“Lão Đại! Theo tiểu nhân thấy, chúng ta nên đổi bộ y phục khác đi…” Một hắc y nam tử che mặt thân cao tám thước, ủy khuất nói với người thân hình nhỏ bé bên cạnh.
“Câm miệng!”Nam tử thân hình nhỏ bé che mặt bên cạnh khá là ngang ngược.
“Khụ khụ khụ… Ta nói, như vậy thật sự là có chút không ổn…” Một hắc y nam tử mập mạp che mặt cũng nói, hình như lão cũng khá lớn tuổi.
“Uy! Ngươi đừng có lúc nào cũng ghi ghi chép chép thế được không a! Nói cái gì đi chứ a!” Nam tử cao lớn nói với người nhỏ gầy phía sau, nhưng người đó vẫn không ngừng cầm sổ ghi ghi chép chép, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm.
“Không biết a, ta cảm thấy bộ y phục này rất khốc nha.” Người đứng phía cuối lên tiếng, hắn cũng mặc hắc y, che mặt, chẳng qua trên tay còn cầm theo chiết phiến.
“Ngươi đúng là đồ con rết biến thái mười tám chân…”Nam tử cao lớn kia mắng.
“Ít lải nhải đi! Bây giờ là thời cơ tốt nhất để lẻn vào, vì cứu vớt đồ ăn chay của Thiên Long tự… Lên đường đi!”Người vóc dáng nhỏ gầy kia tựa hồ là thủ lĩnh, vung tay lên, một hàng năm người bịt mặt hít sâu một hơi, hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi, sau đó hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang… Tiếp tục uyển chuyển như mèo lẻn vào ăn trộm.
Hôm nay là mười lăm tám tháng, là lễ Trung thu, thành Đại Lý giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt, lại thêm một đống người chen chúc ở cửa Thiên Long tự, thứ nhất thắp hương bái Phật, thứ hai đến ngắm đèn, thứ ba thì đương nhiên là đến thưởng thức tay nghề của các cao tăng, là những món chay miễn phí lại còn tinh mỹ.
Long Tĩnh Lam lần này muốn tự mình đến xem. Hắn cảm thấy ngắm trăng là việc tao nhã thanh tâm, vì thế quyết định dứt bỏ công vụ bận rộn, đổi lại một thân trường bào như nho sinh, mái tóc dài tiêu sái buộc lên; bởi vì phong độ quân nhân trời sinh, đi lẫn trong đám người lại giống hệt một hiệp khách giang hồ.
Nhưng lần này, thủ hạ của hắn – Bùi Phi– lại không ở bên cạnh. Lúc Bùi Phi đến xin nghỉ, Long Tĩnh Lam cũng không lưu tâm lắm, chỉ dặn y phải trông nom Đoàn Quân Nhiên, đừng cho Hoàng thượng tới nơi nhiều người hỗn loạn này, hắn cũng định tới bái kiến phương trượng xong thì sẽ trở về chơi với Đoàn Quân Nhiên.
.
“Không ngờtay nghề của tăng nhân Thiên Long tự lại khéo như thế này.”Long Tĩnh Lam cầm trong tay một chiếc đăng lung (g đèn) đã được vẽ cẩn thận, tỉ mỉ nhìn ngắm, không khỏi tán thưởng.
“Đúng vậy, lúc trước nghe nói đều là do bọn họ làm, hạ quan còn kinh ngạc mà.” Ngự y nhỏ bé một thân áo lam dài, đứng bên cạnh Long Tĩnh Lam mỉm cười trả lời.
Long Tĩnh Lam gật gật đầu, lơ đãng đi tới, thuận miệng hỏi hắn, “Sao hôm nay ngươi lại rảnh rang thế này? Không cần Đại Hoàng nghiên cứu dược vật sao?”
“Trước khi đi, hạ quanđã hạ cho Đại Hoàng một chút xuân dược, chờ một hai canh giờ nữa là vừa lúc nghiệm dược tính.” Ngự y vẫn giữ nguyên bộ dạng gió êm sóng lặng kia, môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu.
Long Tĩnh Lam ngây ra một lúc, hỏi, “Xuân dược? Ngươi hạ xuân dược cho một con chó?”
Ngự y biến thái đắc ý gật đầu, sau đó còn ghé sát vào tai Long Tĩnh Lam nhỏ giọng nói, “Một chút là đủ rồi, tuyệt đối sẽ không phát hiện.”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Long Tĩnh Lam bùng lên tinh quang, nhưng lại lập tức khôi phục bộ dạng cũ, hắng giọng nói, “Ngươi nghiên cứu vật kia có ích gì, cũng chỉ có thể dùng với một con chó. Ngươi đúng là rảnh rỗi.”
Ngự y nở nụ cười đen tối, vỗ vỗ vai Long Tĩnh Lam, “Tướng quân đại nhân, rốt cuộc hữu dụng hay không, từ từ xem sẽ biết.”
Long Tĩnh Lam vừa định cười hắn, bỗng nhiên thấy trước mặt có bóng người chớp lên, sinh nghi, “Sao ta lại thấy hình như có hắc y bịt mặt…”
__
“Lão Đại! Hình như đúng nơi này rồi! Ngài thật lợi hại nha!” Nam tử cáo lớn đu người lên cửa sổ, tán thưởng.
“Hừ! Còn phải nói! Ta ngửi thấy mùi thức ăn là biết đi đường nào rồi!” Người nhỏ con kia dương dương tự đắc.
“Tốt lắm, nếu đây là nơi trữ đồ chay thì chúng ta phải thừa dịp phố mỹ thực còn chưa bắt đầu, vào đó ăn trước đi!” Người nhỏ con kia coi như còn chưa hồ đồ, sai khiến thủ hạ cạy mở kho trữ đồ ăn, sau đó anh dũng xông lên trước tiến vào…
__
Giờ này khắc này, bên kia, Long Tĩnh Lam cùng lão Phương trượng vừa mới gặp mặt, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, ngự y thì cùng một danh y cao tăng khác luận bàn y học, hai nhóm người đều bình an vô sự, vui vẻ.
__
“Không… Được……”Người nhỏ con kia ôm bụng lăn lộn kêu la trên đất, “Ta quả nhiên là ăn không hết mà!”
Người vóc dáng cao lớn kia còn đang điên cuồng ăn, nhìn thấy tận mắt, đang khó chịu thì nam tử luôn phe phẩy chiết phiến kia đi tới nhắc nhở y, “Ăn không vô thì còn có thể để vào bao mang về mà.”
“Ý kiến hay! Ngươi thật sự là vĩ đại!”Người nhỏ con kia lập tức đứng lên, hét lớn, “Mau lấy hết những món này cho ta! Có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!”
Vì thế bốn người lại bắt đầu khí thế sục sôi thu gom đồ ăn, người lớn tuổi nhất kia y y nha nha vất vả vác ‘Đạo Đức kinh’ sau lưng…
__
Bên kia: Long Tĩnh Lam uống xong ngụm trà cuối cùng, đứng dậy chuẩn bị cáo từ, lại bị phương trượng đại nhân giữ lại, lại ngồi xuống…
__
“Được rồi! Nhiều hơn nữa…Lưng ta, lưng ta không vác nổi nữa…” Người nhỏ con bịt mặt kia lúc này trên lưng đã vác một bao lớn hơn gấp ba người mình, giống hệt con ốc sên chậm chạp bò.
“Ta… Muốn chết… Đừng quên đốt cho tamấy mỹ nữ…”Người cao to kia cũng vác theo một bao còn lớn hơn nữa, sống chết cũng không thay đổi được vị trí.
Người lớn tuổi cùng người nhỏ gầy kia cũng vác theo một cái bao khổng lồ, đi theo sau hai người kia; nam tử gầy yếu kia vẫn còn cầm bút ghi chép.
Chỉ có người cầm chiết phiến là lưng không phải vác theo cái gì, nhàn nhã mỉm cười đi theo phía sau bọn họ.
Ngay lúc đám gia hỏa chuẩn bị chuồn đi, thủ lĩnh nhỏ con bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc:
“Đại sư không cần phải khách khí, đưa đến đây được rồi, lần sau Tĩnh Lam lại đến bái phỏng đại sư.”
“Vậy thí chủ đi thong thả, lão nạp chỉ đưa đến đây thôi.”
Trong đầu người nhỏ con bỗng lóe lên hai chữ to tướng: nguy hiểm…
Mắt thấy người kia ngày càng gần, nhưng mà bốn người bọn họ đều bất động, người luôn cầm sổ ghi ghi chép chép theo lời người khác, thanh âm bình tĩnh lại êm dịu, “Ngày xưa, có người cưỡi một con ngựa; người đó mang theo rất nhiều đồ ăn. Nhưng trên đường về nhà, người đó đụng phải hổ, bởi vì đồ ăn quá nặng, cho nên không thể chạy được, đương nhiên là bị lão hổ tuyệt tình làm thịt. Câu chuyện này nói cho chúng ta biết…”
“Uy! Đây không phải là lúc ngươi kể chuyện được không!” Người cao lớn kia gần như phát điên.
“Ai, đây mới gọi là tự thân nhận thức đó.” Nam tử cầm chiết phiến kia cười cười đi tới, dùng chiết phiến gõ lên trán kẻ sắp phát điên kia, biết người kia không thể phản kháng, cho nên thấy ánh mắt hung hăng ngó mình chằm chằm càng làm hắn vui vẻ.
“Tam thập tứ kế, thiểm vi thượng kế (ba mươi bốn kế, chạy là thượng sách =)))!”Người nhỏ con kia hét to, sau đó chuẩn bị vứt bỏ gáng nặng trên lưng, nhưng vì lúc buộc sợ bị rơi, cột vô cùng chắc, hiện tại có làm thế nào cũng không thể gỡ xuống được!
.
“Ai ở đó?!” Một tiếng quát đặc biệt lạnh củaLong Tĩnh Lam truyền tới.
Người bịt mặt nhỏ con biết lần này mình thật sự xong rồi…
“Thật to gan! Dám trộm đồ trong tự viện! Người đâu! Lột khăn của bọn chúng xuống cho ta!” Long Tĩnh Lam vung tay lên, thị vệ bên người lưu loát chạy qua.
“…”
Mồ hôi…
Mồ hôi.
Mồ hôi!
“Đoàn Quân Nhiên!”Thanh âm cuồng nộ của Long Tĩnh Lam vang vọng trong Thiên Long tự lâu thật lâu mà chưa chịu biến mất.
Tay nải trên người đám người Đoàn Quân Nhiênđược cởi xuống, người cũng bị áp giải hồi cung, ngoại trừ lão Thái phó bị phương trượng đại sư giam ở ngoài. [Tuệ Thước hiện giờ hẳn là rất cao hứng… Ách, không phải, nãi nãi Tuệ Thước thật cao hứng mới đúng…]
.
“Đây là chuyện gì?! Bùi Phi! Ngươi quên bản tử rồi phải không? Trí nhớ không lâu lắm nhỉ! Chủ tử ngươi hồ nháo, ngươi lại mặc kệ chủ tử có phải không!” Long Tĩnh Lamđập vỡ ba chén trà, hù cho cả đám người ở đó trắng bệch cả mặt, Bùi Phi bịdọacũng không dám hé răng.
“Long tướng quân, đừng nóng giận nha, ta thấy Hoàng thượng bọn họ bất quá cũng chỉ là tham ăn mà thôi, không cần động khí như thế.”Lý Ngữ Tườngtiến lên khuyên giải, Long Tĩnh Lam tức giận quăng cho hắn một cái liếc mắt.
“Sử quan! Ngươi thì sao? Thật đúng là trung thành tận tâm a, Hoàng thượng hồ nháo như thế nào ngươi cũng đều đi theo có phải không?”Long Tĩnh Lam cũng bắt đầu giáohuấn sử quan.
Nhưng sử quan căn bản không sợ hắn, ngạo khí ngẩng đầu nói, “Hạ quan là sử quan, chính là phụ trách ghi chép mỗi lời nói mỗi hành vi của Hoàng thượng, đương nhiên là phải đi theo bên cạnh Hoàng thượng.”
Long Tĩnh Lam lạnh lùng nói, “Được, ngươi còn ngang ngược, không biết hối cải a. Ta đây sẽ hảo hảo cho ngươi tỉnh lại. Ngự y!”
Ngự y mặc trường bào màu lam cười cười tiêu sái đi ra, mặt sử quan lập tức không còn một chút huyết sắc, biến thành tái nhợt, cả người cũng bắt đầu run run.
“Lâm đại nhân, hạ quan sẽ phụ trách giám sát ngài tỉnh lại vậy ~” Ngự y âm dương quái khí nói, sau đó nhanh tay điểm nhẹ, sử quan chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không nên lời.
“Bùi Phi! Ngươi định chịu tội thế nào?” Long Tĩnh Lam chuyển quaBùi Phi, làm y sợ tới mức không dám ngẩng đầu.
“Nha nha nha, ta có một đề nghị tuyệt diệu!”Lý Ngữ Tườngđi tới, kiên quyết kéo lỗ tai Long Tĩnh Lam qua nói nhỏ một hồi. Long Tĩnh Lam mặt nhăn mày nhíu, hỏi hắn, “Thật?”
Lý Ngữ Tường cười đắc ý cười nói, “Đương nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, điều kiện này ngươi có thể vừa lòng chưa? Đây chính là có lợi với cả hai chúng ta.”
Long Tĩnh Lam trừng hắn, lạnh như băng nói, “Ai biết ngươi có mưu đồ gì?”
Lý Ngữ Tường khoát tay, vẫn cười hì hì, “Ta đối với y cũng không ác ý, chỉ cảm thấy y rất đáng yêu, trêu chọc y cũng thú vị lắm. Vả lại ta cũng giúp ngươi hoàn thành ước nguyện còn gì, chỉ là ngươi phải giao cái kia cho ta thôi.”
Long Tĩnh Lam nghĩ nghĩ, tà tà cười, đáp, “Được!”
Bùi Phinghĩ thầm: hai người này thương lượng cái gì vậy? Đảm bảo không phải chuyện tốt…
“Bùi Phi! Ngươi sẽ được giao cho hoàng tử điện hạ xử lý.”Long Tĩnh Lam mặt không chút thay đổi tuyên bố.
“Má ơi!”Bùi Phikêu lên thảm thiết, quả nhiên là không chuyện tốt…
Chờ Lý Ngữ Tường kéo Bùi Phikêu cha gọi mẹ đi xuống, ngự y cũng chuẩn bị cáo lui, Đoàn Quân Nhiêngấp không chịu được, cứ đưa mắt ra hiệu cho hắn, ý là bảo hắn nhanh nhanh cứu mình.
Lúc ngự y đi qua bên cạnh y, bất lộ thanh sắc nhétvào tay y vật gì đó, khẽ nói qua kẽ răng, “Mau ăn đi, đảm bảo ngài sẽ không sao.”
Đoàn Quân Nhiên còn đang nghi hoặc nhìn hắn, ngự y quay người lại, lại là ngữ khí châm chọc, “Sao vậy? Lâm đại nhân? Hay là ngài không có chân? Đi không được sao?”
Sử quan trong lòng rầu rĩ, nhưng vẫn cứ phải đi theo hắn, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Chờ bọn thị vệ đóng cửa lại từ bên ngoài, Đoàn Quân Nhiênthuận lợi nuốt cục ‘đường’ mà ngự y cho…