Đại Lục Thất Lạc

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Muốn chỉnh phương thức săn thú cùng ăn cơm sai lầm của ba người Nick, Dương Phàm cho rằng nên để bọn họ đi săn nhiều với người Nick trưởng thành là được. Nina là sói rừng, lúc đi săn thú người Nick nhỏ sẽ rất nhanh phát hiện học tập phương thức của người Nick trưởng thành sẽ đơn giản hơn.

Vũ khí của người Nick là móng nhọn cùng cái đuôi to, miệng của bọn họ không nhô ra giống sói rừng, lấy hàm răng làm vũ khí nhất định có rất nhiều chỗ không thích hợp.

Cho nên, khi Nina mang ba người Nick cùng đi ra ngoài thì Dương Phàm mười lần có năm lần đẩy Dũng Khí ra ngoài, nếu như Dũng Khí không có ở đây, cô tìm Nick. Nếu như đúng lúc hai cha con đều không ở đây, vậy. . . . . . Cũng chỉ có thể chờ lần sau thôi.

Cô cũng không lo người Nick nhỏ sẽ dưỡng thành thói quen sửa không được, người Nick bắt chước là thiên tính, cô đã từng dạy rất nhiều người Nick trưởng thành thay đổi thói quen. Chỉ cần bọn họ cảm thấy tốt, sẽ lập tức mô phỏng.

Mùa đông qua, mùa xuân tới rất nhanh.

Dương Phàm vốn cho rằng năm nay cũng như mọi năm, nhưng từ khi đỉnh núi bắt đầu chảy nước tuyết bị hòa tan xuống thì Nina đột nhiên nổi điên!

Nó điên cuồng đuổi mọi người Nick trong sơn động ra ngoài!

Đầu tiên là ba người Nick nhỏ, nó không cho chúng trở lại sơn động, đuổi bọn chúng chạy đến hướng kia của núi. Dương Phàm cũng bị nó nhẹ nhàng ngậm cánh tay đẩy ra khỏi sơn động, đầu tiên là nó dùng lỗ mũi húc Dương Phàm, để cô đi theo ba người Nick nhỏ kia bò lên trên, thấy cô bất động, Nina một hớp liền cắn lên mông cô!

“A! !” Dương Phàm thét chói tai, bị cắn cô chợt chạy về phía trước mấy bước.

Nina thấy cô đi rồi, liền đứng ở cửa sơn động trên dốc hướng về phía cô nhe răng, gầm nhẹ, hình như là không cho cô trở về nữa.

Dương Phàm đứng lại suy nghĩ một chút, Nina nhất định là phát hiện chuyện tuyết tan, chẳng lẽ nó muốn mang tất cả người Nick trong sơn động tới nơi an toàn hơn?

Rất có thể! Nina là sói rừng, sói rừng cũng cần trú đông, hàng năm qua mùa đông, núi đen đen không ngừng có băng tan, trên đất, trong rừng rậm cũng có băng. Dương Phàm nhớ rất rõ, hàng năm băng hòa tan thì trên bình nguyên cũng sẽ có một lượng nước lớn,làm địa thế thay đổi. Vào lúc này, giống như sông ngòi tràn lan, cả núi đá đen cùng khu bình nguyên đều biến thành đại dương ao đầm.

Cho đến khi nước thối lui, thổ địa lần nữa được lộ diện, động vật mới có thể đi ra ngoài hoạt động.

Sói rừng không phải người Nick, bọn họ sẽ không đào động. Dù trú đông bọn họ có thể núp ở trong rừng, nhưng lúc tuyết tan thì sao? Bọn họ làm thế nào để tránh nạn lụt?

Cho nên Nina nhất định biết nơi để tránh!

Nghĩ tới đây, Dương Phàm không còn kiên trì về sơn động nữa, mà là cùng Nina gọi mọi người ra khỏi sơn động. Mặt khác, cô cũng bắt đầu thổi còi kêu những người Nick săn thú về.

Nina vốn canh giữ ở cửa động, chờ tất cả người Nick về, sau đó không cho họ vào cửa sơn động, đem tất cả bọn họ đuổi tới nơi có thể tránh nạn lụt.

Khi Dương Phàm cùng ba người Nick nhỏ kia đứng ở một chỗ cao cách sơn động không xa thì cô thấy Nina đã đem phần lớn động vật trong sơn động đuổi ra ngoài. Nó dùng là phương pháp cắn chân sau bọn chúng, ép bọn chúng đi về hướng nó muốn.

Cô nhìn thấy Nina vội vàng đuổi những con vật kia nhảy lên tảng đá, từ từ chúng cũng đi tới bên này.

Dương Phàm rút đai lưng làm roi đi qua hỗ trợ.

Trong sơn động vốn có người Nick, bọn họ đối với hành động của Nina ngược lại chưa từng có phản ứng, chỉ rất là kỳ lạ cùng đi ra ngoài. Lúc Dương Phàm cầm roi vung về phía động vật, muốn lùa bọn chúng đi về một hướng, những thứ Người Nick kia tới đây, dùng đuôi vòng con vật thuộc về bọn họ, bắt đầu leo lên hướng Dương Phàm bảo.

Có người thứ nhất làm như thế thì càng ngày càng nhiều người Nick bắt chước.

Người Nick trong sơn động đi theo rất dễ dàng.

Dương Phàm nhân cơ hội về sơn động lấy áo choàng cùng thức ăn, chờ bọn họ tìm được chỗ ở thích hợp rồi có thể về chuyển thức ăn đông lạnh trong sơn động qua.

Trong lúc này lại bị Nina cảnh cáo cắn mông hai lần. Nó nhẹ nhàng, không có chảy máu.

Người Nick trong sơn động từ từ mang theo bạn đời đi về hướng Nina bảo, Dương Phàm cố ý ở lại cùng Nina. Cô phát hiện có người Nick bắt chước hành động của cô, điều này so với biện pháp cắn mông của Nina thì tốt hơn.

Người Nick đi săn thú đều lục tục trở về, bởi vì trong sơn động có đầy đủ thức ăn, cho nên Người Nick đi săn thú không nhiều lắm.

Nick cùng Dũng Khí cũng ở trong đó, Dương Phàm thấy Nick về lập tức vui vẻ, kéo hắn vào trong sơn động, đem một con mồi đông lạnh trong sơn động vác lên vai hắn, phần động tác sau Nick tự hoàn thành, cô chỉ cần bày tỏ cô muốn hắn làm vậy là được.

Sau đó, cô mới kéo Nick ra ngoài sơn động.

Mang đi một phần thức ăn có thể tiết kiệm nhiều thời gian hơn, mặc dù núi đá đen tan hết băng cần một thời gian nhất định, nhưng bây giờ lớp băng đã bắt đầu dãn ra rồi, nói cách khác, bên ngoài có nhiều chỗ không còn an toàn, bây giờ lên núi xuống núi, dù người Nick cũng không thể bảo đảm an toàn. Nếu bọn họ không cẩn thận dẫm lên một khối băng sắp tan thì làm thế nào? Vậy bọn họ sẽ trực tiếp té xuống chân núi, rất có thể bị băng đè lên người.

Đã quyết định muốn rời sơn động rồi, thời gian tốn càng ít càng tốt.

Dương Phàm kéo Nick khiêng con mồi, Dũng Khí cũng làm theo, tất cả người Nick phía sau đều thấy vậy ai cũng về sơn động khiêng một con mồi. Người đi không xa phía trước nhìn thấy cũng về khiêng một con mồi.

Nina canh giữ ở cửa sơn động, xác định tất cả Người Nick đều rời đi mới chạy chậm chạy lên phía trước đội ngũ, dẫn mọi người đến hướng khác của ngọn núi.

Đất tuyết thật không dễ đi, mỗi một bước đều làm cho người ta không biết rõ phía dưới rốt cuộc là tuyết hay là đá. Dương Phàm chuẩn bị một khúc xương giò của trâu trán rộng, đường trước mặt không dấu chân người Nick hoặc động vật khác đi qua thì cô đều phải lấy gậy dùng sức ghim sâu xuống tuyết, vững chắc mới dám đi.

Người Nick chọn bạn đời, những động vật ăn cỏ kia đều quen đi trên núi, bọn chúng nhìn vô cùng linh hoạt, so với người Nick còn tốt hơn. Chỉ có khi chúng đạp lên chỗ băng trơn hoặc tuyết thì sẽ trợt xuống, té xuống phía dưới, lúc này chân chúng đạp lung tung nhưng cũng không chạm được vào tảng đá nào để đạp lên.

Nhưng bạn đời của chúng đều đi phía sau chúng, lúc này bọn họ sẽ nhảy xuống phía chúng, dùng thân thể chống đỡ cho chúng nhảy lên. Những con vật kia còn nặng hơn cả người Nick, người Nick sẽ dùng sức cắm thật chặt đôi tay và hai chân vào vách núi, liều mạng cứu bọn chúng.

Nina thấy thế, có thể bay mau chạy tới, cắn chân con vật kia hoặc bất kỳ vị trí nào trên thân thể, liều mạng kéo nó lên.

Những con vật kia kêu thê thảm, chúng nhất định cho rằng Nina muốn ăn thịt chúng. Nhưng cuối cùng lúc kéo chúng lên rồi, Nina liền đi. Những con vật kia sẽ đi vòng quanh Nina, những người Nick khác cũng không công khích Nina vì nó cắn bạn đời của bọn họ.

Dương Phàm là người kéo nhất trong nhóm người này. Nick và Dũng Khí đều mang một con mồi, hơn nữa cô chỉ chậm, cũng không phải leo không lên được. Cho nên cô cũng không cần để Nick cõng, mấy năm trước cô cũng không cần.

Chỉ là bởi vì cô lại không thấy người Nick móng nhọn, cũng không giống động vật ăn cỏ cửa có bốn chân, hành động linh hoạt, cô chỉ có thể tìm tìm chỗ dễ leo. Kết quả, mấy lần cô thấy là đại đội người Nick càng ngày càng xa, giống như phải đi đến hướng khác, Nina sẽ nhảy lên, đuổi cô tới phương hướng chính xác.

Phương pháp xua đuổi của nó chính là cắn cô.

Dương Phàm còn phải vừa giải thích với nó vừa tránh.

“Tôi sẽ té xuống đấy! Nina!” Gấp gáp, cô liền gọi luôn tên tuổi của nó ra. Nina dĩ nhiên không hiểu, nó vẫn còn tiếp tục đuổi cô, nó nhất định chưa từng thấy động vật đi không được đường tuyết, leo núi không được, cho nên không nghĩ cô sẽ té.

Dương Phàm đương nhiên bị hụt chân, trượt xuống. Nơi đó nhô ra quá nhỏ! Mủi chân cô đứng không hết!

Khóe mắt thấy Nick đang chuẩn bị chạy tới cứu cô, lại dừng lại. Không đợi cô nghĩ ‘ tại sao? ’, Nina đã tiếp được cô.

Nina từ phía dưới nhảy lên, để cô ngã lên lưng nó.

Dương Phàm ở trên lưng của Nina, hưởng thụ tốc độ nhanh như điện chớp .

Nina cũng không tính là thấp, nó đứng ngước đầu có thể chạm đến ngực Dương Phàm. Nhưng mà lại để cho Nina cõng và để Nick cõng không giống nhau.

Dương Phàm nhìn đất tuyết phía trước mắt xẹt qua thật nhanh, chỉ sợ đột nhiên có tảng đá đột xuất rồi lên đập vào mặt cô. Hơn nữa Nina bốn chân chạy như bay, thỉnh thoảng còn nhảy dựng lên phóng qua một hai chỗ đi không tốt. Đi kiểu này nguy hiểm hơn nằm trên lưng Nick quá nhiều!

Dương Phàm bất đắc dĩ điều chỉnh lại góc ngồi khi Nina đi chậm lại, đổi thành nằm trên lưng nó, cẩn thận bắt lớp lông dầy trên cổ Nina, mặc dù nó có vẻ không quá thoải mái lắc đầu mấy cái, nhưng cũng không quay lại cho Dương Phàm một miếng.

Lộ trình không có gì ngoài ý muốn xuất hiện, dưới sự hướng dẫn của Nina, bọn họ đi vòng qua sau núi.

Một mặt núi đá đen này, Dương Phàm chưa bao giờ tới. Mặc dù cô tò mò bên này có cái gì khác với bên kia hay không, nhưng đồng thời cô cũng biết thám hiểm phải gánh chịu nguy hiểm. Nick chưa bao giờ mang cô tới, hoặc là người Nick cũng chưa đến nơi bên, hoặc là chính chỗ này có nhiều nguy hiểm hơn.

Cô không thể bởi vì hiếu kỳ nhất thời mà đẩy Nick vào chỗ nguy hiểm, cho nên chỉ tò mò thôi chứ không muốn qua tới bên này nhìn.

Mặt này cũng không thấy được phong cảnh cùng mặt đất phía dưới. Đi theo Nina là lần đầu tiên bọn họ thấy bên này là cái dạng gì .

Dương Phàm nằm trên lưng của Nina, ngẩng đầu lên.

Trước mắt là cảnh tượng không kém mặt bên kia của núi đá đen, đều bị tuyết phủ lên, không thấy được phía dưới tuyết có cái gì.

Nina dẫn đầu đi xuống núi, người Nick phía sau không chần chờ cũng đi theo.

Trước mặt rốt cuộc có cái gì? Dương Phàm tưởng tượng không ra, Nina muốn dẫn bọn họ đi nơi nào để tránh tuyết tan đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio