăn thịt rồi, da lông sẽ giữ lại.

Năng lực của Dũng Khí không khác người Nick bình thường là mấy, cô cảm giác nó có vẻ linh hoạt hơn, bản lĩnh hơn, đầu óc thông minh hơn. Không biết có phải là cảm giác của cô hay không, nhưng cô chưa từng thấy đứa trẻ người Nick nào có thể làm tốt được như nó.

Khoai tây khô của Dương Phàm rốt cuộc cũng ăn xong, thật ra thì cô cũng không cần Dũng Khí cho cô thức ăn, bởi vì Nick vẫn chưa từng để cô đói bụng. Cô chỉ tò mò Dũng Khí sẽ làm như thế nào.

Sau đó, cô lại phát hiện trong động khoai tây khô cô đã ăn xong có mười mấy quả trứng. Động này là động thức ăn của cô, khả năng tất cả người Nick trong sơn động đều biết rõ.

Là ai làm?

Đáp án rất sinh động, Dương Phàm cầm một quả trứng lên, không kìm được nở nụ cười. Đến lúc ăn cơm, cô lấy trứng ra, Dũng Khí rất tự nhiên cầm lấy một quả, ném vào trong miệng nhai nhai ăn, sau đó xé hai khối thịt nướng của nó cho cô.

Mỗi khi thức ăn chứa trong động xuất hiện một cách kỳ diệu được ăn hết, sẽ có người nào đó không biết tên tự động giúp cô bỏ thêm vào. Mấy lần sau, rốt cuộc Dương Phàm cũng bắt gặp Dũng Khí thừa dịp cô không có ở đó, đặt thức ăn vào. Nó còn có thể lấy đá chận cửa động ra, bỏ thức ăn vào rồi lại chận lại.

Dũng Khí quả thật thông minh hơn Nick. Cô rốt cuộc cũng tin chắc điểm này.

Loại trí tuệ nhỏ hơi rắc rối này Nick sẽ không làm được, đại não của Nick rất phẳng, nhưng đại não của Dũng Khí chắc đã có một hai nếp nhăn.

Dương Phàm rất vui vẻ lại mang theo một chút hoảng sợ, cảm giác phức tạp, quyết định phải cẩn thận dạy Dũng Khí hơn nữa.

Bất kỳ ưu thế vượt trội nào cũng sẽ mang đến khó khăn tương đương với nó, ở cùng những người Nick khác có nghĩa là dù làm chuyện gì Dũng Khí đều có thể bắt chước học theo, nhưng bây giờ nó giống như một người khám phá, không có ai có thể chỉ dẫn cho nó. Hậu nhân có thể mượn kinh nghiệm của Dũng Khí, thế nhưng nó lại chỉ có thể dựa vào mình, ngay cả Dương Phàm cũng không dám bảo đảm cô có thể chỉ dạy cho Dũng Khí tất cả.

Trước mắt xem ra phạm vi phát huy sự thông minh của Dũng Khí rất nhỏ, cô cho rằng phát huy năng lực học tập của nó quan trọng hơn.

Mùa xuân tới, có thể Dũng Khí sẽ không theo chân bọn họ mà sẽ rời khỏi sơn động, cô chưa gặp qua người Nick nào lớn đến chừng này còn ở chung một chỗ với cha mẹ. Đến lúc đó cô cũng không còn cách dắt nó đi cùng, hơn nữa cô phải suy tính Dũng Khí càng ngày càng lớn có thể xảy ra xung đột với Nick hay không, hai giống đực ở chung một địa bàn quá nguy hiểm.

Nghĩ đến mùa xuân cô liền không cách nào ngày ngày thấy Dũng Khí nữa, đoán những chuyện có thể xảy ra với nó rồi lại nghĩ cách bày vẽ cho nó, cô sẽ phải làm mẫu cho nó.

Cô dẫn nó ra ngoài sơn động, cầm lấy tay nó đặt lên vách núi đá cào cào, làm bộ như nó đang móc động, sau đó bảo nó làm như vậy.

Dũng Khí thử mấy lần mới phát hiện ra móng nhọn trên tay nó và vách núi cái nào lợi hại hơn, đầu tiên nó tò mò đào mấy cái, rất nhanh lấy xuống được mấy tảng đá, sau đó không cần thầy dạy nó cũng biết móc động, giống như Nick làm vậy. Nó từ từ chui cả người vào trong cửa động đã móc, cái đuôi đem đá vụn đẩy ra, cuối cùng nó đã móc được một cái ổ nó có thể ở, chỉ để lại một cái cửa động nho nhỏ bên ngoài.

Dương Phàm không biết Nick học móc động thế nào, hắn phải tận mắt nhìn thấy người Nick móc động mới học được cách làm ổ. Bây giờ cô dạy cho Dũng Khí.

Có ổ rồi chính là tìm nơi thích hợp để sống. Cái này cô không có cách dạy nó, Dũng Khí phải đi khắp nơi trên đại lục Người Nick mới có thể tìm được một nơi thích hợp để ở lại, sau đó hàng năm nó sẽ trở lại nơi đó.

Dương Phàm dạy cho nó dùng lá bạc hà và cỏ bàn chải. Trước tiên cô đem hai loại thảo dược này ra để nó nhớ mùi vị, sau đó cho nó nếm thử một chút. Chờ nó săn thú bị con mồi cắn rớt lông, cô đem cỏ bàn chải khô nhét vào miệng nó để nó nhai nát, sau đó vặn bung miệng cho nó phun ra, thoa lên miệng vết thương.

Lá bạc hà có hiệu quả cầm máu, cô chờ lúc nó bị thương thì cho nó ăn một chút để nhớ tác dụng của loại cỏ này. Dù nó không hiểu, ít nhất sau khi bị thương cũng sẽ đi tìm loại cỏ này để ăn.

Cô nhìn Dũng Khí vừa cao lớn lại vừa non nớt, trong lòng rất không yên tâm, tuy nhiên cô hiểu phải để cho nó tự mình khám phá thế giới này, cô không thể trợ giúp cho nó bất kỳ việc gì.

Dương Phàm lấy lông của Nick làm thành dây chuyền giắt lên người nó, để nó nhớ mùi vị của cha, sau này nếu hai cha con bất hạnh không thể buông tha, ít nhất không nên xem đối phương là người xa lạ mà ăn thịt. Cô cũng lấy lông màu trắng của Dũng Khí làm thành dây chuyền đeo lên cổ Nick, chết cũng không cho hắn cởi ra.

Ngộ nhỡ mùa xuân năm sau, Dũng Khí rời bọn họ, Nick không thấy nó, chưa tới mười ngày nửa tháng đã quên nó thì làm thế nào? Cô thật không muốn nhìn thấy cảnh cha con tương tàn, dù là do ai bắt đầu. Lông của Dũng Khí cô cũng lưu lại, chỉ cần Nick làm mất, cô sẽ làm cho hắn một cái mới.

Dù như thế nào, cô hi vọng cha con bọn họ có thể gặp lại vẫn còn nhớ đối phương, cho dù nhớ mùi của đối phương cũng được.

Tất cả đều chuẩn bị xong, Dương Phàm bắt đầu đợi băng tuyết tan trước khi mùa xuân tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio